Tôi là một cô gái xấu xí
Từ hồi khi còn là một đứa trẻ con 4 5 tuổi tôi đã có một biệt danh được một bác của tôi đặt cho là Sumo vì thân hình hơi tròn trịa,...

Đọc thêm:
Chúng nó đã cho tôi xem con tinh tinh là con như thế nào và chúng nó đã bảo tôi so sánh cũng đúng ghê. Lúc đó, tôi đã muốn bật khóc nhưng tôi vẫn cười phá lên cùng chúng nó vì tôi sợ mình sẽ bị gọi là con tinh tinh mít ướt. Tôi cảm thấy ghê tởm bản thân mình mỗi khi nhìn vào gương, nhìn thấy cái mái tóc bị cắt cụt lủn đội trên cái nước da đen xì cùng với với cái mũi tẹt chỉ nhìn thấy hai cái lỗ mũi như Vodelmort, khiến tôi sợ hãi liệu mình thực sự có phải một con tinh tinh ? Mỗi lúc như thế tôi thường hay lấy tay che đi phần mũi tẹt của mình vì chị gái tôi hay làm vậy với tôi. Chị tôi bảo là làm như thế sẽ khiến tôi xinh vì tôi có một đôi mắt hai mí to tròn đen láy rất đẹp. Tôi cũng có một biệt danh nữa là thằng cu vì mẹ tôi luôn bắt tôi cắt tóc ngắn sát đến gáy đến hết năm lớp 7 vì mẹ tôi bảo tóc có thể mọc lại được, trẻ con để tóc dài nó vướng víu, cùng thêm đôi vai thô kệch tôi được thừa hưởng từ bố nữa trông tôi không khác gì một thằng đàn ông để tóc dài cả. Gia đình tôi bảo tôi giống bố y xì đúc chỉ khác mỗi cái giống thôi và lúc nào thì cũng thêm câu là “con gái giống cha thì giàu ba họ”.
Tôi vẫn nhớ năm lớp 4 khi tôi gặp mẹ của một thằng bạn, tôi chào hỏi rất lễ phép rồi cô ấy xoa đầu tôi bảo tôi là “con trai ngoan quá”.Khiến tôi đã dằn vặt mãi đến giọng nói của mình cũng giống con trai hay thực sự mình là con trai nhỉ ? Khi lên đến cấp 2, tôi vẫn nhớ năm lớp 7 hai đứa bạn thân ngồi trên tôi bắt đầu nói gì đấy về Thị Nở rồi hai chúng nó nhìn tôi và phá lên cười, tôi chỉ im lặng và cười theo coi nó như một trò đùa vì hai đứa nó là bạn thân của tôi hoặc ít nhất là tất cả những người bạn mà tôi có. Khi đó cơ thể tôi cũng bắt đầu phát triển và tôi bắt đầu phải mặc áo lót, tôi cũng có thể thấy bọn con trai trong lớp bắt đầu để ý đến những điều đấy. Chúng nó bắt đầu so sánh về cỡ, về loại áo mà con gái mặc, lớp tôi học là lớp chuyên toán nên thực sự có rất ít con gái, con trai trong lớp chiếm 3/4 rồi. Nên nếu mà có đứa con gái nào mà ngồi đằng trước con trai thì gần như kiểu gì đứa đó cũng sẽ bị giật dây áo lót. Hồi đó tôi còn quá nhỏ để thực sự hiểu hành động đó nó ghê tởm thế nào.
Đọc thêm:
Lúc đó, theo như bà chị ở nhà nói thì tôi cũng có size khá là ổn.Và ở trên lớp thì tôi lúc nào cũng bị giật áo lót, bị săm soi mỗi khi vươn người ưỡn người. Đối với một đứa như tôi thì nó thật sự rất là lạ lẫm vì đây là đầu tiên có người chú ý đến tôi và tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc. Tôi để việc giật dây áo lót diễn ra, tôi cũng tỏ vẻ chống đối một tí nhưng thật ra tôi rất thích sự chú ý đấy, thỉnh thoảng tôi ưỡn người trước mặt mấy thằng đực rựa để cho chúng nó nhìn, tôi thậm chí còn mua áo lót nổi bật một chút để được dành được nhiều sự chú ý. Đến bây giờ nghĩ lại tôi thực sự cảm thấy mình không khác gì một con đĩ, tôi hổ thẹn và khóc mỗi khi nghĩ lại những hành động này và mãi cho đến khi học lớp 11 tôi mới biết những hành động của bọn con trai không hề bình thường, không phải hành động một đứa con trai có thể làm với đứa con gái. Khi đó, tôi chỉ là một con đĩ nghĩ mọi người đang yêu quý mình, đang quan tâm đến mình. Tôi khi đó còn crush một đứa ngồi sau, nó là hotboy và ở trong hội được gọi là F4 của trường. Tôi rất là thích nó hay nhắc bài cho nó và tôi cũng nghĩ là biết đâu nó cũng thích tôi lại như trong mấy bộ phim hàn xẻng. Bởi có lần nó đã nghịch tóc tôi, để kiểu tóc mà tôi bảo là đẹp hay trêu tôi và tất nhiên là giật dây áo tôi thường xuyên rồi. Khi một trong hai đứa bạn của tôi biết điều đấy nó đã gửi mấy tấm hình nó chụp tôi ngủ mở mồm với những tấm nó chụp trộm tôi đang làm gì đấy. Vì tôi ghét chụp ảnh, tôi sợ camera, tôi sợ những tấm gương nơi mà tôi phải nhìn khuôn mặt của mình nên thực sự tôi gần như chẳng có tấm ảnh chụp nào kể cả khi những đứa bạn kéo tôi chụp ảnh trong những lần đi chơi thì tôi cũng chỉ che mặt. Và sau đấy con bạn tôi đã kể với tôi là thằng đấy bảo tao là đừng có gửi ảnh mày cho nó nữa vì nó vẫn muốn đi ngủ. Hôm đấy, ex-crush của tôi cũng xin chuyển chỗ khác và khi tôi hỏi vì sao thì nó đã bảo là tao sợ nhìn thấy cái mặt mày. Vậy là cả đêm đấy tôi khóc, tôi khóc vì sự rung động đầu đời của mình, vì những mơ mộng vụn vỡ của bản thân và tôi khóc vì sao tôi lại có thể ghê tởm đến thế, tôi sợ hãi, tôi ngồi thu lu một mình trong góc phòng tắm để không ai có thể nghe thấy, tôi cố gắng lấy tay đập vỡ gương nhà vệ sinh để không phải thấy cái khuôn mặt khuyết tật của mình. Một lần tôi nghe mấy thằng con trai hỏi nhau là tại sao mày cứ giật áo con đấy thế, nhìn nó tởm bỏ mẹ thì một thằng đã trả lời vì ngực nó to nhưng ước gì mặt nó đỡ hơn một tí nhở chứ người con đấy thật ra cũng ngon. Tôi cảm thấy ghê tởm sau khi nghe những lời đấy, tôi ghê tởm chính tôi, tôi ghê tởm khuôn mặt mình. Vì cả sau khi tôi cố gắng giảm cân đến mức bây giờ tôi cảm thấy buồn nôn mỗi khi ăn cái gì vào thì nó cũng chẳng thể cứu vãn được khuôn mặt tôi. Rồi tôi cũng nhận ra mình thực sự cũng chẳng có ai bên cạnh cả vì khi đứa bạn thân của tôi ngồi sau tôi, đứa bên cạnh hỏi nó là con này xấu thế thì về sau sao lấy đc chồng nhỉ thì nó đã trả lời nó có phải con gái đâu mà có chồng. Nhưng vì tôi sợ bị cô lập trong lớp, nên tôi vẫn tiếp tục chơi với cô bạn đấy vì đó là cô bạn được yêu quý nhất lớp với khuôn mặt xinh đẹp và bộ ngực khủng của mình. Đến lớp 9, khi thằng bên cạnh tôi đang đọc một truyện của Nguyễn Nhật Ánh thì nó đã bảo đọc cho tôi nghe đoạn văn tả một con bé tên là giống tên tôi có nước da đen thui, cái mũi thì tẹt dí và cái mồm vẩu như lưỡi cày mặc dù hai hàm của tôi chỉ hơi chênh nhau một xíu. Và từ đó tôi không còn đọc truyện Nguyễn Nhật Ánh nữa (một phần cũng là vì lúc đấy tôi đọc hết rồi) đàn ông con trai ai cũng giống nhau cả, một người con gái chỉ được tôn trọng khi họ đẹp. Tôi đã đi nẹp răng năm đó và một thằng tôi chơi cũng có thể gọi là thân, nó đã bảo tôi là m bỏ nẹp ra đi nhìn xấu lắm và một lúc sau nó cả một đám bạn trong đấy có cùng hai con bạn thân của tôi đã hỏi tôi là mày bị để trong lò gạch hay sao mà sao mày đen thế rồi tất cả chúng nó cùng phá lên cười còn tôi thì chỉ biết ngồi đó...
4 năm cấp 2 của tôi trôi qua, tôi thi trượt và phải vào nguyện vọng 2. Tôi cảm giasc vô định, tôi không còn cảm nhận gì được ở xung quanh nữa, tôi không biết mình còn là chính mình không nữa, tôi đã khóc vì tôi không biết làm gì khác, tôi sợ bản thân mình, tôi chẳng thể làm gì cả, tôi không phải là một bông hoa để tô sắc cho đời cũng chẳng phải bộ não thiên tài để thay đổi thế giới. Trong suốt hai tuần đầu tiên đi hoc, tôi gần như chẳng nói câu nào với bất kì ai vì tôi đã quá mất niềm tin vào con người rồi, tôi ngộ độc họ, người lớn, trẻ em, bạn bè, người thân tất cả đều vậy tôi, họ đều coi tôi là một con quái vật.Tôi vẫn nhớ khi nghe đứa con gái sau tôi hỏi thằng bên cạnh nó đánh giá nhan sắc con gái trong lớp thì tôi biết khi nó chỉ đến tôi, tôi đã được nghe câu trả lời không lẽ lại nói bạn xấu chắc tôi được nhận câu trả lời tử tế như vậy vì tôi cũng đã nhắc bài cho hai đứa nó. Vậy là từ hôm đấy tôi quyết định mình không thể sống như vậy nữa. Tôi bắt đầu nghiên cứu về các cách làm đẹp, skincare, những thứ mà trước đây tôi không bao giờ quan tâm, thậm chí là dị ứng vì tôi luôn coi những thứ đấy không dành cho tôi. Tôi bỏ ra tất cả tiền tiết kiệm để mua skincare, đồ makeup và đúng là tôi ngày càng trắng ra, xinh lên vì tôi đã bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian để xemcác clip dạy makeup và đến một lúc tôi được nghe mấy đứa trong lớp bảo tôi là vừa xinh vừa học giỏi. Tôi không biết mình cảm thấy thế nào lúc đấy nữa, cảm thấy vui vì cuối cùng công sức của mình cũng được công nhận?Cuối cùng mình cũng là một đứa con gái ? Mình cũng xinh đẹp dễ thương để được chú ý, được quan tâm ? Hay mọi người chỉ ngưỡng mộ một đứa con gái khi họ vừa xinh vừa học giỏi ?
Tôi cũng dần nhận ra mình bị ám ảnh tới những chiếc gương hồi nào không biết. Tôi luôn lo lắng bây giờ mình trông như nào, son môi có bị trôi k, masscara có bị lem không, mái mình có bết không, lúc nào kè kè với tôi cũng là một chiếc gương, tôi nhìn vào đó mọi lúc, cảm thấy mình thật xinh đẹp với khuôn mặt, mái tóc được chải chuốt kĩ lưỡng. Nhưng điều đó khiến tôi không thể làm gì khác vì tôi luôn sợ mình đang không ở trong trạng thái đẹp nhất, một tiết học có 45 phút tôi cầm chiếc gương lên để chỉnh sửa từng sợi mái của mình hơn chục lần, đến mức con bên cạnh tôi còn chán ngản nói lại sửa mái à. Tôi dần tôi cảm thấy rất mệt mỏi về việc đó,việc phải xinh đẹp mỗi ngày, việc mỗi ngày phải thức dậy từ 4h30 để làm tóc, trang điểm và khi đến buổi trưa thay vì việc nghỉ ngơi trong lớp thì tôi phải vào nhà vệ sinh để chỉnh chang lại lớp trang điểm.
Tôi muốn được mọi người nhìn theo,mọi người ngưỡng mộ mọi người ghen tị như tôi ngày xưa, nên mỗi khi ăn trưa tôi cố ăn thật nhiều, thật nhiều hết mức có thể để sau đấy, tôi vào nhà vệ sinh và móc họng để nôn tất cả những gì vừa ăn ra. Con gái đều ghen tị với tôi sao tôi có thể ăn nhiều như thế và sao tôi ăn nhiều như thế mà không hề tăng cân một chút nào.Tôi cảm thấy tự hào về việc đấy để giờ tôi bị trào ngược dạ dày cùng rối loạn ăn uống nhưng tôi không thể ngừng làm việc đó vì tất cả bọn họ vẫn nghĩ tôi là một cô gái ăn ngon ngủ kĩ và chẳng bao giờ phải lo về vóc dáng của mình.Và mỗi tối sau khi đi học thêm về chỉ muốn nằm ngủ một giấc thì tôi nhận ra mình vẫn phải tẩy đi khuôn mặt giả tạo này đi, phải ngồi trênbàn để skincare trong 20 phút không là tôi sẽ trởi lại thành con quái vật năm xưa. Tôi nhìn vào gương lau đi từng lớp phấn để che đi thứ mà tôi cố gắng ruồng bỏ, tôi không dám nhìn vào nó, tôi sợ hãi nhìn xung quanh, tôi sợ sẽ có ai nhìn thấy tôi, nhìn thấy cái cuồng mắt thâm sì vì 2 năm mất ngủ, nhìn thấy bờ môi thâm sì tróc nẻ, tôi tự hỏi liệu lúc đấy còn có ai ở bên tôi. Mỗi lúc đó tôi luôn đứng đờ ra trước gương để nhìn vào nó thứ mà tôi cố che đi, thứ mà làm tôi ghê tởm, thứ mà đã làm tôi tổn thương, thứ mà cho tôi biết con người có thể xấu xa đến mức nào, thứ mà tôi nhận ra đó là tôi...
Tôi tự hỏi tôi làm như này để làm gì, hay giờ tôi bỏ tất cả đi bởi tôi thực sự sắp không chịu đựng được nữa rồi. Nhưng tôi sợ, tôi sợ mình sẽ mất đi những người bạn, mất đi sự chú ý, mất đi lời khen, tôi sợ mình sẽ mất đi tất cả...thứ mà tôi cũng không chắc là mình thực sự có.

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Myhangu
Hi em, ( Chị đoán là chị hơn tuổi em ^^ )
Thật sự thì chị đã đọc xong bài, muốn upvote nhưng lại lưỡng lự, rồi chị không upvote, chỉ bình luận thôi. Chị cũng không hiểu lắm về hành động này của mình. :(
Trước tiên là chị thấy rất nể em luôn, về việc chia sẻ hết sức thẳng thắn và cạn lòng luôn ấy. Chắc một phần vì em đã quá mệt mỏi/ bất lực với vấn đề dai dẳng kinh niên này. Nhưng chị nghĩ là khi em nói ra hết được như thế này, có nghĩa là em phần nào hiểu hết được vấn đề của mình rồi. Bây giờ chỉ còn cách giải quyết thôi. Thành thử đó cũng là một tin vui vì sẽ nhanh hơn một chút em ha.
Hehe.
Chỉ tiếc là chị không phải là chuyên gia hay gì cả, nên không có cách giải quyết thực sự em cần. Đây chỉ là một vài cảm nhận của chị thôi. Hehe.
Chị nghĩ em không phải thiếu một ngoại hình xinh đẹp. Em chỉ đang thiếu 2 thứ. Trước tiên là thiếu những người nhìn ra sự đáng yêu đáng mến của con người em, thay việc đi chăm chăm nhìn vào ngoại hình. Có thể do họ thiếu tinh tế, cả thiếu hiểu biết để vô tình đùa chọc mà không hề biết điều họ vô tình làm đó ảnh hưởng tâm lý đến người khác nhiều và sâu sắc như thế nào. Có thể lý do là gì đi nữa thì chị vẫn muốn nhảy vào mấy câu chữ của em để dằn mắng họ (những người lớn) và la mắng hay đấm vào mặt mấy thằng bạn em. Bực ghê gớm luôn đó !!!
Chắc do thiếu điều thứ nhất nên bản thân em bị thiếu điều thứ 2: sự tự tin vào bản thân. Tại vì từ nhỏ em bị hành xử như thế nên tiềm thức ghim vào đầu em là sự xấu xí và sợ bị chê cười vì sự xấu xí đó. Vậy nên em ám ảnh chuyện ngoại hình và cách mọi người nhìn nhận em bởi ngoại hình. Vậy theo chị em giải quyết từng cái 1 nhé.
- Ngoại hình: Em đã có phương pháp cho mình rồi đó. Skincare và make up. Và em đã thành công rồi. Em có thể nghĩ đến pttm nếu như đến cuối cùng em vẫn chưa hài lòng (mà khoan, đọc cho hết điều 2 đã nhé haha). Nhưng cốt lõi sai ở chỗ, em đang coi ngoại hình đó là những thứ bên ngoài mình chứ không phải là chính em. Em đang coi nó như thứ trang sức hay trang phục, chỉ đem ra đeo khi cần, khi có người, để che đậy và được ngợi khen. Khi không có ai em lại tháo mớ đó ra, xem mớ đó chẳng có ý nghĩa gì thậm chí ghét bỏ, và mình vẫn còn lại sự xấu xí và tự ti xưa. Vậy nên em nên skincare hay make up và cứ thấy đó đang là chính em. Em tự thích em cái đã, rồi hãy nghĩ đến người khác có thích em hay không. Sau khi make up xong em hãy tự thấy mình xinh nhỉ, chứ đừng nghĩ chắc là mọi người sẽ thấy mình xinh đó nhỉ.
- Cách mọi người nhìn nhận: Em đang quan tâm quá nhiều cách mọi người nhìn và đánh giá em. Mà không đúng ở chỗ lại chỉ qua tiêu chí ngoại hình. Cũng đúng thôi vì từ nhỏ đến lớn em bị ám ảnh chuyện này, nên em cứ chỉ nghĩ về chuyện ngoại hình. Nhưng ngoại hình tốt chỉ giúp mình có được ấn tượng hay một số lợi thế abc gì đó thôi ấy em. Em nên xác định rõ, mình muốn được mọi người ghi nhận như thế nào: Chỉ ngoại hình thôi hay còn tính cách, hay còn hiểu biết tri thức, hay còn những giá trị em tạo ra cho người khác... Chị ví dụ thế. Rồi từ đó em xây dựng từng thứ một. Chị tin là em sẽ gặp được những người quý em dù em không make up hay làm gì cho đẹp hơn bình thường cả, như cách chị đang thành tâm bình luận nè ^^
Nói sao nhỉ. Nghe thật dư thừa vì báo mạng bây giờ hay viết. Nhưng chính em hãy công nhận, yêu quý và trân trọng bản thân em trước đã, từ trong ra ngoài luôn nhé. Đó là việc làm đầu tiên, nhưng không dễ chút nào như cách người ta dễ dàng đọc và chia sẻ mấy bài đó đâu haha. Và xem lại các mối quan hệ của mình, cách mình định nghĩa một mối quan hệ tốt và bền vững, với những người mới. Còn về phía gia đình thì hãy tha thứ cho họ. Chị nghĩ là có thể dùng từ "tha thứ". Vì đó là hành động hoàn toàn sai, do nhận thức chứ không cố ý gây thương tổn ^^.
Chúc em sớm cân bằng và an lành vui vẻ.
Và sớm ra bài thứ 2 có tiêu đề: "Thì có sao?" Hoặc "Và tôi cũng đếch quan tâm". =)))
- Báo cáo

Myhangu
À gửi em bài hát này nữa nè. Đợt chị nghe lần đầu tiên mà chị nghe riết 2 ngày luôn đó. Chắc một phần nó cũng khớp với vấn đề bên trong chị. Em thử nghe nhé. ^^
https://www.youtube.com/watch?v=7tSNcBtWvhY
- Báo cáo

pinkiness
Aww tỉ đáng yêu quá mà thôi bye chị e đi nghe đây :)))
- Báo cáo

Andy Luong

Nhiều lúc muốn comment cái gì đó mà comment của Hạnh có hết các ý anh có thể nghĩ tới luôn rồi, đến cả cái bài nhạc định đính kèm cũng giống luôn nữa thì còn biết nói j h
Thực chẳng lẽ bao giờ về lại hẹn gặp oánh cho cái.

- Báo cáo

Myhangu
Hahaha Ủa vậy thì coi như em nói thay anh anh phải cảm ơn em chớ =))
Nhưng thôi anh không cần cảm ơn em đâu vì bài nhạc là em trộm từ bài anh đó. Côi như huề nhé ạ =)))
- Báo cáo

Andy Luong

Hạnh ơi là Hạnh. Cmt bên trên ý là khen em đó. Thật khiến ngta quê cả 1 cục luôn ah 

- Báo cáo

pinkiness
E viết bài này trong một buổi chiều với cơn đau bụng âm ỉ kéo dài sau khi e vừa ăn và không nôn ra. E đã nằm đó nhìn lên trần nhà, nằm suy nghĩ tại sao e lại ra nông nỗi này và bao nhiêu kí ức từ hồi bé của em ùa về. E đã không định đăng bài này chỉ định lưu nháp thôi thậm chí còn định xoá đi để e không đọc lại những dòng suy nghĩ tiêu cực này. E sợ mọi người sẽ bảo e làm rùm beng mọi thứ lên bởi vì ai mà chẳng có nỗi bận tâm riêng, e sợ một trong những đứa bạn nào đó của e đọc được và nhận ra đó là e. Nhưng rồi e nhận ra chính là nó nỗi sợ, e không dám vượt qua nó vì e sợ, thế là e cứ ở trong cái vòng luẩn quẩn đấy mãi và e cần chấm dứt nó. Vậy là e đăng bài để giải toả những suy nghĩ của e, e cũng từng viết nhật kí nhưng sau khi biết chị e đọc trộm nó thì e đã không còn viết nữa và cũng để cho mọi người thấy rằng chỉ những hành động vô tình của mình có thể tác động đến người khác ra sao. Nên mấy chuyện upvote hay không e cũng không quan tâm lắm đâu ạ.
Sau khi đọc những dòng ở trên chị viết cho e, thực sự e đã khóc, một người hoàn toàn xa lạ vẫn dành thời gian ra để viết những dòng an ủi, những lời khuyên chắc dài bằng nửa bài e luôn :)) cho e. Có thể do chị hơn tuổi e (ít nhất hai ta cùng nghĩ vậy) hoặc do e là người trong cuộc nên không thể nhìn rõ nhưng khi e đọc đến dòng chị khuyên e có thể cân nhắc đến pttm, e đã lạnh sống lưng và ngó xuống gầm giường :))). Vì đó e cũng là điều e nghĩ đến và cân nhắc rất nhiều, e từng hỏi dò bố mẹ kết quả nhận lại rất đáng sợ nên e chẳng baoh đề cập đến chuyện đó lần nữa. E cũng k thực sự nhận ra vấn đề của mình, e chỉ nghĩ là e muốn xinh đẹp hơn vậy thôi. Nhưng khi đọc đến e chỉ coi lớp makeup là đồ trang sức chứ k thực sự là e, nó đã làm e sựng cả người vì đó chính là vấn đề e không coi nó là e. E chỉ coi nó như một nhận dạng khác của e, một cái mặt nạ để che đi phần yếu đuối nhất .
Chị cũng khuyên e là ngoại hình không phải tất cả khiến e nhận ra mình đã ám ảnh về nó như nào và e đã vô tình lấy nó làm thước đo cho người khác như nào.
Cũng chính vì những lời khen làm e luôn cố phải cố gắng, e cố gắng học thật tốt, đọc nhiều sách để biết nhiều hơn ( cái này cũng là vì e thích) để không bị mọi người coi là một con búp bê rỗng, một đứa con gái chỉ biết xinh đẹp. Từ đầu khi được khen vừa xinh vừa học giỏi, e đã rất vui e đã trở thành con người mà ngày xưa e luôn ghen tị và nghĩ e sẽ chẳng baoh có thể chạm tới. Nhưng chính vì điều đó làm e mệt mỏi, e phải thức khuya để học bài với suy nghĩ trong đầu chỉ lo da xấu, mỗi đêm chỉ được ngủ 3 tiếng với cái bụng trống rỗng. E tự hỏi e làm vậy để làm gì. Có thể bởi từ trong tiềm thức nên e không thể không nghĩ đến người khác nghĩ gì về mình và nó đang huỷ hoại e. E cũng nhận ra vì ngoại hình của mình, mọi người dường như chỉ tập trung vào nó thay vì những nỗ lực bên trong khác. E chẳng thể trách ai cả vì nó là thứ e tự đặt ra cho mình vì sự tham lam của e.
Về gia đình, e biết đó chỉ là những hành động vô tình nên e cũng đã bỏ qua rồi chỉ là nó vẫn đọng lại trong e như một phần kí ức.
E cũng sẽ mong một ngày nào đó e viết một bài nào đó tích cực hơn. Cảm ơn chị vì mặc dù giọng văn lủng củng bài thì dài nhưng chị vẫn đọc hết để đồng cảm cùng e.
- Báo cáo

Myhangu
Này này.
Chị nghĩ thứ nhất là em nên đi khám sức khỏe, ít nhất là dạ dày hay đại tràng gì đó đi nha. Cứ đau bụng để lâu vậy không tốt đâu đó. Rồi xem lại cách ăn uống dinh dưỡng kết hợp với vận động. Chúng giúp em tốt hơn từ sức khỏe thể chất, dáng vóc với tinh thần luôn đó.
Chuyện PTTM, với chị thì nên là sự lựa chọn cuối cùng, ở một thời điểm thích hợp hơn. Lúc em đã (gần như) cân bằng mọi thứ, không còn coi make up là thứ trang sức giả tạo bên ngoài nữa. Nếu không thì hình hài mới cũng sẽ là một thứ trang sức giải tạo mà em có thôi. Thậm chí nó không dễ tẩy trang như make up còn khiến em bị vấn đề tâm lý hơn ấy. Chưa kể các di chứng hệ quả trong và sau khi PTTM không lường trước được. Bây giờ mà em hỏi phụ huynh chuyện PTTM thì không được đồng ý là hoàn toàn dễ hiểu rồi. Hehe.
Chị vẫn luôn nghĩ cố gắng bồi đắp thứ gì thì đó là điểm mạnh của mình và có xu hướng thu hút người khác bởi thứ đó. Hơi tiêu cực nhưng rồi người ta cũng sẽ ra đi vì thứ đó haha. Thực ra thì vì gì thì rồi họ cũng có lúc sẽ đi và mình cũng phải chấp nhận, vì cuộc đời vô thường ấy. Nhưng sự xinh đẹp hay những thứ về ngoại hình thì dễ thay đổi một cách đáng sợ. Quá đau lòng và mạo hiểm để thử haha.
Sẽ là một chặng đường dài để em tự hài lòng và tìm ra niềm vui từ phía trong mình chứ không phải ngoại cảnh. Chúc em sớm hài lòng và vui vẻ với cuộc đời này.
Trước nhất là chú ý giữ gìn sức khỏe thể chất, ngay và luôn đi nhé. Hehe.
Chào cô gái có đôi mắt đen to tròn. :x
- Báo cáo

pinkiness
Em cũng đã định đi khám nhưng thú thật thì e sợ bệnh viện
chắc giờ e phải đi thật thôi. Và em cũng đã suy nghĩ về vấn đề pttm, em sợ sau đấy e cũng vẫn không thích nổi được bản thân mình nên em nghĩ em cần phải học cách yêu thương mình hơn. Cảm ơn tỉ tỉ vì những lời khuyên và đã quan tâm đến em :>

- Báo cáo

Myhangu
Bênh viện giúp em khỏe lên mà. Đừng sợ. Hoặc là cái sợ cũng qua theo kim đồng hồ ấy mà, nên cứ bình tĩnh mà sợ em ơi, Haha.
Em ở HN hay SG hay ở đâu đấy. Em có bạn hay người thân gì thì họn ai em thấy thoải mái nhất ấy. Hoặc như chị thì đi một mình. :)))
- Báo cáo

pinkiness
E viết bài này trong một buổi chiều với cơn đau bụng âm ỉ kéo dài sau khi e vừa ăn và không nôn ra. E đã nằm đó nhìn lên trần nhà, nằm suy nghĩ tại sao e lại ra nông nỗi này và bao nhiêu kí ức từ hồi bé của em ùa về. E đã không định đăng bài này chỉ định lưu nháp thôi thậm chí còn định xoá đi để e không đọc lại những dòng suy nghĩ tiêu cực này. E sợ mọi người sẽ bảo e làm rùm beng mọi thứ lên bởi vì ai mà chẳng có nỗi bận tâm riêng, e sợ một trong những đứa bạn nào đó của e đọc được và nhận ra đó là e. Nhưng rồi e nhận ra chính là nó nỗi sợ, e không dám vượt qua nó vì e sợ, thế là e cứ ở trong cái vòng luẩn quẩn đấy mãi và e cần chấm dứt nó. Vậy là e đăng bài để giải toả những suy nghĩ của e, e cũng từng viết nhật kí nhưng sau khi biết chị e đọc trộm nó thì e đã không còn viết nữa và cũng để cho mọi người thấy rằng chỉ những hành động vô tình của mình có thể tác động đến người khác ra sao. Nên mấy chuyện upvote hay không e cũng không quan tâm lắm đâu ạ.
Sau khi đọc những dòng ở trên chị viết cho e, thực sự e đã khóc, một người hoàn toàn xa lạ vẫn dành thời gian ra để viết những dòng an ủi, những lời khuyên chắc dài bằng nửa bài e luôn :)) cho e. Có thể do chị hơn tuổi e (ít nhất hai ta cùng nghĩ vậy) hoặc do e là người trong cuộc nên không thể nhìn rõ nhưng khi e đọc đến dòng chị khuyên e có thể cân nhắc đến pttm, e đã lạnh sống lưng và ngó xuống gầm giường :))). Vì đó e cũng là điều e nghĩ đến và cân nhắc rất nhiều, e từng hỏi dò bố mẹ kết quả nhận lại rất đáng sợ nên e chẳng baoh đề cập đến chuyện đó lần nữa. E cũng k thực sự nhận ra vấn đề của mình, e chỉ nghĩ là e muốn xinh đẹp hơn vậy thôi. Nhưng khi đọc đến e chỉ coi lớp makeup là đồ trang sức chứ k thực sự là e, nó đã làm e sựng cả người vì đó chính là vấn đề e không coi nó là e. E chỉ coi nó như một nhận dạng khác của e, một cái mặt nạ để che đi phần yếu đuối nhất .
Chị cũng khuyên e là ngoại hình không phải tất cả khiến e nhận ra mình đã ám ảnh về nó như nào và e đã vô tình lấy nó làm thước đo cho người khác như nào.
Cũng chính vì những lời khen làm e luôn cố phải cố gắng, e cố gắng học thật tốt, đọc nhiều sách để biết nhiều hơn ( cái này cũng là vì e thích) để không bị mọi người coi là một con búp bê rỗng, một đứa con gái chỉ biết xinh đẹp. Từ đầu khi được khen vừa xinh vừa học giỏi, e đã rất vui e đã trở thành con người mà ngày xưa e luôn ghen tị và nghĩ e sẽ chẳng baoh có thể chạm tới. Nhưng chính vì điều đó làm e mệt mỏi, e phải thức khuya để học bài với suy nghĩ trong đầu chỉ lo da xấu, mỗi đêm chỉ được ngủ 3 tiếng với cái bụng trống rỗng. E tự hỏi e làm vậy để làm gì. Có thể bởi từ trong tiềm thức nên e không thể không nghĩ đến người khác nghĩ gì về mình và nó đang huỷ hoại e. E cũng nhận ra vì ngoại hình của mình, mọi người dường như chỉ tập trung vào nó thay vì những nỗ lực bên trong khác. E chẳng thể trách ai cả vì nó là thứ e tự đặt ra cho mình vì sự tham lam của e.
Về gia đình, e biết đó chỉ là những hành động vô tình nên e cũng đã bỏ qua rồi chỉ là nó vẫn đọng lại trong e như một phần kí ức.
E cũng sẽ mong một ngày nào đó e viết một bài nào đó tích cực hơn. Cảm ơn chị vì mặc dù giọng văn lủng củng bài thì dài nhưng chị vẫn đọc hết để đồng cảm cùng e.
- Báo cáo

Andy Luong

Cám ơn về những chia sẻ bộc bạch của em nhé cô bé.
Đọc xong thực sự anh ngỡ ngàng về cái áp lực từ bạn bè khi còn ngồi trong ghế nhà trường, sao nó có thể lớn đến vậy. Dù nếu nghĩ lại thì chính bản thân anh ngày xưa cũng từng khao khát cái sự thừa nhận ấy, đến nỗi cứ tìm cách thổi phồng, nói dối, bịa đủ mọi chuyện, chỉ để có được nó.
Khi nghĩ lại anh thấy có lẽ lý do chính là vì anh đã không đúc kết được, và cũng hoàn toàn không được dạy chút gì, về việc tìm hiểu giá trị thực sự của bản thân. Vì đúng như Hạnh comment ở trên ấy (con bé có cái comment dài dài nhiều like rất có tâm ấy), chỉ khi em nhận thức được giá trị của mình, em mới có thể dần hạn chế việc khao khát những thừa nhận từ bên ngoài.
Với lại, có hai thứ nữa anh muốn chia sẻ với em, hy vọng em có thể nghĩ một chút về chúng nhé. Một là, chả hiểu sao anh cứ tin vào cái thuyết con người sẽ thay đổi hoàn toàn sau 7 năm. Tức là mình có thể khiến bản thân mình đẹp lên, nếu mình tập trung vào những thứ thực sự có giá trị, và cố gắng sống đẹp ấy. Chỉ có điều anh mới cố thay đổi được 2 3 năm, nên chắc phải đợi 3 4 năm nữa mới có bằng chứng show cho em được
Hai là, em thử để ý kỹ hơn một chút những bạn đẹp thực sự xem nhé. Tin chắc em sẽ thấy phần lớn các bạn ấy bề ngoài tự tin nhưng bên trong tự ti và mong manh đến khó tưởng đấy. Nói thế không phải để dập các bạn ấy, mà ý anh là ai cũng đều có những vấn đề của riêng mình. Chả hiểu sao anh tin rằng nhớ được điều này có lẽ sẽ khiến em bớt đi được chút áp lực ấy.

Mà kể cả có không có đứa bạn nào, cứ lên Spiderum chơi với bọn tui. Nơi này chả mấy ai biết mặt ai, nhưng số lượng người thật lòng có khi lại nhiều hơn cả ngoài đời đó :D
- Báo cáo

Myhangu
Dạ đúng rồi đó anh. Em cũng định nói thêm mà sợ dài quá, rằng là những người xinh đẹp cũng có vấn đề y chang như những người không xinh đẹp thôi, họ cũng có những bất an về ngoại hình và muốn thay đổi để đẹp lên nữa. Chỉ có một kiểu người an ổn chút là kiểu (tạm thời đang) hài lòng với ngoại hình của mình và đi quan tâm những giá trị khác thêm nữa.
Nhân tiện em sẽ tìm đọc về thuyết 7 năm anh nói. Và tò mò bà cô Hạnh 33 tuổi sẽ như thế nào =)))
- Báo cáo

pinkiness
Ôi em hay đọc mấy bài dịch của anh để học hỏi vì em thì lúc nào cũng chỉ word by word thôi nên khi đọc mấy bài của anh cảm giác như chân trời khác vậy hay mấy bài viết về kinh tế cũng vậy ( cái này em chỉ đọc vì em thích thôi chứ em không có tìm hiểu chuyên sâu ). Nhưng không ngờ hôm nay anh lại comment vào bài em :>.
- Báo cáo

pinkiness
Thực sự em chưa nghĩ là em sẽ đăng một bài trên này cả, một phần vì thấy trên này toàn các đàn anh đàn chị các tiền bối nên nhiều khi thực sự ngại vì tay viết em còn rất non. Một phần em cũng sợ là sẽ có ai đấy xung quanh em đọc đc, em sợ mọi người trên đây đọc bài em sẽ bảo em làm quá lên hoặc sẽ chẳng ai đọc cả rồi nghĩ đi nghĩ lại em đăng lên để cho mọi người phần nào có thể nhận ra một hành động của mình có thể làm tổn thương người khác thế nào. Và em sẽ bắt đầu từ hôm nay để xem 7 năm nữa em sẽ thế nào, nếu lúc đấy anh còn ở trên này em sẽ anh cho anh xem :))). Em thì cũng hay lên Spiderum để đọc đây mới là lần đầu đăng bài, định sau đấy lặng tăm luôn nhưng đọc được nhiều comment khích lệ của mọi người quá làm em nghĩ lại. Mà anh và chị Hạnh biết nhau ạ ?
- Báo cáo

Andy Luong

Ôi em nghĩ nhiều thế. Anh thì chỉ đơn giản là trước khi post bài nhìn lại bên trong r tự hỏi mình có thực sự muốn post k thôi, nếu câu trả lời là có thì anh sẽ post ấy

Ah, anh vs Hạnh thân nhau lắm, anh em biết nhau những mấy tháng nay qua Spiderum cơ mà 

- Báo cáo

pinkiness
Tại đây là lần đầu em viết bài kiểu như này nên có gì đấy không quen với hơi ngại nhưng sau khi thấy mọi người như này em cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Em thì mới gần đây nói chuyện với chị Hạnh thôi, chị cũng đưa cho em rất nhiều lời khuyên, mặc dù cũng cách em mấy tuổi nhưng chị vẫn rất dễ thương
- Báo cáo

Myhangu
Ôi trời ơi em bây giờ mới đọc được mối quan hệ thân thiết bền lâu này hahaha
- Báo cáo

Việt Anh

Chào em! Chị cũng từng trải qua cảm giác bị chê bai, phân biệt đối xử vì ngoại hình nên khi đọc bài của em chị rất đồng cảm. Chị cũng từng sợ nhìn thấy phản chiếu của mình trong gương, từng cố gượng cười khi người khác đem ngoại hình của mình ra làm trò đùa. Em đã phải trải qua quãng thời gian rất khắc nghiệt mà không tìm được một chỗ dựa đáng tin cậy về mặt tinh thần. Nhưng khi em viết ra những điều trên, em cứ tin là vẫn có những người như chị, dù là xa lạ, vẫn lắng nghe và ủng hộ em. Dù em có ngoại hình hay trí tuệ ra sao, người khác có phán xét em thế nào, thì em vẫn luôn là một cô gái xứng đáng được yêu thương, không cần vì bất cứ lý do hay logic nào, chỉ vì em là chính em thôi. Những thời điểm tồi tệ rồi sẽ qua và em sẽ có những mối quan hệ mới, trải nghiệm mới tốt đẹp hơn. Chị mong là em học cách trân trọng bản thân mình hơn, đừng khắc nghiệt với cơ thể và đầu óc quá. Chúc em sớm cân bằng và tìm được hạnh phúc nhé!
- Báo cáo

pinkiness
Em sẽ cố gắng cải thiện mình không chỉ từ bên ngoài mà cả bên trong để có thể yêu bản thân mình hơn. Cảm ơn chị vì những lời khuyên và đã lắng nghe đồng cảm với em
- Báo cáo
Phương Kim
Chào Pinkiness,
Đây là lần đầu tiên mình biết tới trang này thông qua facebook và đến đây mình đã đọc được tựa đề của bạn, bởi chính bản thân mình cũng rất hay tìm những chủ đề tương tự để biết được quan điểm của mỗi người. Đọc bài viết của bạn mình như thấy được bản thân mình trong đó.
Trước hết, mình nghĩ bạn nên thả lỏng bản thân bằng một cốc trà, miếng bánh và một bản nhạc không lời trong chính căn phòng yêu quý của mình đã nhé ^^. Pinkiness thân mến, khi còn là một đứa trẻ, mình cũng như bạn vậy. Ngày xưa, mọi người còn gọi mình là Tổng Phệ hay Bạch Tũn (đều là cái tên chỉ những người béo). Mình cũng không để tâm lắm cho tới khi lớn lên bố mẹ mình đã nhắc lại chúng. Nói về màu da thì thực sự da mình max ngăm và theo cách gọi của người Việt Nam mình là đen, lại còn không đều màu nữa chứ. Da mình như vậy một phần do ông nội mình là người nước ngoài, một phần do mình là một đứa ngại che nắng khi ra ngoài lắm =))). Mình được hơn bạn ở một chỗ là bạn mình vẫn chơi với mình bình thường và chúng nó đều hiểu nên rất ít khi chê bai tới màu da.
Nhưng vấn đề mình muốn bạn biết ở đây là từ lúc lớn mình đã phải đối mặt với sự tự ti kinh khủng như thế nào. Nhiều lúc mình đã nằm khóc và hỏi tại sao mình lại không được như người ta, mình chán ghét cái bản mặt của mình trong gương và hỏi lí do gì khiến mình có mặt trên đời. Thật ngốc đúng không? Chúng ta đều cho mình cái quyền có những khoảng thời gian khờ dại đến thế đấy. Tuy nhiên đừng vì thế mà làm tổn hại tới bản thân bạn ạ. Mình không chỉ có điểm chung với bạn về màu da, ngoại hình đâu mà còn cả niềng răng nữa đấy. Thử hỏi xem có mấy ai giống như chúng mình không. Hihi. Mình cũng đã từng crush,mà nói rồi còn bị từ chối cơ. Thật sự nó không làm mình đau đâu. Nó khiến mình cảm thấy may mắn hơn vì như vậy cũng là cái cách để khiến mình trở nên coi trọng bản thân hơn đó.
Pinkiness ơi, nếu kể ra thì có nhiều cái mình muốn nói với bạn lắm. hiện tại đến giờ để mà nói mình cũng chưa hết tự ti đâu, nhưng mà mình biết nếu mình cứ tự ti mãi mình sẽ chẳng bao giờ có được những thứ như ngày hôm nay. Hi vọng bạn hiểu và có được sự điều chỉnh tốt nhất. Không có ai là xấu cả. Con gái chúng mình ai cũng xinh hết á. Hãy luôn mỉm cười, ăn uống đầy đủ chất, nếu có thể hãy tập thể dục và cân nhắc trong chế độ ăn uống nhé.Mình tin một ngày không xa những người chê bai bạn cũng sẽ phải trầm trồ về một cô gái thông minh và tự tin, xinh đẹp chính là bạn đó. Cố lên nhé cô gái!!!
Đặc biệt đừng để ý quá tới những lời người khác nói về bạn. Hãy cứ nghe và cười trừ mặc kệ nó. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Và hãy nhớ Đầu tư vào bản thân luôn là cách đầu tư xứng đáng của một cô gái bạn nhé.
Thân mến!
- Báo cáo

pinkiness
Hi Phương Kim,
Đọc xong những dòng tâm sự của cậu, thực sự làm tớ vui lên phần nào vì tớ biết ở ngoài kia vẫn còn rất nhiều người sẵn sàng lắng nghe tớ, đồng cảm với tớ, cho tớ những lời khuyên để tớ có thể tốt hơn. Một phần nữa tớ cũng thấy mình cũng nói lên được một phần nào đấy những tâm tư giấu kín của những người phải chịu tổn thương và cho mọi người thấy rằng chỉ một hành động vô tình của họ có thể khiến cho người dày vò như nào. Và đúng là cậu với tớ giống nhau thật đó ( tớ thì cũng khá nhỉ tuổi thôi nếu so với các bậc sư phụ ở đây nhưng xin mạn pháp xưng cậu nhé ). Tớ cũng biết đến spiderum qua fb, tớ đọc cũng khá nhiều bài rồi nhưng đây là lần đầu tiên tớ viết bài, để giải tỏa là chính và sau đấy tớ cũng định lặng tăm luôn...nhưng thôi việc đấy sẽ bàn sau hihi. Còn người tớ thì bây giờ cũng cân đối hơn rồi do tớ nhịn ăn khá nhiều nhưng nghe theo lời khuyên của mọi người chắc tớ phải đi tập thể dục đây, không thể lười nữa được rồi hehe. Về niềng răng thì tớ đeo một năm là được bỏ ra rồi, còn cậu thì sao ? còn phải chịu mấy cái buốt tới tận óc mỗi lần phải kéo dây nữa không.
Dù sao thì cũng cảm ơn cậu nhiều vì những lời khuyên và đã lắng nghe tớ, đồng cảm với tớ.
- Báo cáo
Phương Kim
Tớ đeo gần 2 năm nhé. Tớ cũng niềng xong rồi. Mỗi lần siết răng rất đau. Nhưng ko sao cả. Tớ vẫn chịu được hết. Giờ niềng răng phổ biến rồi, cứ tự tin mà khoe niềng vì bộ niềng đâu có ít tiền đâu cậu ơi=))).
Hi vọng tương lai tốt đẹp sẽ đến với cậu. Mạnh mẽ lên!!!
- Báo cáo

pinkiness
Nghe vậy là mừng rồi, cảm ơn cậu nhé chúc những điều may mắn hạnh phúc sẽ đến với cậu và hẹn một ngày nào đấy nếu có duyên gặp lại cậu lại trôi vào một bài của tớ, tớ lạc trôi vào một bài của cậu
- Báo cáo

Leng Keng
Thực tâm mà nói thì chị có chút đồng cảm với em. Chị cũng từng bị chê là sao xấu thế vì xung quanh toàn người đẹp (bạn thân đẹp, anh em họ hàng ở trọ cùng đẹp, bạn bè đại học đẹp,...). Mặt chị to, da chị đen lại còn có mụn nên make up khá khó khăn :)))) Chị biết ở tuổi các em trong thời đại này dễ bị áp lực chuyện học hành và ngoại hình, ai cũng thế. Nhưng vốn dĩ tuổi này đang là tuổi đẹp nhất của cuộc đời (chị đoán em đang học tầm lớp 11), không nên lãng phí thời gian đẹp nhất này vào những chuyện không xứng đáng. Hậu quả thì em cũng nhận rõ ra rồi, bản thân em không vui vẻ gì, ảnh hưởng tới sức khoẻ mà chỉ để nhận lại những lời khen đầu môi của những kẻ suy nghĩ chẳng ra gì. Thời gian này đẹp nhất, đáng lẽ em nên dành để tìm hiểu xem ngành học tương lai, chuẩn bị học hành để vào được đại học tốt, xây dựng nên tình bạn trong sáng và có nhiều kỷ niệm đẹp. Chị rời trường cấp 3 tới nay đã gần được 9 năm, thực tình mà nói lên ĐH và đi ra ngoài làm sẽ không được như thời cấp 2, cấp 3 nữa. Với cả nếu cứ tiếp tục như này trong vòng 10-20 năm nữa liệu em có chịu được không?
Như bạn Hằng bên dưới comt, trên đời còn rất nhiều người tốt. Cố gắng tìm rồi em sẽ tìm nơi thuộc về mình thôi. Nếu không tìm thấy thì tiếp tục tìm cho lúc nào thấy thì thôi. Cuộc sống mà, không thể tính đường kiểu 1,2 năm được, phải nhìn tới 10-20 năm chứ.
Chúc em sớm cân bằng lại cuộc sống của mình, tìm ra đúng hướng đi và tập trung vào những gì mà em cho là quan trọng. Đừng lãng phí thời gian đẹp nhất của mình em nhé!
- Báo cáo

pinkiness
Em cũng nghĩ là do em chưa trưởng thành, chưa trải sự đời nên mới quan tâm nhiều đến mấy điều như vậy. Nên giờ đây em vẫn đang cố gắng thay đổi phần nào đó suy nghĩ đó để có thể tập trung vào bản thân mình nhiều hơn. Cảm ơn chị vì những lời khuyên và đã lắng nghe đồng cảm với em
- Báo cáo

Leng Keng
Uh, em còn trẻ, suy nghĩ như vậy có thể dễ dàng hiểu được. Cứ từ từ dần từng bước, bớt quan tâm tới nó và quan tâm tới những chuyện khác hơn. Ví dụ như em có thể dành chút thời gian phát triển sở thích cá nhân của mình, tạo dựng thành tựu dựa trên những sở thích đó. Khi đó em vẫn nhận được sự công nhận của mọi người và mọi người sẽ thật tâm yêu quý em thay vì cái vỏ bọc bên ngoài của em. Mong em sớm bình an và hạnh phúc với những gì mình có. C đọc bài biết em phải chịu rất nhiều, cũng suy nghĩ rất nhiều vì chị cũng từng thế.
- Báo cáo

pinkiness
Cảm ơn chị nhiều em sẽ cố gắng cải thiện bản thân mình hơn ạ.
- Báo cáo