[9/100] Tư duy phản biện
Đã trở lại :) Hôm nay chỉ muốn viết về tư duy phản biện trong cuộc sống hiện đại này chứ không phải về một đối tượng cụ thể nào. :)...

Đã trở lại :)
Hôm nay chỉ muốn viết về tư duy phản biện trong cuộc sống hiện đại này chứ không phải về một đối tượng cụ thể nào. :) Đừng tin, không phải nói thật đâu. :)
Tư duy phản biện- Critical Thinking, một thứ có thể gọi là thông dụng ở nước ngoài nhưng ở Việt Nam lại là "hàng limited".
Tư duy phản biện hay là tư duy phân tích là một quá trình tư duy biện chứng gồm phân tích và đánh giá một thông tin đã có theo các cách nhìn khác cho vấn đề đã đặt ra nhằm làm sáng tỏ và khẳng định lại tính chính xác của vấn đề. Lập luận phản biện phải rõ ràng, lôgíc, đầy đủ bằng chứng, tỉ mỉ và công tâm. (wikipedia)
Đây gọi nôm na là phương pháp để thuyết phục người khác bằng lý lẽ, tư duy, một phần của lĩnh vực diễn thuyết. Diễn thuyết thì lại đòi hỏi thêm một số kỹ năng khác như: kỹ năng nói, kỹ năng sử dụng ngôn ngữ cơ thể (body language),...
Ở trường học ở Việt Nam, đặc biệt là các trường đại học luôn nói rằng họ muốn cải thiện tư duy phản biện của học sinh, sinh viên, và của những người trẻ. Nhưng thực tế nhìn nhận, việc này được thực hiện một cách vô cùng hời hợt, giữa cả hai phía- người dạy và người học. Về người dạy, về phía nhà trường, về phía chương trình học của các trường phổ thông trước đi. Hầu như không có một môn nào mang tên hay có nội dung liên quan đến vấn đề nói trước công chúng chứ đừng nói là hướng dẫn cách tạo cho học sinh một tư duy phản biện đúng đắn. Tôi nhớ tôi từng đọc một cuốn truyện của Mega Cabot- Air head, có nhắc vài lần tới môn học ở trường cấp 3 nước Mỹ- môn Nói trước công chúng. Tuy nhiên, có môn học như thế nhưng trên thực tế được giảng dạy một cách vô cùng nhàm chán. Đấy là ở Mỹ còn vậy rồi nhé. :) Tuy nhiên có còn hơn không. Ở Việt Nam, đối với học sinh khối trung học phổ thông, tôi từng nhớ chúng tôi được cổ vũ rèn luyện khả năng tự tin trước đám đông bằng cách hăng hái phát biểu trên lớp, hăng hái đặt câu hỏi cho giáo viên. :) Tôi từng nhớ mình có một lần được thay mặt khối 10 phát biểu trước toàn trường. Và giọng tôi hoàn toàn hụt hơi. :) Không phải vì run rẩy hay mất tự tin gì đâu. :) Mà là lần đầu đứng giữa gió lồng lộng, lần đầu được nói vào mic trường nên không điều chỉnh được giọng. Tôi gần như phải hét lên mà trên loa vẫn là những tiếng thều thào nghe đến phát tội. :)
Đọc thêm:
Đến khi lên đại học, hầu như môn nào cũng yêu cầu thuyết trình. Nói thực là một cách vô tổ chức và phi logic. Môn kỹ năng mềm, môn duy nhất hướng dẫn các kỹ năng nói, xử lý,... khi giao tiếp đám đông, được xếp vào năm 2. Ngoài ra, không hề có thêm bất kỳ một môn nào khác đề cập đến vấn đề này. Giờ học ở đại học, theo tôi thấy, khá là nhàm chán, nhất là đối với ngành kinh tế. Những môn lý thuyết cao thâm, giảng viên thao thao phía trên, phía dưới sinh viên người ngủ, người lướt net,... tất cả đều vô cùng bận rộn nhưng không phải là để tiếp thu kiến thức. Có những môn tôi từng học, trong suốt một kỳ, sinh viên chỉ hỏi giảng viên 2 lần trong cả một kỳ, đó là câu "Có phải chép đề không ạ?"- khi kiểm tra viết. :) Trong giờ, cơ bản là không hề có sự tương tác, phản biện hay thậm chí là câu hỏi nào. Đối với phần thuyết trình của sinh viên thì,... Đơn giản nó không phải là việc thuyết phục người nghe về một vấn đề nào đó. Nó là việc nêu ra lý thuyết- trong giáo trình, và lấy ví dụ phân tích- theo Google. Giảng viên đã hoàn toàn hài lòng.
Nhưng đấy mới là phía người dạy. Sinh viên là một bộ phận lớn trong cộng đồng cư dân mạng nhỉ. Nhiều lúc tôi thấy sao trên mạng, trên facebook các bạn tranh luận hăng hái lắm mà. Cãi nhau, bóc phốt,... vô cùng hùng hồn, mà sao khi bị dựng dậy nói về một vấn đề lại khó khăn đến vậy. Vấn đề cốt lõi ở đây là người học không hề học. Khi trong đầu không có tí kiến thức, thông tin nào về môn học, lĩnh vực đó thì "chém" được quả là thánh. Thật ra, kiến thức đại học không khó. Chỉ là chúng ta có sẵn sàng tiếp nhận nó vào đầu không, hay có quá nhiều thứ gây xao nhãng: FB, internet, gameonline, vui chơi, ... Khi mà người học không chủ động học thì người dạy có tài giỏi đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể nhét được kiến thức vào đầu họ được. Sinh viên nước ngoài có một tinh thần rất đáng khâm phục, đó là tự giác học hành. Tinh thần tự học của họ vô cùng cao. Bởi chi phí cho việc học hành của họ vô cùng đắt đỏ. Học phí là một chuyện, nhưng tài liệu để tham khảo, để học thực sự rất quý giá. Vì vấn đề bản quyền ở các quốc gia khác đều được làm rất chặt chẽ, nên phí bản quyền các nhà xuất bản bỏ ra để in một cuốn giáo trình là không nhỏ. Vì vậy giá bán của nó không phải mấy chục nghìn (mà đôi khi sinh viên Việt cũng không nỡ bỏ ra.) Ở nước ta, thì khi còn học phổ thông, tối tối bố mẹ nhắc ngồi vào bàn học, ngày ngày bố mẹ gọi dậy giục đi học. Khi lên đại học, 25% cho phép nghỉ học không bị mất tư cách, cuối kỳ học thuộc đề cương vẫn qua, bài tập lớn, đồ án thuê làm là được. Rồi học phí nhiều trường chất lượng thì đúng là không hề rẻ, nhưng đa phần đều rất có khả năng chi trả. Rồi không còn người thúc mông học hành. Sinh viên Việt Nam, theo cách tôi nhìn, vô cùng lười biếng, dù họ thông minh. Tư duy phản biện có thể được dạy, nhưng cũng có thể tự học- trong cái thời buổi tốc độ internet gần bằng tốc độ ánh sáng thế này. :)
Ở Trung Quốc, có một chương trình tôi rất thích, "Tôi là Diễn thuyết gia". Chương trình này là sân chơi cho các bạn trẻ và -không- trẻ tham gia trau dồi, rèn luyện và thể hiện khả năng diễn thuyết. Và thật sự tôi thấy có nhiều người chơi còn xuất sắc hơn cả những giám khảo tay ngang. Tôi cũng tự hỏi, tại sao Việt Nam lại chỉ toàn mua chương trình giải trí thay vì những chương trình thú vị như thế này? Phải chăng người Việt Nam quá chìm đắm trong việc giải trí thay vì theo kịp thế giới?
Đọc thêm:

Khoa học - Công nghệ
/khoa-hoc-cong-nghe
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Phàm nhân tu tiên
có 2 phương cách mà nhóm lãnh đạo thường dùng để đảm bảo quyền lực trong hệ thống:
1. Ngăn trở đám đông tiếp cận những tri thức mới
2. Khiến đám đông nghĩ rằng họ đã có đủ mọi thứ cần thiết
- Báo cáo
NguyenThanh
Nói thật thì có người cho là tôi nói khoác. Tôi chưa từng tham dự một lớp dạy phản biện, cũng chưa đọc qua một tài liệu dạy phản biện nào, tôi vẫn có thể phản biện trong một vài trường hợp hay lãnh vực nào đó. Chữ "phản biện", thoạt nghe thì có vẽ "dữ dằn", nhưng thật sự chỉ là nêu lên những ý kiến khác, những cái nhìn khác về một đề tài nào đó. Ai cũng có ý tưởng riêng, và ý tưởng đó không phải lúc nào cũng giống như ý tưởng của đa số. Và khi người đó có đủ tự tin, thì ...cãi.
Vấn đề không nằm ở chỗ phản biện được hay không, mà nó nằm ở định kiến lâu dài của người đời, nằm ở uy tín tuyệt đối của đa số, nằm ở dụng ý của các cơ quan truyền thông,... cho nên dù có phản biện được thì bao nhiêu người nghe, bao nhiêu người tin.
Trong quân đội, cãi lại cấp trên thì ra tòa án binh. Trong hảng làm, cãi lại cấp trên thì mất việc. Trong chùa chiền, cãi lại các nhà sư là khi sư diệt tổ. Trong nhà trường, cãi lại giảng viên thì .... rớt. Trong khoa học, cãi lại các nhà khoa học, thì là ... háo danh, hoang tưởng, vĩ cuồng. Tôi đang cãi lại ông Albert Einstein đây (*). Có bao nhiêu người có thời gian nghe tôi trình bày các phản biện? Trong số vài người chịu nghe tôi nói, có bao nhiêu người chịu ... cãi lại tôi, một kẻ vô danh? Còn ngược lại, những tác phẩm xuôi dòng, ca ngợi ngài Einstein, tán tụng thuyết tương đối thì bán chạy ào ào. Bơi ngược dòng nước, đi ngược dòng đời, sẽ mất rất nhiều thời gian, công sức, tiền bạc, mất trọn cuộc đời mà không được gì hết, cho nên chỉ có những người .... không bình thường mới chọn lối đi đó thôi.
(*) Bạn đọc nào muốn biết tôi phản biện thuyết tương đối như thế nào, thì cứ vào đây:
http://diendan.lyhocdongphuong.org.vn/chu-de/34694-tranh-lu%E1%BA%ADn-v%E1%BB%81-thuy%E1%BA%BFt-t%C6%B0%C6%A1ng-%C4%91%E1%BB%91i/?page=3
- Báo cáo

Rosemary He
Ý mình ở đây là tư duy phản biện. Có 1 lớp người đã dần bỏ quên đi việc suy nghĩ để có tư tưởng ý kiến riêng, suy nghĩ để bảo vệ ý kiêdn riêng đó.
Mình không thuộc lĩnh vực vật lý nên không có ý kiến gì về đề tài của bạn. Sao bạn không làm 1 đề tài nghiên cứu về việc bác bỏ thuyết tương đối nhỉ?
Mình thấy như thế sẽ có ý nghĩa hơn và lôi kéo được đông đảo sự chú ý.
Cảm ơn bạn.

- Báo cáo
NguyenThanh
Bạn có lời khuyên rất hợp lý. Nhưng đôi khi cái mà mình nghĩ và thực tế lại rất là xa cách nhau. Với những ý tưởng khác với thuyết tương đối, đã có người lập riêng một trang web, cũng đã có người viết sách và xuất bản. Đều không thu hút được ai, từ người bình dân cho đến các nhà khoa học chuyên ngành.
- Báo cáo

Nebrouel Seniotus
Theo mình thì bác cứ nên đọc qua tài liệu về cái gọi là “tư duy phản biện” thì sẽ nắm đc thêm các nguyên tắc trong quá trình phản biện. Biết đâu đọc xong thì lại nhận ra cái mình nghĩ trước giờ là phản biện hoá ra không hẳn như mình nghĩ. Hihi
- Báo cáo
NguyenThanh
Bạn nói cũng có lý. Tôi vừa xem một bài viết về ngụy khoa học. Có một đoạn nói là các nhà khoa học chân chánh thì không ngại bị phản biện, mà rất muốn nghe phản biện của người khác để hoàn thiện ý tưởng của họ. Điều này có thể đúng, nói chung.
Nhưng đối với thuyết tương đối thì khác, đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn chưa tìm được một nhà khoa học nào ủng hộ thuyết tương đối mà chịu tranh biện với những người phủ nhận thuyết tương đối.
Với thái độ dửng dưng của họ trước các phản biện chống lại thuyết tương đối, chúng ta có thể nói các nhà khoa học ủng hộ thuyết tương đối đã không hành xử đúng cách. Nhưng rồi sao? Họ có đủ lý lẽ để giải thích cho thái độ đó. Nào là không có thời gian, nào là thuyết tương đối đã được tuyệt đại đa số khoa học gia chấp nhận, thuyết tương đối là không thể sai, người phản biện không hiểu đúng thuyết tương đối, có vấn đề tâm thần,..
- Báo cáo

Nebrouel Seniotus
Thiệt ra, em rất thích phản biện...cực kỳ thích tranh luận. Em không biết bác có như em không nhưng sau đó em nhận ra cái việc làm đó cuối cùng cũng chỉ để bản thân mình được công nhận và được để ý. Em nhận ra rằng em không trân trọng những gì mình đã tìm ra nhưng lại rất để tâm cái mà người khác nói về điều mình nghĩ. Nếu bác thật sự tin tưởng điều mình tìm ra là đúng thì không sớm thì muộn nó cũng được nhận ra là đúng. Chúng ta thật nhỏ bé và việc ai sẽ tìm ra không quan trọng bằng việc nó sẽ được hiện lộ và được ứng dụng thế nào.
Em có đọc sơ sơ link bác gửi, cũng là người tìm hiểu huyền học nên e hiểu điều bác chia sẻ với những tâm đắc của bác. Tuy nhiên, thật lòng khuyên bác nên an yên tại tâm trước. Tranh luận cũng như phù du vậy, chân lý mới là tất cả. Mà đã là chân lý thì ko sớm thì muộn nó cũng sẽ được nhận ra. Chỉ là lúc đó, bác sẽ vui vì người khác đã tìm ra điều đó hay sẽ cười khẩy, tức tối vì ngày đó mình nói mà chả ai tin...em hy vọng bác sẽ có thái độ an yên. Mong bác hiểu ý.
- Báo cáo
NguyenThanh
Tôi hiểu ý bạn. Nhưng đời người có hạn. Ngày này năm sau, có thể tôi không còn trên cõi đời này. Những người antirelativity khác cũng thế. Các ý tưởng của chúng tôi rồi sẽ mai một.
Thiên hạ, truyền thông đều đang ca ngợi thuyết tương đối mà có biết rằng các nhà khoa học ủng hộ lý thuyết đó có thái độ và cách hành xử rất là phản khoa học.
Các ý tưởng của chúng tôi không chắc là đúng, nhưng chúng tôi có thái độ và cách hành xử khoa học, chứ không như họ, ngồi im thin thít và chụp cái mũ hoang tưởng lên đầu chúng tôi.
- Báo cáo

Nâuuuu
[Đã xóa]

Ngọc Anh
Bài viết của bạn có nêu ra thực trạng rằng Critical thinking ở Việt Nam thực sự là một thứ quá xa xỉ. Chỉ cần vào một lớp đại học là có thể dễ dàng hiểu được điều này.
Tuy nhiên chỉ nêu ra thực trạng thôi thì để nói rằng nó là một bài viết cung cấp tri thức mới thì không có.
À mình có một thắc mắc nhỏ: Tại sao bạn lại dùng nhiều icon
trong bài viết của mình thế?

- Báo cáo

Rosemary He
Mình viết bài thường chỉ viết về các thực trạng. Mình không muốn cung cấp thêm tri thức gì vì mình không phải chuyên gia. Mình sợ lời mình khuyên sẽ có điểm sai. Nên mình không muốn cái sai của mình gây nên cái sai của 1 lớp người.
Còn về icon thì mình muốn bài viết không quá nghiêm túc. Muốn người đọc coi như 1 cuộc nói chuyện, và tại những chỗ đó mình mỉm cười với người đọc.
Cảm ơn bạn đã cmt! 



- Báo cáo

Nebrouel Seniotus
Nếu vậy thì bạn nên đổi tựa thêm từ “thực trạng” cho bài viết nữa thì hợp lý.
- Báo cáo

Rosemary He
Nếu bạn để ý. Các bài viết của mình không bao giờ có tựa quá dài, thường luôn là 4 từ.
Nó là 1 dụng ý. Và điều tiếp theo nữa, mình thấy thêm hay không thì nó có thay đổi được gì không? Khi mà phần mở đầu mình đã nêu lên vấn đề rồi.


- Báo cáo

Nebrouel Seniotus
Àh đó là góp ý thôi. Còn dụng ý quá nhiều thì với tư cách người đọc thì mình thấy nó lan man ko đúng với cái tựa (mặc dù bạn ko lan man theo ý đồ của bạn nhé). Với lại thêm từ cho tựa đề chắc chắn thay đổi, vì nếu tựa là “tư duy phản biện” thì nó cho ta hiểu rằng bài viết sẽ cung cấp kiến thức cho tư duy phản biện (tạm gọi là nói về bên trong vấn đề) còn thêm từ “thực trạng” hoặc từ tương đương cho vấn đề thì người đọc sẽ hiểu là bạn chủ yếu muốn nói về các vấn đề bên ngoài của việc người Việt đã không được dạy và hiểu thế nào là tư duy phản biện.
- Báo cáo

Hương Đinh
Cho mình hỏi, ko biết có cuốn sách nào về tư duy phản biện ko ạ?!
- Báo cáo