Tại sao nền giáo dục của chúng ta đang chết dần?
Bài viết phân tích dựa trên Mô hình Nội tại/Ngoại động lực dưới góc nhìn của Yu-Kai Chou - tác giả nổi tiếng về game hóa
Vấn đề lớn của giáo dục hiện nay là quá tập trung vào các động lực bên ngoài thay vì động lực bên trong - nội tại.
Tôi tin chắc rằng chúng ta sinh ra đều có sự ham thích của sự mày mò và học hỏi - một bản năng đại diện cho Động lực cốt lõi số 7 (CD7): Tính khó lường & Cảm giác tò mò và CD3: Khuyến khích sáng tạo & Phản hồi. Cả 2 đều nằm bên phải mô hình động lực Octalysis - đại diện cho Não phải với thiên hướng khám phá tri thức theo muôn vàn cách khác nhau. Tuy nhiên chính trường học đã dập tắt sự ham thích nội tại này và thay bằng các ngoại động lực như học để đạt điểm số cao, làm bố mẹ và thầy cô vui lòng, được công nhận từ bạn bè và để kiếm việc làm sau này. Tất cả những thứ này hiện diện cho động lực nằm bên Não trái của mô hình như CD2: Phát triển & Thành tựu hoặc CD4: Chủ quyền & sở hữu.
Bằng cách này, trẻ ngay từ đầu đã xác định không phải học vì chính nó, vì chúng thực sự thích mà để thỏa mãn những yếu tố ngoại cảnh kia. Tức là mục tiêu và kết quả đã được đặt sai chỗ thay vì cho sự phát triển bản thân thì chúng sẽ tìm mọi cách ít công sức nhất để đạt được kết quả một cách nhanh nhất (ví dụ như chép bài hoặc gian lận trong thi cử là khá phổ biến).

Đầu năm 2014, tôi có sử dụng một loạt các trò chơi để phỏng vấn một học sinh cấp 3. Cậu ấy đã hoàn thành cấp 3 trước 2 năm so với bạn bè đồng trang lứa. Đó là một cậu bé có tham vọng lớn trong học tập và cậu đã đặt mục tiêu đỗ vào các trường đại học top đầu nên cậu đã tìm hiểu được gần như toàn bộ thông tin cần thiết cho bản thân. Trong cuộc nói chuyện, cậu đã nói kiểu như này: “Stanford rất tốt trong khoản này nhưng tôi không chắc lắm. Harvard thì tạm ổn trong mảng này nhưng họ có một khóa học khá hữu ích cho sự nghiệp sau này của tôi.”
Và đâu đó trong cuộc nói chuyện tôi đã bảo rằng toán là một môn hữu dụng để chuẩn bị cho ngành nghề tương lai. Thật ngạc nhiên, cậu thiếu niên đã vô cùng lịch sự và nhiệt huyết trong suốt thời gian qua bất ngờ phản ứng một cách khinh bỉ: “Ông nghĩ rằng người ta sẽ sử dụng toán sau khi tốt nghiệp sao?”
Tôi bình tĩnh giải thích lại rằng: “Tôi nghiêm túc đấy. Toán rất quan trọng. Nếu cậu muốn trở thành nhà khoa học thì toán nâng cao là cần thiết.”
Mắt cậu ấy to ra ngạc nhiên: “Thật à?”
“Tất nhiên rồi. Họ dùng toán nâng cao để đo lường sóng âm, trọng lực, vị trí vệ tinh và mấy thứ tương tự. Ngoài ra cậu cũng cần toán nếu muốn trở thành kĩ sư, kế toán hay kể cả nhà kinh tế học. Không thì bằng cách nào cậu sẽ khuyên được Tổng thống là thị trường sẽ đi lên hay đi xuống và điều chỉnh giá tiền hay tính được thời gian để một thiên thạch to bằng bang Texas va chạm với Trái đất?” tôi nói.
Và đây là một cậu bé đã làm tất cả những gì phải làm - đạt điểm GPA, SAT cao, tham gia các hoạt động ngoại khóa, viết một bài luận chặt chẽ cho đợt tuyển sinh và tìm hiểu về tất cả các trường mà cậu định nộp hồ sơ vào. Tuy nhiên cậu lại chẳng biết học toán để làm gì ngoài việc đạt được mục tiêu là vào một trường top đầu và giữ bảo đảm cho một công việc sau này.

Đây cũng là một cuộc nói chuyện mở ngang tầm mắt đối với tôi khi được chiêm ngưỡng thành tựu của một nền giáo dục coi trọng kết quả (goal-oriented). Tôi cũng có thể chia sẻ từ chính trải nghiệm của mình: nhiều học sinh chểnh mảng việc học hành không phải vì chúng kém cỏi hay chán học. Mà đơn giản chúng chỉ không hiểu học để là gì? Hay nói cách khác, chúng không nhìn thấy ý nghĩa của các môn học chúng được dạy trên lớp.
Không chỉ có học sinh mà sinh viên đại học cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự. Tôi hợp tác khá nhiều với các trường đại học để cải thiện phương pháp giáo dụ. Tôi thường hỏi các giáo sư về những sinh viên hay lên văn phòng của họ. Đúng, sinh viên lên đã thường xuyên ghé thăm nhưng không phải mục đích để hỏi, để nhờ tư vấn từ những người thầy thâm niên cao siêu về trình độ học vấn và nghiên cứu mà là khi họ có vấn đề về điểm số. Cụ thể, họ đến gặp giáo sư khi sắp trượt tín chỉ hay cảm thấy thầy đã chấm sai và muốn đòi lại điểm của mình.
Khi tôi còn là học sinh, tôi đã nói chuyện với vài đứa bạn rằng: “Mấy ông có biết là con người hầu hết quên 80% kiến thức sau khi kiểm tra, nên là nếu mấy ông chỉ cần nhớ 80% kiến thức được học là đã hơn gấp 4 lần người thường rồi đấy!”
Và câu trả lời của bạn tôi đã làm tôi ngạc nhiên “Wow, tuyệt vời đấy! Nhưng mà... Để làm gì? Mình đã hoàn thành bài kiểm tra rồi mà.” Tại thời điểm đó, tôi cũng chẳng biết trả lời lại sao nữa, nhưng mà tôi nghĩ để đáp lại hợp lý trong hoàn cảnh đó: “Ông sai rồi, mình vẫn cần cho bài kiểm tra cuối kì mà!”
Bài viết gốc được đăng tải trên Blog Game hóa:
Đọc thêm:

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
Cerca Trova
Có thể tóm tắt hiểu ý bài viết tác giả là người học đang không hiểu họ học để làm gì và với mục đích gì. Khá là đúng với mô hình giáo dục theo thi cử (exam-driven curriculum)như ở VN ngày nay. VN đang lãng phí nguồn nhân lực trẻ vì chỉ chạy theo mô hình đào tạo số lượng mà ko chú trọng chất lượng và thực tiễn
- Báo cáo

Tuấn len
không riêng gì VN mà đa phần các nước trên thế giới đang giáo dục một cách"hàng loạt"
- Báo cáo
Cerca Trova
Chữ đa phần ở đây dành cho các nước đang phát triển hoặc nước nghèo thôi bạn. Chứ đa phần các nước đã phát triển ngày nay hệ thống giáo dục đều chú trọng thực tiễn, đến những nước có nền văn hóa trọng lý luận như VN là TQ hay HQ thì chương trình học của họ giờ cũng rất tốt chứ không chỉ là trên sách nữa
- Báo cáo

Tuấn len
ý tôi muốn nói cách giáo dục hàng loạt ở đây là việc phân cấp tiểu học,trung học,thpt rồi đến đại học.Việc một đứa trẻ từ 6 tuổi không hiểu tại sao chúng phải lên trường rồi ngồi nghe những động lực ngoại như là học để điểm cao,học để rạng danh gia đình,học để giàu hơn, ty tỷ cái lí do để ép một đứa trẻ ngồi vào lớp học.... Và cái cách giáo dục đấy không hề chú trọng vào những gì đứa trẻ ấy muốn,kiểu như là dạy học không lấy người học làm trung tâm ý.Khi nào đứa trẻ ấy muốn học một thứ gì mà nó tò mò thì chúng ta mới cho nó học,thì cái lúc ấy đứa trẻ đó sẽ học cực kì nhanh và hạnh phúc... .Tôi tham khảo từ kênh của anh Quéo.
- Báo cáo

8888888
Tôi cũng đồng ý với quan điểm của bạn . Bởi có một thực tế rằng giáo dục không phải được tạo ra để rành cho bất kỳ một cá nhân nào nên sẽ không có bất kỳ một cá nhân nào được chú trọng và phát triển đúng với tiềm năng vốn có . Bởi vậy với giáo dục không nên chỉ có sự tác động từ phía nhà trường và các cơ quan mà phải cả từ gia đình và cộng đồng . Điều đó mới tạo nên được một nền giáo dục hoàn chỉnh.
- Báo cáo

tyrom0706
ừ tôi cũng cảm thấy thế,sự giáo dục của chúng ta đang có rất nhiều lỗ hổng như coi phao,bạo lực,hút chích,...v.v. nhưng nói mồm thôi thì chưa đủ ta cần phải giáo dục từ nhận thức.
Như này đi chắc chắn hồi bé bạn không biết nói dối,nhưng khi xung quanh bạn toàn là những kẻ nói dối,nói tục thì bạn là gì?Thay đổi hay chết?Nếu muốn thay đổi thực tại này theo tôi chúng ta phải chia nhỏ các lớp ra giảm thiểu các thành phần....Nhưng nếu như thế thì các người giỏi thì cứ giỏi dốt thì càng dốt:v liệu có đánh đổi lợi ích của nhóm xấu 1 phần để đổi lấy lợi ích của nhóm tốt 10 phần không?
- Báo cáo

Nguyên Lê Hoàng
:v Bài viết cực hay, nhất là dạo này cứ hay nghĩ về mô hình giáo dục kiểu truyền thống. Nghĩ mãi tại sao cái mô hình đó không quan tâm gì đến học sinh hay giáo viên. Và không quan tâm nên không bao giờ có một cái thước đo effiency hay UX nào chuẩn mực cả. Mà nếu không đo rồi thì làm sao mà cải thiện được
- Báo cáo
Rey Pham
Cái gọi là mô hình giáo dục truyền thống hiện nay thực tế chỉ mới xuất hiện từ thời đại công nghiệp mà thôi. Mô hình này cũng có thước đo và chuẩn mực của mình, chỉ là nó tập trung vào mức trung bình thay vì nhấn mạnh sự đa dạng của từng cá nhân.
- Báo cáo

Nguyên Lê Hoàng
À thật ra thì comment của mình cũng có phần hơi cực đoan quá :v vì gamification là phương pháp để cải thiện UX. Mà muốn cải thiện UX thì phải áp dụng các thước đó đánh giá kiểu mới thường dùng cho các startup nơi đặt người dùng làm trọng tâm (trong giáo dục thì phải là học sinh) chứ không nói đến mấy cái thước đo cũ kĩ hay được sử dụng và đặt trọng tâm ở thành tích và lợi nhuận chứ không phải ở học sinh :v
- Báo cáo
Phat Nguyen
Nói thẳng thế này đi học nói thế nào đi nữa điểm số cũng quan trọng không thể nào có chuyện nói điểm số không quan trọng đc, ở đâu cũng thế thôi vấn đề là xác định bản thân có năng lực tới đâu muốn làm gì?? Thí dụ đã xác định bản thân mình không có khả năng làm bác sĩ, kỹ sư ra ngoài làm công nhân thì học sao cho đủ điều kiện là được rồi chả cần điểm cao. Cái này phương Tây nó hướng nghiệp xác định rõ ràng rồi nhiều phụ huynh ở đó cũng không có kiểu ép con mình thành kỹ sư, bác sĩ nên ta thấy giáo dục ở đó gần như không áp lực điểm số, chứ với những người tiêu chuẩn cao thì vẫn phải ráng cày điểm cao để vào trường đại học tốt nhá ở đâu cũng thế thôi.
- Báo cáo
hiro016
có đc trải nghiệm đâu mà biêt bản thân đủ hay ko chưa biết gì đã bị bắt đi học thêm tương lai thì ko đc quyết định thế thì biết mình hợp với cái gì điểm cao hay ko chỉ là phản ánh cái khả năng học trong thời điểm hiện tại thôi học xong nhớ hay ko mới là vấn đề vn đầy trường hợp tiến sĩ giấy làm trái ngành bộ giáo dục thì ko biết có biết nghĩ ko mà điểm thi cấp 3 càng cao tạo áp lực cho hs trong khi muốn ra trường thì chỉ cần thì ko liệt là đc trong khi thi đại học theo khối thì mấy ông học khối xã hội thi toán văn anh cấp 3 đc gì thay vì thế sao ko cho học luôn từ thời cấp 2 thế thì học xong thấy mình ko hợp là có thể chuyển đỡ phí thời gian học thêm tốn tiền mà giảm khả năng ko lệch khi lên đại học hs thì học 9 môn mà môn nào cũng bắt điểm cao thì trả áp lực
- Báo cáo
Nurgle
Cứ đợi khi nào Nhật, Hàn, Trung chết trước rồi Việt Nam chết theo nhé. So với Đông Á thì giáo dục Việt Nam còn nhẹ nhàng, tự do lắm.
- Báo cáo
nasa mathias nguyễn
:)) ở đâu cũng có cái chưa đúng và cái đúng thôi , quan trọng bên đúng hay sai nhiều hơn
- Báo cáo