"Đi làm thì phải vui" hay "Đi làm phải biết chấp nhận"?
Mỗi người bình thường mất ít nhất 8h/ngày tại nơi làm việc, thậm chí là 10 – 12h/ngày tại chốn công sở. Coi như một nửa thời gian trong...
Mỗi người bình thường mất ít nhất 8h/ngày tại nơi làm việc, thậm chí là 10 – 12h/ngày tại chốn công sở. Coi như một nửa thời gian trong cuộc sống của bạn dành cho công việc, đồng nghiệp, sếp mất rồi. Cho nên một nửa thời gian đó bạn phải làm cho nó thật màu sắc, sinh động và thật sự đáng để dấn thân và làm việc. Vì trong 12h còn lại, bạn mất khoảng 5 – 6h để ngủ, 1h để đi chuyển, 2h để ăn uống, vệ sinh cá nhân… và còn rất ít thời gian cho người thân, gia đình và cá nhân bạn. Vì vậy, một nửa cuộc đời của bạn ở chốn công sở nếu không thoải mái, không vui vẻ… thì cuộc sống của bạn thật sự là nhiều áp lực.

Tâm sự của một người trong năm 2018 đã nhảy việc tới 02 lần vì một lý do giống nhau là KHÔNG HỢP VỚI SẾP.
Mình tốt nghiệp Đại học cũng được gần 3 năm, và đi làm cũng hơn quãng thời gian ấy một chút. 3 năm mình trải qua 4 công ty, công ty mình gắn bó lâu nhất là 2 năm, và một năm còn lại mình dành để nhảy việc (chính là năm 2018 này). Và tính đến hôm nay thì mình lại nhảy khỏi công ty thứ 3 trong năm rồi.
Công ty đầu tiên mình làm mọi thứ quá đỗi tuyệt vời đối với mình, từ mức thu nhập, từ sếp, đồng nghiệp, môi trường làm việc, tất cả không có gì để chê. Mình gắn bó được 02 năm với kha khá thành tích được ghi nhận tại công ty này, mình “chạm ngưỡng”, mình cảm thấy mình kịch trần ở đây nên mình quyết định ra đi tìm những thử thách khác.
Và quãng thời gian đi làm nhiều sóng gió của mình bắt đầu.
Mình sẽ không đi quá sâu vào câu chuyện của mình. Vấn đề mình muốn đặt ra ở đây là việc “Đi làm là phải vui” hay là “Đi làm thì phải chấp nhận”.
Trong cuộc sống, thật khó có thể đòi hỏi mọi thứ đều như ý mình mong muốn. Được cái này thì mất cá kia và trong công việc cũng vậy. Việc cân nhắc lựa chọn cái được và cái mất tùy thuộc vào tính cách, hoàn cảnh, điều kiện và thế giới quan của mỗi người.
Như mình đã nêu ra ở trên, “đi làm là phải vui” hay “đi làm thì phải chấp nhận”. Với một người như mình, mình chọn phương án số 1. Chắc có lẽ vì mình đã may mắn khi mới ra trường đã tìm được một nơi làm việc phù hợp với mình gần như là một thứ. Để 2 năm mình được nuôi dưỡng ở đó mình bước ra ngoài và vẫn chưa tìm được nơi tương tự phù hợp. năm 2018 mình đi làm khá nhiều, những nơi làm thử 1 2 tuần mình không kể ra. Mình chỉ muốn lấy 2 nơi mình gắn bó đủ dài (vài tháng) để hiểu môi trường ở đó như thế nào, đồng nghiệp ở đó ra sao, sếp có phù hợp với mình hay không.
Và cả 02 nơi mình đã thôi với một lý do duy nhất là mình không hợp với cách làm việc của sếp. Mặc dù ngoài phạm vi công việc, 2 sếp rất quý mình và mình cũng quý họ.
Sau khi cân nhắc, suy nghĩ, lựa chọn thì mình đã nghỉ, bởi sau vài buổi sáng ngủ dậy mình thấy mệt mỏi khi phải hay đồ đi làm, cũng là đến lúc mình đưa ra quyết định. Mình không còn thấy vui, hay nói đúng hơn là không chịu đựng thêm được nữa… mình đã nghỉ.
Mình kể chuyện mình nghỉ việc với chị mình (tuýp người theo quan điểm số 2 – Đi làm thì phải biết châp nhận). Và những gì chị chia sẻ thì gần như ngược lại với mình.
Cũng một vấn đề mình đưa ra ở trên, là trong cuộc sống thật khó để mọi thứ đều như ý muốn của mình. Trong khi mình lựa chọn ra đi để tìm nơi phù hợp nhất, thì chị mình lại lựa chọn “chấp nhận” để ở lại vì công việc.
Sau một buổi chiều suy nghĩ, hôm nay mình mới bê bài lên đây, chia sẻ suy nghĩ của mình mong nhận được phản hồi từ các bạn. Không biết mình tạm chia 02 “option” khi đi làm như trên có phù hợp với các bạn hay không? Hay là có thêm option nào khác mong các bạn chia sẻ.
Chị mình bảo mình là người “đứng núi này, trông núi nọ”, khiến mình cũng lăn tăn, chẳng lẽ mình là vậy thật. Trong khi 2 nơi mình nghỉ việc kia mình đều làm rất tốt công việc của mình và nhận được nhiều tán dương chứ không phải mình không đáp ứng được công việc, hay so đo về mức lương giữa các nơi gì… Chẳng lẽ những người lựa chọn “đi làm thì phải vui” lại không được hay ho gì cho mấy trong mắt những người “đi làm thì phải biết chấp nhận” hay sao?

Người trong muôn nghề
/nguoi-trong-muon-nghe
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

N_g_ọ_t
Nhiều yếu tố cấu thành nên đặc điểm giữa 2 con người như bạn nói nhưng có lẽ bạn chưa nhìn thấy nên chưa hiểu.
- Ví dụ như một người phải gồng gánh nhiều thứ trên vai, cơm áo gạo tiền, cha mẹ anh em chồng vợ con cái, ... hoặc một người với background ko được đẹp đẽ cho lắm nên mãi 2-3 năm mới kiếm được 1 công việc , hoặc một người vẫn chưa định hướng được con đường họ muốn hướng tới, ... thường chọn gắn bó với công việc theo thái độ "chịu đựng cho qua", vì đối với họ ko gì quan trọng hơn thu nhập, họ đánh đổi bản thân để lo cho gia đình, họ sợ cái cảm giác thất nghiệp, họ chưa biết mình muốn gì mà nghỉ việc rồi thì ai nuôi, hoặc đơn giản là họ đã quá cái tuổi chảnh chọe với NTD để tìm công việc như ý ... vân vân và mây mây.
- Đối tượng còn lại "đi làm phải vui và nhiều cảm hứng". Đó là các bạn quá tài năng mà chỉ cần apply là NTD gọi ào ào, các bạn ko sợ thất nghiệp, hoặc các bạn ko phải xoay xở tiền nhà trọ hàng tháng, tiền gửi về cho ba mẹ anh chị em, ko phải phụ chồng nuôi con ...
Trên đời này chẳng ai muốn chịu đựng cả bạn ạh, ai cũng muốn đi làm trong trạng thái vui vẻ và hưng phấn, nhưng cuộc đời làm cho chúng ta thay đổi nhiều. "Người đi làm phải vui" là do tính cách, "người đi làm vì chịu đựng" phần lớn là do hoàn cảnh. Nếu bạn hiểu hoàn cảnh của họ bạn sẽ biết tại sao họ lại chọn như vậy.
Bản thân tôi cũng là người "đi làm phải vui", tôi nhảy việc còn hơn bạn nữa, nhưng trong 2 năm trở lại đây tôi vì hoàn cảnh nên "đi làm phải chịu đựng", bây giờ thì tôi chuẩn bị nhảy việc tiếp đây vì ko chịu nổi nữa haha :)))))
- Báo cáo

J Nguyen
Tớ cũng đồng tình với cậu đấy, nói chuyện với người có gia đình mới hiểu là họ có nhiều áp lực và gánh nặng lắm nên khó mà can đảm đánh đổi và nhảy việc. Ngoài ra, ở một ngưỡng tuổi nhất định, nhảy việc dường như nhiều rủi ro và ít lợi ích hơn ở lại chịu đựng như là phải học việc mới hay sự đánh giá của NTD,...
- Báo cáo

Đông Bích
Đồng ý bạn ạ, mình còn trẻ, mình không phải gánh vác gia đình nên mình không hiểu được những áp lực mà tuýp người đầu tiên bạn kể. Mình cũng đi làm ở một nơi khác rồi, và hiện tại, mìn thấy vui.
- Báo cáo

Leng Keng
Mình nghĩ tùy vào lứa tuổi và mục đích. Thông thường, c sẽ phải có thứ mà mình ưu tiên vì không chỗ nào toàn vẹn được cả. Lúc trẻ thì con người ta ưu tiên về cảm nhận và học hỏi nên thường suy nghĩ là: đi làm là phải vui = học được nhiều thứ, môi trường thoải mái. Thế nhưng khi về già (thường là sau khi có gia đình) thì thường suy nghĩ là: đi làm phải chấp nhận = được đi muộn/ về sớm để đón con, nấu nướng, ... và tiền lương cao. Mình nghĩ không phải bạn đứng núi này trông núi nọ mà là bản thân bạn còn trẻ, chưa vướng bận gì thôi. Đừng lo, cứ cố gắng hết có thể là được. Sau này biết đâu muốn nhảy thì không nhảy được :D
- Báo cáo

_noibinhyen
Sau hơn 2 năm đi làm và gặp gỡ nhiều anh/chị, mình có một câu rất buồn cười như vầy: "Công ty nào cũng thúi, không quan trọng thúi nhiều hay thúi ít, quan trọng là bạn chịu thúi được cỡ nào" :v :v
Đùa chứ, nếu mà cứ vì không happy mà nhảy thì hơi chua thiệt, vì không biết nhảy đến bao giờ, toàn phải "vô chăn mới biết chăn có rận"...Cá nhân mình thấy, nhờ có những nơi không như ý, gặp những người không như ý mình với "lên đô" được, cái gì cũng như ý mình hết chắc là mình chết sớm mất!
Dù sao cũng chúc bạn sớm tìm được nơi làm việc như ý hé!
- Báo cáo

Đông Bích
Cám ơn bạn, mình đã đi làm chỗ mới được 1 tuần rồi, và mình đang thấy vui 

- Báo cáo

Shiny in peace
Chuyện này cũng như tình yêu vậy, k phải ai cũng tin vào tình yêu. Bạn đi làm 2 năm thực sự vui vẻ, nên bạn biết rằng có tồn tại 1 công việc khiến mình mở mắt dậy là muốn đi làm. Có những người từ trước đến giờ k tìm đc công việc như ý, nên họ k tin là nó tồn tại, họ chấp nhận sống với nó. Cũng như họ chưa đắm chìm trong tình yêu bao giờ, nên k tin rằng có tình yêu. Vậy thì bạn nên giữ vững niềm tin của mình trước đã. Còn yêu cũng như đi làm, có nhiều giai đoạn, lúc chán lúc k, muốn giữ lửa thì phải nỗ lực, phải phát triển, cũng có lúc phải chấp nhận và tin vào tương lai, k hợp thì chia tay, hạnh phúc bên người mới. K có nghĩa là sau khi tìm hiểu nhiều mà k thấy ai tốt như ng yêu đấu thì mình thôi k tìm nữa, hoặc k tin tình yêu nữa . Bạn thấy đúng k ^^
- Báo cáo

Đông Bích
Trời ơi bạn nói y chóc những gì mình nghĩ luôn. Thú thật là năm nay của mình là một năm khá là that bại. Đặc biệt trong 2 lĩnh vực quan trọng nhất như bạn nói đó là tình yêu và công việc. Công việc sự phát triển ko đúng lộ trình, chia tay bạn gái sau 5 năm yêu nhau. Mọi thứ tưởng chừng là tồi tệ nhưng mình bứt ra khá nhanh. Bây giờ đây khi ngồi gõ những dòng này mình đang có một công việc mà mình thấy vui mỗi ngày đi làm, và bắt đầu có cảm tình và tỉ tê với một vài cô bạn khác giới khác. Thú vị lắm đấy chứ.
- Báo cáo

Diệu Thảo
Mình không nghĩ đi làm phải vui. Mà thấy tâm tư thoải mái, đặc biệt là con người. Mình cũng sắp nhảy việc đây
- Báo cáo

Đông Bích
Đúng rồi bạn, có lẽ mình nhấn mạnh 2 đầu thái cực cảm xúc cho rõ ràng thôi. Đúng ra đi làm cần sự thoải mái, ít nhất ngủ dậy thấy hưng phấn vì sắp đến cơ quan là được.
- Báo cáo