Inferiority complex - mặc cảm thua kém của tôi
Một mặc cảm thua kém được di truyền từ mẹ tôi.
Dạo gần đây tôi luôn thấy mình vô thức so sánh bản thân với các cô gái có nét đẹp tự nhiên kiểu cao, da trắng, tóc đen dài và không bị cận.
Với tôi, họ giống như một tiêu chuẩn của cái đẹp và là tất cả những gì tôi không có. Một tiêu chuẩn mà tôi không bao giờ có thể với đến.
Mỗi lần gặp một cô gái như vậy ngoài đường hay trên internet, tôi đều không khỏi cảm thấy tệ hại về bản thân và bắt đầu thấy mình nhỏ bé, xấu xí và thua kém. Cảm giác mình không đủ xinh, không đủ tốt bắt đầu sẽ quay lại chiếm ngự và khiến tôi khổ sở.
Tôi đọc nhiều sách và biết rằng không nên có một tiêu chuẩn ngoại hình nào cả. Tất cả những "tiêu chuẩn" mà người ta đặt ra đó là để quảng cáo sản phẩm. Họ muốn làm phụ nữ cảm thấy mình không đủ và cần mua thêm các sản phẩm làm đẹp để thay đổi đến khi đạt được cái được coi là "tiêu chuẩn" kia.
Nhưng cái "tiêu chuẩn" đó là vô thức giết chết sự tự tin và hình ảnh bản thân của rất nhiều cô gái giống như tôi. Nó khiến tôi nhìn vào gương và không thấy chính mình như mình vốn là, mà chỉ thấy những khuyết điểm cần sửa và những gì mình muốn trở thành - là cao hơn, là da trắng hơn, là mắt to hơn, về cơ bản là phải khác đi.
Tôi hoàn toàn hiểu những điều đó là không nên, nhưng vì cái ý thức về "tiêu chuẩn" đẹp đó đã ăn rất sâu vào tâm trí tôi từ nhỏ nên việc thoát khỏi ám ảnh về nó thực sự không dễ dàng.
Tôi còn nhận ra một lý do nữa khiến tôi gặp khó khăn trong việc ngừng so sánh mình với các cô gái khác, đặc biệt những cô gái đúng "chuẩn" xinh đẹp tôi có trong đầu là vì tôi có một inferiority complex - mặc cảm thua kém được di truyền từ mẹ tôi.
Suốt thời thơ ấu, tôi luôn thấy mình bị mẹ so sánh với những người xung quanh để làm "động lực" thúc đẩy tôi tốt lên.
"Con nhìn bạn TA, bạn Y nhà hàng xóm đi. Bạn được 10 điểm bài kiểm tra hôm nay mà con được có 9,5 thôi đấy. Con cố học chăm chỉ tí nữa thì mới được như bạn."
"Con với bạn G cùng học như nhau rồi cùng đi thi, sao bạn vẫn được giải Nhất mà con bị tụt xuống giải Ba? Con nghĩ xem có phải tại con chểnh mảng học hành không? Mẹ rất thất vọng về con"
"Hôm nay mẹ đi dự đám cưới con bé H em họ con. Lúc đầu nó không xinh lắm đâu, nhưng vì biết trang điểm, biết ăn mặc nữ tính nên giờ nó xinh như thế, lấy được chồng rồi đấy. Con xem lại mình xem."
"Con xem mấy cô MC trên truyền hình này. Họ mặc váy như thế rõ là xinh, nữ tính. Hay mẹ mua cho con cái váy như thế mà mặc nhé? Gì? Con bảo không thích á? Con thì suốt ngày lôi thôi, không chịu mặc váy trang điểm gì. Con phải nghe mẹ, tin gu thẩm mỹ của mẹ chứ. Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi."
"Mẹ thấy hay là con đi xăm lông mày đi. Lông mày con nhìn như thằng đàn ông, gớm lắm... Cả đi xăm môi lên cho đỏ nữa, mẹ thấy cô đồng nghiệp làm đẹp lắm. Hay con đi cắt mí cho mắt 2 mí giống người ta luôn?"
...
Giờ đây tôi ngồi nhớ lại tất cả những lời nói vô thức của mẹ tôi từ nhỏ này và nhận ra khi mẹ thốt ra chúng, tôi không cảm thấy gì đặc biệt. Nhưng mỗi lời nói so sánh đó của mẹ - tưởng chừng là sẽ nâng tôi lên, biến tôi thành một phiên bản tốt hơn, hoàn hảo hơn trong mắt mẹ, nhưng thực chất lại dìm tôi xuống sâu hơn, bóp nghẹt dần tự tôn của tôi và khiến mặc cảm tự ti trong tôi lớn dần lên.
Tôi luôn vô thức sẽ nhìn những người xung quanh như những chuẩn mực mà tôi cần vươn tới, cần cố gắng để học theo. Ngược lại, những gì tôi có, những gì tôi là, thực tại của tôi sẽ luôn là không đủ. Nếu tôi có thể thay đổi để giống những người kia hơn một chút thì sẽ không sao, nhưng nếu tôi cố gắng thế nào cũng không theo được họ, tôi rơi vào trạng thái bất lực, thấy mình vô dụng và kém cỏi.
Tôi dần căm ghét chính mình. Căm ghét ngoại hình mình. Căm ghét mái tóc xoăn của mình. Căm ghét đôi mắt 1 mí bị cận của mình. Căm ghét dáng dấp của mình. Căm ghét mình vì mình là mình mà không phải là một người khác - không giống "người ta".
Và đến thời điểm này, khi tôi đã quá mệt mỏi với việc so sánh mình với người khác và căm ghét chính mình như thế, tôi nhìn lại để hiểu rõ nguyên nhân đằng sau tất cả chuyện này.
Cách dạy con mà mẹ tôi cho là đúng - dùng tấm gương người khác để con mình noi theo - thực sự không đúng đến thế. Nếu có bậc cha mẹ nào ngoài kia đang tiếp tục dùng cách thức này để dạy con, tôi mong họ sớm nhận ra và dừng lại trước khi quá muộn.
Việc thúc đẩy con bằng cách bảo con phải noi theo người khác có mục đích tốt, nhưng hậu quả nó để lại cho đứa con là cực kỳ khủng khiếp. Những đứa trẻ như tôi đã lớn lên trong một mặc cảm mình không bao giờ là đủ - rằng bố mẹ luôn muốn hơn như thế, mình phải cố nữa, cố mãi, cố đến khi không thể cố được nữa thì thôi.
Những đứa trẻ như tôi đã lớn lên trở thành người có lòng tự tôn cực thấp và luôn sợ hãi nhìn vào sự "hoàn hảo" không tì vết của người xung quanh mà ghen tỵ hoặc tự ti về bản thân.
Những đứa trẻ như tôi đã lớn lên mà không thể yêu thương chính mình, không thể chấp nhận con người mình như nó vốn là, và sống trong cuộc đời này mà không thể nhìn mình như một cá thể toàn vẹn, đủ đầy.
Cảm giác thiếu thốn, thiếu toàn vẹn, thiếu đủ đầy đó đi theo chúng tôi suốt cuộc đời và khiến chúng tôi đau đớn, chao đảo và dễ gục ngã. Và tôi biết, bất cứ bậc cha mẹ nào sinh con ra cũng không mong muốn đó là tương lai của con mình.

Dù sao, giờ nhìn lại, tôi thấy mình còn may mắn vì đủ hiểu biết để nhận thức được vấn đề của mình và tìm ra nguyên nhân đằng sau nó. Tôi không đổ lỗi hoàn toàn cho bố mẹ hay cách nuôi dạy của họ. Nhưng tôi dám chắc nó chiếm một phần khá lớn trong việc gây ra vấn đề của tôi.
Và tôi sẽ học cách re-parent bản thân - tức là tự làm cha mẹ lại cho chính mình. Tôi sẽ học cách tự ôm lấy đứa trẻ bên trong mình và nói "Con không cần phải bị so sánh với người khác như vậy. Con không cần phải cảm thấy tệ hại về bản thân như vậy. Con là con, con là đủ, là duy nhất. Con là một đứa bé ngoan ngoãn, xinh xắn, tốt bụng và có trái tim chân thành. Con có thể sống và làm những gì con thích, những gì con muốn. Con có thể cống hiến cho cuộc đời này mà không cần thay đổi, không cần trở thành 1 ai khác. Con có thể là con thôi. Thế là đủ."
Giống như tấm gương thần trong câu chuyện Harry Potter tập 1, khi người ta đứng trước nó thì sẽ thấy điều khao khát thầm kín nhất của chính mình. Có người sẽ thấy mình cao lớn hơn, đẹp trai hơn, giành nhiều huy chương giải thưởng này kia, vv... Thầy Dumbledore có nói - người nhìn vào gương mà thấy mình vẫn là mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới.
Tôi cũng hi vọng tôi, và cả những người có inferiority complex như tôi, có thể nhìn vào bất cứ tấm gương nào và thấy chính mình như hiện tại, không hơn, không kém. Và quan trọng hơn, có thể hài lòng và yêu thương chính phiên bản đó của mình, không đòi hỏi nó phải thay đổi, phải khác đi dưới bất cứ hình thức nào.
Tôi biết điều đó là không hề dễ, nhưng nó là một hành trình dài, trong đó mình phải nhắc nhở bản thân liên tục, rằng mình là đủ, rằng mình không cần so sánh mình với người khác, rằng mình là một cá thể riêng biệt, độc lập và hoàn chỉnh. Tôi sẽ tiếp tục đi trên hành trình đó, và mong các bạn cũng có hành trình của riêng mình, và chúng ta sẽ tìm được cảm giác cân bằng, bình an tự tại mà mình khao khát.

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Myhangu
Về chuyện ngoại hình xấu hay đẹp, mình nghĩ tự khen mình xinh đẹp có vẻ không hiệu quả. Vì bản chất vẫn nằm đó, tức là quan tâm đến ngoại hình. Mà tiêu chuẩn ngoại hình thì ko biết bao là đủ. Có thể tụi mình nghĩ là đẹp như mấy người sinh ra đã đẹp sẵn thì sẽ ko tự ti. Nhưng hoa hậu cũng đi phẫu thuật ấy. Vì tiêu chuẩn đẹp theo nhận thức thay đổi theo thời gian. Nên mình nghĩ muốn đoạn trừ tận gốc thì có chia sẻ của thiền sư Nguyên Tuệ khi có một người chia sẻ mặc cảm chuyện ngoại hình xấu xí ở đây, bạn có thể tham khảo:
Đó là phản ứng tất nhiên khi tâm là Bát tà đạo. Bởi ý thức tà tri kiến cho rằng : Hình sắc này là CỦA TA, LÀ TA. Tư tưởng đó là tư tưởng CHẤP NGÃ và liền so sánh TA với người khác để khởi lên TA hơn, TA kém, TA bằng người đó. Chỉ khi so sanh với những người hình sắc quá xấu mới khởi lên TA đẹp hơn và thích thú điều đó còn đa phần khởi lên TA kém, TA xấu thì tự ty, mặc cảm, buồn khổ. Do thường xuyên như vậy nên thông tin đó nổi trội trong bộ nhớ, nó ám ảnh thành một nỗi sợ thường xuyên chi phối.
Khổ này do CHẤP NGÃ mà có nên nói “Năm thủ uẩn là khổ” nghĩa là vậy.
Muốn chấm dứt khổ này phải CHẤM DỨT TƯ TƯỞNG CHẤP NGÃ để sống với VÔ NGÃ.
Phải làm như thế nào ?
Hãy thực hành thuần thục CHÚ TÂM CẢM GIÁC TOÀN THÂN LIÊN TỤC trong mọi tư thế đi đứng nằm ngồi, mọi công việc, mọi giao tiếp bằng cách : Liên tục NHỚ hoặc NGHĨ đến Chú tâm cảm giác răng lưỡi, chú tâm cảm giác toàn thân. Chỉ cần liên tục NHỚ hoặc NGHĨ đến chú tâm cảm giác toàn thân với răng xiết chặt thì CHÚ TÂM CẢM GIÁC TOÀN THÂN sẽ TỰ ĐÔNG LIÊN TỤC khởi lên, không cần phải làm gì cả.
Thực hành được Chú tâm liên tục cảm giác toàn thân cho trở thành một thói quen thì lúc nào cũng sống với tâm trạng Tích cực - Vui - Thoải mái, một thứ Hạnh phúc nội tâm kỳ diệu và không còn phiền não nào chi phối.
Lại nữa, khi sống với chú tâm liên tục cảm giác toàn thân thì không những có được tâm trạng Tích cực - Vui - Thoải mái mà còn CHẤM DỨT được 80% đến 90% những suy nghĩ linh tinh, vô bổ vô ích trong đó có suy nghĩ làm phát sinh TƯ TƯỞNG CHẤP NGÃ, tư tưởng TA hơn, TA kém, TA bằng. Khi không còn TƯ TƯỞNG CHẤP NGÃ thì không còn kích hoạt thông tin nổi trội ám ảnh, sợ hãi trong bộ nhớ, không còn nỗi sợ như trước đây. Lúc đó sống với Vô Ngã, không có cái TA nào cả để so sánh, để tự cao hay tự ty, sẽ “tư tin” trong mọi giao tiếp kể cả thuyết trình trước cả vạn người.
Muốn thành tựu thì phải tư duy đến kết quả này và thường xuyên, không ngừng nghĩ, liên tục NHỚ ĐẾN, NGHĨ ĐẾN siết chặt răng lưỡi và chú tâm cảm giác toàn thân.
-
Còn bài hoc về Bản ngã thì bạn học ở khóa thiền online 23 ngày, ở Gosinga.vn. Mỗi tối từ 8h, online qua ZOOM và miễn phí ạ. :D
- Báo cáo

Khất Sĩ
[Tạm ẩn]
- Báo cáo

Myhangu
À mình không biết gì thêm bạn tác giả ngoài những bài viết, nên thời điểm mình thấy phù hợp nhất là lúc mình muốn chia sẻ thôi. Chứ không biết được lúc nào bạn trưởng thành hơn hay tâm lý như thế nào để phù hợp. Với mình thấy tác giả đủ đau rồi, và đang cố gắng hết sức đi tìm con đường rồi. Mình chỉ gợi ý một con đường thôi. 

- Báo cáo

girlintheair

Cảm ơn bạn nhiều vì lời khuyên. Thực ra mình cũng có đọc sách thiền và phật giáo nhiều để học cách chữa lành bản thân, nhưng chắc cũng chưa thấm được đủ ấy. Còn hành trình dài mình phải học hỏi và hiểu bản thân hơn để chấp nhận chính mình nữa, nhưng mình cũng cho bản thân thời gian từ từ chứ không ép mình gấp gáp lên đốt ngắn giai đoạn. Dù sao cũng cảm ơn bạn nha
- Báo cáo

Myhangu
Nói thật là mình không đọc được sách Phật giáo, đọc cũng ko vô. Cho đến khi học khóa thiền của sư Nguyên Tuệ- đi ngược hoàn toàn với phật giáo mà mình biết trên mạng hay trong hiệu sách. Bạn có thời gian thì thử. Mình nghĩ bạn là kiểu suy nghĩ chín chắn và logic, chắc sẽ hợp. Vì nội dung học cũng khoa học rõ ràng chứ ko mơ hồ. Đó là cảm nhận của mình thôi. Cũng là trải nghiệm cá nhân, thì các khóa chữa lành chỉ vuốt ve xoa dịu mình tạm thời, chứ không chữa tận gốc. Nhưng bạn cứ trải nghiệm đi. Đi đến đâu biết đến đó. Chân thành chúc bạn an vui. 

- Báo cáo

girlintheair

Cảm ơn bạn ~ mình cũng chúc bạn nhiều an vui ~
- Báo cáo

cavang
Mình rất đồng cảm với bạn. Hồi trước mình thường được nghe những câu như: Cũng là đen nhưng sao con mình nhìn cứ bẩn bẩn chứ không được như con X nhà bà Y; Sao m mặc bộ này, trông chả ra làm sao, xấu quá... Hầu như mình không nhớ được lần nào bố mẹ khen mình đẹp kể cả trong ngày cưới, ai cũng khen mình rất xinh. Ngược lại thì các nhân vật 'con nhà người ta' luôn được tâng bốc rất nhiệt tình. Bố mẹ và những tiêu chuẩn do xã hội, báo chí đặt ra khiến mình cực kỳ khắt khe với ngoại hình bản thân. Mình cũng ý thức được mình cũng không phải xấu xí gì lắm nhưng với mình chừng đó chẳng bao giờ là đủ, phải như người mẫu, influencer này nọ mới được tính là ổn. Hiện tại mình cũng đang cải thiện mối quan hệ với bản thân, kiểu vật lộn và chiến đấu mỗi ngày ấy.
- Báo cáo

girlintheair

Chúc bạn may mắn với hành trình cải thiện mqh với chính mình nha, mình cũng đang trên hành trình tương tự nên có phần đồng cảm với nhau được. Mình tin mọi chuyện sẽ ổn lên miễn là mình có ý thức và học cách yêu thương chính mình dần lên thôi
- Báo cáo

cavang
Cảm ơn girlintheair nhé. Mình đã đọc nhiều bài viết của bạn và thấy mình nhiều trong đó. Keep sharing nhé 

- Báo cáo

Minh Đức
fighting chị ơiiii !!! nice share
(e biết chị r nhé có duyên sẽ gặp hi)

- Báo cáo

girlintheair

Ahihi cảm ơn em ~ hi vọng có dịp gặp em sớm ha~
- Báo cáo
Tôi đi tìm tôi
Mình đọc nhiều bài của bạn rồi nên mình có lời khuyên. Thực tập chánh niệm nhiều lên bạn khi đủ mạnh nó sẽ giúp bạn nhiều. Mấy khóa chữa lành nhiều khi họ chỉ cố xé nhỏ một thứ để thành một giáo trình hút tiền thôi. Với lại đọc sách thiền và đạo Phật là tốt nhưng chỉ là bước đầu, tu tập chăm chỉ thì mới cảm nhận được hết giáo pháp và những gì các vị thầy đã nói. Với lại đọc cũng nên vừa phải không nên đọc nhiều quá vì nó sẽ càng làm tâm trí hỗn loạn hơn trong khi thiền. Vấn đề là bạn phải học cách chấp nhận và buông bỏ tức là không dính mắc và tăng khả năng quan sát tâm bằng chánh niệm để cắt được cảm xúc tiêu cực mỗi khi nó trào lên. Không có năng lực của chánh niệm thì mọi thứ chỉ là vô ích giống như uống thuốc giảm đau.
- Báo cáo
Atdidact
Chào bạn Girlintheair!
Mình đọc tâm sự của bạn và cảm thấy rất thông cảm cho bạn và chút vui cho bạn về cách xử lý tại thời điểm hiện tại của bạn( Viết gì lắm chữ bạn thế😁😁😁),mình xin được góp ý cho bạn 1 chút về chuyện bạn đang gặp phải,nếu bạn thấy phù hợp thì tham khảo còn nếu không thì cũng xem như đọc cho vui vì những gì mình sắp chia sẻ sẽ không có độc hại gì cả.
-Chuyện dạo gần đây bạn hay so sánh với những người con gái khác về vẻ bề ngoài như : Da trắng,cao... thì đây là chuyện rất bình thường của 1 con người,mình là con trai và mình cũng nhiều lần trải qua rồi tuy nhiên cách mà mình vượt qua chuyện này là: 1) Hạn chế tiếp xúc với thông tin gây sự so sánh,sân si như mình không dùng Tiktok và cực kỳ hạn chế dùng fb,insta...
2) Chỉ tập trung vào những thứ mình có thể kiểm soát ( Dành thời gian để tập thể thao nâng cao sức khoẻ -dáng đẹp, Uống đủ nước cho đẹp da, Chăm sóc da tốt hơn...)
- Về chuyện bạn bị ảnh hưởng từ cách dạy của Mẹ bạn: Góc độ của mình thì mình không thấy cách dạy của mẹ bạn là đúng ( Mình không dám nói là sai ) tuy nhiên mình muốn bạn tìm hiểu chút về học thuyết về chủ nghĩa tất định
Có 3 học thuyết về chủ nghĩa tất định( Những điều chắc chắn sẽ xảy ra)để giải thích về bản chất của con người đó là : Thuyết quy định di truyền: Bản chất con người bạn là được truyền lại từ tổ tiên ông bà hay tính cách của tổ tiên hiện diện trong nhiễm sắc thể ADN của bạn.Bạn thuộc về nhóm dân tộc nào thì bản chất bạn thuộc về nhóm dân tộc đó.
Thuyết quy định tâm lý: Về cơ bản cho rằng bản chất của bạn là do cha mẹ thầy cô tạo ra , những thứ bạn được dạy dỗ từ nhỏ sẽ đặt nền móng cho những khuynh hướng cá tính của bạn.
Thuyết quyết định môi trường: Sỡ dĩ bạn như vậy là do ngoại cảnh tác động đến bạn, sếp, bạn bè, đồng nghiệp,thời tiết, quốc gia. ai đó phải chịu trách nhiệm về bản chất con người bạn chứ không phải bạn.
Bạn đọc đến đây thì có lẽ bạn đã thấy trường hợp của mình nằm trong 3 thuyết trên rồi TUY NHIÊN có lưu ý cho bạn này
Cả 3 học thuyết trên đều dựa trên thí nghiệm phản xạ có điều kiện của Pavlov ( thí nghiệm với các chú chó) và nó chỉ chính xác với những người bị động phó mặc cuộc đời cho hoàn cảnh,người khác quyết định cuộc đời thôi còn đối với những người chủ động như bạn thì đừng để nó quyết định cuộc đời mà nhé, Bạn chỉ cần làm 1 việc là tập trung vào những thứ mình có thể kiểm soát và hãy nhìn cuộc sống bằng cặp kính không màu.
Mong mọi điều tốt lành sẽ đến với bạn Girlintheair!
- Báo cáo

girlintheair

Cảm ơn bạn nhiều nhé. Mình rất thích câu bạn nói về việc tập trung vào cái mình có thể làm. Nhiều lúc bị hoang mang mình cũng phải tự hỏi bản thân cái gì mình kiểm soát được, cái gì không. Bạn lại nhắc mình nhớ về bài học này, cảm ơn bạn. Chúc mọi điều tốt lành đến với bạn nha.
- Báo cáo