Cách đây vài tháng, trong đợt Digital Detox ngắn ngày, mình chợt nảy lên một thắc mắc về tình yêu. Mình có viết nó thành bài và chia sẻ trên Spiderum với đại ý là: "Thứ tình yêu mà chúng ta hay nói đến có phải là tình yêu? Rốt cuộc thì chúng ta đang đi tìm tình yêu như thế nào? Có phải hy sinh là yêu, chăm sóc là yêu, thấu hiểu là yêu, thấy hứng thú, hấp dẫn là yêu? Nếu có thì nhiêu đó đã đủ?"
Thường thì mình cứ đặt câu hỏi và để mặc cho câu trả lời đến lúc nào thì đến, đúng kiểu cứ gõ cửa sẽ mở, cứ hỏi sẽ có câu trả lời - nghe rất triết lý dỏm nhưng ngẫm lại cũng rất đúng :). Và rồi cuối cùng mình cũng có câu trả lời tạm gọi hài lòng cho những câu hỏi bỏ ngỏ trên :>.
Ừ THÌ CŨNG... LỤY TÌNH :>
Có lẽ giống như nhiều bạn, mình đã từng yêu một người đến chết đi sống lại, đến mức bản thân tin rằng mình yêu họ hơn họ yêu mình gấp trăm nghìn lần. Mình dành gần như tất cả những gì mình có để theo đuổi tình yêu của đối phương bất kể người đó sai trái thế nào hay dễ dàng bỏ mặc mình ra sao. Mình lụy đến mức sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của bản thân mà vẫn không thể thoát ra nổi.
Có lẽ ai cũng sẽ có một đứa bạn khiến ta bất lực mỗi khi nó quay cuồng vì tình yêu. Mình là một đứa bạn như vậy. Bạn bè không thể hiểu nổi tại sao mình lại cô đơn và thiếu thốn đến thế và chính mình, một đứa tự đánh giá là ý thức khá tốt về giá trị bản thân, cũng không hiểu nổi. Mình mạnh mẽ trong tất cả mọi chuyện, trừ tình yêu. Mình khá tin việc bạn thế nào thì người yêu sẽ phản chiếu như vậy, nhưng không hoàn toàn đồng tình với giả thuyết: cứ đẹp, giàu, giỏi sẽ không lụy. Nâng cấp bản thân để thu hút đối phương với mình chưa bao giờ dừng lại ở mỗi tri thức, tài chính và ngoại hình mà còn bao gồm cả việc chữa lành những phản ứng vô thức không lành mạnh.
Mãi sau này, nhất là khi đọc xong cuốn Nhất thể và Phân tách, mình mới ngớ ra: Mọi sự điên cuồng, thiếu kiểm soát của mình trong mối quan hệ thực chất là sự nỗ lực vô thức để tìm lại thứ tình yêu mình đã mất đi mãi mãi - TÌNH YÊU ĐƯỢC NHẬN KHI CÒN LÀ MỘT ĐỨA TRẺ. Bạn không đọc nhầm đâu, là thứ tình yêu mà người khác trao cho bạn từ khi còn bú sữa, khi còn là file đính kèm của người thân. Không phải ta cố biến "người thương thành phụ huynh của mình" mà ta đi tìm sự quen thuộc của người đã từng chăm sóc, yêu thương ta dường như vô điều kiện.
TRI KỶ?
Chúng ta tưởng mình đi tìm tri kỷ nhưng thực chất là đi tìm lại những gắn bó đầu đời. Hầu hết định nghĩa về một người yêu lý tưởng sẽ là:
- Luôn ở bên ta lúc ta cần, quan tâm nhu cầu của ta (giống như cách mẹ luôn làm với các em bé mới sinh)
- Luôn sẵn sàng ủng hộ ta, tha thứ cho ta (giống như cách ta luôn nói: trẻ con mà, thôi cho qua)
- Luôn chân thành với ta kể cả khi ta chẳng có gì để vụ lợi (giống như cách chẳng ai muốn vụ lợi với một đứa trẻ non nớt)
Giận hờn là một đặc sản tuyệt vời của tình yêu. Ta chỉ hờn dỗi với người ta thương và khoảnh khắc ta hờn dỗi chính là lúc ta thành thật với nhu cầu: được yêu như một đứa trẻ. Ta muốn người kia biết ta cần gì mà không phải nói thành lời, không cần hành động, chỉ cần nhìn thái độ. Giống như một đứa trẻ chưa biết nói, chỉ biết khóc khi đói, hét khi gắt ngủ, thi khoảng đần thối mặt khi cần đi vệ sinh, ta vùng vằng, thái độ và ta kỳ vọng: một lần nữa được hiểu mà chẳng cần dùng đến ngôn từ. Như một đứa trẻ, ta cũng thèm sự hiện diện tức thì của người ta thương, thèm thấy người đó vội vàng chạy tới, hoảng hốt, xót xa khi thấy ta bất ổn. Có lẽ vì vậy mà những lời khuyên hòa giải trong mối quan hệ thường nhắc đến một cái hôn, một cái nắm tay, một cái ôm chặt hay sex.
Ngay cả trong tình dục, chúng ta cũng không chỉ theo đuổi khoái lạc, chúng ta theo đuổi sự thân mật hay đúng hơn là sự kết nối. Có những người không thể lên đỉnh khi sex without love và cũng có những người sẵn sàng nằm cạnh nhau cả đêm chỉ để được vuốt ve, ôm ấp sau nhiều ngày xa cách. Xúc chạm là một nhu cầu rất người và cũng là một trong 5 loại ngôn ngữ chính của tình yêu. Nhưng sâu hơn sự xúc chạm, ta muốn được ngắm nhìn, muốn được cười cùng nhau và chính xác là muốn tìm cảm giác an toàn để ta không chỉ lột trần cơ thể mà còn cả tâm hồn mình cho họ.
Đứa trẻ nào cũng nhạy cảm và ngây thơ. Đứa trẻ nào cũng có thể cảm nhận tình yêu thông qua hành động của cha mẹ (hay rộng hơn là người chăm sóc) của mình. Đó là bản năng của con người. Ta đã từng nhận được một tình yêu trọn vẹn như hòa làm một với người chăm sóc. Tuổi thơ thực sự định hình cách yêu và thứ tình yêu mà ta tìm kiếm. Trong khóa học gần nhất, mình nhớ mãi câu: "Kể cho tôi nghe về tuổi thơ của bạn, tôi sẽ cho bạn biết bạn yêu người như thế nào. Kể cả khi bạn nghĩ tuổi thơ của mình không có gì đặc biệt thì nó vẫn giữ một kho báu ở đó. Đôi khi bạn không thể nhớ nổi về cách mình đã từng được yêu chính là biểu hiện của việc thiếu trưởng thành về mặt cảm xúc: bạn không dám nhớ."

"TA VỚI MÌNH: TUY HAI MÀ MỘT, MÌNH VỚI TA: TUY MỘT MÀ HAI"
Quá trình hình thành nhân cách chính là quá trình phân tách ta với cha mẹ hoặc người chăm sóc của mình từ lúc là một đứa trẻ quấn tã. Từng bước một, sự phân tách an toàn, chậm rãi, vừa đủ cho đứa trẻ tự do phát triển, vừa đủ để đứa trẻ cảm thấy yên tâm, sẽ tạo ra những mẫu người lành mạnh hay mẫu hình An toàn trong thuyết gắn bó của John Bowlby (những người dễ cởi mở và tự chủ với các mối quan hệ trưởng thành).
Phân tách đột ngột dù vì bất cứ lý do dễ hiểu (qua đời, đi làm xa,...) hay không dễ hiểu (vứt bỏ con) đều khiến đứa trẻ nhận thấy sự thiếu vắng hình ảnh của người chăm sóc trong cuộc sống và khiến chúng không thấy được yêu thương. Nó sẽ tìm mọi cách để lấy lại tình yêu giống như một đứa trẻ cố sửa mình theo cách gia đình mong muốn hay gào khóc đuổi theo mẹ khi bị gửi lại nhà bà (mặc cho nhà bà có thể vui hơn kkk). Đôi khi, người đến sau có thương ta như thế nào ta vẫn không tin đó là tình yêu thật sự. Ta không được dạy, không được làm mẫu về một tình yêu an toàn. Điều này tạo ra mẫu hình Lo âu (luôn sợ bị bỏ rơi và không dám tin vào tình yêu của đối phương). Ngược lại, phân tách chậm trễ (quá bao bọc, chiều chuộng, can thiệp sâu, lo lắng quá đà,...) sẽ lấy đi không gian tự do của đứa trẻ và cũng khiến chúng dần nghẹt thở với tình yêu, tạo nên những mẫu hình Né tránh (có thể liên tục thay đổi người yêu hoặc sợ yêu).
Thờ ơ trong thời gian dài rồi bù đắp trong giai đoạn sau đó (hoặc ngược lại) cũng không phải là một giải pháp, chúng thậm chí còn tạo ra mẫu hình Né tránh - Lo âu (vừa sợ yêu, khó yêu nhưng khi yêu lại rất lo đối phương bỏ rơi mình). Oái ăm là mẫu hình Lo âu sẽ thường gặp Né tránh và ngược lại vì cả hai đều mang lại cho nhau sự quen thuộc (hình bóng của người chăm sóc, người đã trao họ tình yêu đầu đời). Và oái ăm hơn nữa, họ thường cho mình là trời sinh một cặp :>. Lý thuyết về The Good Enough Mother đưa ra cho chúng ta cách cân bằng trong vai trò của một người chăm sóc (không thờ ơ quá và cũng không quan tâm quá trong một thời điểm) nhưng không may, rất nhiều người không được nuôi dạy bởi một người "mẹ" đủ tốt như vậy và cứ thế, khi yêu chúng ta sẽ liên tục bị kích hoạt bởi những hành động cảm tính đến bản thân cũng chẳng thể hiểu nổi, đến lý trí cũng chưa chạy theo kịp mà can thiệp.
Phần lớn những sự kiện thơ ấu thường mờ nhạt đến mức ta gần như quên sạch. Nhưng, như phù du trong nước, tổn thương đã được tạo ra sẽ vẫn lơ lửng trong tiềm thức đợi ta giải phóng. Một trong những nỗ lực muốn nhận được sự chú ý từ người yêu của mình thực chất là đi tìm lại cảm giác làm đứa con duy nhất được cả nhà cưng chiều. Khi mình bắt đầu với vấn đề này, mình rất ngạc nhiên vì hình ảnh xuất hiện chỉ đơn giản là những chiều đi tập xe đạp với bố, dù ở nơi đông người nhưng tất cả đều như lu mờ, chỉ có bố, mẹ, mình và chiếc xe đạp con con. Mắt bố và mẹ trìu mến cổ vũ mình và lo cho mình. Mình đã khóc rất nhiều không phải vì ký ức đó đầy tổn thương mà tiếc vì nó đã bị đứt đoạn đột ngột đến mức đứa trẻ là mình ngày đó còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Khoảnh khắc mình nhận ra tất cả điều này, chính là lúc mình bước 1 chân trên hành trình cai nghiện - nghiện khổ vì yêu =))). Người ta bảo để được yêu, trước hết hãy rời bỏ người không yêu ta đã. Mình tin đó là một lời khuyên đúng đắn nhưng làm thế nào bỏ được không hề dễ. Vì ta không thấy mình có "nhà" trong tim, ta cầu cứu, nương nhờ "nhà" của người khác mà không chắc họ có nhà, có thứ ta kiếm tìm hay không? Và thi thoảng, khi ta dừng việc kiếm tìm, ta có thể buông bỏ một cách tự nhiên... hoặc tạo điều kiện để partner dẫn biết cách yêu ta trọn vẹn. Thật lòng mà nói thì đó là khi bất lực, khi gom đủ thất vọng, tự nhiên buông bỏ và yêu đương nhẹ nhàng hẳn, lúc đó mình chấp nhận sự phân tách đồng thời chấp nhận: thứ tình yêu kia đã được nhận một lần trong đời rồi. Chấp nhận thật sự từ bên trong xong thì khỏi lưu luyến quá khứ mà hăm hở nhìn về tương lai: không cần yêu như vậy mình có thể được yêu như thế nào? :>).
Trước đây mình nghĩ tình yêu là một cảm giác hoặc một lựa chọn, một sự học hỏi nhưng suy cho cùng, chúng ta đâu chỉ đi tìm một cảm giác, một lựa chọn hay một bài học, chúng ta đi tìm tình yêu mà ta có thể hấp thụ hay đúng ra là ngôi nhà ta thuộc về. Giây phút ta về "nhà" chính là giây phút ta có thể yêu và cho phép mình được yêu trọn vẹn.
---
Bài này mình viết nháp trên Spiderum lâu lắm rồi mà chờ mãi nửa năm, đến Valentine mới đăng cho có không khí. Mình là kiểu cái gì không hiểu sẽ mãi băn khoăn nên dù đau đầu thì để yêu, chắc sẽ không ngừng thắc mắc về tình yêu =)))
Nguyện cho chúng ta đều yêu và được yêu một cách đủ đầy.

Yêu
/yeu
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Monet Monet

Lâu lắm mới viết bài lại đến đoạn phân mục mới nhận ra mình đã từng phân ra một series chỉ nói về chuyện yêu =)))) Thế mà lúc bạn bè nói thì cứ cãi đây đẩy bảo: Yêu đương không phải mối quan tâm lớn nhất kkk
- Báo cáo

Trà Kha

Theo kinh nghiệm đi offline Spiderum Sg hơn 20 lần của anh, thì chủ đề yêu thích nhất luôn là yêu đương. :))
- Báo cáo

Monet Monet

=)))))) thật luôn anh, ngày xưa xưa em lên Spiderum là vì nghiện mấy bài phân tích kinh tế xã hội với series điệp viên ở TQ cơ
- Báo cáo

Cường Dizi
Bài này hay nè ^^ Có một điều thú vị mà anh thấy được đó là có thể mình biết được như thế nào là tốt, như thế nào là không tốt nhưng để kiểm soát được nó không phải điều dễ dàng - ví dụ như 2 cá thể độc lập hạnh phúc thì khi đến với nhau sẽ hạnh phúc hơn (lý thuyết là vậy) nhưng rồi khi bước chân vào mối tình thật sự đôi khi ta lại sa vào sự phụ thuộc cảm xúc vào đối phương. Văn hóa gia đình VN khác rất lớn so với phương Tây, cá nhân a thấy ở VN con người ta tình cảm hơn cho nên việc lụy tình xảy ra là chuyện hoàn toàn bình thường. Cuối cùng cũng chỉ cần một người hiểu mình, tôn trọng mình, chấp nhận mình, cùng tư duy góc nhìn cuộc sống vậy là an yên rùi, còn những thứ khác thì cứ để trải qua cùng nhau rồi cùng vượt qua nhỉ ^^
- Báo cáo

Monet Monet

Vâng ạ, em đồng ý việc hiểu nó mới chỉ đi đến 50% vấn đề, chưa giải quyết được. em cũng thừa nhận biết nhưng kiểm soát được khó. Thế nên trong bài em cũng nhắc đến việc cho phép bản thân trải nghiệm, đối diện lại cảm giác đau đến tận cùng và hồi tưởng lại giai đoạn bị phân tách bằng kỹ thuật phù hợp. Nc với em là tâm trí k có chức năng chữa lành lắm, chỉ để nhận biết thôi nhưng mà hiểu thì đỡ có phản ứng chì chiết tự trách mình lụy quá mà xem nó đúng như anh nói là hoàn toàn có thể xảy ra, k cố tìm cách để trốn chạy nữa. Biết rồi sau đó self-coach dần dần, một cách kỷ luật, ít nhất mỗi lúc cơn lụy lên thì một phần lụy 1 phần vẫn nhớ tạo thói quen tỉnh thức lâu dần sẽ tỉnh thức được ạ. Lúc em buông được em nhẹ nhõm phát khóc, kiểu k ngờ vứt được cục đá đi nó sướng thế =)).
- Báo cáo

Cường Dizi
Đúng thật :)) Vui nhất là mình hiểu thêm được một chút, lớn hơn được một chút. Cuộc sống thiệt là nhìu trải nghiệm thú vị :>
- Báo cáo

Monet Monet

Haha vâng ạ, upvote vì comment đáng iuu ạ
- Báo cáo
Cute Rabbit
Mong mn cùng thảo luận với mình, mình thấy mình y như chủ thớt lun :<
Mình được sinh ra trong gia đình 3 đời ly dị chồng, được nuôi nấng bởi 3 bà mẹ. Từ bé tới giờ, mẹ mình bạo hành, không ủng hộ, toxic và tiêu cực, nhưng thi thoảng mình lại như nằm mơ giữa ban ngày, mẹ mình như cô tiên rơi từ trời xuống... Và khi mình tìm 1 mqh yêu đương, mình đều thường tìm đến các anh badboy, và lụy tình vãi ra như chủ bài viết :v Và hiện giờ thì mình đang yêu anh ny này cực tốt, luôn cho mình cảm giác an toàn, luôn ủng hộ và động viên mình... Nhưng mình lại không yêu nồng cháy như các anh trước, và có phần nào đó đề phòng và sợ yêu, không cần tình yêu. Khi biết đến tâm lý học, cũng như thuyết gắn bó...mình như được khai sáng. Đâu đó trong lòng mình, muốn phá vỡ những quy luật có sẵn, muốn một tình yêu an toàn, hạnh phúc...Trong bài viết, bạn có viết hơi ít ở phần giải pháp... Các bạn có thể nói thêm về làm thế nào để có thể tự thoát ra khỏi đây không, vì thực sự mà nói không phải ai cũng may mắn được sinh ra trong gia đình hạnh phúc và cho mình cảm giác an toàn
Nhưng chúng ta có thể thay đổi bản thân chúng ta từ ngay bây giờ...
Mình cảm ơn mọi người và chủ thớt nhìu hehe ❤
- Báo cáo

tungtran
Bạn đang tìm kiếm giải pháp, tự đặt ra các câu hỏi để thoát ra, đó chính là con đường rồi, chúc bạn may mắn trên hành trình của riêng mình 😘
- Báo cáo

tungtran
Bạn tham khảo tìm hiểu Tâm lý học phân tích trường phái Jung thử xem, đây là bài của mình về Shadow Work và cách thực hành, bạn thử xem coi nha : https://spiderum.com/bai-dang/Bong-Toi-va-Anh-Sang-Ac-Quy-trong-mat-na-Thien-Than-OpSjKke21l7U
- Báo cáo

Monet Monet

Hello, cảm ơn b vì đã chia sẻ và đặt câu hỏi cho bài mình nhé. Thực ra nếu đọc các bài trc đây của m thì chắc sẽ có va vào 1 bài tên là không khuyên đâu và bài đặt mình vào vị trí ng khác là điều không thể vs mình. Thường mình k có nêu ra giải pháp bao giờ vì: 1 là mình k phải chuyên gia và k có đủ điều kiện test các pp của mình trên số lượng đủ lớn để đưa ra lời khuyên khách quan; 2 là sự thật bên trong của mỗi ng khác nhau dù cùng vấn đề nhưng quá khứ lớn lên trải nghiệm khác nhau và 3 là mình cũng hổ lốn lắm k rút ra đc pp nào logic vì tùy thời điểm mình tìm đến một vài cái, có khi mình lao vào tham vấn trị liệu, có khi tự mày mò học về năng lượng như reiki vốn là những pp dễ gây tranh cãi, đúng vs mình và có thể k đúng vs người khác mà mỗi pp thì gỡ cho mình 1 góc nào đó thôi. Nên mình cung ngại nêu thành giải pháp. Đa phần m sẽ viết dưới dạng trải nghiệm cá nhân như kể chuyện thui ạ. Chắc m sẽ lên bài về hành trình chưaz nghiện yêu đang on the right track của m ^^. Nma có 1 mấu chốt đó là tập trung vào tự vấn bản thân để phát triển self awareness (về vấn đề, về nguyên nhân, về nhu cầu, về giải pháp đúng vs bản thân). M là đứa cũng tò mò nhiều pp bao gồm cả tâm lý lẫn tâm linh 1 tí như thiền, reiki, chữa lành,... nma m thấy điểm chung chúng đều chỉ là công cụ để dẫn mình đến đoạn tự nhận thức, aha moments - đó sẽ lúc mình thấy thả lỏng và xem vấn đề như 1 trải nghiệm k bị bám chấp nữa. Mình thì quan điểm hiểu ở mặt lý trí, ý thức, nhận thức là 1 phần thôi còn để chữa lành sâu phải làm việc với tiềm thức nên mình chọn dùng các công cụ đào sâu hơn và cả tìm đến ng hỗ trợ như coach, healer, therapist. Nc thì xem vấn đề là bão, cứ liều mạng đi vào tâm bão sẽ thấy bình yên. Mà thực ra cũng k cần xem là vấn đề mà chỉ xem đó là phần m cần để tâm hơn thôi chứ xem nó là vđ hay có xu hướng ghét và chối bỏ nó trong khi nó là 1 phần tự nhiên bên trong mình. Còn về vđ với mqh thì m thấy từ khi mình xác định: k cố ép ng kia thay đổi, k cố tìm kiếm hay chỉnh sửa quá nhiều từ ng khác, chấp nhận như ng đó vốn là, sự thật của riêng ng đó và tập trung quan sát chữa lành các vđ với quá khứ của mình thì 1 là m buông dễ và 2 là ng kia tự động thay đổi khớp vs mình, nc thì đối phương là chất xúc tác chỉ điểm phóng chiếu để m thấy vđ của mình thôi ạ. B có thể thử đọc và thực hành pp EFT mình có viết trc đây hoặc cuốn No Bad Parts về Internal Faminly Systems xem sao nhé. Một số đầu sách khác về tình yêu như Ngoại tình của Paulo Celho, Nội tình của ngoại tình hay trí thông minh trên giường của một cô làm trị liệu cặp đôi tên Esther, biết đâu sẽ tìm đc câu trả lời cho riêng mình (tên hơi kì cục nma đó là tên dịch tiếng việt thôi còn nội dung tập trung khá sâu vào tâm lý học tình yêu và cả triết học đó ạ). Dù sao hiểu bản thân và sửa bản thân là việc cả đời mà. Chúc bạn ngày càng hiểu mình và hiểu ny nhé.
- Báo cáo

Monet Monet

Adam Phillip bảo là trị liệu chỉ xảy ra khi mình bị ấn tượng và muốn chú ý về những biểu hiện bên trong, khi mình đặt câu hỏi về quá khứ của mình nên m tin là b đang đi đúng hướng rồi đó ạ. M cũng tại kiểu có bệnh vái tứ phương nên mới đầu tư vào tìm hiểu và tự vỡ ra sự thật của mình thôi. Hầu hết các trường phái trị liệu đang thịnh hành bh cũng tập trung vào giúp chủ thể tự tìm ra câu trả lời chứ k khuyên bảo. Trong Phật giáo thì Tu tuệ (tự nhận ra) là tuệ giác cao hơn cả Tư tuệ và Văn tuệ (học từ quan sát và lời ng khác)
- Báo cáo
Cute Rabbit
Mình cảm ơn nhiều hehe
- Báo cáo

Monet Monet

Heehee kcg, yêu là một động từ mà, cứ thực hành thui, ny của m bh cũng k nồng cháy gì đâu nhưng m thấy hợp vs mình ở thời điểm này. H cho yêu lại mấy anh cũ cx k yêu đc mà mấy năm trc bảo yêu anh này cũng k thể kkk
- Báo cáo
Nguyen Quốc Hùng
Người iu của mình cũng giống như cậu; bạn ấy thích những chàng trai mang tính cách kiểu badboy; bản thân mình lại nghiêm túc. Và mình cũng cảm giác bạn ấy cũng không thực sự dành cho mình tình cảm và sự quan tâm, cậu ạ. Mình vẫn đang cố gắng; nếu trộm vía thì mình cũng không cảm thấy buồn vì mình cũng đã cố gắng rất nhiều cậu ạ. Thực sự cảm thấy rất khó chịu nhưng phải giả vờ làm ngơ, iu như vậy ...
- Báo cáo

Myhangu
Tui đọc bài rồi không ý kiến gì hết. Chỉ có nói một điều cơ bản tác giả nhầm thôi: Ai bảo hôm nay là ngày iu đương đấy?
Là ngày (chuẩn bị) cúng rằm tháng giêng thôi nha. =))))
- Báo cáo

Monet Monet

=)))))))))) trong mắt ngừi đang iu effortlessly chỉ có tình iu thui bác ơi kkkk
- Báo cáo

Surphi10

Ranh giới trong tình yêu là quan trọng. Cả 2 sẽ có xu hướng muốn nuốt chửng đối phương hoặc được đối phương nuốt chửng để trở về trạng thái nhất thể ban đầu; nhưng điều này là không thể; khi cá nhân nhìn nhận mình với người kia là 2 cá thể riêng biệt, có ranh giới rõ ràng và linh hoạt (những lúc thân mật thì ranh giới không còn, ngược lại, những lúc bảo vệ giá trị cá nhân thì phải rất chắc chắn) thì lúc đó tình yêu lành mạnh mới xuất hiện. Có thể hai người đến với nhau bởi những thôi thúc vô thức hoặc sinh học, nhưng trên tiến trình yêu đương lâu dài không thể thiếu một ranh giới linh hoạt như vậy.
Cảm ơn bạn vì bài viết. Mình muốn đọc Nhất thể và Phân tách lâu rồi, nhưng mà lười nên còn chưa mua nữa :))
- Báo cáo

Monet Monet

Chính xác luôn, mình nghĩ không phải ai cũng ngay lập tức hiểu sâu về ranh giới linh hoạt này và tại sao nó lại quan trọng, đúng kiểu mình với ta tuy 2 mà 1 tuy một mà 2 một cách nghiêm túc. Thực ra mình nghĩ là vì chưa hiểu nên rất khó chấp nhận và xây cho mình ranh giới. Mặc dù đọc sách và làm đủ trò để hiểu về mặt tâm trí nhưng mãi sau sau khi ý thức đi vào tiềm thức mình mới có Aha moments, không biết tả cụ thể như thế nào nhưng là những lúc thực sự thở phào: À ra thế. Nc lúc đó kiểu như vỡ ra nhưng vỡ được thế cũng trầy trật hết sức vì cái gì ta k hiểu làm ta băn khoăn mà =)))
- Báo cáo
Matchamochi
Huhu bạn ơi bạn có thể chỉ mình chỗ mua quyển này được không ạ
- Báo cáo