Một thắc mắc về tình yêu: Is that love?
Câu hỏi điển hình nhất của những người đang yêu nhau là: - Anh/ em có yêu em/ anh không? Câu trả lời thì dễ rồi, không yêu sao làm...
Câu hỏi điển hình nhất của những người đang yêu nhau là:
- Anh/ em có yêu em/ anh không?
Câu trả lời thì dễ rồi, không yêu sao làm người yêu của nhau được đúng không? Hỏi thừa.
Có người sẽ trả lời vì lý do này hoặc lý do kia. Vì anh yêu em nên em cũng yêu anh, vì em hiền lành, vì em xinh, vì anh tử tế, vì anh chu đáo, vì em thông minh, vì em thú vị. Có người "khôn" hơn tí thì bảo: Anh/ em mà biết tại sao yêu thì anh/em hết yêu anh rồi. Yêu thôi, không có lý do.
Thế nhưng trong những ngày Digital Detox, mình có nhớ về vài mối quan hệ cũ, mình bắt đầu băn khoăn một chuyện:
- Mình yêu nhau hay yêu chính mình khi ở cạnh nhau?
- Mình yêu người kia vì họ vốn thế hay vì mình nghĩ họ thế?
- Mình yêu người kia hay yêu cảm giác khi là người yêu (và cả đang crush) người kia.
Tuy hơi gây lú nhưng mình thắc mắc không biết là khi yêu, chúng ta yêu đối tượng hay yêu cảm giác xuất hiện lúc nghĩ rằng mình đang yêu đối tượng đó?
Mình vừa hỏi câu này vừa tự nhủ: Yêu thì yêu thôi chứ sao phải cố cắt nghĩa, cố thắc mắc. Nhưng không hiểu kiểu gì, câu hỏi đó vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu mình =(((((((

Mình toàn là đứa nói lời chia tay trước. Không phải mình phũ đâu, người phải nói lời chia tay khổ tâm lắm, lúc nào cũng phải cân nhắc rất kỹ sao cho nỗi lòng được nói ra nhưng hạn chế gây tổn thương hết sức có thể. Lần nào mình chia tay, mình cũng nói một câu rất gây ức chế:
- Anh không yêu em nhiều như anh nghĩ đâu. Anh sẽ sớm ổn thôi.
Lần nào thì người yêu cũ của mình cũng khá vật vã, khá đau thương, mãi không chấp nhận được. Có người nói rằng sẽ chờ đến lúc mình lấy chồng sẽ yêu người mới, có người nói rằng sẽ luôn dõi theo mình. Thế mà giờ các anh đã có vợ hết, còn mình vẫn đang tung tăng *sad*.
Tuy vậy, mối quan hệ của mình với người yêu cũ khá tốt, có người từng bảo: Anh rất nhớ cái câu em nói là anh không yêu em đến vậy. Anh ngẫm thấy đúng quá. Giờ anh cũng không yêu bạn kia 100%. Nhưng anh chấp nhận và thấy ổn với điều đó, bạn ấy cũng vậy.
Có người bảo: Không yêu nên chia tay mới làm bạn. Mình lại nghĩ: Mình yêu chứ, chỉ là mình yêu mình, mình yêu cảm giác, yêu phiên bản khi được yêu chứ cũng không thật lòng yêu người đó như họ vốn là, yêu họ với tình yêu vô điều kiện, chấp nhận tất cả những gì thuộc về họ.
Nếu có thể yêu họ với tình yêu như vậy, mình sẽ nhìn mặt tốt của họ với lòng ngưỡng mộ, tự hào và chúc phúc. Điều này, mình nghĩ khá là dễ. Điểm tốt thì dễ được đối xử tốt. Nhưng khó nhất là học yêu những mặt tối của đối phương.
Nếu có thể yêu họ với tình yêu vô điều kiện như vậy, mình sẽ nhìn những mặt chưa tốt chưa hoàn hảo của họ dưới dạng những ưu điểm bị biến dạng, những tổn thương chưa được chữa lành, những đau khổ chưa được xoa dịu và những gánh năng chưa được nâng đỡ.
Mình nghĩ mình cần học hiểu rồi mới học yêu. Nếu không hiểu thì mình chỉ yêu cái bong bóng ảo ảnh nào đó cũng nên hoặc yêu cái gì chứ không phải yêu họ. Mình nghĩ là hiểu thì mới có thể tự hỏi những câu lành mạnh kiểu như: Mình có thể bao dung được đến đâu với mặt tối này? Giới hạn của mình với điều đó là gì?
Nhưng hầu như mình không làm được điều đó. Nên cứ yêu rồi chia tay *sad lần 2*
Mình cũng không phải là người yêu quá nhiều và thường thì các trải nghiệm của chính bản thân mình sẽ thuộc các nhóm sau:
- Mình cô đơn, sợ ở một mình nên có ai đó lấp nỗi cô đơn, mình ngộ nhận đó là tình yêu. Nhưng đến lúc mình thấy người đó nói quá nhiều, ồn ào và phiền phức vì mình chỉ cần người ở cạnh cho đỡ chán chứ không mở lòng lắng nghe họ chia sẻ và trao đổi, mình thấy chán.
- Mình thấy bạn bè có người yêu cũng vui, mình không biết làm mình vui nên mình tìm người có thể làm mình vui được. Đến lúc thấy họ vui quá, hài quá, không biết tinh tế và sâu sắc, mình bỏ mặc mà không biết họ đã hình thành sự hài hước chỉ để trốn tránh với những tình huống khó xử trong gia đình kéo dài đằng đẵng.
- Mình muốn giỏi giang nhưng lười quá nên mình yêu người mình nghĩ là giỏi giang mong học được gì đó. Khi ở cạnh họ mình thấy mình cũng thông minh phết. Nhưng đến lúc thấy mặt cứng nhắc của họ, mình bỏ chạy.
- Mình chán, muốn phiêu lưu tí thế là mình bước vào tình yêu "nguy hiểm". Đến lúc nhận ra người ta thiếu trách nhiệm, mình lại buông.
Nyc của mình thừa nhận: Yêu em vì em thông minh nhưng khó chiều cái nết "hay chán" của em quá. Mình đã có thời đồng hóa chán = nhớ, luôn đòi người ta ở cạnh, luôn xuất hiện vì khi ở một mình mình không biết làm bản thân vui vẻ như thế nào.
Mình cứ thế, cứ thế yêu rồi chia tay rồi bỗng nhiên mình băn khoăn rằng: Có phải vì không tự đáp ứng được nhu cầu nên mình mới yêu để mong người yêu đáp ứng hộ. Có phải mình yêu cảm giác ở cạnh người đó, điều họ làm cho mình chứ không phải vì sự tồn tại của chính họ.
"Tình yêu là ngôn ngữ. Ngôn ngữ của tình yêu là im lặng.... Những người yêu nhau không cần nói. Chỉ có những người chồng và những người vợ mới nói. Những người yêu nhau rơi vào im lặng." - Osho
Mình hiểu điều này là: Chính vì yêu tất cả những gì của người kia nên họ chỉ cần tồn tại thôi, ta đã ngập tràn sung sướng và hạnh phúc như trẻ nhận được quà.
Đúng không nhỉ?

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Myhangu
Tui thì vẫn luôn tin là mình yêu cảm giác của chính mình khi ở cạnh người đó thôi, không phải là mình yêu người đó. Những chuyện/ việc của người đó mà làm ta cảm thấy vui, an toàn hay tin tưởng gì đó.... Đều là phụ thuộc vô cảm giác của mình cả.
Nhưng gạo xinh, tui thắc mắc là Làm sao để biết đó là người đó mà không phải người khác. Có nhiều người khiến mình vui, an toàn hay tin tưởng...đại loại thế thì sao?
Đặt gạch chờ phần sau nhé =)))
- Báo cáo

Monet Monet

=)))) không có phần sau đâu vì nó là câu hỏi của tui đấy. tui thì đang nghĩ yêu người nào đó tức là chỉ cần người ấy tồn tại thôi cũng đủ làm mình thấy hạnh phúc và cuộc sống có ý nghĩa rồi. Chỉ yêu họ thôi mà không mong đợi không kỳ vọng gì. Với tui thì tui mới yêu 1 người như vậy đó là Kim JaeJoong =))))))))))))))))))))))))) còn người yêu hiện tại thì vẫn đặt lên đó vài ba tiêu chuẩn, vẫn cho phép mình buồn vui vì điều họ làm. Chứ Kim JaeJoong thì khum, chỉ hope là anh hạnh phúc mà ko có tí expectation nào
- Báo cáo

Myhangu
=))))))))) Ủa cái anh KJJ này nghe tên quen quen, search thì ra là dăm nghìn năm trước ảnh nổi tiếng lắm lắm nhỉ? Yêu đơn phương mà còn yêu lâu. Thủy chung ghê. =)))
Nhưng xin lỗi nha. Ảnh nằm trên ảnh với điện thoại thì còn vô điều kiện đươc, ảnh mà vô sống chung làm ny cô đi thử coi. Dăm ba bữa là chê lười chê này nọ liền. Ngồi đó mà không có expectation nào =)))))))))))
Còn chuyện người yêu thì tui nghĩ có expectation cũng là bình thường mà, Con người má ơi. Hoặc là mình, hoặc là ny là robot thì may ra có chuyện no expectation. Chỉ là, không phải với ai mình cũng "yêu" được, kể cả nói yêu họ hay yêu cảm giác của chính mình. Với lại ,expectation đó tính kỹ ra là tốt cho cá nhân hay cho một mối quan hệ thôi :))))
Tóm lại là không có tình yêu vô điều kiện. Tui tin vậy. Chỉ có là điều kiện đó mờ hay rõ, khó hay dễ được đáp ứng để mình nhận hay không thôi. Con người không bao dung vị tha đến vậy đâu =)))))
- Báo cáo

Monet Monet

Hahaaa vì tui chấp nhận sự thật là tui có ở chung với KJJ đâu hahaaa. Tui cũng nghĩ còn khuya mới k đkien đc đó. Lên tầm đó chắc tui bồ tát yêu thương chúng sinh rồi bác ạ =))))
- Báo cáo

Myhangu
Đúng rồi nè. Tui thấy những thứ mà tương tác một chiều thì dễ bỏ điều kiện, chấp nhận người ta và nhìn lại bản thân mình. Ví như thần tượng, nuôi mèo hay... em bé. Các mẹ có con nhỏ ban đầu thì chỉ mong nó ngủ ngoan ăn khỏe. Lớn dần nó có ý thức hiểu biết để tương tác qua lại thì yêu cầu đủ thứ ngoan ngoan lễ phép học giỏi bla bla. hahaha.
Không cần lên tầm đó đâu. Muốn làm tượng để người ta thắp hương hả? =))) Thương thân mình và những thứ quan trọng với thân mình đã mệt lắm rồi nè =((((
- Báo cáo

Youforever
Trước hết có 2 tư tưởng về sự yêu:
Nhưng để nói đến 2 tư tưởng này chúng ta phải loại bỏ mọi định kiến quan niệm cũ đã. Khi nhắc đến từ yêu, mặc định trong đầu ta hiện ngay ra "tình yêu đôi lứa". Đúng chứ. Đó là vì xã hội này tạo ra cho chúng ta quan niệm như thế.
- tư tưởng 1, yêu là trạng thái tích cực hướng đến mọi thứ lọt vào cảm xúc. Ví dụ:
Tôi yêu con đường này. Tôi yêu cái cây này. Tôi yêu những con người quanh nơi tôi sống. Hoặc tôi yêu cái cách mà họ đối đãi với nhau. Mọi sự yêu là giống nhau, không ít nhiều phụ thuộc bản chất...
- tư tưởng 2, yêu là trạng thái tích cực hướng đến những đối tượng đáp ứng các nhu cầu của bản thân. Đó là tình yêu đôi lứa, cha mẹ - con cái, bạn bè...đại loại là những đối tượng mang lại sự thoả mãn cho bản thân ta.
Trên đây là 2 tư tưởng về yêu đang tồn tại phổ biến, còn 1 số loại khác mờ nhạt. Nhưng đã có nhiều hệ thống triết lý hợp nhất các tư tưởng lại với nhau. Sẽ gần giống với tư tưởng 1 hơn. Đó là tình yêu rộng mở và sâu sắc, sâu sắc để phù hợp với tư tưởng 1 mà vẫn đáp ứng tư tưởng 2, vì tư tưởng 1 yêu mở rộng chưa chắc đã sâu sắc vì đôi khi sẽ là lẫn lộn khái niệm thích/yêu. Còn tư tưởng 2 sâu sắc nhưng lại hạn hẹp ko mở rộng và bị có điều kiện.
Kết hợp cả 2 sẽ có sâu sắc + mở rộng
(Sâu sắc ở đây có nghĩa là nhiều hay ít)
- Báo cáo

Docosa Hexaenoic Acid
Hi cậu, bài viết rất chân thật được rút ra từ những cục tơ vò trong đầu cậu nhỉ ^^ tớ nghĩ rằng thật ra câu hỏi của cậu chắc chắn ai cũng sẽ băn khoăn 1 lần, hehe. sau khi hạnh phúc và đổ vỡ với một vài mối tình, tớ đang cố gắng cảm nhận tình yêu bằng con tim - thay vì cái đầu cậu ạ, bởi vì định nghĩa ra khóooo lắm. thay vì nghĩ về những điểm tương đồng - bất đồng của nhau hay lí do yêu nhau - cãi nhau, tớ sẽ lắng nghe con tim mình nhiều hơn một chút, mình có đủ yêu để chấp nhận con người họ không, như vậy tớ sẽ biết mình nên làm gì để tiếp tục yêu họ và bớt quẩn quanh với suy nghĩ của bản thân nhiều.
ngày xưa có 1 chị gái cũng nói với tớ yêu nhau đúng như là bắt được sóng của nhau vậy, kiểu match tần số 2 bên í, tớ thấy cũng đúng lắm, xong bà í nói love is microwave, tình iu là chiếc lò vi sóng, cười mệt luôn =))))
- Báo cáo

Monet Monet

Hahaa ví dụ lò vi sóng bcuoi đáng iu quá. T nghĩ là do mấy hôm digital detox thiền nhiều quá nên t nghĩ nhiều đó. Bình thường yêu là yêu thôi ko cố cắt nghĩa để làm gì nhưng chs nó cứ luẩn quẩn trong đầu, t đang nghi là có thể t đang ko ổn ở điều gì đó trong chuyện tình cảm nên t nghĩ về nó nhiều quá nhưng cũng k cố giải thích nó =))))))))))))) cái sóng của t với ny t nó khớp được vài chỗ còn vài chỗ nó lệch lạc tùm lum nên cứ biết vậy đã hự hự, đặt cho nó khớp dc như h cũng thấy mệt nghỉ rồi
- Báo cáo

Docosa Hexaenoic Acid
hehe, tớ đọc 1 số cmt khác thì thấy cậu đang thắc mắc về 1 tình yêu vô điều kiện nhie, thực ra tớ đã từng có cảm giác đó rồi ý, chỉ cần gặp nhau không cần nói gì đã thấy hạnh phúc roài =)))) người đó yêu và tôn trọng mọi mặt của con người tớ, đôi khi cậu ý còn làm những việc tớ vừa chỉ nghĩ trong đầu thui, mà cả 2 đều là gu của nhau nhé, tâm linh k cơ chứ =)))))
- Báo cáo

Điểm Văn 2.5
Chấp nhận làm người yêu người nào đó, vì họ làm thoả mãn nhu cầu tức thời của bản thân. Rồi sao đó, nhận ra rằng mình không yêu họ, nhưng mình làm người yêu họ, nhưng mình lại không muốn làm tổn thương họ và lừa dối bản thân mình. Nên mình chia tay.
Có phải câu chuyện là như vậy không nhỉ.
- Báo cáo

Monet Monet

Vâng ạ.
- Báo cáo
Quinn Tran
Bạn giống mình ghê, nhưng mình cho là chúng ta chưa gặp được người đồng điệu thôi :)) Biết đâu kiếm được r thì lại yêu thật nhiều thì sao nè 

- Báo cáo

Monet Monet

Dạ, thực ra hiện tại mình vẫn có người yêu và cũng gọi tên được kha khá vấn đề, chỉ là nghĩ lại vẫn thấy mình đặt lên tay anh trọng trách phải làm mình hạnh phúc, dù một chút nhưng m vẫn thắc mắc. Không biết kiểu yêu một người mà chỉ yêu vô điều kiện thì ntn =(((
- Báo cáo