Vài đoạn trích hay trong "Chiến binh cầu vồng", và chân giá trị của giáo dục
Dưới đây là một vài đoạn trích mình thấy rất thấm khi đọc lại "Chiến binh cầu vồng", muốn chia sẻ với các Nhện. Enjoy! Đoạn...

Dưới đây là một vài đoạn trích mình thấy rất thấm khi đọc lại "Chiến binh cầu vồng", muốn chia sẻ với các Nhện.
Enjoy!
Đoạn 1:
Cách hành xử của thầy Zulfikar là một vấn đề muôn thuở của Indonesia: những người có học thức lòng vòng nói tới nói lui với những thuật ngữ to tát và lý thuyết cao siêu chẳng phải vì sự tiến bộ khoa học, mà là vì muốn khoe mẽ với những người ít nổi và không thể tìm ra lời lẽ để tranh luận. Những trí thức thích trấn áp và cho ta đây hiểu biết hơn người, như cách thầy Zulfikar thể hiện, nhan nhản khắp nơi. Những người kiểu như thế chỉ là trí thức rởm; những nhà khoa học rởm ngạo mạn khống chế những cộng đồng người không được học hành đến nơi đến chốn hòng tự tâng bốc bản thân lên và làm đầy túi mình.
Tôi nhìn Lintang, cầu cho nó trợ giúp nếu tôi có đứng lên phản đối sự quá đáng của thầy Zulfikar. Tội thực sự cần nó hỗ trợ. Nhưng sẽ thế nào nếu hóa ra tôi là người sai? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bị tấn công dồn dập? À, nguy cơ cao đấy. Có thể tôi sẽ nhục nhã hơn thì có. Đây là vấn đề muôn thuở của những người như tôi - người không có kiến thức đầy đủ. Do vậy mà trong tôi đang giằng co hai thái cực: một là mong muốn được lên tiếng phản đối, hai là lưỡng lự không dám. Nhưng tôi thấy giận vì trường mình bị xúc phạm, và tôi cũng tức phát điên khi biết rằng ông thầy Zulfikar đã dẫn chứng nhà khoa học Descartes một cách sai lầm chỉ để đáp ứng cho lợi ích của riêng thầy.
Đoạn 2:
Thầy Harfan đi dạy từ khi mới mười lăm mười sáu tuổi, tính ra đã hơn năm mươi mốt năm. Chính thầy đã đốn cây trong rừng mang về xây nên ngôi trường Muhammadiyah này. Thầy đã mang súc gỗ đầu tiên - và nặng nhất trên chính đôi vai của mình, và đó là cây cột chính hiện vẫn còn trong lớp học chúng tôi. Chúng tôi đã đo chiều cao của mình trên cây cột ấy trong suốt những năm tháng qua, để lại trên thân nó đầy những vệt cứa. Đối với chúng tôi, cây cột ấy thật thiêng liêng.
Người ta bảo hồi xửa hồi xưa, thầy Harfan cũng có nhiều học trò và giáo viên lắm. Nhưng dần dà, cộng đồng mất niềm tin nơi nhà trường còn giáo viên mất niềm tự hào về nghề nghiệp của mình. Sự phân biệt giáo dục dưới sự áp đặt của PN làm người ta không còn hăng hái cho con em đến trường.
Sự phân biệt này khiến cư dân Belitong bản địa tin rằng chỉ con cái của nhân viên PN mới được học ra đầu ra đũa và có cơ hội vào được đại học và rằng chỉ giáo viên PN mới có tương lai. Điều này khiến cho trẻ em bỏ học dần, và dần dà so giáo viên cũng rơi rớt theo. Họ hoặc trở thành cu li cho PN hoặc làm ngư dân.
“Học mà làm gì chứ?” bọn trẻ trong làng hỏi để mà phủ nhận. “Dù thế nào mình cũng không thể tiếp tục được nữa.”
Tình huống càng trở nên tệ hơn khi bọn trẻ làng lóc nhóc không đến trường nhưng vẫn “được việc”. Bọn chúng kiếm ra tiền từ việc hái tiêu, trông coi cửa hàng, làm thợ xảm, mài dừa và phụ việc vặt cho thuyền đánh cá.
Đối với chúng nó, trường học chỉ mang tính tương đối - đặc biệt là với những đứa tìm được công việc có thu nhập như những đứa đủ can đảm vào rừng tìm gỗ trầm huơng và đàn hương vàng chẳng hạn. Chúng có thể mua được xe đạp trong khi thầy Harfan, đường đường là hiệu trưởng, phải dành dụm từng rupi một cũng chi đủ để thay cái lốp xe mòn vẹt. Giáo dục mau chóng trở thành một nỗ lực vô ích đối với những đứa trẻ bị mắc kẹt trong cái vòng chẳng mấy hy vọng được cắp sách tới trường, phải cật lực vì cái ăn cái mặc hằng ngày dưới sự phân biệt đối xử.
Nhưng thầy Harfan vẫn luôn cần mẫn cố gắng thuyết phục những đứa trẻ ấy rằng học thức thể hiện lòng tự trọng, rằng giáo dục thể hiện lòng sùng kính đối với đấng tạo hóa, rằng học tập không phải lúc nào cũng buộc chắc với những mục tiêu như lấy được bằng cấp hay trở nên giàu có. Học tập là cao quý, là ca tụng nhân bản, là niềm vui khi được cắp sách tới trường và là ánh sáng văn minh. Đó là định nghĩa hết sức thú vị mà đến hơi thở cuối cùng thầy vẫn có thể giữ được. Một cái chết vinh quang, như thầy vẫn hằng mong muốn.
Không có phát súng tiễn biệt, không một vòng hoa viếng, không phần thưởng nào từ chính quyền hay bài phúng điếu từ Bộ Giáo dục, không một lời ngợi ca nào từ bất kỳ ai.
Nhưng thầy đã để lại một cái giếng mát lành trong tim của mười một đứa học sinh chúng tôi, một cái giếng kiến thức không bao giờ cạn.
Chúng tôi khóc tiễn thầy trong lớp học. Người khóc khiến ai nghe cũng phải thắt ruột là Harun. Thầy Harfan như cha của cậu ấy. Cậu khóc quá chừng, không ai dỗ cho nín được. Nước mắt tuôn chảy ướt cả áo sơ mi.
Đoạn 3:
Thế nhưng, cuối cùng thì, trường chúng tôi rốt cuộc cũng mất. Chúng tôi khuỵu xuống vì một kẻ thù vô hình, mạnh nhất, độc ác nhất, vô nhân tính nhất và khó chống lại nhất. Như một khối u ác tính nó gặm dần những học sinh, những thầy cô giáo, và ngay cả chính hệ thống giáo dục. Kẻ thù đó là chủ nghĩa thực dụng.
Giáo dục hiện hành không còn giữ quan điểm về học tập như thầy Harfan trước đây nữa – kiến thức, chính là chân giá trị, và giáo dục chính là sự ca tụng Đấng Tạo Hóa. Học không phải phương tiện để thăng tiến, kiếm tiền hay làm giàu. Thầy xem học tập là ca tụng nhân bản, là thanh cao, là niềm vui khi cắp sách đến trường và là ánh sáng văn minh.
Trường học ngày nay không còn là nơi để xây dựng nhân cách, mà là một phần của kế hoạch tư bản để làm giàu và nổi tiếng, để khoe khoang học vị và quyền lực. Vì thế mà không có cha mẹ nào muốn đưa con đến học ngôi trường làng Muhammadiyah nữa. Ngôi trường đổ nghiêng hơn. Cây cột thiêng mà chính thầy Harfan đã mang về ngày đầu tiên dựng trường ấy – cây cột chúng tôi đã khắc chiều cao của mình lên đó ấy – đã nghiêng tới mức không làm sao có thể dựng lên được nữa.
A Dreamer
Đọc thêm:

Sách
/sach
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

mmmmmm
Đọc đoạn 2 mà thấy buồn luôn, khi bây giờ sinh viên, học sinh đi học ngày càng đông, nhưng vì ai cũng làm thế, vì tấm bằng, vì có một công việc. Và rồi chính những con người ấy quay ra than học không dùng để làm gì. Bởi vì họ có thực sự học? Liệu có bao nhiêu người học thực sự chỉ vì niềm vui khi có được kiến thức mới, được thoả mãn sự tò mò, được hiểu thêm về sự vật và hiện tượng xung quanh. 🙁
- Báo cáo

Andy Luong

Câu hỏi khó :|
Mình nghĩ thôi thì sự thật nó là thế, ta cứ nhìn thẳng vào nó, nhưng là để chấp nhận chứ không phải để bi quan. Chỉ cần người nào muốn cố cứ cố, mình tin từ chính cái cố gắng của mỗi người, sự học nó sẽ vẫn tỏa sáng thôi mà

Còn xã hội, dù có nhiễu nhương biến đổi đến đâu, điều gì đúng vẫn đúng, cái gì có giá trị thì vẫn có giá trị, chỉ là người ta đôi khi bị lóa mắt bởi vài thứ khác nên không để ý hay quên mất thôi.
- Báo cáo

mmmmmm
Ừa ở là trên chỉ nói số đông, mà quên là chính mình cũng nằm trong số đông ấy. Mình không bi quan lắm, còn tiếc với buồn ở đây 1 phần là vì đoạn văn bạn dịch, 1 phần là cho chính bản thân mình lúc được học đã học không tử tế đó mà 😂.
- Báo cáo
Sophie Nguyen
Hello anh :)) Tự nhiên lại được spiderum gợi ý bài viết này, em cũng vừa đọc hết quyển này trong thời gian gần đây, có thể cùng anh bàn luận xíu ko ạ :))
Trước tiên là bối cảnh của em khi bắt đầu đọc quyển này. Là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố, em thực sự là khá xa lạ với cái "nghèo" (mà nghèo phải gọi là nghèo mạt rệp, nghèo rớt mùng tơi í, chứ còn nghèo kiểu ko dư dả thì em nghĩ tầm 9x chắc ai cũng biết :)) Nên em quyết định đọc quyển này, phần vì muốn được truyền cảm hứng về một câu chuyện giáo dục có thật, phần vì muốn biết được bức tranh thực sự của giáo dục ở những vùng đất khó khăn nhất trên thế giới.
Đối với em thì Chiến binh cầu vồng hay nhất là ở nửa đầu. Tác giả thành công vẽ ra một bức tranh chân thực đến phũ phàng về một vùng đất cực kì đói khổ, với những người giáo viên hi sinh tất cả (theo nghĩa đen) vì một tương lai tươi sáng hơn cho học sinh của mình. Em rất ấn tượng về bài giảng đầu tiên về lịch sử của thầy Harfan, khiến cho tụi trẻ con há hốc mồm và ko đứa nào muốn về nhà sau giờ học. Em ấn tượng về câu chuyện Bodenga và con cá sấu, Lintang cũng với con cá sấu, chiếc cúp vàng của Lintang nữa.
Nhưng mà chẳng hiểu vì sao mạch truyện về nửa sau em cứ thấy nó yếu đi dần dần. Các tình tiết nó cứ ... random sao á :)) Từ thầy Harfan (em rất mong đợi được nghe nhiều hơn về cách thầy dạy và những câu chuyện về thầy) thì trong truyện cái chết của thầy gần như đột ngột, và những chương sau thì gần như rất ít nhắc về ảnh hưởng của thầy lên tụi trẻ (lên cô Mus thì có). Những tình tiết về Mahar khá hay, cho đến đoạn thắng cuộc thi diễu hành thì em vẫn thấy OK, nhưng từ đoạn đó về sau thì nó nhuốm một màu sắc tôn giáo khó hiểu và cũng ko rõ ý định của tác giả là gì. Sự xuất hiện của bạn gái PN (em quên mất tên rồi hihi) làm em những tưởng sẽ là 1 plot twist lớn (vì vốn background nhân vật này khá hay) nhưng hoá ra bạn ấy cũng chẳng có vai trò gì lắm trong truyện ngoài là đồng đảng của Mahar. Đoạn dài về tình yêu của Ikal em cũng thấy chẳng có vai trò nhiều với mạch truyện chính, nó khá tách rời với câu chuyện của trường Muhammadiyah (mong là viết đúng) và khiến em hơi băn khoăn là cuối cùng đây là câu chuyện về trường hay về bản thân Ikal.
Và cuối cùng là cái kết :)) Em thấy như câu truyện cổ tích bùm một phát xuất hiện trong vài chục trang cuối vậy :))) Tác giả không đi sâu vào quá trình Ikal làm thế nào để chuyển mình, khi đã làm một người giao thư bất đắc chí trong nhiều năm như vậy. Như kiểu bùm một phát, học thi, đỗ đại học, đạt học bổng, đi nước ngoài, cực kì chóng vánh.
Nhưng điều em thất vọng nhất là Lintang. Không hiểu sao em cứ nghĩ, nếu Ikal thành công như vậy, tại sao không quay lại giúp đỡ Lintang? Tại sao Lintang, một thiên tài, lại có thể mắc kẹt trong một công việc như vậy? Nếu thực sự có chí, có tài, chẳng phải cậu ấy có thể phát minh được cái gì đó để cải thiện chính công việc của mình hay sao? Và không biết người đọc khi đọc đến đây, có ai nghĩ đến muốn tìm Lintang trong đời thật để giúp đỡ cậu ấy không nhỉ :))
Và cuối cùng thì em có lên mạng tìm kiếm xem câu chuyện này có thực sự có thật hay không. Em đọc được ở đâu đó nói rằng, người đọc cũng khá hoài nghi về tính xác thực của câu chuyện, vì trong một talkshow với các khách mời là tác giả và một số cựu học sinh của trường, thì không hiểu sao không ai nhớ Lintang là ai cả, trừ chính tác giả.
Một mặt thì đúng là nó có thật hay không cũng chẳng quan trọng lắm, chỉ cần nó có ý nghĩa và có tác động lên mình là được. Mặt khác thì, đọc hết cả quyển em vẫn thấy nuối tiếc quá. Chắc tại nó ko diễn ra theo kì vọng ban đầu của em. Nó cứ lưng chừng, vừa thừa vừa thiếu sao á :)) Không biết anh thấy sao ạ.
Ủa mà cao hứng viết 1 chút đã thành comment dài quá rồi :)))) cảm ơn anh đã đọc nha ~~
- Báo cáo

Andy Luong

haha, lâu lắm mới có người cùng suy nghĩ đến từng chi tiết nhỏ như thế này á, đọc comment mừng như gặp được tri kỷ luôn á 😄
A set CBCV vào truyện 2 năm đọc lại 1 lần, vì vẫn tâm đắc với cái ý nghĩa của giáo dục trong truyện. Nhưng ngay lần đọc lại đầu tiên đã thấy nó hơi nhuốm màu cổ tích rồi (anh có comment cho 1 bạn ở dưới như thế luôn), nên phải nới lên thành 3-5 năm đọc lại 1 lần 😂
Nhưng thực ra có 1 vài điểm anh thấy hơi lăn tăn với comment của em:
(1) anh nghĩ giúp đỡ 1 người bạn cũ không hề dễ như nói đâu. Vì rất rất nhiều lý do ấy, về cả 2 phía cơ.
(2) Về Lintang, anh có 2 suy nghĩ: (2a) có lẽ không sai khi nói thiên tài thực ra cũng là con người, cũng sẽ có những điểm yếu. Thành ra học giỏi, đầu óc thông minh đến đâu chưa chắc đã thành công, thậm chí chưa chắc đã sống được bình ổn trong đời. Đặc biệt nếu lại mang nặng cái cảm giác thất bại, và thay vì thích ứng lại hận đời vì cảm giác tài năng của mình không có đất trưng dụng. Anh đoán ý anh là cũng có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng nữa. Cái quan trọng nhất phải là có làm mình thích ứng được với hoàn cảnh của mình hay không, và cái này hoàn toàn là yếu tố cá nhân. (2b) Nhưng điểm quan trọng nhất, anh thiên về cái suy nghĩ tác giả để Lintang như thế để tạo cảm giác tiếc nuối cho người đọc, để mọi người sẽ đi đến hành động và tìm cách để những tài năng như Lintang không bị mai một bởi số phận (cũng chính là cái ý em viết trong comment: "không biết có ai tìm giúp Lintang không" ấy :D)
- Báo cáo
Sophie Nguyen
Công nhận ạ. Em cũng có nghĩ đến chuyện thành công không phải muốn là được, sẽ có rất nhiều lý do khác ảnh hưởng, như kiểu thời điểm, gia đình, tài chính, tâm lý… Chắc hẳn cũng có nhiều lý do khiến cho Lintang chưa (chứ ai biết chắc là ko) thành công. Em đang nghĩ 2 khả năng:
- Nếu Lintang là nhân vật có thật thì có lẽ cuộc sống cậu ấy đang như thế thật, và tác giả lựa chọn kể về kết cục của cậu ấy một cách trung thực và ko giải thích nhiều. Trung thành với sự thật là 1 điểm tốt ở những câu chuyện kiểu này.
- Nếu Lintang là nhân vật hư cấu thì em lại không thích lựa chọn này của tác giả cho lắm. Vì em nghĩ bài học của truyện không phải là “Cứ cố gắng đi rồi sẽ thành công” (nếu như thế thật thì mới là cổ tích nè :)) Mà đúng hơn, bài học là “Dù trong tình huống nào, chúng ta cũng sẽ không bao giờ ngừng cố gắng”. Và điều đó thì em chưa thấy trong những câu chữ tác giả miêu tả Lintang hiện tại. Một cậu bé đã từng bơi qua con sông cá sấu để đi học thì có lẽ không thể dễ dàng từ bỏ đến thế.
Về chuyện bạn bè có giúp đỡ hay không, đó cũng là điều em hơi tiếc nuối. Một phần là vì ngoài tinh thần học tập, một điểm sáng của câu chuyện này là tình bạn gần như đến mức ruột thịt của những đứa trẻ. Một phần, là vì trong truyện em nhớ chắc chắn có chi tiết Lintang vực dậy cả một lớp học, kể cả khi cô Mus đã từ bỏ. Dù dĩ nhiên, gánh nặng tài chính, hình như trong truyện gọi là “chủ nghĩa thực dụng”, luôn là kẻ thù mạnh nhất và nó đã thắng thế, nhưng ước gì chúng ta được tác giả kể cho về những nỗ lực (kể cả bất thành) của nhóm bạn và đặc biệt là Ikal, người sau này đã khấm khá hơn rất nhiều, để giúp Lintang nhỉ. Nếu được thì nó sẽ là “nghiệp quả” rất tuyệt vời của Lintang cho những điều tốt đẹp cậu bé đã làm trong quá khứ.
Dù thế nào thì có lẽ đó là kỳ vọng của em thôi, chứ ko có nghĩa là truyện nên như thế :)) Có lẽ đúng như anh nói, vì câu chuyện chưa thực sự tròn trịa mà mình sẽ day dứt và suy nghĩ về nó lâu hơn, và có quyết tâm để hành động hơn. Chung quy cũng vì em rất thích nhân vật Lintang này nên đã kỳ vọng vào cậu ấy quá nhiều chăng :))) Btw cảm ơn anh đã reply nha ~~
- Báo cáo

LittleGiddyTeddy
Uiiii em thích Chiến binh cầu vồng lắm ý!
- Báo cáo

LittleGiddyTeddy
Comment trc mai đọc sau :v
- Báo cáo

Andy Luong




- Báo cáo

Viet Anh Tran

Hay quá nae ạ
- Báo cáo

Andy Luong

Thanks bro. Chúc cuối tuần vào SG tưng bừng nhé 

- Báo cáo

Kim Thanh Hà
Mình đọc truyện này khóc luôn á 

- Báo cáo

Andy Luong

Mình lần đầu cũng rưng rưng, lần đọc lại này thì đỡ hơn rồi, vì thấy truyện đúng là hơi đậm màu cổ tích thật. Nhưng cái cách ông tác giả lựa chọn bối cảnh vs xây dựng nhân vật để làm nổi bật những giá trị và thông điệp thì quả là đáng nể 

- Báo cáo

Kim Thanh Hà
Chắc có thể do dịch giả Việt thôi, Chứ nếu từ câu chuyện cuộc đời tác giả chắc cũng có nhiều phần trăm là thật.
- Báo cáo