Từ một chuyện buồn của ngành giáo dục...
Hồi tôi còn đi học, dù đôi khi khó hiểu tại sao nhiều môn đều có kiểm tra miệng, điểm tối đa là 8, môn tập làm văn thì rất hiếm khi...
Hồi tôi còn đi học, dù đôi khi khó hiểu tại sao nhiều môn đều có kiểm tra miệng, điểm tối đa là 8, môn tập làm văn thì rất hiếm khi có người được 9 điểm, khiến cho điểm tối đa của các môn không có ai được 10.0. Khó hiểu vậy thôi, chứ chưa bao giờ bức xúc.

Hồi đó tổng kết cuối năm, loại khá (trên 6.5, dưới 8.0) là có thể trong top 10 rồi, cũng được lãnh giấy khen (không có thưởng tập thôi). Ai có phần thưởng thì vui một chút, không có thì thôi.
Mấy năm nay giáo dục nhiều lần cải cách, trình độ các em cháu ra sao không rõ, nhưng thấy rõ là học hành mệt mỏi hơn nhiều, thành tích cũng đẹp hơn nhiều. Ngày xưa loại giỏi chắc chắn trong top 10, thì ngày nay loại giỏi có thể bét lớp. Trung bình các môn 9.8, 10.0 cũng có luôn.
Chính vì vậy nên chuyện thi cử cứ bỏ rồi lại lập, bỏ cũ lập mới càng phức tạp hơn. Các trường từ cấp 2 đã phải thi tuyển đầu vào thay vì xét tuyển. Vì sao? Toàn bảng điểm đẹp ngời ngời thế kia thì làm sao xét? Toàn loại giỏi thế kìa thì tuyển kiểu gì?
Năm nay vừa thi tốt nghiệp xong, dân tình xôn xao bàn luận đề thi khó hay dễ ra sao, lãnh đạo ngành giáo dục vừa mới bảo "đề năm nay có tính phân loại" thì lại lòi ra cái scandal quá mạng. Tính phân loại cao vãi ra.
Từ "nghi án" Hà Giang, người ta lại tự hỏi "các tỉnh khác thì sao?". Ô hay, không lẽ giờ điều tra lại hết các tỉnh cho công bằng? :))))
Người Việt mình dè bỉu thì giỏi lắm, lấy cái xấu ra làm trò cười rất tài tình. Nhưng mình thấy người ta chỉ tập trung nói về hiện tượng mà bỏ qua nguyên nhân cơ bản đằng sau. Hiện tượng thì đơn giản thôi: người có tiền muốn con họ có điểm cao, người cần tiền sẵn sàng "hành động". Nhưng tại sao ngày trước nhu cầu đó không bức xúc, hiện tượng đó không lộ liễu và chưa có tiền lệ nào "nóng" đến vậy?
Mấy năm lại đây, tôi thấy các cháu mẫu giáo cháu nào cũng có giấy khen, rồi mặc quần áo cử nhân, làm lễ "tốt nghiệp". "Tốt nghiệp mẫu giáo" ban đầu là một câu hài đã trở thành sự thật và được hoan nghênh là tôi đã thấy có vấn đề rồi. Nhưng không lẽ niềm vui của người ta mà mình nói này nói kia thì cũng kỳ quá.
Làm cha mẹ, mấy ai không muốn hãnh diện vì con. Làm sao để hãnh diện? Đa phần là khi con cái họ đạt được sự công nhận nào đó của xã hội. Điều này tạo thành một nhu cầu. Và có cầu thì sẽ có cung.
Không đơn giản dừng ở đó. Xã hội ngày nay quá dư thừa sản phẩm vật chất và tinh thần. Họ không chỉ bán cho bạn thứ bạn cần, mà họ tạo ra nhu cầu cho bạn, họ sẽ chỉ ra rằng bạn cần gì, và bán cho bạn. Con anh cần đỗ cao ư? Tôi có dịch vụ đây.
Vụ việc ở Hà Giang, không phải do một người làm, cũng không phải một bộ máy, không phải nền giáo dục, mà là cả xã hội này. Cũng không phải là một chuyện đáng cười.
Đọc thêm:

Giáo dục
/giao-duc
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
TA4579
Không phải vì phụ huynh VN thích sĩ diện, thích con đỗ đạt cao mà có chuyện chạy điểm, chạy thành tích. Ở đâu cũng vậy thôi, ai cũng muốn có cái bằng xịn để kiếm công việc nhẹ nhàng lương cao. Tôi đảm bảo bây giờ mà có thể sang Mỹ cung cấp dịch vụ gian lận vào trường top, bạn sẽ không thiếu khách hàng đâu.
Vậy cốt lõi vấn đề ở đây là gì? Là thiết kế luật chơi. Bởi vì có kẽ hở trong công đoạn chấm thi cho đến công bố điểm nên người ta mới có thể lợi dụng được để mà sửa điểm. Bạn không thể nói là thay đổi suy nghĩ của cả xã hội để người ta tự ý thức mà thi nghiêm túc được, bởi con người luôn làm sao cho mình có lợi nhất. Do đó, phải khiến cho người ta thấy rằng có lợi nhất là không gian lận thay vì ngược lại.
Chuyện này đối với tôi rất đơn giản, chẳng phải ý thức hệ của cả xã hội hay gì to lớn. Chỉ cần giải quyết được vấn đề đút lót, tham ô của quan chức VN thôi, mà cái vấn đề này thì muôn thuở cmnr.
- Báo cáo

Trần Linh
nó ngấm vào máu mất rồi >v<
- Báo cáo

Công Thành Vũ
"con người luôn làm sao cho mình có lợi nhất", đúng, nên cũng đúng là phải khiến cho người ta thấy có lợi nhất là không gian lận. nhưng chỉ dùng luật thì không đủ. Ý thức xã hội còn tác động vào việc 1 người tôn trọng luật chơi như thế nào, khi phá luật thì sẽ thế nào (không chỉ là lĩnh án theo pháp luật).
nếu chỉ là luật, thì câu chuyện vẫn là "bao nhiêu tiền thì đủ"
- Báo cáo
TA4579
Đụng đến lợi ích cá nhân thì ý thức chẳng có tí tẹo tiếng nói nào đâu. Chỉ có pháp luật là công cụ hiệu quả duy nhất.
Mới thanh tra có vài tỉnh đã lòi ra cả trăm trường hợp, vậy thì không biết con số sẽ lớn đến mức nào khi kiểm tra lại toàn bộ. Điều này chứng tỏ việc tổ chức thi và chấm thi đang có những kẽ hở khổng lồ. Việc đầu tiên là phải thay đổi điều đó đã.
- Báo cáo

Công Thành Vũ
ý thức có tác động đến việc lợi ích cá nhân đó lớn đến đâu và đc trả nhiều đến đâu. Pháp luật đúng là đang rất nhẹ, bộ máy và tổ chức đúng là lỏng lẻo nhưng chỉ cần lợi ích đủ lớn thì tổ chức thế nào cũng có kẽ hở hoặc đục ra thành lỗ hổng cũng đc.
- Báo cáo

Phuc H.
Đại ý của tác giả là vụ việc này do cả cái xã hội này gây ra, chứ không phải do những người làm giáo dục?
"Có cầu ắt có cung"
Bác cũng buồn cười nhỉ? Chẳng phải ông bà ta đã bảo "Thượng bất chính, hạ tất loạn" hay sao? Ngay cái gốc đã làm sai, bây giờ đi trách ngược lại dân? ("cả cái xã hội này" trong đó có dân, có cả tôi và cả bác). Tôi đi học ngần ấy năm, dám ngẩng cao đầu nói với bác là tôi chả bao giờ gian lận thi cử gì cả, thậm chí copy cũng chả thèm, đừng nói mấy chuyện mua điểm với tôi, em tôi hay cháu tôi mà nói mua điểm - tôi cho bạt tai liền.
Thay vì xoáy vô đúng trọng tâm của vấn đề (kẻ nào bán điểm? kẻ nào mua?) rồi đưa ra hướng giải quyết (bộ máy giáo dục có kẻ hở, quá cồng kềnh,...) thì tác giả lại lái sang một hướng khác theo kiểu "không có người mua thì họ bán cho ai?". Đây là lỗi nguy biện sơ đẳng. Lỗi này có tên là "Tu Quoque fallacy" - "Anh cũng vậy", nghĩa là thay vì bàn đến logic - tính đúng sai của vấn đề (người mua & bán điểm đúng hay sai?) thì tác giả lại chỉ ra những thiếu xót của những người còn lại ("anh cũng mua điểm thôi thì anh nói ai nghe?" hoặc "dân không mua thì họ bán cho ai?")
Cái thói "đổ thừa" này nó không chỉ xuất hiện ở trẻ em trường làng và tầng lớp bần nông, mà nó còn len lỏi cả vào giới trí thức hay sao? Ngưng đổ thừa, please !
Chỉ cần trả lời giúp tôi 1 câu hỏi trong vấn đề này : Những người làm giáo dục ở Hà Giang (cụ thể là chính những kẻ buôn bán điểm số) có sai phạm hay không?
Trả lời Có hoặc không thôi, nếu có thì phải xử lý cho nghiêm, thế thôi, không đổ lỗi xuống cho dân nữa.
Dù gì cũng cám ơn tác giả vì quan điểm !

- Báo cáo

Công Thành Vũ
Đây là quan điểm mà bạn
câu hỏi "người làm giáo dục ở Hà Giang có sai phạm không?" mình nghĩ không đáng để đưa ra tranh luận, và đó cũng không phải vấn đề bài viết muốn đề cập nên không thể nói quan điểm của bài viết là lỗi ngụy biện được.
Bạn cũng nên tập trung và đánh giá quan điểm của bài viết đúng hay sai thay vì coi đây là một lỗi ngụy biện hay 1 cách đổ thừa.
quan điểm của mình khá giống tác giả

- Báo cáo

Phuc H.
Về việc đánh giá quan điểm của tác giả đúng hay sai thì mình đã nói rõ ngay trong đoạn đầu rồi, "thượng bất chính, hạ tất loạn". Do đó mà mình không đồng tình với quan điểm "có cầu ắt có cung" của tác giả.
Còn đoạn dưới thì mình phân tích vì sao mình xem quan điểm của tác giả là sai, mình nêu ra các vấn đề trong logic của tác giả. Comment của mình hoàn toàn đi đúng trọng tâm như bạn nói là "tập trung đánh giá quan điểm của tác giả là đúng hay sai"

- Báo cáo

Công Thành Vũ
cách mình hiểu về bài viết hơi khác bạn.
Tác giả đâu có nói ngành giáo dục không có lỗi. quan điểm của tác giả(và của mình) là nguyên nhân của sai phạm đó có phần là vì cả xã hội, đây không phải là nguyên nhân duy nhất nhưng là nguyên nhân ít đươc nhắc đến vì cái rõ ràng nhất là "ừ, thi cử có vấn đề thì tất nhiên là lỗi của ngành giáo dục". Nên vấn đề cần tranh luận ở đây là xã hội có trách nhiệm không, có góp phần tạo ra sai phạm này hay không? hay hoàn toàn là do "thượng bất chính"? Mình mặc định lỗi trực tiếp là bộ phận tổ chức thi và cả hệ thống giáo dục nên không thấy bài viết cần phải nhắc lại việc này. trọng tâm của bài viết cũng không phải phân tích kẻ bán điểm, người mua điểm là ai, sai như thế nào và cần làm gì để giải quyết.

- Báo cáo

Nguyễn Ngọc Long
Cách hiểu của bạn và cả tác giả bài viết này sai một lỗi sơ đẳng, khi quy mối quan hệ giữa hệ thống và xã hội là quan hệ 2 chiều. Hệ thống định hình xã hội, không phải ngược lại. Tác động của xã hội lên hệ thống là rất nhỏ, thậm chí kể cả trong trường hợp đó thì lỗi vẫn thuộc về hệ thống. Một bộ máy do anh tạo ra và thiết kế, trách nhiệm của anh phải quản lý làm sao cho nó hoạt động năng suất và hiệu quả. Nếu có trục trặc hay kẽ hở thì khi quy kết trách nhiệm sau cùng nó vẫn là của anh, hoàn toàn không thể đổ cho bất kỳ lực lượng bên ngoài nào khác
Thứ 2, không nên mang tư duy cảm tính kiểu gia đình ra làm luận điểm khi tranh luận về những vấn đề mang tính cơ học như quản lý cấp nhà nước. Một nhà có thằng con hư thì bố mẹ còn có thể đổ cho nó tự hỏng, còn trong một nước mà để dân loạn thì ông nguyên thủ không thể nói "ôi sao mày mất dạy thế hả thằng dân?" Mối quan hệ giữa người quản lý xã hội và người tham gia xã hội không thể đem chữ tình ra mà nói được. Còn cái gì cũng đổ cho xã hội người ta gọi là cùn. Giống như một đứa chơi điện tử thay vì nhận mình chơi kém, lại đổ cho trò này khó quá.
Cuối cùng là luận cứ. Thứ nhất, mấy vụ học sinh mẫu giáo mặc đồ cử nhân xuất hiện mấy năm gần đây bạn nghĩ là do nhà trường nghĩ ra hay phụ huynh tự đề nghị? Và cuối cùng cái việc mua điểm phải xem là vấn nạn, chứ k nói theo quan hệ dịch vụ cung cầu được.
- Báo cáo

Phuc H.
Nếu hiểu theo cách của bạn (xã hội này có trách nhiệm không?) thì đương nhiên câu trả lời là có - trách nhiệm của xã hội này là lên án những sai phạm của "thượng bất chính". Cứ thay đổi từ ở trên đi, ở dưới sẽ thay đổi. Chứ bây giờ tôi muốn mua điểm cho con tôi, nhưng không ai bán, thì tôi mua bằng niềm tin ư?
Chứ còn quan điểm của tác giả là muốn thay đổi từ ở dưới (ý thức người dân) rồi mới thay đổi được ở trên (ko ai mua thì ko ai bán) là quá sai lầm và cho dù có hợp lý thì cũng quá khó để thực hiện.
Còn nữa, tác giả bảo lỗi ko phải do 1 người hay 1 bộ máy mà là do cả cái xã hội này. "Xã hội này" theo ý tác giả là gồm những ai? Có mình và gia đình bạn bè người thân của mình trong đó ko? Có những người không bao giờ mua điểm trong đó ko?

- Báo cáo

MlemMlem
Bằng thạc sĩ, tiến sĩ còn mua được nữa là cái bằng cấp 3, thực ra câu chuyện xảy ra từ lâu rồi, lâu cỡ nào ư, lâu cỡ chúng ta có vô số tiến sĩ, thạc sĩ mà chả có nổi 1 phát minh. Lâu cỡ như hỏi vui ra đạo hàm tích phân ai cũng được học nhưng hỏi nó là gì thì khối người còn không hiểu bản chất. Cái sự vụ mới xảy ra không phải là hồi chuông cảnh tỉnh mà là ung thư giai đoạn cuối rồi mà giờ mới lên mặt báo.
- Báo cáo

Vi Rùa
Trong khi cả xã hội đang bức xúc em không hiểu tại sao mình lại thấy không cảm xúc gì. Có lẽ em coi mất đó là điều hiển nhiên đã xảy ra bao năm nay và với nhiều người em biết quanh em, rất nhiều tiêu cực. Có lẽ em đã chấp nhận công bằng không thể là tuyệt đối khi quyền lực với tiền bạc thao túng tất cả. Có lẽ em cũng là thằng vừa mới thi xong, nhưng không dám nghĩ nhiều về sự bất công, em chỉ nghĩ làm thế nào khi mình xuất phát thấp hơn, mình phải tham gia cuộc đua này thì mình phải làm gì mới vươn lên được? Đó là quy luật cuộc chơi?
- Báo cáo

Lưu Thắng
Tiền lạm phát rồi giờ điểm cũng lạm phát. Xưa cầm tờ 50k thấy to vĩ đại, sống tốt cả tuần thì giờ như 1 bữa ăn nhẹ. Xưa nhận điểm 7 có khi đã tự hào thì giờ 9 - 10 nhiều phát ơn
- Báo cáo