Từng đọc ở một bài viết về cách dạy con của người VN và người nước ngoài.
Mẹ Việt khi con mình còn bé, lỡ có té ngã, đều hay đập vào chỗ đứa bé ngã vào và nói: Tại cái này làm con mẹ đau này, để mẹ đánh nó, thôi nín mẹ thương. (Tay giả vờ đánh vào nền nhà, hay cái bàn, cái ghế...)
Những đứa trẻ Việt cứ thế lớn lên trong sự bao bọc và học cách đổ lỗi cho mọi thứ xung quanh, dù lỗi là do bản thân mình, nhưng nhất quyết không nhận, bởi vì ngay từ bé, ba, mẹ hay ông bà đã luôn đổ lỗi cho thứ này thứ kia chứ không hề chỉ ra lỗi sai của con, nên những đứa trẻ luôn nghĩ mình có quyền làm như thế!
Mẹ ở một số nước phương Tây lại khác, mỗi lần con ngã vào đâu, các mẹ thường dọa đứa bé: đấy, con thấy chưa, con ngã làm hỏng nền nhà rồi/ làm hỏng cái bàn rồi, con mau xin lỗi nó đi/ mau xin lỗi cô chủ nhà đi. Lần sau k được chạy nhanh như thế nghe không, nếu không con sẽ bị phạt vì làm hỏng đồ đạc đấy.
Cứ thế, họ dạy con họ cách nhận lỗi và xin lỗi. Mọi chuyện xảy ra đều phải nhìn nhận từ phía bản thân rồi mới suy đến người ngoài. Và họ nhận được những đứa trẻ biết nhận lỗi, biết sợ phạm lỗi và biết sửa lỗi.
Vốn dĩ bản thân không sính ngoại, và luôn cảm thấy việc gia đình bao bọc trẻ nhỏ, hoặc những đứa con khi họ đã trưởng thành là một truyền thống vô cùng tốt đẹp của người Việt. Chúng ta vẫn luôn sống trọng tình nghĩa như vậy bao nhiêu đời nay rồi chẳng phải sao?
Tuy nhiên việc dạy con của người Việt còn rất nhiều chỗ khó chấp nhận. (Ở nước ngoài cũng vậy, bởi xã hội nào, cách sống nào cũng đều có những mặt tốt đẹp và hạn chế khác nhau nhưng ở đây mình chưa bàn đến)
Mình vẫn luôn thật sự khó chịu về cách các bà các mẹ cứ để con cháu mình phạm lỗi, từ bé đến nghiêm trọng, đều bào chữa cho chúng bằng cái câu: " Con nít thì biết gì mà trách chúng nó! "
Câu nói đó có lẽ là tấm khiên khá vững chắc cho bao lớp trẻ con xưa nay, tụi nhỏ cứ thế quẩy muốn banh cả thế giới, và sau đó giương mắt thách thức mọi người, mọi thứ :)))
Và chắc chắn dù tức giận phát điên chúng ta cũng không thể làm gì 1 đứa trẻ với đôi mắt tròn xoe cụp xuống vì sợ hãi, hay tiếng bọn nhỏ khóc thét khi chỉ bị quát 1 câu mà chưa kịp đánh đòn nào vào mông.
Nhưng người lớn lại không hề biết rằng chính vì là trẻ con, các em cần được dạy cách ứng xử ngay từ bé, để ít nhất sau này còn trở thành 1 người sống có trách nhiệm với bản thân và với người khác, chưa cần là người tốt!
Bởi việc cái gì cũng biết nhưng không biết điều thì khó mà tồn tại trong xã hội này lắm, đừng để bé không uốn nắn, đến lớn hư đốn thì lại đổ tại số, chứ "con em bình thường ở nhà ngoan lắm, cháu nó chả làm gì ai bh, có chuyện gì đều tại người ngoài không biết điều chứ nó thì sai thế nào được em thề em đảm bảo, trước giờ nó luôn đúng"
Rồi khóc lóc, rồi này nọ. Nhưng hậu quả thì con mình vẫn gánh, chả thể "vì nó là con tôi, nó chưa hiểu chuyện nên đừng đối xử với nó như thế, làm ơn tha cho con tôi" bla bla
Bé thì có thể dung thứ, ba mẹ có thể che chở và bảo vệ, nhưng tính cách nó ăn sâu vào máu, đến lớn vẫn như thế, thì người ta có câu: Ba mẹ không dạy thì xã hội sẽ dạy! Mà sự thật, những bài học mà xã hội dạy cho chúng ta, luôn rất nặng tay và đôi khi đầy cay đắng.
Rõ ràng xã hội đang dần phát triển, đời sống và trí tuệ được nâng cao, trẻ em ngày càng được bảo vệ và yêu thương, nhưng tại sao số lượng trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên phạm tội lại tăng vọt, hay việc bạn vô tình gặp được 1 đứa trẻ nào đó phì phèo điếu thuốc hoặc nói những câu tục tiễu mà đôi khi chính các em còn không hiểu mình đang nói gì phổ biến đến thế?
Vì thế, tốt nhất hãy thương con và dạy con đúng cách, để con có thể đừng phạm sai lầm, nếu phạm thì rút ra kinh nghiệm tránh những lỗi nhỏ dần sẽ hình thành tính cẩn thận tránh phạm các lỗi lớn, sống có trách nhiệm, mà nên người!
Mỗi đứa trẻ đều là một thiên thần, hãy giúp con dậy thì và trưởng thành thành công, đừng bôi bẩn tính cách và cuộc đời của chúng bằng tình yêu thương mù quáng, dung túng sai trái khiến chúng trở thành những kẻ gây hại cho xã hội, cũng chính là gây hại cho bản thân mình! Đừng sợ 1 roi làm đau con mà để sau này người đời chém thẳng vài nhát vào người con! Không cứu kịp đâu! Mẹ đánh có thể nương tay, nhưng người dưng đánh thì chỉ có tàn phế trở lên thôi!
mình không biết ngày xưa bố mình có được ông bà dạy theo kiểu "con ngã vào ghế thì đánh cái ghế" không mà đến tận thời điểm này bố mình ở nhà vẫn đổ lỗi cho con, cho vợ (à tất nhiên nhà mình vẫn bình thường, gần 10 năm nay chưa có cãi vã căng thẳng). Bố mình cũng hay chê người trong nhà (cái này mình cũng k biết là do xã hội hình thành nên hay nó là bản tính nữa). Dù là việc to hay việc nhỏ bé trong nhà thì bố mình chưa bao h nhận sai.
Nhiều khi mình cũng ấm ức hộ mẹ mình luôn,
Rất may mắn là khi mình hay em mình sinh ra thì cái việc đổ lỗi cho cái bàn cái ghê nó cũng không còn, thay vào đó là sự động viên của mẹ, của bà, bác,...
PS: có thể là bố mình là sản phẩm của 1 nền giáo dục cũ với phương châm "yêu cho roi cho vọt", rồi tạo nên 1 người đàn ông đôi mươi đã rượu chè, đánh nhau trong trường đại học để rồi bị đuổi (dù mình nghe các chú các bác kể bố mình học rất giỏi, ông mình là hiệu trưởng cấp 3, giáo dục đúng kiểu trung cổ)
Tất nhiên mình chẳng chọn được ai là bố ai là mẹ mình, nhưng bản thân mình không thực sự thích cách hành xử của bố mình, và điều đấy vô tình tạo cho mình cái cảm giác không được "uy" cho lắm của 1 người làm cha
Thật sự mình bất giác đã mỉm cười khi đọc cmt của bạn. Dù đó chỉ là nụ cười buồn. Vì hoàn cảnh của mình khá giống bạn. Bố mình của thuộc tuýp gia trưởng và thích đổ lỗi, có lẽ vì thế hệ trước thiêng về nam quyền nên hình thành những người chồng, người cha có lòng tự trọng cao và khá cứng nhắc trong suy nghĩ, luôn cho rằng mình đúng. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều do lỗi của con, mà con hư thì tại mẹ, nên mẹ của mình luôn phải gánh team mọi lỗi lầm của bọn mình :))) Và mình thì vốn rất thẳng tính nên là đứa duy nhất hay cự lại mỗi khi giữa ba và mẹ mình xảy ra xung đột, mà lỗi dĩ nhiên thuộc về ba mình nhưng như thường lệ mẹ vẫn chịu trận.
Mình thật sự không thích đàn ông gia trưởng một chút nào :)))
Cũng chính vì sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh như thế, từ bé, thật may mắn mẹ mình luôn dạy mình cách xin lỗi và nhận lỗi, trong bất cứ trường hợp nào. Dù người ta sai với mình thì mẹ cũng bảo lỗi 1 phần là do mình, đôi lúc ấm ức vì thấy mẹ không bao giờ bênh vực mình nhưng đến lớn mới nhận ra bản thân biết coi trọng cảm xúc của người khác hơn, biết chịu trách nhiệm hơn và khá chín chắn so với mn cùng tuổi!
Chuyện không của riêng ai nhỉ. Mình cũng hay cự cãi lại để bảo vệ mẹ mình, kết quả thì chắc các bạn cũng đoán được, thậm chí đôi khi còn phải nghe những câu khó nghe kiểu như " chó không chê chủ nghèo, con không chê bố mẹ khó " tức quá phản pháo lại " số phận con chó ở đất nước này ra sao đã rõ, trung thành để kẻ khác nhậu tận xương tận tủy chứ làm gì ".
Rồi đến ngày mẹ mình bị ung thư không qua khỏi, bà ấy chỉ dặn dò mình 1 việc " mày nhìn mẹ mày thì mày hiểu rồi đó, lớn lên đối xử với vợ con cho tốt đừng để nó như tao", câu nói ám ảnh mình từ lúc đó đến giờ, mỗi lần ai đó gia trưởng là mình lại nghe câu đó vang lại bên tai.
Và cuộc chiến đó vẫn kéo dài đến lúc này, giờ cả họ hàng ai cũng nghĩ mình hỗn láo vì bố mình hay nói chuyện với mọi người chứ không phải mình, bởi kể chuyện thì chả ai kể chuyện bất lợi cho mình cả, phải tỏ ra mình là người bị hại.
Còn mình thì sau khi mất mẹ mình nhận ra sĩ diện, danh vọng, được ai đó khen ngoan chả có giá trị gì cả chỉ như 1 loại huân chương mà mình không muốn lấy. Đơn giản là bỏ hết để giữ nụ cười của vợ con mình thôi, bởi suy cho cùng thì đến lúc chết người đeo băng tang và thực sự khóc vì mình cũng chỉ có vợ con chứ chả có ai khác.
Còn mình, sau bao nhiêu biến cố, luôn tự nhủ nếu cảm thấy sống với nhau không hạnh phúc, thì điều tốt nhất nên làm là li hôn. Bởi bao người mẹ luôn vì con mà cam chịu, không muốn gia đình đỗ vỡ. Là một đứa con trong gia đình không đầm ấm, mình thật sự rất mệt mỏi, khi luôn phải đứng giữa chữ hiếu với cha, và hiếu với mẹ. Bênh vực mẹ thì cha cho là hỗn láo, bất hiếu. Mà đứng nhìn mẹ chịu trăm ngàn cay đắng thì bất hiếu với mẹ. Thật sự rất mệt. Nên nếu vì con, hãy li hôn sớm. Đổ vỡ rồi từ từ sẽ lành lại, còn hơn cứ nhặt những mảnh vỡ hàn gắn lại với nhau rồi mỗi ngày đều bị cắt cho máu me be bét :))) Nên như thế!
Đọc bài của bạn thì mình thấy có điều gì đó chưa ổn.
Thứ 1 là quan niệm cách dạy con của tây, của ta. Theo mình là dẹp. Không nói chung chung vậy, nghe rất chối. Nếu nói thì nói là Tôi gặp người dạy con thế này, gặp người dạy thế kia. Nên nói cụ thể, tránh đánh đồng. Bởi việc nói đánh đồng này tạo ra 1 suy nghĩ sai lệch rằng ta không có gì tốt, ta luôn xấu. Kiểu vợ người thì đẹp vợ ta thì xấu. Nếu người chồng mà nghĩ như vậy thì không người vợ nào chấp nhận được.
Thứ 2 là cái này chỉ là 1 phần vấn đề, ko phải mấu chốt chính. Giai đoạn đứa trẻ còn bé chưa được giáo dục thì việc giải thích đúng sai rất khó. Thường người ta hay dùng cách làm thay đổi sự quan tâm (ví dụ bị ngã đau thì không hướng vào việc bị đau mà hướng sang cái khác) thì làm đứa trẻ "quên" đi thôi. Tuy việc đổ lỗi cho thứ khác mà không phải do đứa trẻ cũng là chưa đúng, nhưng nó không đủ căn cứ làm mấu chốt cho việc đứa trẻ lớn lên sẽ hư hỏng.
Nếu bàn kỹ về việc này thì có 2 vấn đề:
- 1 là sự quan tâm, yêu thương không kéo dài. Thường khi đứa trẻ còn nhỏ thì người ta thường rất quan tâm, chăm chút, dành tình cảm cho nó. Nhưng khi lớn dần thì bị nhạt đi, thậm chí khiến đứa trẻ bị bỏ rơi. Trong khi người việt trọng tình cảm. Nên đứa trẻ hay có sự so sánh. Từ đó nó mặc cảm vì bị bỏ rơi, lạc lõng nên trở nên hư hỏng, náo loạn, gây chú ý. Sự khác biệt về văn hóa giữa ta, tây ở giai đoạn này mới nhiều. Phương tây họ có lối sống khác, tự lập quen (từ nhiều thế hệ)
- 2 Nhưng càng làm thế thì bố mẹ càng phạt, càng trách móc, so sánh... mà không tìm nguyên nhân, không nhận lỗi về mình, càng đẩy con cái ra xa.
Việc giáo dục là cả 1 giai đoạn dài, chứ không phải ở 1 số đoạn ngắn nhất định. Sai có thể sửa, nhưng phải làm trước khi quá muộn. Nhưng không nên nhìn vào 1 đoạn ngắn mà đánh giá toàn bộ quá trình.
Thứ 3
Việc người nước ngoài nuôi dạy con thế nào thì chúng ta chỉ nghe nói, đọc thế, nghe thế, chứ không được theo dõi trên cả 1 quá trình. Như vậy những điều ta nghe được, đọc được nó không phải là thật, mà đã được chau chuốt, cắt tỉa theo hướng người đưa nội dung đó đến cho chúng ta. Vậy nên không nên dùng nó làm căn cứ, kim chỉ nam cho việc dạy con.
Còn người việt dạy con thế nào chúng ta thấy hàng ngày. Bản chất con người việt thế nào ta hiểu rõ hơn ai hết. Vậy nên cần tự mình xác định cách dạy phù hợp. Mỗi đứa trẻ là 1 tính cách, 1 điều kiện, 1 thể trạng, 1 môi trường khác nhau. Trong đó ảnh hưởng nặng nhất vẫn là việc giáo dục trong gia đình. Đứa trẻ học ở trường chỉ 12 năm và trong 12 năm đó chỉ có khoảng 4-8 tiếng 1 ngày, còn toàn bộ thời gian còn lại là giáo dục trong gia đình. Ngay cả 30-40 tuổi vẫn còn cần phải học trong gia đình thì không nên nghĩ chỉ có trẻ con mới cần học. Có lẽ chính tư duy coi trọng giáo dục tại trường mà quên đi giáo dục trong gia đình sẽ khiến chúng ta, con cháu chúng ta trở nên dốt nát và đi sai hướng.
Có lẽ bình luận có phần hơi gay gắt, nhưng mình cũng đã trải qua phương pháp giáo dục kiểu này, và giờ có con cái rồi, cũng gặp nhiều kiểu nuôi dạy con rồi, nên nhìn từ quan điểm của mình thì là như vậy. Xin góp ý cùng bạn để tăng thêm góc nhìn.
Thứ nhất: Có lẽ bạn chưa đọc rõ hoặc chưa hiểu rõ những gì mình viết. Ngay ở câu đầu mình đã đề cập là: "Từng đọc ở một bài viết về cách dạy con của người VN và người nước ngoài." Có nghĩa đó k phải suy nghĩ chủ quan của mình, mà mình đang nhìn nó ở hướng khách quan (người vô tình đọc được bài viết). Mình hoàn toàn không đánh giá hay nhận xét so sánh về Tây và Ta, mà mình đang trích đọc lại bài viết, chưa hề đưa ra luận điểm nào ở đoạn đầu.
Và sau đó cũng không hề so sánh, mà mình đơn giản nói, ở Việt còn có bất cập, dĩ nhiên ở Tây cũng vậy vì mỗi nền VH đều có mặt tốt và mặt xấu, nhưng bài viết này mình chỉ muốn nói về những thứ hằng ngày mình tiếp nhận, nên chỉ nói về những điều chưa ổn trong cách dạy con của người Việt. Bạn có thể đọc lại để rõ hơn, rằng mình chưa từng có câu nào khen Tây tốt, chê ng Việt, mà mình còn thêm 1 câu: Sống trọng tình nghĩa là truyền thống của người Việt nên việc bao bọc con trẻ là điều hoàn toàn dễ hiểu. Mình không hiểu bạn gay gắt về vấn đề gì? Vì cái bạn nói với cái mình viết không giống nhau!
Thứ 2: Việc đánh đồng lại hoàn toàn không có. Vì ở dưới, mình chỉ nói quan điểm chủ quan về vấn đề "Mình vẫn luôn thật sự khó chịu về cách CÁC BÀ CÁC MẸ cứ để con cháu mình phạm lỗi, từ bé đến nghiêm trọng, đều bào chữa cho chúng bằng cái câu: " Con nít thì biết gì mà trách chúng nó! " " Có nghĩa đơn giản là trong trường hợp các bà các mẹ đối xử vs trẻ con như thế, nó khiến mình khó chịu và lo lắng, vì tình thương mù quáng. Còn ở hoàn cảnh khác, mình vẫn thích cách các mẹ Việt chăm con và yêu thương con bình thường thôi. Hoàn toàn không phải ý như bạn là mình phán xét TẤT CẢ NGƯỜI VIỆT LÚC NÀO CŨNG DẠY CON HƯ!
Thứ 3: Khi bản thân chưa thể tiếp xúc nhiều với tất cả các loại người, ta có thể hiểu thêm họ qua sách báo và các bài viết. Không phải là hoàn toàn tin tưởng, nhưng cái gì chúng ta thấy đúng, thì chúng ta học, đó không phải là sính ngoại, mà biết thức thời! Có thể người nước ngoài ko hẳn đã dạy con tốt như thế, nhưng trong bài viết kia, cách dạy con đó khá tốt đối với con trẻ, chúng ta không phân tích về nước ngoài tốt hay ta tốt, mà là cách dạy con nào tốt để áp dụng. Bạn khá cứng nhắc trong việc tiếp thu kiến thức qua sách báo nhỉ? hehe. Mình thì ở đâu có thông tin, mình đọc và chọn lọc để suy nghĩ và ghi nhớ thôi!
Thứ 4: Việc đánh giá cả quá trình mình hoàn toàn không có nha :))) mình chỉ nói, nên phòng trừ trường hợp sau này các em lớn lên không hoàn thiện về nhân cách thôi. Mình không hề nói khi dạy con như thế, tất cả các em lớn lên đều là đồ bỏ đi. Mình chỉ muốn cảnh báo, rằng để đề phòng các em trưởng thành mà sống không có trách nhiệm, chúng ta nên tập cho con mình ngay từ bé ý thức nhận lỗi và sửa lỗi mà thôi. Cũng giống như việc phẫu thuật thẫm mỹ vậy, có người sẽ thành công, có người lại không, tùy vào từng trường hợp, nên người ta cảnh báo mọi người nên cân nhắc kỹ, chứ không phải là quy chụp tất cả đều xấu :)))
Dù sao cũng cảm ơn bạn đã rep trong bài viết của mình 1 cmt dài ntn hihi Mình hiểu ý của bạn, nhưng ý của mình thì không hề giống vs sn của bạn ^^
Thật ra thì ở VN cũng có gia đình này ra đình kia nhưng bài viết của tác giả đã nói lên gần như đa số rồi,có thể đứa con của họ đã khắc phục được sai lầm của cha mẹ mình nhưng số đó ít lắm nhưng nhìn chung sau khi tổng hợp lại thì các cách sau gần như cực nhiều người Mắc phải:
- Đấy thằng kia nó thế này và nó còn thế này thế này
- Nó bé không biết j đâu đừng chấp nó
-Tại sao mày không làm như nó đi
-Khó cái j,đầy người vẫn làm được đây thây(nhưng không hướng dẫn tỷ mỉ mà chỉ nói xuông và mắng)
-Mày thích từ mai tao cho mày tự đi mà thích đấy xem mày dám thích nữa không(chả quan tâm cái đấy tại sao nó thích)
-Nó đấm mày sao mày không đấm bỏ mẹ lại nó,về kêu cái j.
-Tại sao mày không học cái hay của bố mẹ mày mà toàn học mấy cái xấu nhỉ(nói ra là gần như đã tự trả lời dc câu hỏi luôn nhưng vẫn thích hỏi để mang tính giáo dục)
-Mày bây giờ lớn rồi ngày xưa như mày tao còn thế này thế nọ(ủa ngày xưa đâu có giống này nay đừng so sánh kiểu đấy chứ)
-Tao vừa nói chuyện với cô giáo của mày sao học hành lại lẹt đẹt như này hả?(hỏi bắt học thế này thế này nhưng kệ mẹ mày xem là cái mày học là cái j và mày có tiếp thu dc ko)
-Con người ta sáng,chiều thể dục thể thao mày thì cắm mặt vào máy tính(cái này gần như 1000% mình có thể khẳng định chắc chắn như vậy là do cha mẹ chứ con cái gần như là đối tượng ảnh hưởng chứ không phải người gây ra)
-Người ta mới mình đến lúc 7h thì 7h 15 hãng đến vội làm cái j,có mỗi đi sinh nhật mà cũng phải đúng giờ(Trong bất kỳ trường hợp nào cũng phải đúng giờ,còn không thì hầu như sẽ tạo ra 1 cộng đồng giờ cao su)
-Sao mày không chơi cùng mấy thằng học giỏi mà chơi vs mấy thằng học dốt nhỉ(cái này đúng cũng có nhưng sai thì rất sai,nhưng sau đó thường cấm chơi chứ không quan tâm là tại sao nó chơi cùng)
-Đấy kiến thức đấy như người ta là tự biết tìm tòi thao khảo lên mạng này đọc nọ đọc kia.
Chốt hầu như cách giạy con cái của chúng ta còn rất nghèo nàn,đẻ trước xong tính giạy sau hoặc đưa cho bà chăm còn mình thì đi làm,vô hình chung mà con cái sẽ không dc như những j mà cha mẹ kỳ vọng,đừng thất vọng vì chính mình cũng có lỗi lớn.
Mình thì có chọn giải pháp là nhận nuôi như nước ngoài,tất nhiên là các giải pháp dạy sẽ hầu như chính xác,bỏ dc khâu đẻ điếc lằng nhằng,nhưng thú thật thì làm dc như vậy cần rèn luyện cho cả bản thân và cho con 1 ý chí cực sắt đá,nước ngoài đã chê con ngoài rồi ở Vn mà không rèn dc chắc tự vẫn chứ đừng đùa
hihi, đó cũng là một quan điểm sống. Có thể bạn không thích quá trình sinh con, nhưng với mình, dù mình hiểu rõ việc làm mẹ sẽ rất gian nan, nhưng đó vẫn là khát khao đối với mình, việc mang 1 sinh linh nhỏ bé trong bụng, hồi hộp chờ đợi từng ngày được nhìn thấy con, là 1 thứ cảm giác gì đó rất ngọt ngào, dù mình biết còn có cả cay đắng. Nhưng mình vẫn rất thích sinh con ^^ Vì đó là thiên chức của người con gái mà ^^
Không phải em không thích nhưng theo vấn đề bùng nổ dân số,nhìn đời trước và theo khả năng kinh tế,nuôi dạy thì em thấy nhận nuôi là 1 giải pháp cực an toàn
nhưng mẹ chị nói điều đó không khả quan, vì IQ và tính cách của đứa trẻ phụ thuộc kha khá vào bố mẹ, em nhận nuôi 1 đứa trẻ, rõ ràng nó không mang dòng máu của em, và em không hề biết đứa trẻ sẽ ra sao khi lớn lên. Môi trường sống và cách giáo dục cho là sẽ một phần tác động lên đứa trẻ, nhưng tính cách và trí tuệ cũng phụ thuộc vào bố mẹ nhiều, mà nhận nuôi thì em khó biết được đứa bé sẽ ra sao lắm. Nói như v không có nghĩa c kì thị các bé bị bỏ rơi, chỉ là nếu em lựa chọn các bé, em phải chấp nhận những rủi ro nằm ngoài dự đoán của mình ^^
Bài này có một lỗ hổng đó là chưa hề có một nghiên cứu hay thống kê nào chỉ ra:
1. Người Việt đều có "truyền thống" đánh cái bàn
2. Việc dạy con bằng cách "đánh cái bàn" khiến bọn trẻ lớn lên đổ lỗi cho người khác
Mọi thứ chỉ là quan sát cá nhân của riêng bạn, và dù cho bài viết này khá hay đi chăng nữa thì cũng chỉ dừng lại ở mức vô căn cứ.
à, xin lỗi bạn, vì thật sự bài viết của mình chỉ đơn giản từ góc nhìn của mình, trong trường hợp các mẹ thường đánh cái bàn hay cái ghế để dỗ con, bạn đọc kĩ đoạn mình có ghi là: "Mình thật sự khó chịu khi", đó là trong ngữ cảnh đó, chứ mình không hề nói ng Việt luôn có thói quen đó.
Tiếp nữa, mình cũng k hề nói việc đó khiến trẻ con đứa nào cũng hư hỏng hay đổ lỗi cho ng khác, mình chỉ muốn nhắc nhở rằng điều đó có thể xảy ra và nó đã xảy ra với một số trường hợp. Có thể gọi là lời cảnh báo, không hề là lời nhận xét hay phán xét bạn nha.
Và rõ ràng, mình để bài viết trong mục chuyện trò, tâm sự, có nghĩa nó chỉ là sn chủ quan của mình, mình không cần căn cứ ở đây, vì nó chỉ đơn giản là những gì mình tiếp xúc và đúc kết thôi :)))