Biện chứng ("dialectic") . Phương pháp này khác với hùng biện, trong đó một bài diễn thuyết tương đối dài do một người đưa ra - một phương pháp được những người ngụy biện ủng hộ.
hikigaya hachiman
Tôi cảm giác tác giả thông qua nhân vật này muốn thuyết phục tư tưởng cô độc lên tôi và những người khác vậy! tuy nhiên là "đối thoại gián tiếp" và ông phần nào đã thắng khi thuyết phục tôi trở thành đứa ngụy biện.
lưu ý vì tôi lần đầu xem nó vào 2014, cái độ tuổi teen thơ dại nên hoàn toàn hiểu sai ý của tác giả mà đâm đầu.
"yahari ore no seishun love comedy wa machigatteiru" hay còn gọi "Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm".
Tôi đến nay xem khá nhiều nhiều loại bộ phim nhưng chưa bao giờ nghĩ khi có người hỏi bộ phim tác động đến đời mình nhất, nó lại là một thước phim 2d bình thường.
vào vấn đề để làm rõ hơn về nhân vật của chúng ta:
thông minh theo cách cô đơn
*trong tiếng nhật số 8 gọi là hachi* | hachiman -> 8man
Với 1 kẻ luôn cô độc từ nhỏ thì nói chuyện, tiếp xúc với người xung quanh là thứ quá khỏi tầm với, bởi thế 8man phải bù đắp bằng những thứ khác, những thứ thực sự khác biệt.
Đó chính là trí thông minh của sự nhận thức.
Khi ở một mình, bạn dường như cảm thụ thế giới xung quanh rõ ràng hơn , bạn không phải dồn hết năng lượng cho việc ứng xử, giải đáp khi nói chuyện với bạn bè, hay để ý thời gian để duy trì tình bạn,thay vào đó...bạn để ý những chi tiết nhỏ nhặt tưởng chừng như vô hại nhưng gộp lại là một kiến thức không kể.
vì vấn đề bản quyền nên mình chỉ có thể upload những video ngắn!
Ngoài ra, trong bất kể tình huống nào, cậu ta cũng để ý đánh giá, nhận xét rồi từ đó tự đúc kết cho bản thân những bài học.
khi đến giờ ăn trưa, 8man ngồi một mình ăn ở gần sân tenis và chỉ có cậu nhận thức rõ ràng nhất về thời gian biểu của gió ở đây.
Điều này đã làm ngược ván cờ khi cậu ta cho đang cố dành sân tenis với đám
" phân cấp bầy".
một tên luôn luyện tập chơi bóng với bức tường có thể trên cơ dân chuyên!
một ví dụ khác:
"giao tiếp giữa con người 30% là ngôn ngữ, 70% là cử động mắt và ngôn ngữ cơ thể, nói cách khác, gián tiếp nhưng phần nào tôi cũng có thể hiểu được cuộc trò truyện. Sai không nhỉ? Chắc không"
Tức chỉ cần nhìn vào 1 nhóm người, cậu ta có thể nhận diện được điều không ổn trong nhóm bạn đó .
Từ các yếu tố trên, cậu ta tự hào cho mình những triết lý trên trời và luôn nghĩ rằng nó đúng!
CÁC TRIẾT LÝ HACHIMAN
1.
* vừa hay đây chính là câu mở đầu của bộ phim*
những người tôn vinh thứ "tuổi trẻ" đó, chỉ là lũ tự lừa mình gạt người.
"Chỉ biết cố gắng bắt kịp những thứ đang diễn ra xung quanh. Với những người này thì chỉ cần là vì "tuổi trẻ" họ sẽ đâm đầu vào mà phá hết mọi luân lý thường nhật chỉ để chứng tỏ với thiên hạ, khi rơi vào đấy, dối trá, bí mật, tội lỗi ... chỉ là chuyện cơm bữa, chỉ là gia vị của tuổi trẻ thôi mà. Và giả như thất bại cũng là dấu hiệu của tuổi trẻ như họ nói. kết luận: những kẻ đang tận hưởng tuổi trẻ.... nên chết hết đi."
Phải nói với khả năng lý luận của một đứa nhóc lớp 10 của tôi lúc đó, có lẽ đây là người thầy dạy tôi về thúc đẩy khả năng tư duy phản biện mạnh mẽ nhất, bởi lẽ nó nhắc nhở luôn cho tôi cái suy nghĩ phải ngờ vực, không phải mọi thứ đều luôn luôn đúng , cho dù là định luật được 100% người khác tin tưởng đi chăng nữa, tôi vẫn luôn nghi ngờ nó. Có vẻ vì nó mà khi thấy mọi người thời cấp 3 nhắc đi nhắc lại từ thanh xuân như kiểu chấp thuận cuộc sống của họ có nghĩa nhất vào những thời gian này làm tôi thấy phát ói.
*Dẫn đoạn khi 8man muốn kết thúc một mối quan hệ bạn bè với (Yui Yuigahama) bởi cậu ta cho rằng cô ta thương hại cậu vì cậu từng cứu cô 1 lần*
ss1 tập 5
"Tôi không thích những cô gái tốt, chỉ một câu chào của họ làm tôi nhớ mãi, và chỉ một tin nhắn đủ làm tôi xúc động."
Nhưng sự thực thì đó chỉ là "sự tử tế", những người tốt với tôi thì họ cũng đối tốt với người khác.
nếu "sự thật" là một cô nàng độc ác, thì "dối trá" là một cô nàng tốt bụng!
Đúng vậy, trong các ý nghĩ thì không chỉ 8man mà tôi cực kì ghét sự thương hại, tôi luôn thấy gì đó có sự hống hách trên khuôn mặt họ, chỉ cần phát hiện nhỏ hành vi hay ý định thương hại, cho dù có là người tôi yêu quý đi chăng nữa thì không cần bản thân mà tự tiềm thức của tôi lúc đó kích hoạt sự tức giận, khinh bỉ như được định sẵn.
dĩ nhiên phải phân biệt rõ ràng giữa sự thương hại và thương cảm.
3.
Động vật thường sống thành bầy, chúng hình thành phân cấp trong bầy đàn, những con nào yếu đuối sẽ bị đào thải cho đến chết.
"Thế giới này cũng tương tự vậy, nhóm chả có lợi gì cho cá nhân, bởi vậy tôi mới luôn sống theo phong cách của một chú gấu đơn độc. Gấu là loài không phải sợ hãi khi sống một mình. Chúng hoàn toàn độc lập, thêm nữa còn có cả cơ chế ngủ đông, đm tuyệt vời!"
Có lẽ vì lý do này mà đến giờ tôi vẫn ái ngại khi không thể nào chơi nổi với đám bạn quá 10 người, tôi không muốn thúc ép rằng cứ chơi như vậy đi, biết khi nào sẽ có niềm vui thì sao?..... Không! tôi sợ cảm giác thanh quản của mình quá bé nhỏ, chả thể rung đến cái tần số mà có thể làm mọi người xung quanh chú ý. Vì sự thật trong cái đám đó, cá nhân chả là cái thá gì đáng để mang lên bàn mà chăm chú cả. Những lúc ai đó làm cả nhóm cười vì một pha tấu hài, tôi cười theo, nhưng chả mang lại trong mình chút cảm giác gì, nó chứng minh người vừa làm pha đó hóm hỉnh, nhưng tôi lại thấy đứa đó thật thảm hại. Chúng sẽ chỉ để ý người mà chúng coi là "thành công nhất". Một người vì mọi người - nực cười.
1 triết lý nhỏ khác.
"Đối với tôi , thật phiền phức khi có kẻ tỏ ra biết nhiều về tôi nhưng thật ra lại chẳng biết gì.
giống như tặng đậu cho người ở CHIBA hay gửi một tên hầu rượu mà không có bằng cấp."
câu trên thật sự giúp tôi khi lựa quà tặng cho những người bạn.
tính cách 8man thì có vẻ hay nhưng mặt hại của nó là gì?
CÁI TÔI, SỰ ĐỘC HẠI!
Với khả năng tự tạo triết lý trên, 8man cho mình có thể giải quyết các vấn đề một mình, và nghĩ nó rằng đó là cách giải quyết tối ưu nhất.
Chính điều đó làm ảnh hưởng tới cách vận hành suy nghĩ của cậu ta, ai đó dám chê bai phê phán cách sống của cậu ta dĩ nhiên sẽ xù lông lên dọa dẫm, thậm chí sẽ phản bác lại những câu mà khiến bạn có thể cảm thấy như bị xúc phạm!
Cái tôi lớn là vấn đề không phải ngày một ngày hai là thay đổi! Điển hình là chính bản thân tôi, luôn nhận thức rằng mình có nó nhưng nó không dễ dàng điều chỉnh đến vậy!
Bạn cứ tưởng tượng "cái tôi" như kẹo cao su mới nhai mà dính vào quần vậy! Bạn muốn lấy nó ra tức khắc nhưng kiểu gì nó cũng dính chặt một cách khó chịu, bạn cần những công cụ phù hợp để lấy nó ra, ở đây là dùng cục đá lạnh rồi chườm vào để chúng kết dính và dễ dàng lấy ra.
Cũng như vậy, bạn cần gặp đúng người để xoa dịu cái tôi nóng nảy một cách từ từ chậm rãi, người cô độc đặc biệt nên khi chữa lành cũng lưu ý về mặt phương pháp và thời gian.
CHO ĐI NHƯNG KHÔNG NHẬN LẠI
8man giải quyết rất nhiều chuyện, dù kết quả cuối cùng không được trọn vẹn nhưng xuyên xuốt đó tôi thấy ghê tởm những người nhờ vả cậu ta.
Đầu óc bọn này cho rằng: "à thằng bần hàn vãi không có ai chơi với nó à? tởm! mình đâu có chơi với nó, nên khi nhờ vả rồi thì xong. Thôi thì cứ lợi dụng nó, cậy nó giúp mình chuyện này rồi chắc không cần cảm ơn.
Trong số những người đó, chỉ duy nhất một người cảm ơn cậu ta với sự chân thật nhất - ebina .... như thể còn chút hy vọng níu kéo để cậu ta có thể tiếp tục làm những thứ hy sinh bản thân.
ebina
Bạn cứ tưởng rằng họ một mình vì tính cách của họ, nhưng bạn đâu biết phần lớn rằng những người xung quanh cũng phải chịu trách nhiệm cho việc thờ ơ với họ, chính những thứ đó làm họ sợ hãi khi kết bạn, như cây xấu hổ một khi đụng chạm vào thì chúng sẽ cứ cô quặp lại vậy, chính mọi người là những người tác động lên nó và khó mà có thể bung trở lại . 8man có cố gắng kết bạn chứ! Cậu ta thậm chí muốn bày tỏ tình cảm của mình với người con gái đầu tiên cho cậu ta mail, nhưng kết cục chỉ là sự thương hại và bắt nạt.
Tôi từng có nhiều mối quan hệ như vậy, tôi dành dụm tất cả những gì mà cơ thể đã từng trải: niềm yêu thích, cái ghét , sự ngây ngô, cứng rắn, nỗi sợ , niềm vui, kỉ niệm, mọi thứ .... vì người khác vì tôi nghĩ họ xứng đáng là tri kỉ, nhưng bạn biết không, cuối cùng tôi chả được con mẹ gì cả! vì họ cho rằng tôi cống hiến cho họ là điều hiển nhiên, vì họ XỨNG ĐÁNG được như vậy. Tôi luôn ganh tị với những người ngu xuẩn, vì họ sống một cuộc đời mà chả cần để ý đến tiểu tiết xung quanh. Tôi cũng ngưỡng mộ những người sẵn sàng cho đi mà không cần thứ gì , đó luôn là tiên chỉ của tôi khi muốn làm bạn với ai đó.
NHẬN THỨC MỚI
5 năm sau tôi thử coi lại nó...
Tôi hối hận vì xem bộ này, tưởng 8man cool ngầu mà bắt chước, tôi hối hận vì mình không đọc rõ nhan đề bộ phim, "Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm"
Đúng vậy, 8man sai lầm từ cách suy nghĩ cho tới hành động mà trước đây tôi cứ nghĩ thế là ngầu ! cậu ta thông minh, vận dụng nó để thao túng bạn rằng : à! lập luận của cậu ta thật đúng đắn. Không hề! nó chỉ là sự ngụy biện, cái cớ để cậu ta không thay đổi bản thân mình.
những lúc như thế tôi lại nhớ đến những lời ngụy biện của cậu ta:
8man: "tôi đâu cần mấy người dạy tôi phải thế này thế nọ đâu."
yuki: "nhưng như vậy gọi là trốn tránh!"
8man: "Không thay đổi nghe giống trốn tránh lắm chắc? Tại sao tôi không thể sống theo bình thường được cơ chứ?"
Ngược lại, tôi cảm ơn nó vì cho tôi nhận thức được... sống thật lòng với ý nghĩ của mình mới là thật sự sống, còn những người sống chỉ để chiều lòng người khác thì thật đáng dẻ rách.
8man cho tôi bài học từ những sự sai lầm của cậu ta, định hình luôn cho tôi một cách sống khác!
- Nói những điều thật lòng nhưng vừa cay nghiệt vừa quan tâm.
- Ích kỷ với những kẻ không xứng đáng.
- Quan trọng hơn cả là chưa muộn để thay đổi bản thân!
Tôi nhận thức được rằng:
Rất khó tránh được việc để tổn thương ai đó! Con người luôn làm tổn thương nhau, chỉ khác là họ có nhận ra được hay không.
Bởi vậy tôi luôn khao khát có mối quan hệ mà ở đó, cả 2 nhận ra rằng đang có làm tổn thương nhau, vì nó chính là mấu chốt cho ý nghĩa: Chúng tôi có quan tâm đến nhau.
8man có thể giống tôi, dù bị chê rác rưởi kiểu gì nhưng vẫn có thể cho qua, nhưng cậu ta may mắn có một giáo viên từng trải y hệt (Hiratsuka sensei) có thể gọi là người bẽ gãy chiếc khóa cho những sự bế tắc.
Shizuka Hiratsuka
Còn tôi thì không có may mắn đó và phải tự nhận thức ra bởi giá trị bản thân, vì vậy quá trình để tạo ra khác biệt là cực kì lâu, luẩn quẩn trong một bức tường 5 năm. Nhưng nói gì cũng phải nói, tôi vốn dĩ ban đầu không phải là kẻ cô độc mà tôi tự chọn trở thành kẻ cô độc, nghe thì có vẻ rất ngu xuẩn nhưng sự trải nghiệm thì không bao giờ có thể quên.
"ý nghĩ con người không phải lúc nào cũng được điều khiển bởi cảm xúc, đó là lý do tại sao đôi lúc người ta hay ra những ý tưởng điên rồ."
ĐÚC KẾT
Cô độc có cái hay của nó, nhưng bạn cần phải kiềm chế tác hại - hài hòa lợi hại. Không nhất thiết ngay bây giờ phải có nó vì sẵn trong ta luôn chứa đựng 1 phần rồi ! nhưng chắc chắn nó sẽ giúp bạn và tôi trưởng thành hơn về nhiều mặt. Lớn nhất đó là khao khát tìm được những người đặc biệt như vậy!
Em đang học 12, và bạn thực sự của em vẫn chỉ có một, nhưng dù vậy, đó vẫn là mối quan hệ một chiều, tức em chỉ nhận vào, nhận vào suy nghĩ người đó, lấy nó làm niềm vui cho mình, mà không thể giải bày tâm sự để tự làm vui mình.
Em không nghĩ mình khó hòa nhập, em cực kì nhanh chóng kết thân với người hơn tuổi, nhưng gần như không thể với bạn cùng lứa trở xuống. Những năm tháng cấp 1, 2 nhìn lại, em chỉ như kẻ bám đuôi. Hoặc chạy theo, cố có được tiếng nói như Yuigahama lúc đầu với nhóm bạn, hoặc đứng yên, và không ai dòm ngó như Hachiman. Lên cấp 3, cũng như Hachiman, em lựa chọn im lặng, sau vài lần cố kết bạn ở CLB hay ở lớp, kết quả vẫn chỉ thế. Mấu chốt ở đây là tính cách khác thường của em, em không méo mó như Hachiman, hay lười biếng như Oreki Houtarou, mà cách suy nghĩ của em như của một ông cụ non, như đã nói ở trên, em cực kì nhanh chóng kết thân người hơn tuổi, cũng bởi lẽ, nói tục chửi thề với em là thứ gần như cấm kị, nên dù có vẻ trẻ con với họ, nhưng họ sẵn sàng chấp nhận em.
Em tìm kiếm sự đồng cảm, người đồng cảm. Và người bạn thân đó là người em đang tìm, nhưng liệu cậu ta có nên học cách lắng nghe không khi mà hoặc bác bỏ ý kiến em, hoặc chủ yếu trả lời qua loa, trong câu chuyện mình kể, cậu ta luôn sẵn sàng nhảy bổ, chen ngang vào, cậu ta có vẻ không hứng thú khi nghe em nói về phần rất nhỏ suy nghĩ mình, lúc mà em đang khủng hoảng tâm lí nhất, chịu nhiều áp lực tinh thần nhất???
Và em tiếp tục tìm kiếm sự đồng cảm, người đồng cảm. Đợt nghỉ dịch đầu tiên, em họ em rủ chơi game online, và tại đó em nghe được bản Lily của Alan Walker, sau lên youtube tìm nghe và vô tình chọn dính AMV (Anime Music Video), từ đó em đến với thế giới Anime. Tại đây em gặp nhiều kiểu nhân vật khác nhau, tâm lí khác nhau, rồi bắt gặp mẫu người đồng cảm với mình - NHỮNG KẺ CÔ ĐỘC. Cuối cùng em chọn con đường "tự cô lập" mình.
Sau cú shock vì người mình "crush xa" suốt 3 năm có bồ, em nghĩ rằng khả năng kìm nén cảm xúc cực tốt mình luôn tự tin cũng giúp mình vượt qua lần này. Phải, thoạt đầu có vẻ vậy, nhưng kết quả nó ăn mòn cảm xúc tích cực của em, gia đình, mẹ thậm chí còn nói em vô cảm. Đó là lúc em phải đấu tranh khủng hoảng tâm lí, rất đau đớn. Phản ứng hạt nhân sẽ có lúc phải giải phóng, nhưng em thì không, kể cả cô dạy văn - CÔ GIÁO NHƯ MẸ HIỀN đúng nghĩa em biết, em cũng không có duyên cho người ấy hiểu tâm trạng mình. Chìm trong bóng tôi cô đơn, và em có vẻ ổn hơn vài tháng trở lại đây, sau khi nó gậm nhấm hết gần 1 học kì của em.
Giờ em làm kẻ cô độc đã quen, đôi lúc cũng buồn nhưng em thích cảm giác đó, nếu được em chỉ cần đúng một người sẵn sàng kể và nghe kể nỗi lòng cùng em. Tuy nhiên, tác hại lớn nhất là khả năng giao tiếp, làm việc nhóm của em rất hạn chế, các thành viên cơ bản không cần em, do đó có làm tốt hay không cũng chẳng sao, khi ra đại diện em là người lãnh hết, tốt họ nhận, xấu em quê.
Dù sao thì phim là phim, đời là đời. Khi cần em vẫn giao tiếp, nụ cười của em tự nở một cách tự nhiên, đặt sự lễ phép, lịch sự làm đầu dù khá vụng về; khi cần vẫn giúp đỡ ai đó dù rất ít và rất nhỏ; em không phải kẻ vô tâm, cũng biết cảm thông đó chứ đôi khi xúc động, thương mình vì không có cái mà nhiều người có, tuy nhiên chảy nước mắt với em thật xa xỉ. Chỉ là cái gì không cần thiết thì làm mặt lạnh, thờ ơ chúng, ai không ưa kệ họ,... với tôn chỉ : "PHIỀN PHỨC, KHÔNG PHẢI CHUYỆN MÌNH, MÌNH KHÔNG QUAN TÂM".
Liệu cách sống của em có đúng chưa ??? Em cần thay đổi không ??? Nếu em nói em phải sống như vậy mới là bản thân em, vì em muốn thế, không giấu giếm, vậy em cần thay đổi không ??? Liệu bản thân em có chịu thay đổi dần như Oreki, hay chạy trốn như Hachiman ???
Chúng ta không cô đơn, vì chúng ta đều cô đơn. Những người cô đơn như Hachiman trong cuộc sống đâu phải là ít, họ chỉ đơn giản là dấu và ẩn mình trong xã hội, tự nuôi dưỡng sự cô độc bằng triết lý của cô đơn, coi đó như 1 bài học sinh tồn trong các mối quan hệ của hiện tại. Tự xây nên bức tường ngăn cách để khỏi bị tổn thương và khó khăn để hoàn thiện bản thân, để chấp nhận nỗi đau của sự trường thành và trách nhiệm. Aghhhh, hoặc có lẽ tôi đã quá suy nghĩ về cái "méo mó" trong cô độc của con ng Hachiman mất r.
những câu nói bất hủ của 8man là ví dụ cho việc "nghe thì vô lý nhưng lại rất thuyết phục", đọc light novel mà cứ phải cười phì vì mấy câu nói của anh ý :))