[J4F] Chủ nghĩa khắc kỷ có tốt không?
Bạn có mục đích sống chưa? Bạn có sợ chết không?
Khi chết đi bạn luyến tiếc điều gì nhất? Vào một ngày đẹp trời mình cũng đang đi tìm triết lý sống của mình giống như bao người khác... và mình đâm đầu vào triết học. Mới đây mình đang đọc một cuốn sách về chủ nghĩa khắc kỷ và muốn viết vài dòng cho nó.
Nói nôm na khắc kỷ là kiềm chế bản thân của mình để tu dưỡng theo một khuôn khổ đạo đức. Chủ nghĩa khắc kỷ là một trường phái triết học của Hy Lạp được ra đời vào đầu thế kỷ thứ 3 TCN nhằm mô tả việc con người tối ưu hóa các cảm xúc tích cực, hạn chế những cảm xúc tiêu cực chế ngự trong con người của mình.
Để mình lấy ví dụ cho dễ hiểu:
Khi ta mất tiền -> ta buồn
Khi ta chia tay người yêu -> ta buồn
Khi những người thân yêu của ta lần lượt qua đời -> ta buồn
Suy cho cùng, trên cái "cõi tạm" mà loài người đang sinh sống có quá nhiều sự việc xảy ra làm cho con người rơi vào trạng thái cảm xúc tiêu cực. Mặc dù bản thân mỗi con người là khác nhau nhưng những cảm xúc tiêu cực ấy thì luôn luôn tồn lại. Mỗi chúng ta khi đối diện với nó đều mong muốn có thể triệt tiêu đi cái cảm giác đau khổ đó nhưng không phải ai cũng làm được. Mình biết có những người đã phải cố gắng mất đến vài tháng, vài năm, thậm chí là cả cuộc đời của họ mà chẳng thế nào quên đi được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Họ đã phải trải qua quãng thời gian cực kỳ tệ hại để rồi cuối cùng thốt lên rằng "Cuộc đời tôi chẳng có một chút ý nghĩa nào hết, tôi không biết sống để làm gì..."!
Chủ nghĩa khắc kỷ ra đời nhằm giải quyết vấn đề đó. Mục đích chính của nó là mong cầu con người hãy sống một cuộc sống "đức hạnh" hay nói cách khác là luôn mang trong mình sự bình thản với tất cả sự việc xảy ra xung quanh mình. Bình thản là một trạng thái tâm lý mà ở đó không có các cảm xúc tiêu cực như đau buồn, tức giận, lo lắng mà chỉ có các cảm xúc tích cực như vui mừng, hạnh phúc.
Một số phương pháp nhằm rèn luyện lối sống khắc kỷ
Phương pháp 1: Tưởng tượng tiêu cực - Coi trọng những gì mình có!
Đây được coi là phương pháp dễ dàng luyện tập nhất rằng bất kỳ điều gì đang hiện diện với cuộc đời, chúng ta hãy thực hành tưởng tượng tiêu cực về những vấn đề đó. Những điều tiêu cực này sẽ giúp bản thân coi trọng những thứ mà chúng ta đang có bởi bản chất con người ai cũng có lòng tham, cảm xúc của con người sẽ dần thay đổi và mong cầu một mọi thứ tốt hơn những thứ mình đang có. Một ví dụ dễ hiểu: Khi bạn đi xe đạp, bạn mong ước mình được sở hữu một chiếc xe máy để đi lại nhanh hơn và vì thế bạn đi làm ngày đêm để có tiền mua một chiếc xe máy. Thời gian đầu bạn sẽ cực kỳ trân trọng chiếc xe mới mua của mình. Tuy nhiên cá với bạn rằng chỉ một vài tháng qua đi, bạn sẽ trở lại trạng thái bình thường như khi bạn còn di chuyển bằng chiếc xe đạp ngày xưa, và nhu cầu của bạn sẽ lại là một chiếc ô tô đẹp đẽ bên ngoài kia. Chính vì những nhu cầu ngày càng tăng dần mà bạn sẽ luôn phải gồng mình, sống trong một trạng thái cảm xúc đè nén nặng nề vì những thiếu thốn mà mình gặp phải.

Suy nghĩ tiêu cực chứ đừng tiêu cực trong suy nghĩ.
Vậy hãy thử tưởng tượng xem, trong ít ngày tới thì chiếc xe máy mà bạn đã dành dụm một thời gian để mua được sẽ bị một kẻ gian đánh mất thì bạn sẽ day dứt như thế nào. Hay ví dụ nếu một sớm thức dậy, bạn không còn được gặp những người thân yêu của bạn trong gia đình nữa... Mình chỉ nói đến đây thôi!!! Tóm lại rằng khi bạn trân trọng những gì mình đang có thì cuộc đời của bạn sẽ nhẹ nhàng hơn và sự bình thản sẽ luôn có trong tâm hồn.
Phương pháp 2: Nội bộ hóa - Những gì không thuộc về mình, đừng cố lấy nó!
Trường phái khắc kỷ chỉ ra rằng mọi hoạt động của mỗi con người sẽ được chia làm 3 loại: Thứ mà ta có thể kiểm soát được, thứ mà ta có thể kiểm soát một phần và thứ mà ta không thể kiểm soát được.
Ví dụ khi bạn tham gia một trận đầu cầu lông, việc dành chiến thắng là việc bạn chỉ kiểm soán được một phần. Thứ mà bạn có thể kiểm soát hoàn toàn được năng lực của bạn bằng những giờ bạn bỏ ra để tập luyện trước trận đấu. Còn việc sân hôm ý có trơn hay không, lưới hôm ý có bị thủng hay không hay là mặt trời có mọc tiếp cho bạn đi đánh cầu lông hay không :) là việc bạn không thể kiểm soát được. Đây gọi là tam phân quyền kiểm soát.
Các nhà khắc kỷ khuyên chúng ta rằng hay dành phần lớn sự quan tâm cho những thứ mà ta có thể kiểm soát hoàn toàn, số ít dành cho những việc chúng ta có thể kiểm soát một phần và không quan tâm tới những việc mà không thể kiểm soát được. Nói rộng ra hơn là "Đừng cố kiểm soát những gì xảy đến với bạn, vì đơn giản là bạn không thể. Thay vào đó hãy kiểm soát phản ứng của mình trước những sự việc đó."
Phương pháp 3: Thuyết vận mệnh - Đừng để quá khứ lên ngôi!
Các nhà khắc kỷ cho rằng vận mệnh của mỗi con người chính là vai diễn mà thượng đế đã ban cho họ, việc của họ chính là phải diễn thật tốt vai diễn ấy. Đối với xã hội bây giờ câu khẳng định trên có thể đã không còn phù hợp nữa nhưng những lời bên dưới đây quả là đáng để chúng ta phải suy nghĩ.
Ý chính của phương pháp này là khuyên con người đừng để bản thân u mê trong bất kể những việc đã xảy ra trong quá khứ.
Hãy chỉ nhìn quá khứ như những tờ sách tham khảo đừng nhìn nó như cuốn tiểu thuyết ngôn tình.__LocKX__
Như đã nói bên trên, những người mà mình tận mắt chứng kiến việc họ bị quá khứ đã hủy hoại phần lớn hay thậm chí là cả cuộc đời của họ. Vì quá đặt nặng cảm xúc, trạng thái vào những gì đã xảy ra mà họ quên mất rằng cuộc đời phía trước mới đáng để được sống, được tận hưởng những gì mà thượng đế và chúng ta cùng mang lại.
Phương pháp 4: Tiết chế bản thân - Tồn tại trong mọi môi trường
Cá nhân mình thấy một trong những điều khó khăn nhất trong cuộc đời là tiết chế cảm xúc của bản thân với lạc thú, nhục dục.

Nguồn: Internet
Quay trở lại phương pháp 1 nói về tưởng tượng tiêu cực, các nhà triết kỷ hướng đến một mức độ cao hơn đó là thay vì chỉ cần tưởng tượng tiêu cực mà chúng ta hay thử sống như kiểu nó đã xảy ra thật sự rồi. Đối với nhiều người, thậm chí là nhiều lý thuyết triết học khác mà mình đã đọc qua có vẻ họ không đồng ý với điều này, họ cho rằng như vậy là tự hành hạ bản thân và chẳng việc gì họ phải làm như vậy cả. Nhưng cá nhân mình thì lại đồng tình... mình sẽ coi việc sống thử với những điều kiện khắc nghiệt cũng như là đi tiêm một liều vắc-xin vào trong cảm xúc của mình. Khi cảm xúc của mình đầy đủ kháng thể, bản thân sẽ không bị sốc hay bị rơi vào khủng hoảng khi nếu có phải đối mặt với những tai nạn xảy ra trong cuộc đời.
Nếu không lạnh thì làm sao biết giữ ấm, nếu không thương thì làm sao biết đau lòng...__LocKX__
Việc tập luyện chịu khổ còn có hai lợi ích chính nữa: Thứ nhất, nó sẽ củng cố niềm tin rằng dù sau này nếu có gặp phải những điều khó chịu hơn thì bản thân vẫn sẽ kiên cường vượt qua mà không hề lùi bước nản chí. Thứ hai, những người chịu khổ sẽ biết trân trọng những gì mình đang có, những tiện nghi mà mình đang được hưởng để có một cuộc đời ý nghĩa hơn.
Phương pháp 5: Suy ngẫm - Bản thân là người cần được quan tâm nhất
Trong suốt một hành trình dài từ khi sinh ra đến khi kết thúc cuộc đời, người mà ta nói chuyện nhiều nhất, tâm sự nhiều nhất chính là bản thân chúng ta. Chính vì vậy, trò chuyện với bản thân thường xuyên sẽ giúp bản thân sớm được chữa lành những vết thương và để hiểu bản thân mình hơn. Trong cuốn sách, các nhà khắc kỷ có khuyên rằng trước khi đi ngủ, hãy thử hỏi xem "Ngày hôm nay của chúng ta như thế nào, có điều gì tiêu cực đã xảy đến với chúng ta và chúng ta nên làm gì để loại bỏ đi những điều ấy". Đôi khi đối thoại với bản thân lại là cách tốt nhất để giải quyết mọi vấn đề.
Tổng kết
Mình thấy đối với xã hội ngày nay đa phần chúng ta đều đi theo cái lối sống, cái chủ nghĩa mặc định được áp đặt đó là đi làm kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để "mong" rằng sau này sẽ có một cuộc sống đầu đủ hạnh phúc.
Triết học ngày nay càng ít được tiếp cận hơn với các bạn trẻ, Việt Nam vẫn đang trong quá trình phát triển công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước. Vật chất, cơ sở hạ tầng có thể phát triển rất nhanh nhưng cũng chính vì thế mà văn hóa con người không thể theo kịp được sự phát triển nhanh chóng đó. Đôi khi bản sắc, văn hóa của con người phải chạy theo sự phát triển về vật chất và cơ sở hạ tầng đó làm cho chúng có phần bị méo mó.
Mình đã đọc xong cuốn Chủ nghĩa khắc kỷ, tuy nhiên mình thấy nhiều thứ không còn được phù hợp hay thậm chí là rất khó để áp dụng những lý thuyết triết học này vào đời sống xã hội thực tế bây giờ. Bên trên là những gì cô đọng nhất, những lời khuyên hay nhất của các nhà khắc kỷ mình đúc kết lại để chia sẻ với các bạn.
Đã bao giờ bạn tự hỏi rằng mục đích sống của cuộc đời bạn là gì chưa? Rằng khi chết đi mình có còn luyến tiếc điều gì không? Đôi khi mình sợ cảm giác cả cuộc đời lao đầu vào việc đi làm, kiếm tiền rồi chết đi khi bản thân lại dằn vặt day dứt vì chẳng biết mấy chục năm qua mình đã làm cái gì. Mình không theo trường phái khắc kỷ, mình không theo trường phái nào hết, mình vẫn đang đi tìm mục đích và triết lý sống của cuộc đời mình...

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Nguyễn Đức Bằng
Từ đoạn đầu bạn đã mô tả sai lầm về chủ nghĩa khắc kỷ. Thứ nhất khắc kỷ không phải gò bó bản thân trong một khuôn khổ cứng nhắc nào đó. Đó là sự phóng khoáng trong giới hạn của bản thân. Ví dụ bạn có quyền hưởng thụ món ngon, hàng hiệu, các thú vui cá nhân nhưng nó phải ở trong giới hạn thanh toán của cá nhân chứ không phải vay nợ tín dụng rồi è cổ ra trả nợ.
Thứ hai sự bình thản trong khắc kỷ không phải trạng thái chỉ có cảm xúc tích cực, không tiêu cực. Chủ nghĩa khắc kỷ nói rằng cảm xúc là điều bạn cảm thấy, không phải tính chất khách quan của sự vật, sự việc. Cho phải chấp nhận, thấu hiểu mọi cảm xúc dù tích cực hay tiêu cực. Tưởng tượng tư duy của chúng ta như một mặt hồ phẳng lặng, mọi thứ cảm xúc chỉ là những hòn đá bị ném xuống. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng nhưng sẽ nhanh chóng trở lại tĩnh lặng. Đó là khắc kỷ. Còn nếu hồ nước đục ngầu, sóng ngầm cuồn cuộn vì cố chôn vùi các cảm xúc thì gọi là khắc kỷ fake.
Điểm thứ ba, những nhà khắc kỷ không lao đầu vào thử thách, tự hành hạ bản thân. Có những người từ chối nhà cao cửa rộng, quần áo lụa là nhưng đó là phong cách sống của họ chứ không phải là thử thách. Chỉ có những người yếm thế thời Hy Lạp cổ mới mặc áo rách, ngủ đường ngủ chợ. Còn người khắc kỷ đơn thuần chấp nhận những khó khăn mà vận mệnh mang lại cho họ. Vận mệnh được hiểu là những thứ không thể thay đổi như cha mẹ, nơi sinh, hoàn cảnh sống,… kết hợp với những quyết định, lựa chọn của cá nhân trong quá khứ và hiện tại.
Tinh thần của khắc kỷ là tính đến trường hợp xấu nhất có thể xảy đến nhưng luôn đón chờ điều tuyệt vời nhất. Nó không hề lỗi thời bởi dù xã hội thay đổi nhưng tâm lý con người vẫn vậy. Nó cho ta một nền tảng vững chắc để xây dựng tâm hồn phóng khoáng mà sâu sắc, nhạy cảm nhưng bao dung.
- Báo cáo

Kiều Xuân Lộc
Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã phản hồi bài viết của mình! Mình xin phép có đôi lời như sau:
Thứ nhất: Phần mở đầu mình có nêu định nghĩa của khắc kỷ (chỉ riêng khắc kỷ mà thôi) và mình có trích xuất nó trên wikitionary. Có thể câu cú của mình chưa rõ nghĩa nên khiến cho bạn hiểu nhầm, mình sẽ chú ý hơn ở bài viết sau. Đối với cá nhân mình, là một người mới tìm hiểu về triết học và chưa có định hướng sẽ theo bất kỳ trường phái nào. Việc mình bắt đầu luyện tập một trường phái nào đó đôi khi sẽ gò bó bản thân để làm quen, mình không thể hành động một cách tự nhiên theo lý thuyết nào đó được. Sự phóng khoáng trong giới hạn của bản thân đôi khi chỉ những triết gia hoặc người được gọi là đã "đi theo trường phái" nhất định nào đó mới có thể cảm thấy như vậy. Tiếp đến là bạn lấy ví dụ về "quyền hưởng thụ món ngon, hàng hiệu, các thú vui cá nhân nhưng nó phải ở trong giới hạn thanh toán của cá nhân chứ không phải vay nợ tín dụng rồi è cổ ra trả nợ. " mình chưa thấy được sự liên quan trong bài viết của mình.
Tiếp đến, mình không hề đề cập đến việc những nhà khắc kỷ không lao đầu vào thử thách, tự hành hạ bản thân. Các nhà khắc kỷ cổ đại đều là những người rất thành công, nếu bạn tìm hiểu sâu xa hơn thì điều kiện sống của họ vô cùng tốt cả về vật chất lẫn tinh thần. Việc áp dụng "sống khổ" chỉ là điều này sẽ giúp họtận hưởng cuộc sống tốt hơn. "Chỉ có những người yếu thế thời Hy Lạp cổ mới mặc áo rách, ngủ đường ngủ chợ". Bạn có thể tìm hiểu về Epicurus hay Seneca, mình thấy việc thực hành sống khắc khổ này đã được đề cập ở khá nhiều trường phái.
Rất mong nhận được sự phản hồi của bạn.
- Báo cáo

Nguyễn Đức Bằng
Nếu bạn lấy định nghĩa từ đâu đó thì hãy ghi nguồn trích dẫn và đảm bảo nguồn đó được kiểm chứng. Và mình khẳng định định nghĩa của bạn đưa ra là sai về bản chất của chủ nghĩa khắc kỉ.
Triết học không phải giáo lý mà người ta đọc rồi tuân theo. Bạn không thể nói mình theo trường phái này, thuộc trường phái kia. Nó là cách sống, cách nhìn nhận thế giới, xuất phát từ bên trong mỗi người. Cho nên ta phải học lối tư duy chứ không phải bắt chước hành động.
Bạn có thể nêu bằng chứng về việc các nhà khắc kỷ như Seneca, Marcus Aurelius thực hành “sống khổ” để tận hưởng cái “sướng” không? Mình chưa từng đọc thấy ở đâu viết cả. Hơn nữa, trích dẫn câu viết thì nên copy cho chuẩn xác. Mình muốn nói tới “chủ nghĩa yếm thế” chứ không phải “yếu thế”.
Bản thân mình cũng không phải là người khắc kỷ nhưng mình đọc khá nhiều về khắc kỷ để có góc nhìn khác về cuộc sống. Bạn nên đọc nhiều hơn, tìm hiểu kĩ hơn trước khi rao giảng những điều bản thân chưa thực sự nắm chắc.
- Báo cáo

Andy Luong

Tôi biết ý ông tốt, nhưng người ta đã đề tag ngay đầu tiêu đề là [J4F] rồi thì mình cũng không cần gay gắt quá bro ơi. Góp ý một chút là được rồi 

- Báo cáo

Kiều Xuân Lộc
Rất cảm ơn bạn, mình luôn mong muốn nhận được sự đóng góp của mn nhé ^^
- Báo cáo

Phạm Văn Sậu
Mình hiểu ý của bạn Lộc ở đây đang chỉ nói về khải niệm "Khắc kỷ" chứ không phải "Chủ nghĩa khắc kỷ". Cách dẫn của bạn Lộc như vậy là vì khắc kỷ là một từ hán việt ít được dùng nên những newbie như mình sẽ khó hiểu được.
Mình khá đồng tình với bạn Lộc về chỉ riêng từ khắc kỷ: "Nói nôm na khắc kỷ là kiềm chế bản thân của mình để tu dưỡng theo một khuôn khổ đạo đức". Mình cũng đang hiểu khắc kỷ giống như tự kỷ luật bản thân mình vậy.
Còn ý kiến của bạn @Ngducbang09 đã bổ sung được rất nhiều ý ma bạn Lộc chưa nói được. Nhưng phần bạn Bằng đang trình bày là tính chất chứ không phải là bản chất. Mình đang hiểu "sự phóng khoáng trong giới hạn của bản thân" là kết quả có được khi biêt "kiềm chế bản thân". Chứ sự phóng khoáng không thể là bản chất tạo nên sự khắc kỷ. Nên việc bạn Lộc dẫn khái niệm như thế có thể phần nào bỏ qua được. :)
- Báo cáo

Kiều Xuân Lộc
Cảm ơn bạn Dương, có nhiều điều mình tìm hiểu còn chưa được sâu xa, rất mong nhận được sự đóng góp của bạn trong nhiều bài viết sắp tới ^^
- Báo cáo

Phạm Văn Sậu
Những khái niệm khác thường người ta chỉ cần gọi tên nó là người ta đã hiểu được rồi
Nhưng với chủ nghĩa khắc kỷ nếu chỉ đọc lên thì sẽ thấy nó có vấn đề là người ta sẽ nghĩ đến việc tự gò bó bản thân mình hay gì đó khó khắn.
Bài của bạn mình thấy đang thiếu việc làm rõ chủ nghĩa khắc kỷ là gì cho người mới như mình ạ
- Báo cáo