Bạn thân mến!
Tôi muốn viết một loạt bài viết dài về game và mọi hoạt động sống của con người chúng ta, nhưng tiếc rằng thời gian của tôi đang không được nhiều lắm. Bởi vậy, tôi xin được kể ngắn gọn những trải nghiệm hiện tại của tôi để bạn được biết.
Ngày hôm nay đối với tôi mới mẻ quá, không giống tất cả những ngày tôi đã sống trước kia chút nào, vì trước đây tôi vẫn tưởng tôi đã biết về mọi thứ trong cuộc sống. Khi tôi "suy nghĩ", chính sự "suy nghĩ" đã làm hạn chế, giới hạn tâm hồn tôi, bởi tôi coi suy nghĩ cùng tư duy là tất cả, chỉ cần qua suy nghĩ, phân tích, tôi có thể hiểu vấn đề và giải quyết được vấn đề. Nhưng không!
Thế giới là nơi luôn thay đổi, mới mẻ và có mọi thứ trong đó, có vô vàn thứ tôi cần tìm hiểu, để hiểu được tôi cần quan sát và hành động. Nhưng thay vì chăm chú quan sát, tôi lại tự lấp đầy đầu óc bằng suy nghĩ, tôi phát hiện mình quá lệ thuộc vào suy nghĩ. Trong tôi khởi lên một khát khao tìm hiểu suy nghĩ là gì? Tôi bắt đầu yên lặng tự quan sát suy nghĩ của chính mình.
Khi tôi quan sát, tôi phát hiện ra rằng tôi không thể suy nghĩ về thứ mà tôi chưa biết, chưa học, chưa trải nghiệm, tôi chỉ có thể nghĩ về thứ mà tôi đã biết, và suy nghĩ luôn luôn phỏng chiếu ký ức từ quá khứ biến thành tương lai, mà tôi gọi đó là tưởng tượng. Suy nghĩ chính là trí nhớ của tôi, nói cách khác, tôi không thể suy nghĩ nếu không có trí nhớ.
Suy nghĩ luôn luôn là quá khứ, là cái đã biết, đã trải nghiệm, là kho kiến thức mà từ đó chúng ta vận dụng trong giao tiếp, làm việc,vv... Suy nghĩ cũng luôn luôn tưởng tượng về tương lai, và chính sự tưởng tượng đó gây ra ảo tưởng về mọi thứ, làm sai lạc mọi sự vật, sự việc mà chúng ta quan sát, nó đã làm cho tôi giới hạn tầm nhìn của chính mình, hơn 1 phần tư đời người lăn lộn trong vòng xoáy của lầm lạc và đau khổ.
Tôi phát hiện ra rằng chỉ có bằng hành động thực tế, quan sát tỉ mỉ kỹ lưỡng việc tôi muốn tìm hiểu, tôi mới có thể biết được sự thật, mới không bị định kiến chi phối, không nói thích hay không thích, mà chỉ có kiên nhẫn quan sát, vậy là tôi có trải nghiệm mới hoàn toàn khác trước đây, giải thoát tôi khỏi sự hạn chế của suy nghĩ và đau khổ.
"Giải thoát", từ này bao hàm một ý nghĩa rất rộng, không chỉ là giải thoát khỏi vài nỗi khổ nhất định nào đó, mà là giải thoát khỏi mọi nỗi khổ, khỏi cơ cấu nguyên nhân sinh ra khổ. Chính ngôn từ, mà là kiến thức, giáo lý, cùng những lời "khuyên" của các tôn giáo và mọi dạng triết lý, là một trong những nguyên nhân gây ra đau khổ. Tôi từ bỏ mọi loại kinh sách, tất cả các sách tâm lý học để đứng độc lập quan sát chính mình, từ đây tôi có "tự do" hoàn toàn để quan sát "tôi là ai?" "Bản ngã là gì?" "Liệu tôi có khác biệt chính cái sự việc đang suy nghĩ trong đầu tôi hay không?"
Bây giờ có một suy nghĩ hiện lên, tôi đang nghĩ tôi sẽ trở thành ai trong tương lai? Ngay lập tức tôi phát hiện ra suy nghĩ và cái tôi không hề tách rời nhau, khi có suy nghĩ cũng liền có cái tôi. Hóa ra cái tôi được tạo thành từ ảo tưởng của suy nghĩ, chính "người đang nghĩ là ý nghĩ". Cái tôi, bản ngã là những thứ tôi từng thấy, từng nghe, từng cảm nhận, là cảm xúc của tôi, là trải nghiệm về đồ ăn thức uống tôi ăn, là học thức, vv... Không có cái gọi là "cái tôi", "bản ngã", tồn tại độc lập tách rời với suy nghĩ và trải nghiệm, không có cái như là kẻ thống trị và điều khiển suy nghĩ cùng hành động, ví dụ như khi tôi mở bàn tay ra, rồi nắm bàn tay lại, không có cái tôi nào đang điều khiển hành động này, mà chỉ có kiến thức từ quá khứ qua nhiều lần nắm tay, mở tay đang vận hành. Cùng một hiểu rõ đó, tôi biết mình sẽ không là ai trong tương lai cả, vì tương lai chưa đến, tôi không biết, tôi chưa trải nghiệm tương lai đó, vì vậy có một thay đổi triệt để trong tôi, tôi cảm thấy hào hứng với những việc hiện tại đang xảy ra trong cơ thể tôi và xung quanh tôi, hơn là sẽ nằm vắt tay lên trán tưởng tượng và chờ đợi một tương lai.
Hiện tại, hiện tại là sự việc đang diễn ra ngay lúc ngày, có thể hiện tại của tôi đang không hạnh phúc, nhưng không sao cả, tôi sẽ xem thử không hạnh phúc là gì, tại sao lại không hạnh phúc và mọi vấn đề phát sinh nhé.
Tôi của trước đây sống với tâm hồn được giáo dục để tư duy và nghĩ, để nên nghĩ như thế này, nên làm như thế kia, để đừng tò mò. Tôi vẫn nhớ như in phụ huynh của tôi ngày xưa từng bảo tôi "mày đừng hỏi nữa, tao mệt lắm", và các thầy cô giáo của tôi cũng thế, các vị thầy giảng đạo, pháp của tôi cũng chẳng khác gì, họ nói con hãy tin tưởng, đừng nghi ngờ lời vị X nói, làm theo lời vị Y con sẽ được cái này, thành cái kia, vv... Tất cả họ đều dùng quyền lực, uy tín để nô lệ tâm hồn tôi, để triệt tiêu mong muốn tìm hiểu, khám phá của trẻ nhỏ, để phải biết hy vọng, để ước mơ, để sống và chết, để tự coi mình là người tốt, tự dối gạt chính mình, và đừng thay đổi điều gì cả.
Tôi được "quy định" rằng (ý nghĩa của quy định là được dạy, bảo cho biết phải làm theo điều gì đó), khi yêu thì thế nào, khi ghét thì ra sao, hận thù, cái gì đẹp, cái gì xấu, thơm, thối, cái gì là thanh cao còn cái gì là thô tục. Vâng, tôi được quy định chứ không được tự do tìm hiểu. Vậy thì tôi đã là cái máy.
Tôi không khác gì cái máy tính được lập trình, chỉ là thân thể xác thịt chứa đầy phẫn uất, bị tước đi tự do bởi giáo dục và lời khuyên phải tự giáo dục.
Không! Giáo dục kiểu đó chẳng là gì cả, giáo dục như thế sẽ chẳng đưa con người ta đi đến đâu ngoài cái tinh thần rối loạn, vì thế giới đâu có đứng yên, đúng chứ bạn? Và những chuyện sắp xảy đến đâu giống như những kiến thức giới hạn mà ta đã học.
Bạn biết đấy, chúng ta vẫn thường thường nghĩ mình đã biết cái mà mình đã học trong sách hoặc từng thấy rồi, thế là chúng ta tự triệt tiêu sự học của chính mình, trong khi ta vẫn chưa thực sự biết triệt để cái đó. Chính khoa học tiên tiến đã phát giác ra không chỉ có những sinh vật lớn còn có sinh vật nhỏ, siêu nhỏ, và các hạt nguyên tử, nguyên tố hóa học nữa kia. Vậy nếu như ta không luôn luôn nghi ngờ thì ta sẽ không học hỏi được điều gì mới hết.
Thế là tôi có cảm nhận về sáng tạo, sáng tạo chỉ có thể thông qua bộ não con người còn linh hoạt mới mẻ, tò mò, bộ não như vậy đón nhận mọi thứ, làm ra cái mới, không tin chắc cái gì là cái gì, vì hôm qua không phải hôm nay, và hôm qua không bao giờ có thể là sau này.
Có lẽ tôi đang tiếp tục trên con đường thay đổi cái tâm hồn mình, thành cái gì nhỉ? Tôi lại đang khởi lên suy nghĩ!  Và tôi cẩn thận quan sát, trong quan sát có học hỏi, mọi hiểu biết đã là quá khứ rồi.
Nếu chúng ta cho rằng mình đã biết mọi thứ, chúng đang đang tụt lùi theo đúng nghĩa của tụt lùi, đó là đầu óc ngu ngốc.
Tôi đã từng nói với gia đình tôi, người thân tôi và nhiều bạn bè của tôi rằng tôi sẽ tiếp tục học mãi, tôi đã bị cười nhạo và trách cứ. Với tôi học mãi không phải là suy nghĩ, mà học mãi là trải nghiệm, hành động, quan sát, liên tục sáng tạo và thay đổi. Chữ 好 (hảo) của hôm qua đâu phải chữ hảo của hôm nay, nếu tôi còn coi chữ hảo là chữ đã biết, thì tôi đã chặt đứt mọi con đường đến hiểu triệt để chữ hảo rồi. Tâm hồn như vậy là người đã chết, chết chữ hảo, chết sự học, chết hết thảy những trải nghiệm diễn ra trong quá trình tiếp xúc với nó.
Những gì tôi viết trên đây là để bạn thấy được tình hình hiện tại của tôi, tuy công việc không được tốt nhưng tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, giai đoạn này thiếu thốn tài chính và cô đơn nhưng trong tâm lý tôi thì luôn cực ổn. Nếu bạn gặp các bạn của chúng ta, nhờ bạn chuyển đến họ giúp tôi cái bắt tay và lời chúc an bình.
Tôi ước ao được gặp lại bạn ở đây, tôi luôn sẵn sàng nồng nhiệt đón tiếp bạn. Hãy đến đây nhanh bạn nhé.
Kính chúc bạn sức khỏe và an vui.
29-12-2019
Cao Quang.