Khi lớn lên, tôi liên tục chuyển từ căn hộ này sang căn hộ khác để theo đuổi thứ “thành công” mà mẹ đã chẳng bao giờ “với tới”. Tôi tự hứa với lòng sẽ hạn chế mua sắm, sẽ chỉ mua những thứ chất lượng, và chỉ mua khi đã có-đủ-tiền. Cũng như từ bỏ được thói quen cứng đầu và luôn-ôm-lấy-quá-khứ. Thấm thoát hơn một thế kỉ trôi qua, và tôi vẫn đang trên con đường thực hiện những “sứ mệnh cao cả” này. Dù tôi tự cảm thấy mình đã trở nên phần nào ngăn nắp hơn chư vị phụ huynh ở nhà, sự thật rằng ngăn kéo đựng tạp chí cũ của tôi vẫn đang tăng đều lại chỉ ra rằng tôi chỉ đang tự phụ với sự ngăn nắp tự huyễn.
Sau cùng, thói quen bừa bộn của chúng tôi vẫn ở đó như thể nó đã trở thành một phần di truyền trong mã gen. Vẫn chấp nhận được mà, nhỉ? Giờ đây, cũng giống như những người đủ may mắn để kiếm được một công việc tại gia trong suốt đợt đại dịch, tôi bỗng dưng có hàng tháng trời rảnh rỗi để sắp xếp lại những thứ tôi đã luôn cố tình trốn tránh. Nhưng thay vì cảm thấy áy náy vì những gì mình đã làm, tôi lại thấy thanh thản hơn cả. Ngay cả khi cơn đại dịch ập đến, thứ cảm giác bấp bênh nó mang lại lại trở nên quá đỗi thân thương.
Bản thân “lộn xộn” không phải là một thuật ngữ sinh ra trong xã hội người Mỹ̃̃̃̃. Trong khi các thế hệ Nữ hoàng Anh (Victorians) sống giữa một không gian được tô điểm bởi vô số tác phẩm nghệ thuật (một cách lộn xộn), người Mỹ lại cho phép sự lộn xộn xuất hiện trong đời sống theo những cách “thiếu tinh tế” hơn. Susan Strasser, tác giả cuốn Never Done: A History of American Housework, từng viết rằng “Trong khi cụ kị của chúng ta tích lũy dần dần những thứ họ sở hữu để chúng trở nên có giá trị, chúng ta lại vội bán đi bộ nội thất mà bà chúng ta để lại sau khi mất đi để sắm một bộ mới hơn từ IKEA”.
Sự chuyển đổi từ tích lũy tài sản sang chủ nghĩa tiêu thụ diễn ra giữa những năm 1880 và 1920, thời kì mà theo Strasser, đánh dấu “sự chuyển đổi mạnh mẽ trong các mối quan hệ trong một thế giới vật chất”. Trước đó, phần lớn của cải đều được sản xuất tại gia hoặc mua lại từ các thương lái, các thợ nghề địa phương hoặc các tiệm tạp hóa. Ngay khi vừa bước sang thế kỉ 20, với sự bùng nổ của ngành chế tạo và vận tải, nền kinh tế hàng hóa dần được tập tung hóa, tạo tiền đề không thể tốt hơn cho những nhà bán lẻ “tay to” định hình chủ nghĩa tiêu thụ mà ta vẫn thường thấy ngày nay.
Tuy vậy, chính chúng ta là những kẻ đã tiếp tay cho những nhà bán lẻ này trở nên lớn mạnh như vậy. Dù cho ta đã có đủ những thứ ta cần, ta vẫn luôn muốn mua thêm một-số-thứ-nữa. Trước cả khi chúng ta được tiếp cận thứ công nghệ giao-hàng-tận-tay-trong-vòng-48-tiếng chỉ với một nút bấm, đã có sẵn một “phát minh của thế kỉ” khiến chúng ta trở nên “rối bời” (mua hay không mua, không mua hay mua?) trong công cuộc mua sắm: hệ thống cửa hàng second-hand (đồ cũ). Strasser gọi chúng là “các quỹ từ thiện tự phong”, thứ đã hoàn toàn dẹp bỏ mọi cảm giác tội lỗi, vì người ta giờ đây có thể mua được cơ số món hời từ đó. Vì nếu việc cho đi những đồ vật không dùng đến là một hành động đầy tính nhân văn, tại sao ta không tự tạo ra những hành động nhân văn tương tự và “trang trí” cho chúng một chút?
Cùng với sự bùng nổ nhu cầu nhà ở, xu hướng tích lũy tài sản từ sau Thế chiến thứ 2 đã tạo điều kiện không thể tốt hơn để người ta có một cái cớ phù hợp để năm này qua năm khác thay mới những chiếc tủ đông/máy sấy quần áo/máy rửa bát đĩa (chưa-kịp-cũ) trong những căn hộ rộng rãi (chờ-được-làm-mới). Tới đầu những năm 70 của thế kỉ trước, những đứa trẻ không còn chịu bất cứ tác động gì từ cuộc Đại Suy thoái (giống như bố mẹ chúng) dần lớn lên và quen với sự xa xỉ của một thời đại mới. Strasser kể rằng cô nhớ như in lần cãi nhau với bạn cùng phòng về việc có nên vứt đi những tấm giấy bạc dùng một lần. Những tấm giấy bạc bố mẹ cô từng giữ lại để dùng hơn-một-lần. “Em thử nghĩ xem những gì chị và bạn chị từng được dạy có giúp bọn chị dùng một-cuộn-giấy-bạc-trong-suốt-bốn-năm-đại-học được không?” Cũng chính trong thập kỉ đó, thứ được gọi là “sự lộn xộn kiểu Mỹ” lần đầu được chỉ mặt đặt tên, và dần trở thành thứ “bất ổn văn hóa” ta vẫn thường thấy ngày nay.
Từ đó đến nay, người Mỹ đã và đang “trang hoàng” những căn hộ ngày-càng-to của họ với ngày-càng-nhiều thứ đồ trang trí (mà trước đó ông bà của họ khó mà tưởng tượng được), sinh ra từ những công nghệ chế tạo ngày-càng-rẻ, ngày-càng-tân-tiến, và các nền tảng mua sắm trực tuyến ngày-càng-nở-rộ. Một khảo sát năm 2019 đã chỉ ra rằng cứ mỗi một trong mười người Mỹ sẽ thuê thêm không gian để đồ. Chúng tôi còn có riêng một loạt chương trình truyền hình để kể về những câu chuyện của những người nhếch-nhác-có-chủ-ý (pathological clutterbugs) và những nỗi đau ẩn giấu sau hành vi này.
Trong suốt 30 năm qua, tôi đã chứng kiến cái cách mẹ bị giằng xé trong việc cân nhắc nên giữ hay nên bỏ mọi thứ. Rồi bà thường quyết định giữ chúng lại, vì bà biết rõ hơn ai hết: khó khăn sẽ ập đến trước cả khi ta kịp nhận ra. Bà mua nhiều thứ về nhà, một phần vì việc mua sắm đang dần trở thành một thú tiêu khiền trong nền kinh tế tiêu thụ kiểu Mỹ, một phần vì đó là cách để người Mỹ cho cả thế giới thấy rằng: chúng tôi vẫn đang trên đỉnh của thành công, và nền kinh tế này đang ổn hơn bao giờ hết. Tuy vậy, nhiều giáo sư tâm lý học đã chỉ ra rằng việc giữ lại quá nhiều thứ trong căn hộ của mình giúp lấn át phần nào những nỗi lo sợ mất mát, kinh tế bấp bênh, hay thậm chí cách người khác đánh giá chúng ta, lấn át cả thứ cảm giác tội-lỗi-vì-bừa-bộn.
Dù rằng việc có-nhiều-tài-sản (một cách lộn xộn) nghe có chút gì đó khá “sang”, sự lộn xộn này thường xuất hiện trong những gia đình tầng lớp lao động Mỹ, nơi bóng ma của sự đói nghèo luôn hiển hiện. Dường như việc có nhiều thứ trong nhà đã khiến những con người đó trở nên nguôi ngoai phần nào. Sau cùng, dù cho việc những căn hộ lộn xộn đã trở nên “quá đỗi thân thương”, người Mỹ vẫn không coi đó như một phần tất yếu trong nền văn hóa (hàng đầu thế giới) của họ. Họ khó mà chấp nhận sự thật rằng thiếu thứ cảm giác này, mọi thứ sẽ khó khăn nhường nào.
Rồi cơn bão ập đến. Như mọi khi. Không báo trước. Sau vài tuần cách ly xã hội do ảnh hưởng của virus corona, tôi nhận được email từ một độc giả. Anh đã dọn dẹp căn họ của mình theo chỉ dẫn của Marie Kondo (một người dẫn chương trình truyền hình dọn dẹp siêu-siêu-nổi-tiếng). Tuy vậy, anh lại email cho tôi để hỏi xem có bất cứ độc giả nào khác hối hận vì đã-dọn-dẹp không. Anh đã cực kì hài lòng với căn hộ sạch sẽ của mình, trước khi tình hình dịch bệnh ở Mỹ chuyển biến xấu. Trong hoàn cảnh đó, cả gia đình đã cuống cuồng đi tìm lại những bộ board game (trò chơi trên bàn) và những bộ đồ mặc ở nhà họ từng cho đi khi chúng dần chiếm nhiều chỗ trong nhà hơn, còn họ thì quá bận để xem xét nên giữ lại hay bỏ đi từng thứ một.
Dù cho việc giữ căn hộ của chúng ta gọn gàng đem lại nhiều lợi ích, việc này bỗng trở nên vô nghĩa khi ta bị buộc thôi việc, còn nền kinh tế thì quá tải. Trong suốt nhiều thập kỉ, nền kinh tế đứng đầu thế giới đã luôn khuyến khích chủ nghĩa tiêu thụ toàn-dân (trừ những tầng lớp quá nghèo để có thể chi trả). Cuộc vui tưởng chừng như đã chẳng bao giờ đi đến hồi kết. Cho đến khi cơn đại dịch đưa nó đến hồi kết. Dù vậy, vẫn có những trường hợp đi ngược lại thứ “xu thế” lộn xộn này, điển hình như Kim Kardashian với một căn hộ trông chẳng khác một cái lăng là mấy (cô theo chủ nghĩa tối giản), hay cái cách căn hộ trong Ký sinh trùng (đi ngược lại chủ nghĩa tư bản) được trang trí quá đỗi đơn sơ. Việc theo đuổi sự hoàn hảo trong căn hộ của mỗi chúng ta dường như chỉ dành cho những người chẳng bao giờ phải lo nghĩ về cơm ăn áo mặc trong tương lai. Và chủ nghĩa tiêu thụ đã khiến quá nhiều người tưởng rằng họ nằm trong số đó.
Thứ lộn xộn vẫn luôn chờ đợi để lên ngôi giờ không còn vẻ gì của một thứ thói quen quá ư “suy đồi đạo đức”. Cả thế giới đang sống trong tương lai mà chúng tôi đã luôn mơ tưởng tới, nơi mà những hộp spaghetti ăn liền và những bộ quần áo cũ trở thành những thứ tốt nhất mà những người ở tầng lớp bình dân có thể trông cậy vào. Tôi đã “đấu tranh” cho thứ lí tưởng này suốt 30 năm qua. Và tôi phải công nhận lí tưởng của mẹ: Đây là thời của sự nhếch nhác.
Theo mình tối giản nó nằm ở 2 khía cạnh:
Một là việc biết sắp xếp đồ đạc gọn gàng, nó không chỉ có tác dụng về vệ sinh, thẩm mỹ mà còn tiết kiệm thời gian tìm kiếm đồ đạc khi cần
Hai là việc bạn biết chi tiêu cho các món đồ đủ giá trị, sử dụng được lâu dài, hoặc tận dụng đồ dùng đã có, không chi tiền cho các món đồ có công dụng tương tự vừa lãng phí vừa bừa bộn.
Còn đang có nhiều quan điểm dọn dẹp cố ý khiến tối giản trở nên trống trải và thiếu thốn thì thực sự k nên
Giàu nghèo chỉ là tương đối nên cũng khó mà so sánh, nhưng câu "chủ nghĩa tối giản sinh ra để phục vụ Tư Bản" thì mình chưa hiểu, 1 món đồ mình thường sử dụng rất lâu, và chỉ mua nhu yếu phẩm, mình cho rằng đó là 1 đặc trưng của lối sống tối giản, thế thì mình phục vụ chủ nghĩa tư bản kiểu gì hả bạn ?
Có thể hiểu là trước khi hệ thống kinh tế tư bản làm ra của cải một cách rẻ mạt, chủ nghĩa tối giản ko tồn tại, bởi vì "tối giản" ám chỉ rằng bạn phải có dư thừa trước rồi mới tối giản được. Đương nhiên là cách sống của đại đa số những người thu nhập trung bình chỉ mua nhu yếu phẩm vẫn ko mấy thay đổi, song khái niệm đó chỉ được sinh ra khi có dư thừa tài sản và được áp dụng trực tiếp khi một số người giàu có phát hiện ra rằng họ ko cần nhiều đồ đạc đến thế. Còn những người thường dân chỉ bắt chước lại cách gọi - khái niệm "chủ nghĩa tối giản" - vào cách sống của bản thân mình. Vậy nên là ở một góc độ nào đó, cách sống của bạn ko hẳn là "chủ nghĩa tối giản" vì ngay từ đầu bạn đã ko có dư thừa của cải.
Mình đã hiểu đại ý của bạn, thế nhưng bạn chủ bình luận nói là "Hãy vứt đi để mua nhiều hơn" ? tức là đang nói người nghèo mà đua đòi "chủ nghĩa tối giản" thì sẽ phải chi tiền để mua lại những thứ mình đã vứt đi khi cần và làm cho người giàu giàu hơn thôi phải không ? và chúng ta chỉ nên tập trung vào việc kiếm thật nhiều tiền, càng nhiều càng tốt ?
Nhưng có phải các bạn đang nghĩ mọi thứ hơi VĨ MÔ và TRIẾT HỌC quá không ?
Tại sao bạn không nghĩ tới việc sữa chữa lại những món đồ bị hư thay vì vắt bỏ chúng và mua mới, hoặc cắt giảm những thứ "không thể tích trữ" và "đang có lợi ngắn hạn nhưng gây hại dài hạn" như đồ ăn nhanh (vặt) không tốt cho sức khoẻ, hay những món đồ ít sài nhưng gây tốn diện tích mà lại vô cùng rẻ và chúng ta vẫn có thể mua lại chúng như Thùng giấy (hoặc bạn là 1 kẻ cẩu thả và nhếch nhác tới đáng thương, còn không thì cũng chẳng có gì đáng để mà vứt đi cả, nếu có bạn cứ kể thêm, vì hiện tại mình chẳng giàu có gì nhưng cũng chẳng thiếu gì mà không gian sinh hoạt lại vô cùng thoải mái và thoáng đãng, có thể do mình dễ tính và sống ngắn nắp từ nhỏ, nên chuyện này là thuộc về phạm trù cá nhân, không thể đem 1 tiêu chuẩn nào đó để nói về cách sống của mỗi người được), và câu "Chủ nghĩa tối giản chỉ phục vụ chủ nghĩa tư bản (người giàu)" theo mình là 1 khái niệm hơi nông nổi (lý thuyết mơ hồ) và thiếu thực tế.
Chủ nghĩa tối giản không phải là 1 cái mức giống như cái xà ngang 1m8, nó là thứ mà mỗi chúng ta có thể áp dụng tuỳ vào điều kiện và hoàn cảnh sống của bản thân để có 1 cuộc sống gọn gàng và thoải mái NHẤT CÓ THỂ về cả không gian sinh hoạt và tinh thần nhưng vẫn đầy đủ về vật chất (nghĩa là tối đa trong khả năng của chúng ta). Còn nếu với bạn chủ nghĩa tối giản là 1 cái thước để đo độ ngắn dài trong cách sống của một người thì đó sẽ trở thành quan điểm cá nhân (chỉ có giá trị đối với cá nhân đó) và vì vậy mình không có quyền nói nó đúng hay sai cả. =)
Nếu đọc được dù tán thành hay không
thì vẫn hãy cho mình biết ý kiến của bạn nhé, cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc nó =)
Chủ bình luận cố tình nói khích vậy để gợi suy nghĩ thôi. Bạn nhìn nhận mọi việc hơi sát nghĩa quá.
Nói chung khi đã đề cập đến "CHỦ NGHĨA tối giản" nghĩa là đề cập đến không chỉ tính chất, ý nghĩa hiện tại của nó mà còn ngữ cảnh lịch sử và sự hình thành. Nếu như cái cụm "chủ nghĩa tối giản" này ko tồn tại thì cũng ko ảnh hưởng tới lối sống mà bạn nói tới ở kia - và chắc chắn là bạn cũng ko thể gọi đó là "chủ nghĩa tối giản" được vì thiếu ngữ cảnh lịch sử. Đương nhiên là nếu thích thì bạn có thể gọi cách bạn sống là "chủ nghĩa tối giản" nhưng đó ko phải là định nghĩa được chấp nhận rộng rãi.
Có lẽ bạn đang cố bấu víu vào cái cụm từ "chủ nghĩa tối giản" bởi vì nó mang màu sắc vừa tích cực, vừa đơn giản lại vừa sâu sắc (do có từ "chủ nghĩa"). Nhưng bạn ko cần phải làm như thế. Bạn thậm chí còn ko cần phải biết rằng cụm từ đó có nghĩa là gì. Bạn hoàn toàn có thể giữ vững lối sống của bản thân. Lối tư duy dựa vào những từ ngữ bề ngoài mà ko dựa vào bản chất có thể sẽ trói buộc bạn.
Nền công nghiệp phát triển làm cho hàng hóa trở nên ngày càng rẻ hơn (ít nhất là chúng ta nghĩ thế) so với sức lao động, cảm giác như chúng ta đang có nhiều của cải và mua sắm dường như cũng chỉ là một hình thức đổi tiền thành một dạng tài sản khác. Rất nhiều người mua nhiều thứ chỉ vì chúng có giá trị nhưng gần như chẳng bao giờ sử dụng tới, chính tâm lý đó khiến cho việc bạn sắp xếp hay dọn dẹp những gì mình có giống việc đem tiền hay vàng ra đếm đi đếm lại - quá nhàm chán so với việc kiếm thêm tiền và mua thêm nhiều thứ mới mẻ hơn. Mặc dù theo mình biết thì chưa có một tài liệu nào nghiên cứu mối liên hệ giữa cái được gọi là ''tác phong công nghiệp'' và lối sống hiện đại nhưng gần như việc chuyên môn hóa ngày càng sâu vô tình khiến chúng ta ngày càng lười biếng làm nhiều công việc một lúc. Việc dọn dẹp và phải suy nghĩ thứ gì nên bỏ đi giống như một công việc mà bạn không được đào tạo và không được trả lương, đương nhiên nó cũng chẳng cần thiết cho lắm nếu nó không phải vào một dịp gì đặc biệt. Tuy chỉ là một bài viết nhưng mình lại thấy rất nhiều khía cạnh khác: Tối giản là gì? Là sống đơn giản và tận dụng hết mọi thứ hay chỉ là thói quen được duy trì từ những năm tháng khó khăn? Vẫn còn nhiều người đang sống tối giản (họ tự nhận mình tối giản) nhưng đến khái niệm tối giản cũng là thứ rất mơ hồ, có thể tối giản cũng chỉ là cảm giác như là chúng ta không đổ tiền vào những thứ vô bổ và biết dọn dẹp những thứ không còn dùng đến (nhưng phải trừ những món đồ kỉ niệm ra nhỉ, nếu phải lựa chọn giữa việc bỏ chúng đi và thành một người gì đấy không tối giản cho lắm thì câu trả lời của mình chắc chắn sẽ làm tác giả buồn).
Quan điểm tối giản của mình dừng lại ở việc tối giản trong bố trí không gian còn đâu tất cả đồ dùng đều phải làm cho cuộc sống trở nên dễ TIỆN DỤNG VÀ DỄ DÀNG hơn. Các đồ dùng cũng không nên kiêm nhiệm quá nhiều chức năng (Chắc chắn nó sẽ không bền theo thời gian khi dùng quá nhiều việc cho một món đồ). Điều này có nghĩa mình sẽ không lược bỏ hết đồ đạc đi mà mình vẫn sẽ sắm tất cả những thứ mình cho là thiết yếu và khiến mọi thứ trở nên đơn giản và nhanh chóng (Dao gọt hoa quả, sạc không dây, hộp phân chia thực phẩm, đồ làm beefsteak, Robot lau nhà). Nhưng sự tối giản sẽ thể hiện trong việc sắp xếp, bố trí. Với mình không gian sống vô cùng quan trọng nơi sẽ nạp lại năng lượng nơi mà mang lại sự ấm áp khi trở về nhà sau một ngày làm việc, do đó ưu tiên hàng đầu là SẠCH - ĐỒ ĐẠC ĐƯỢC ĐỂ ĐÚNG VỊ TRÍ CỦA NÓ, tất cả được cất gọn gàng đúng vị trí (cất trong tủ, kệ để không nằm trong tầm mắt sẽ gọn gàng hơn).
Nhưng có phải các bạn đang nghĩ mọi thứ hơi VĨ MÔ và TRIẾT HỌC quá không ?
Tại sao bạn không nghĩ tới việc sữa chữa lại những món đồ bị hư thay vì vắt bỏ chúng và mua mới, hoặc cắt giảm những thứ "không thể tích trữ" và "đang có lợi ngắn hạn nhưng gây hại dài hạn" như đồ ăn nhanh (vặt) không tốt cho sức khoẻ, hay những món đồ ít sài nhưng gây tốn diện tích mà lại vô cùng rẻ và chúng ta vẫn có thể mua lại chúng như Thùng giấy (hoặc bạn là 1 kẻ cẩu thả và nhếch nhác tới đáng thương, còn không thì cũng chẳng có gì đáng để mà vứt đi cả, nếu có bạn cứ kể thêm, vì hiện tại mình chẳng giàu có gì nhưng cũng chẳng thiếu gì mà không gian sinh hoạt lại vô cùng thoải mái và thoáng đãng, có thể do mình dễ tính và sống ngắn nắp từ nhỏ, nên chuyện này là thuộc về phạm trù cá nhân, không thể đem 1 tiêu chuẩn nào đó để nói về cách sống của mỗi người được), và câu "Chủ nghĩa tối giản chỉ phục vụ chủ nghĩa tư bản (người giàu)" theo mình là 1 khái niệm hơi nông nổi (lý thuyết mơ hồ) và thiếu thực tế.
Chủ nghĩa tối giản không phải là 1 cái mức giống như cái xà ngang 1m8, nó là thứ mà mỗi chúng ta có thể áp dụng tuỳ vào điều kiện và hoàn cảnh sống của bản thân để có 1 cuộc sống gọn gàng và thoải mái NHẤT CÓ THỂ về cả không gian sinh hoạt và tinh thần nhưng vẫn đầy đủ về vật chất (nghĩa là tối đa trong khả năng của chúng ta). Còn nếu với bạn chủ nghĩa tối giản là 1 cái thước để đo độ ngắn dài trong cách sống của một người thì đó sẽ trở thành quan điểm cá nhân (chỉ có giá trị đối với cá nhân đó) và vì vậy mình không có quyền nói nó đúng hay sai cả. =)
Nếu đọc được dù tán thành hay không thì vẫn hãy cho mình biết ý kiến của bạn nhé, cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc nó =)
Mặc dù theo mình biết thì chưa có một tài liệu nào nghiên cứu mối liên hệ giữa cái được gọi là ''tác phong công nghiệp'' và lối sống hiện đại nhưng gần như việc chuyên môn hóa ngày càng sâu vô tình khiến chúng ta ngày càng lười biếng làm nhiều công việc một lúc. Việc dọn dẹp và phải suy nghĩ thứ gì nên bỏ đi giống như một công việc mà bạn không được đào tạo và không được trả lương, đương nhiên nó cũng chẳng cần thiết cho lắm nếu nó không phải vào một dịp gì đặc biệt. Tuy chỉ là một bài viết nhưng mình lại thấy rất nhiều khía cạnh khác: Tối giản là gì? Là sống đơn giản và tận dụng hết mọi thứ hay chỉ là thói quen được duy trì từ những năm tháng khó khăn?
Vẫn còn nhiều người đang sống tối giản (họ tự nhận mình tối giản) nhưng đến khái niệm tối giản cũng là thứ rất mơ hồ, có thể tối giản cũng chỉ là cảm giác như là chúng ta không đổ tiền vào những thứ vô bổ và biết dọn dẹp những thứ không còn dùng đến (nhưng phải trừ những món đồ kỉ niệm ra nhỉ, nếu phải lựa chọn giữa việc bỏ chúng đi và thành một người gì đấy không tối giản cho lắm thì câu trả lời của mình chắc chắn sẽ làm tác giả buồn).