Tôi đang làm gì với cuộc đời mình?
Gần đây tôi thấy mình luôn ở trong trạng thái survival mode
Thời gian gần đây tôi thấy mình luôn ở trong một trạng thái survival mode khi đi làm.
Là một giáo viên Tiếng Anh, tôi thấy mình lên lớp giảng những nội dung cũ mà mình đã giảng suốt mấy năm. Nội dung kiến thức có thay đổi chút nhưng đa phần chẳng có gì mới mẻ. Mỗi lần ra khỏi nhà, tôi phải xốc tinh thần cho mình là cố lên, đi làm cho xong nhiệm vụ nào.
Lẽ ra kỳ này có một môn học mới tôi đang rất mong đợi được dạy, nhưng vì số sinh viên đăng ký môn đó quá ít nên lớp bị huỷ. Khi đó, tôi cảm giác mọi kỳ vọng của mình vào sự thay đổi trong học kỳ mới hoàn toàn tan biến. Tôi lại rơi vào trạng thái chơi vơi, không biết phải mong đợi gì mỗi ngày.
Khi đi dạy thêm, tình trạng cũng tương tự. Những kiến thức nội dung mà tôi dạy toàn những thứ tôi đã thuộc nằm lòng và gần như phát ngán.
Tâm lý chán nản khi đi làm khiến tôi đến lớp với năng lượng rất thấp và tiêu cực. Gần đây, tôi phát hiện mình dễ nổi cáu với học sinh và sinh viên hơn bình thường. Ví dụ có em nào nghịch điện thoại trong giờ mà bị nhắc nhở vẫn không thay đổi thì tôi dễ bùng nổ và đuổi em đó ra khỏi lớp.
Sau mỗi lần như vậy, tôi đều biết mình đang phản ứng thái quá và bất công với học sinh. Vấn đề sâu xa nhất ở đây luôn nằm ở chỗ tôi. Vì tôi chán ngán công việc, vì tôi không hào hứng với chính bài dạy của mình, vì tôi đang đi làm với thái độ đối phó.
Tính cả đi làm trên trường và lớp dạy lớp chỉ tốn của tôi khoảng 17 tiếng một tuần. Tôi đọc trên một bài báo rằng khi bạn tìm cách sử dụng năng lượng tối thiểu cho công việc tức là bạn không còn phù hợp với công việc đó nữa. Tôi nhận ra mình đang rơi vào trường hợp đó nhưng không biết phải làm gì.
Thực sự phải nói là tôi có quá nhiều thời gian rảnh. Ngoài lúc đi làm, tôi đọc sách và đi học đủ thứ trên đời, từ vẽ đến bơi, thư pháp rồi cả đàn nữa. Nhưng cảm giác của tôi thường khá trống rỗng và thấy mỗi ngày dài lê thê.
Nhưng tôi thấy mình luôn loay hoay nghĩ cách làm gì cho hết thời gian. Có nhiều lúc tôi lang thang quán cafe, đi dạo các khu mua sắm, đi lòng vòng công viên trong vô định. Vừa đi đầu óc vừa suy nghĩ lung tung về việc mình cần thoát ra, nhưng chưa đủ động lực và dũng khí.
Tôi biết nhiều người sẽ nghĩ tôi sướng quá hoá rồ. Công việc vừa rảnh rỗi, có địa vị xã hội mà thu nhập lại tốt, tại sao tôi vẫn cảm thấy khổ sở như vậy. Nhưng tôi biết mình đang chết dần chết mòn với mức độ năng lượng trung bình mỗi ngày ngang một con zombie.
Hôm nay tôi nghe podcast tập mới nhất của Have a sip giữa chị Thuỳ Minh và bác Xuân Phượng - một tác giả sách, đạo diễn 93 tuổi. Câu chuyện về cuộc đời của bác Phương cực kỳ truyền cảm hứng và tôi đặc biệt bị ấn tượng bởi câu hỏi cuối của chị Minh rằng ở tuổi 93 bác cảm thấy thời gian của mình dài hay ngắn. Bác đã trả lời là quá ngắn vì bác có quá nhiều việc cần làm và muốn làm.
Nghe bác trả lời mà tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân đến mức muốn tự đánh vào đầu mình mấy phát. Ở tuổi 27, tôi đang cảm thấy thời gian dài lê thê vì không biết làm cái gì thì bác lại làm không hết việc. Năng lượng của một người trẻ ở dộ tuổi 20 của tôi đang bị hoài phí như vậy trong khi một người U100 như bác Phượng lại tràn trề nhiệt huyết và khí chất.
"Rốt cục thì mình đang làm gì với cuộc đời mình vậy?" là một câu hỏi tôi phải tự hỏi mình. Tôi còn định ở trong tình trạng này bao lâu nữa trước khi tôi mất hẳn cảm giác mỗi ngày khi được làm những việc mình thực sự cảm thấy thoả mãn và hào hứng.
Về cơ bản, không phải tôi đứng núi này trông núi nọ, mà tôi cần một cảm giác mình đang sống có ý nghĩa và có ích. Tôi cần có không gian để phát triển trong công việc thay vì loay hoay trong vùng an toàn này. Nếu tiếp tục sống vật vờ như bây giờ, tôi nghĩ sớm muộn mình cũng phát điên mất.
Cái tôi cần bây giờ là động lực đủ mạnh như câu chuyện của bác Phượng và một kế hoạch cho lối đi của mình. Tôi sẽ không bốc đồng để nghỉ việc ngay lập tức, nhưng tôi phải quyết tâm và suy nghĩ kỹ càng về bước đi tiếp theo của mình.
Mỗi chúng ta đều không biết khi nào cuộc đời mình kết thúc. Không ai nói trước được điều gì, nhưng nếu có chết thì tôi hi vọng mình không hối tiếc vì đã để thời gian và năng lượng tuổi trẻ hoài phí như hiện tại.
P/s: tôi viết bài này một phần chính là để tạo động lực cho mình để bước ra khỏi vùng an toàn và tìm con đường phù hợp hơn. Nếu bạn trẻ nào ở tình trạng mông lung tương tự và thấy đồng cảm với bài viết thì tôi cũng sẽ rất vui, hi vọng chúng ta đều có thể tìm được một lối đi trong đó mình thấy được sống ý nghĩa hơn.


Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

CamDekopon
Chị có một công việc tốt, chị có những thói quen tốt, chị có hiểu biết, ... tại sao chị lại giống e? e chỉ hơn chị là e đã nghỉ việc mà chưa biết tiếp theo làm gì. Chị đang sống một mình phải không? Lâu rồi chị chưa có một người bạn sâu sắc phải không? Lâu rồi chị chưa có cảm giác mình thuộc về một nơi phải không? Có phải cuộc sống của chị đang rất cô đơn?
Có lẽ
Chúng ta thiếu những thử thách nhỏ mỗi ngày, thiếu 15 phút điên rồ mỗi ngày, thiếu công việc lao động chân tay, thiếu những hành động miễn phí cho cộng đồng, thiếu những niềm vui nhỏ mỗi ngày.
Chị nghĩ trò chơi nhỏ nào đó chơi với học sinh chưa. Chị bỏ ra 10-20k để thưởng cho học sinh thắng cuộc chưa. Số tiền nhỏ sẽ làm lớp học rất hào hứng đấy, mỗi ngày 10k một tháng 300k chỉ bằng một lần mua sắm.
Thay đổi cách làm thường lệ. Như em thấy lúc cảm xúc lo sợ về tương lai e thấy hơi thở rất yếu mà gấp, e đã thay đổi thành thở sâu mà chậm dần dần cảm xúc cũng ôn hòa trở lại.
Trên đây chỉ là những suy nghĩ bất chợt của e, không có lời khuyên nào cả. e chưa vượt qua được giai đoạn này. Nếu chị vượt qua được hãy cho e lời khuyên vào bình luận này nhé.
- Báo cáo

girlintheair

Chị cũng đang tìm cách để vượt qua thời kỳ này em à, khi nào chị có gì thay đổi update chị sẽ viết bài chia sẻ liền. Chúc em cũng sớm tìm cho mình câu trả lời nha ~
- Báo cáo
longanh007
Bài viết hay, bạn đọc thử sách Flow- trải nghiệm nhập tâm -Mihaly Csikszentmihalyi xem sao. Tôi lờ mờ thấy rằng lời giải cho công việc và cuộc sống của bạn nằm trong tài liệu này. Có vẻ như bạn đang thiếu chánh niệm trong từng hành động của mình.
Trích 1 đoạn tôi nhớ trong flow: ngay cả trong điều kiện khó khăn như trong tù. họ cũng ko để bản thân bị phân tâm.
Eva Zeisel, nhà thiết kế gốm sứ đã bị cảnh sát của Stalin giam giữ trong nhà tù Lubyanka hơn một năm tại Moscow, đã giữ được sự tỉnh táo của mình bằng cách tìm ra cách bà ấy sẽ tạo ra một chiếc áo ngực bằng vật liệu trong tay, chơi cờ với chính mình trong đầu, tổ chức các cuộc trò chuyện tưởng tượng bằng tiếng Pháp, tập thể dục, và học thuộc những bài thơ do cô sáng tác. Alexander Solzhenitsyn mô tả cách một trong những người bạn tù của ông ta trong nhà tù Lefortovo lập bản đồ thế giới trên sàn phòng giam, rồi tưởng tượng mình đi du lịch khắp châu Á, châu Âu đến châu Mỹ, khoảng vài km mỗi ngày. “Trò chơi” tương tự đã được nhiều tù nhân khám phá một cách độc lập; chẳng hạn như Albert Speer, kiến trúc sư yêu thích của Hitler, đã tự giam mình trong nhà tù Spandau trong nhiều tháng bằng cách giả vờ đang tham gia một chuyến đi bộ từ Berlin đến Jerusalem, trong đó trí tưởng tượng của ông ta cung cấp tất cả các sự kiện và điểm tham quan trên đường đi.
Hi bạn tham khảo thửnha.
- Báo cáo
Runforfun
Tìm một mục tiêu rồi lên kế hoạch và bắt đầu thực hiện. Thường thì khi bắt đầu cái gì nó lại sợ mất một cái gì đó khác nữa :)) cho nên chấp nhận đi nhé bạn. Khô máu nào!
- Báo cáo

Ber.fin
Chào chị girlintheair, em vô tình lướt spiderum và nhân duyên dẫn em vào góp tí bình luận san sẻ cảm xúc. Em có lướt qua một vài bài trước nữa của chị, có vẻ như chị rất thích viết, dù là chia sẻ cảm xúc cá nhân hay một chủ đề nào khác, nhưng điều đó rất là tuyệt vời. Thành công của sự nghiệp có vẻ không phải là điều chị thiếu, trải nghiệm thêm ở nhiều ngành nghề khác chị cũng có lấn sân qua ít nhiều. Nên em cũng chẳng dám gửi lời khuyên gì đâu 😋
Em chỉ gửi thêm đến chị một gợi ý/ hoạt động mới, không biết chị đã tìm hiểu chưa, nhưng có thể sẽ giúp được chị về mặt cảm xúc. Nếu chị đã xem Have a sip thì chắc có nghe qua về tập 87 về thầy Minh Niệm nói về cách mà chúng ta chữa lành bản thân. Chị có thể thử tìm hiểu thêm về thiền, về cách cảm nhận về cơ thể, cảm xúc, suy nghĩ,... hoặc sâu hơn nữa về đạo Phật. Em tất nhiên chưa có duyên nghiên cứu và hiểu thâm sâu về đạo Phật đâu, ngày xưa em bắt đầu tìm hiểu về tâm lí học của C.G. Jung trước cơ, rồi cũng bén duyên đến những chủ đề của các cuốn sách như muôn kiếp nhân sinh, bên rặng tuyết sơn,... dạo gần đây thì vô tình đọc được cuốn sách của thầy Thích Nhất Hạnh và nghe podcast về thầy Minh Niệm. Thực sự em thấy rằng tất cả sự chia sẻ từ những nguồn em kể trên về bản chất đều là một, và điều hướng tới cuối cùng đó là sự bình an từ trong tâm của mình. Không chừng đó sẽ là nền tảng để chị bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc và có những trải nghiệm mới về cuộc sống nhé 🤗
- Báo cáo

Unnamed
Thực tế tình trạng này xảy ra khá nhiều. Hiện tại mình lại là ng không đủ thời gian để làm tất cả mọi thứ. Bạn bị một thứ là không kiên trì và không trú tâm vào 1 việc. Bạn nên suy nghĩ về vấn đề này nhé.
- Báo cáo