Viết cho em – 31 – Giá áo túi cơm
Thần thoại Hy Lạp là một quyển truyện kể về các vị thần, giải thích sự hình thành trời đất, chiến tranh, yêu thương, thù hận, báo...
Thần thoại Hy Lạp là một quyển truyện kể về các vị thần, giải thích sự hình thành trời đất, chiến tranh, yêu thương, thù hận, báo thù… tất cả mọi thứ đều có tên và một hình ảnh đại diện. Quyển sách này cũng là cơ sở để tạo nên rất nhiều nhân vật truyền thuyết trong văn học, điện ảnh, hoạt hình, games… sau này. Nó là một dạng tồn tại giống như đầu nguồn một con sông ấy. Đọc hiểu nó sẽ hiểu nhiều thứ có liên kết về sau.
Anh lại không thích đọc, dù có một quyển ở nhà. Đó là quyển sách còn lại lúc em gái anh mở shop bán đồ trang sức và sách. Có lẽ phần đông khách hàng cũng không thích Thần thoại Hy Lạp như anh. Anh không thích quyển sách đó vì ngày người yêu ngày trước của anh.. thích nó. Đôi khi con người chúng ta lạ đời như vậy, không phải lúc nào cũng “yêu ai yêu cả đường đi”, mà có khi thứ mà người ta yêu yêu thích, ta lại khó chịu, không yêu nổi. Đặc biệt là khi cô ấy yêu thích nó vì nghe lời của một người đàn ông khác giới thiệu.
Anh không thích Thần thoại Hy Lạp một phần là vì nó có quá nhiều tên: mặt trời, mặt trăng, các vì sao, đất, nước, cây, rừng, hồ, tình yêu, chiến tranh, báo thù…. Đủ thứ trên đời đều có thêm một cái tên, mà tên rất khó nhớ và dễ nhầm nữa. Anh lại không phải là người giỏi nhớ tên. Mình rất khó yêu thích cái mà mình không quen thuộc, cái mà mình không có khả năng, đúng không?
Có một giáo sư từng nói với anh rằng mọi ngành khoa học đều sẽ gặp nhau ở đỉnh cao của chúng. Vì chơi game, đọc truyện, xem phim… anh vẫn phải tiếp thu khá nhiều thứ bắt nguồn từ thần thoại Hy Lạp, trong đó có một câu chuyện rất ấn tượng về chàng trai tên là Narcissus (cái tên anh đã phải Google và copy vì không thể nhớ nổi).
Narcissus đơn giản không có gì ngoài đẹp trai. Đẹp dã man vô cùng vô tận vô địch khắp vũ trụ. Đẹp đến nỗi trai khác cũng phải bỏ bạn gái mà đi theo, đẹp đến nỗi đi vô rừng thì nữ thần rừng cũng phải đi ra tỏ tình. Đẹp đến nỗi nhìn thấy hình ảnh của bản thân chiếu xuống mặt hồ mà yêu chính mình luôn. Nếu Narcissus còn tồn tại, chắc trên đời đã không có cái gọi là cuộc thi nam vương gì gì rồi vậy.
Em đoán xem vì sao một vưu vật của các thần linh như thế lại chết?
Tất cả mọi loài, từ loài người, thần thánh, cỏ cây đều rung động trước vẻ đẹp của chàng, có người buồn, kẻ hận khi bị chàng từ chối. Đến cả cái hồ thường được chàng ghé lại soi bóng tự sướng kia cũng yêu chàng. Và bản thân chàng tất nhiên cũng vậy. Chàng quá yêu chính mình. Những vật thể khác ngoài Narcissus, khi yêu chàng mà không được đáp lại thì có buồn, có khổ, nhưng không ai khổ bằng chàng – người yêu bản thân mình không bao giờ có thể thỏa mãn nguyện vọng yêu thương kia, trong khi chính mình cũng là người có thể đáp ứng tình yêu đó.
Một ngày kia trai đẹp Narcissus lao mình xuống hồ tự tử, hóa thành đóa hoa thủy tiên mọc bên hồ.
Có truyền thuyết còn nói rằng cái hồ là thứ duy nhất trên đời không yêu Narcissus, khi Narcissus chết đi, có ai đó đến hỏi vì sao cái hồ lại không yêu chàng trai đẹp mà vũ trụ đều phải lòng đến vậy, cái hồ đáp: Ồ, anh ta đẹp đến thế sao? Tiếc thật, vì mỗi lần anh ta đến đây để soi bóng trên mặt hồ, tôi cũng chỉ nhân cơ hội mà ngắm mình trong mắt anh ta mà thôi.
Tên của Narcissus về sau được đùng để đặt cho hội chứng Narcissism – hội chứng tự yêu bản thân thái quá. Và cái hồ có lẽ là bệnh nhân đầu tiên của hội chứng này.
Con người ta có lẽ ai cũng tự yêu mình, thậm chí là những người chán ghét bản thân cũng vậy. Trong trường hợp này chán ghét chỉ là năng lượng trái ngược của yêu thương mà thôi. Họ không đạt được, không có được đặc tính nào đó mà họ mong muốn để được yêu thương, cảm thấy mình không xứng đáng, nên họ chán ghét bản thân. Ấy thực ra là vì yêu bản thân lắm vậy.
Nhưng mà yêu bản thân là gì, có phải như cách của người khác yêu Narcissus hay là cách Narcissus tự yêu chính mình? Đó chỉ là sự mong muốn được thỏa mãn, không được thì chán ghét, không được thì khổ đau.
Nếu em yêu bản thân theo kiểu mong muốn thỏa mãn thì em sẽ bị dẫn dắt bởi những người biết cách chiều theo dục vọng và tạo ra dục vọng vốn đầy rẫy trong xã hội ngày nay.
Ngày nay người ta đo hạnh phúc bằng thước đo hưởng thụ, và yêu bản thân được đồng hóa với sự thỏa mãn những ham muốn của bản thân mình.
Một người dùng iPhone 7 sẽ cảm thấy thiệt thòi, xấu hổ khi đứng trước đám bạn dùng iPhone 11, trong khi đó là niềm tự hào của họ chỉ mới 2 năm trước mà thôi. Một số người bảo rằng chính những dục vọng và “đẳng cấp” kia là động lực thúc đẩy xã hội. Đúng, nhưng nó đang đẩy xã hội đi về đâu? Phải chăng xã hội đang cưỡi trên lưng và nhân loại như những con lừa chạy theo củ cà rốt trước mặt? Khác chăng là lâu lâu cố sức đớp được một miếng, ngọt mát làm sao.
Sự thỏa mãn được bày ra đủ mọi cấp độ và hình thức, từ quần áo, giày dép, phụ kiện, trang sức, xe cộ, điện thoại, cho đến các loại đồ ăn thức uống. Anh vẫn nói người ta không thừa cân vì ăn để no, mà là ăn cho đã thèm.
Hãy xem những quán ăn, quán nhậu đông khách, hoặc một con phố ẩm thực, một ngày tiêu thụ hết bao nhiêu bò, dê, heo, gà, hải sản, rau quả.. và thừa thãi bao nhiêu. Người ta có cần ăn đến mức đó đâu? Ăn như vậy rõ ràng là để hưởng thụ.
Ăn nhiều như vậy thì làm sao lương thực, thực phẩm, thịt và hải sản có thể đủ cung cấp nếu trồng tự nhiên, hỏi sao người ta không chế ra các thuốc tăng trọng, thuốc bảo quản…
Hưởng thụ trong việc ăn uống còn thể hiện qua việc xuất hiện các “thánh ăn” trên mạng ngày càng nhiều. Họ là những người chuyên ăn cho người khác xem trên youtube hay facebook. Mỗi lần họ ăn một lượng thực phẩm bằng 4-5 người ăn, chế biến tinh xảo, và họ không cắn từng miếng một, họ lấp đầy miệng, rồi nhai nhồm nhoàm ra vẻ hưởng thụ. Họ cũng chỉ là hình ảnh phản chiếu một cách phóng đại của nhiều người đang hưởng thụ việc ăn uống ngày nay.
Người ta đi làm kiếm tiền để làm gì nếu không phải là hưởng thụ, là tìm kiếm hạnh phúc từ sự công nhận của người xung quanh thông qua những vật phẩm xa xỉ họ đang mang trên người?
Ăn xong, nằm xuống xem tin tức, hít drama và đọc mấy cái “Là con gái phải xinh đẹp và có tiền”, xem người này thành công thế này, người kia mua được cái nọ, chỗ này ăn ngon, hãng nọ mới ra hàng mới… rồi ngủ, rồi lại ăn..
Thừa cân rồi, bụng to rồi phải làm sao? Đừng lo, đã có GYM center, có PT xử lý. Muốn nhanh mà không mệt? Đã có thuốc giảm cân…
Nhiều lúc anh thấy xã hội này là một guồng máy lớn, nó không ngừng kích thích, dẫn dụ, chỉ huy con người – những cổ máy nhỏ - chạy tới chạy lui. Em có thấy cái chuỗi “Kiếm tiền – ăn xài – tập thể dục giảm béo – kiếm tiền – ăn xài…” giống một dây chuyền mà con người chỉ là cái máy để thực hiện điều đó không?
Vậy ai sẽ dừng cái máy này lại? Và nó chạy như vậy để làm gì? Để xã hội phát triển ư? Phát triển cho ai?

“Giá áo túi cơm” là một điển tích Trung Quốc, được dùng để chỉ một người không có tác dụng gì giúp ích cho đời, chỉ như cái giá để treo quần áo, cái túi để đựng cơm mà thôi.
Trong tuồng cải lương “Giọt máu quân vương”, cố nghệ sĩ Minh Phụng hát rằng: “…Không lẫn lộn bên phường giá áo túi cơm, không chen chúc giữa lầu son cửa các, suốt năm tháng lênh đênh trên sông nước, mặc cho ai bán tước mua quyền”
Và chúng ta sẽ là gì nếu không phải là một kẻ “giá áo túi cơm” đây?
22.10.2019

Truyền cảm hứng
/truyen-cam-hung
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Quẫn..
Đầu tiên, xin khẳng định một điều: tác giả chưa hiểu sâu sắc câu "Giá áo túi cơm".
=> Từ sự nhầm lẫn đó nên tác giả đã đi đến một loạt những nhầm lẫn khác.
1. Nhầm lẫn trong việc áp dụng đối tượng của điển tích: câu này sẽ phù hợp trong việc phê phán những kẻ không hoàn thành bổn phận của mình hơn là phê phán hiện tượng xã hội chạy theo vật chất.
2. Có sự mâu thuẫn trong bài viết:
Tác giả gom cả bầy lũ xã hội vào câu: "chúng ta" và viết lên mặt họ những nhãn mác của đua đòi và phù phiếm, của vô tích sự và ăn không ngồi rồi. Nhưng bạn ạ (mạn phép gọi chủ bài viết là bạn cho dễ) để đua đòi, để lo ăn lo mặc, họ phải có tiền. Và để có tiền, họ phải làm việc. Số tiền lương họ nhận được tương đương với giá trị họ làm nên. Theo cách định nghĩa của bạn, nếu họ có giá trị, họ không thể là phường "giá áo túi cơm" và nếu họ là bầy lũ vô giá trị mà vẫn có thể ăn ngon mặc đẹp thì ... quần áo đồ ăn ở đâu phát miễn phí vậy? Cho xin cái địa chỉ phát :v
Ở đây, vẫn có một vài thành phần trong xã hội được người khác lo ăn, mặc, chơi cho, đó là: người chưa thành niên, người già, thai phụ, tù nhân,... xin không bao gồm trong "họ" - tức người thành niên có khả năng lao động
và có đầy đủ nhận thức.
Tất nhiên, tôi không phủ nhận, quả thật xã hội này đang đuổi theo những giá trị vật chất một cách vô tội vạ. Nhưng những thứ bạn cho là vô giá trị, không có nghĩa là nó chẳng được việc gì. Với người khác, nó có ý nghĩa. Và bạn không thể vin vào lí do họ theo đuổi những thứ phù du mà ngầm châm biếm họ là: "giá áo túi cơm" vô tích sự.
3. Bên cạnh đó, định nghĩa của bạn về: "có ích cho xã hội" là gì? Là phải cống hiến như Einstein hay vĩ đại như Hồ Chủ Tịch? Hoặc đơn giản hơn là đừng hưởng thụ vật chất, đừng ăn ngon, mặc đẹp, đừng phát triển thêm nữa? Hoặc như ẩn ý của toàn bộ câu cải lương cuối bài: dứt khoát ở ẩn đi cho mát thân?
=> Tóm lại: Tôi băn khoăn không biết có phải bạn đã nhét hết những gì bạn có trong đầu lúc viết vào bài này không? Rồi cuối cùng chọn đại một ý có vẻ deep deep làm đầu đề? Bạn đi từ thần thoại Hy Lạp, đến lý do bạn ghét nó, đến ấn tượng về Narcissus, đến cái chết của chàng, đến cái hồ, đến nguyên nhân cái chết, rồi dẫn đến chứng tự yêu bản thân của toàn xã hội, rồi...cuối cùng cũng đến câu "Giá áo túi cơm". => Bạn chắc cái đầu đề có bao quát được mọi khía cạnh của bài viết?
Dù không đồng ý cho lắm với tính logic trong bài viết, nhưng thành thật, tôi rất phục tác giả vì đã đi được một chặng đường dài như vậy với hơn 30 bài viết. Sự kiên trì của bạn khiến tôi cảm thán, nhưng dù vậy xin lỗi khi tôi buộc lòng phải nói ra điều này: tôi không thấy mình được truyền cảm hứng. Nhưng tôi vẫn sẽ upvote, vì đơn giản, tôi là một kẻ "giá áo túi cơm" chính hiệu haha
Mong chờ bài viết sau của bạn.
P/s: Thực tế, tôi đã dành ra khoảng 80 phút để lăn qua lộn lại bài viết của bạn. Thế nên, dù cho còn nhiều vấp váp, những dòng bạn viết vẫn có giá trị của riêng nó. Nếu những dòng đầu tiên của bình luận này có làm bạn nản lòng trăn trở, xin hãy nhớ rằng: tôi không đời nào có ý hét vào mặt bạn rằng: "buông bàn phím xuống tên ngu xuẩn kia". Tôi chỉ có ý muốn cổ vũ và giúp bạn tiến lên thôi, cố lên ^^~
Chủ nhật tuần này tôi sẽ đăng bài viết đầu tiên của mình lên Spiderum, hoan nghênh đến và bình luận nhiệt tình ;>
- Báo cáo

Nhất Bảo

Chào Quẫn..
Cũng lâu rồi không có ai comment một bài của tui viết dài được như bạn, nên đầu tiên là hơi ngạc nhiên và cảm kích.
Chuyện người comment có đồng tình hay không đồng tình với bài viết, thường thì tôi chả quan tâm lắm, cho nên lại phải cảm ơn dòng P.S của bạn lần nữa. Nếu comment của bạn chỉ vài dòng chê bai, thì tôi cũng đọc rồi để đó chứ hông rep làm gì.
Có mấy người bạn hay nói các bài tôi viết có tính phòng thủ cao, khiến người ta đọc xong không biết đường nào mà bình, ý khen một chút thì bảo nó tròn trịa, rõ hơn thì nói tôi hay rào đón đủ đường. Điều đó đúng vì mấy năm nay tôi không ưa tranh luận nữa. Thế nên bài viết của bạn tôi sẽ đón xem nhưng không chắc sẽ bình luận nhiệt tình.
Ở bài này tôi đổi cách viết cho nó "tự do" một chút, không diễn dịch quy nạp gì, nhưng các ý của nó vẫn có sự liên kết, những điều bạn thấy cũng hợp lý, nhưng đó không phải cách mà tôi thấy.
Cái điển tích và nghĩa của "Giá áo túi cơm" chỉ là một phần nhỏ của bài, nên tôi không phân tích nó ngay từ đầu hay đưa thêm lời lẽ nào vào đó, và tôi cũng không phải nói về nó như nghĩa gốc. Chủ yếu đưa vào để giảng một chút cho ai chưa từng nghe về nó và có ý so sánh: ngày xưa giá áo túi cơm, ngày nay thì giá LV, Armani, iPhone, túi trà sữa, hải sản .. vậy đó.
Câu chuyện về Narcissus là để giảng về việc yêu bản thân quá mức (đồng thời giới thiệu về thần thoại Hy Lạp). Để nói rằng ngày nay người ta lao theo các giá trị ảo (tôi cho là ảo thì nói ảo), là xuất phát từ việc yêu bản thân, nhưng đa phần bị dẫn dắt bởi các nhà sản xuất, bởi marketing, truyền thông... khiến cho vì yêu bản thân mà trở thành một bộ phận trong guồng máy vô nghĩa của xã hội, thành những cái giá áo túi cơm hiện đại.
Mỗi ngày tôi viết 1 bài, ngồi xuống mở word ra và viết khoảng 1-2 tiếng (bài này là 1 tiếng), nên tôi không định nói hết các góc cạnh khác nhau của cuộc sống trong 1 bài hơn ngàn chữ, chỉ nói điều mình muốn nói một chút vậy thôi. Bạn có thể hiểu theo cách riêng của bạn. Tôi cũng không nói rằng đây là điều đúng, cũng không nói mọi người đều như vậy. Nói chung tôi chỉ nói điều mình nói, còn lại đều không nói.
Những điều này tôi đã nói trong các bài 1-2-3 của series này, về lý do tại sao tôi viết, tôi viết cho ai, cách giao tiếp như thế nào... nếu bạn quan tâm có thể đọc thêm hẳn là sẽ rõ.
Cảm ơn bạn nhiều.
- Báo cáo

Quẫn..
^^~
- Báo cáo