Nếu không tiện đọc bài viết, bạn có thể nghe bản audio tại đây:
Chào bạn, như đã giới thiệu, mình là người sống bằng ba phần lý trí bảy phần cảm xúc, và mình là một HSP. Nếu như bạn chưa biết thì HSP là viết tắt của “highly sensitive person”, trong tiếng Việt nghĩa là người có độ nhạy cảm cao. Nói một cách dễ hiểu, thì HSP là người thường có những phản ứng nhanh, mạnh và thái quá đối với những dấu hiệu, những thay đổi dù chỉ rất nhỏ. Chính điều này cũng khiến chúng ta nhiều khi nghĩ rằng mình là một kẻ không-bình-thường, trong đầu luôn thường trực những câu hỏi: “Tại sao mình không giống mọi người?”, “Mình bị làm sao vậy nhỉ?”, “Mình bị thần kinh? Hay tâm thần phân liệt?”,… Nhưng thực sự thì chúng ta chỉ là những người có quá nhiều cảm xúc mà thôi. Và tất nhiên, số HSP là nữ giới luôn cao hơn nam giới, và 70% HSP là người hướng nội (theo một nghiên cứu của tiến sĩ tâm lý học Elaine Aron, bà cũng là người đầu tiên đưa ra thuật ngữ HSP). Nếu bạn cũng là một HSP (giống như mình) thì đây chính là bài viết dành cho bạn.
Vậy làm thế nào để biết mình là một HSP và ai đó có phải là một HSP hay không?
Có ba nhóm dấu hiệu cho thấy bạn đích thực là một HSP:
Thứ nhất, nhạy cảm về chính bản thân mình, thường xuyên lo lắng, căng thẳng, tự ti và hay so sánh mình với người khác. HSP luôn cảm thấy mình không đủ tốt và thường tự cho mình là nguyên nhân của những điều tồi tệ.
Thứ hai, nhạy cảm về người khác, chỉ một lời nói bâng quơ của người ngoài cũng khiến HSP cảm thấy tổn thương và phải rất lâu mới có thể bình thường trở lại. HSP lúc nào cũng nghĩ ngợi và lo lắng về những nghĩ ngợi và lo lắng của người khác (về mình), không biết mình có làm gì/nói gì sai không, không biết người ta có nghĩ xấu về mình không, không biết họ có biết mình khác người như thế nào không, vân vân và mây mây. Trong tình yêu, HSP cũng thường thần thánh hóa, lãng mạn hóa những trải nghiệm cảm xúc khi ở bên người ấy, và cũng thường làm quá nỗi đau khi thất tình. HSP cực kỳ mít ướt vì bạn ấy có quá nhiều cảm xúc, và dù có không muốn thế nào đi chăng nữa thì những cảm xúc đó vẫn cứ tuôn trào ra khi nó muốn.
Thứ ba, nhạy cảm về môi trường xung quanh. HSP thường cảm thấy không thoải mái khi ở giữa đám đông hoặc những nơi có nhiều tiếng ồn, ánh sáng chói lóa, nhạc xập xình,… Có lần mình còn không xem nổi 30 phút của một bộ phim ở rạp vì quá nhiều tiếng động và mình đã phải ra ngoài ngay lập tức. Mỗi khi đọc báo, lướt web và các trang mạng xã hội, mình cũng rất hay bị ảnh hưởng tiêu cực bởi những tin xấu. Những tin tức về cướp, giết, hiếp, tự tử,… khiến mình cảm thấy thế giới này thật đáng chết.
Vậy sự “nhạy cảm quá mức” của HSP có ảnh hưởng như thế nào đến cuộc sống và cả bản thân bạn ấy? Nhiều năm liền, cậu bạn này đã đem lại cho mình không ít rắc rối, từ chuyện học tập, công việc, đến tình cảm cá nhân, các mối quan hệ xã hội… Cùng một sự việc, đối với một người bình thường (ý mình là người không quá nhạy cảm) khó một, thì với HSP khó mười. Sự lo lắng, tự ti khiến HSP dễ bỏ qua những cơ hội tốt. Sự dễ xúc động, tổn thương khiến HSP khó chấp nhận sai lầm và vực dậy sau những cú ngã. Tâm lý tiêu cực khiến HSP thường xuyên phải đấu tranh nội tâm để tự cứu lấy mình. Thật sự, nếu không phải là một HSP sẽ rất khó để hiểu và đồng cảm với nhóm người này, giống như việc một người tự sát vậy, nếu bạn chưa từng có ý muốn tự sát thì không bao giờ bạn hiểu được đâu.
Mình đã từng cảm thấy bản thân thật thiệt thòi khi phải nuôi đứa con có tính cách “khó ưa” như vậy, lúc nào cũng bắt mình phải chịu đựng những cảm xúc vượt quá tầm kiểm soát của bản thân. Mình càng ghét nó bao nhiêu thì nó càng gây rắc rối cho mình bấy nhiêu. Nhưng khi mình biết yêu thương nó thì nó lại ngoan ngoãn vâng lời và không làm phiền mình nữa. Nhạy cảm không phải là một lời nguyền, mà còn có thể là phước lành mà Thượng Đế mang lại cho chúng ta.
HSP nên làm thế nào để trở thành một HSP thật “cừ”?
Hy vọng đọc đến đây bạn đã hiểu được rằng HSP cũng chỉ là người bình thường có những nét tính cách đặc biệt, nên nếu bạn là một HSP thì cũng đừng bao giờ xấu hổ hay mặc cảm về nét tính cách này của mình, vì tiếp theo đây mình sẽ chia sẻ với các bạn cách mình “trị” nó như thế nào.
• Chấp nhận sự nhạy cảm như một phần của mình, đừng bao giờ cố gắng bắt mình phải trở thành một con người khác. Sự nhạy cảm khiến bạn đau khổ, tự ti, bởi vì bạn không chấp nhận nó, bạn thấy nó xấu xí và đáng kinh tởm, coi nó như một thứ khuyết tật trên người mình vậy. Chỉ khi bạn biết cách chấp nhận, yêu thương và sống chung với nó, bạn mới có thể có được sự tự tin, lạc quan như bạn muốn. Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng cho mình lựa chọn đâu nhỉ? Nhưng chúng ta có thể chọn cho mình cách sống, và thái độ đối với những điều xảy ra xung quanh mình đúng không bạn?
• Khi bạn “lên cơn”, hãy thật bình tĩnh, đừng làm gì cả, hít thở thật sâu và tự thì thầm “mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”. Không có gì phải lo lắng, mọi thứ xung quanh vẫn đang rất bình thường, chỉ có cảm xúc của bạn là không bình thường. Một trong những điểm yếu lớn nhất của HSP đó là quan tâm quá nhiều đến suy nghĩ và cảm xúc của người khác. Trời ơi, đó là việc của họ HSP ạ, hãy nghĩ rằng bạn thật tốt bụng và đáng yêu (và sự thật là như vậy), không ai có lý do gì để ghét mình khi mình yêu thương họ cả. Quan trọng nhất, HSP phải học cách tự bảo vệ mình, cách đối mặt với những lời chỉ trích, những thất bại, nếu không sẽ rất dễ ngã gục. Sếp mắng, bạn bè chê cười, bị bồ đá,… không có gì đáng sợ cả, không có ai quan tâm quá nhiều đến suy nghĩ và cảm xúc của bạn đâu. Thay vì cảm thấy tự ái thì hãy tiếp thu rồi làm sao để mình tốt hơn mỗi ngày, đó mới là điều HSP nên làm, phải làm. Khi đó, HSP sẽ biết được nhạy cảm thực sự là một món quà.
• Hãy tạo cho mình một vài sở thích cá nhân. Với mình thì đó sẽ là đọc sách, chơi đàn, học vẽ, học viết… Những thứ đó khiến mình không bao giờ cảm thấy buồn chán. Đọc nhiều không chỉ giúp mình hiểu hơn về thế giới, về những người xung quanh mình mà còn hiểu hơn về chính bản thân mình nữa. Chỉ khi như vậy mình mới biết trân trọng và yêu thương bản thân nhiều hơn. Mình cũng (tập) chơi ghi-ta hàng ngày và cảm thấy âm nhạc là một trong những điều kỳ diệu nhất mà mình biết đến trên thế giới này. Ngoài ra, có một phương pháp khá quen thuộc mà HSP có thể áp dụng đó là viết Morning Pages (các trang viết vào buổi sáng) hàng ngày. HSP có quá nhiều cảm xúc, bạn biết điều đó, nhưng khi bạn càng giữ nó trong lòng thì càng cảm thấy khó chịu, bứt rứt không yên, còn khi thể hiện nó ra bằng câu chữ thì sẽ khác đi rất nhiều. Bạn sẽ cảm thấy bình yên, thanh thản đến lạ thường vì khi viết ra bạn sẽ có cảm giác như có ai đó lắng nghe những tâm sự của bạn, ở bên cạnh và sẵn sàng chịu đựng bạn. Sẽ không có vấn đề gì nếu bạn không phải một người ưa viết lách. Nhưng hãy tin mình, chỉ cần 20 phút mỗi sáng sớm, và viết ra bất kỳ điều gì bạn suy nghĩ, có thể vui, có thể buồn, có thể chẳng là gì cũng được, nhưng đừng đọc lại.
Vậy đó, cho đến hiện tại mình vẫn luôn cố gắng từng ngày để trở thành một HSP tuyệt vời (ít nhất là trong mắt chính mình). Nếu bạn là một HSP, hãy chia sẻ với mình những rắc rối mà bạn gặp phải và cách bạn vượt qua khi là một người cực kỳ nhạy cảm (nếu có). Còn nếu bạn không phải là HSP, thì hy vọng các bạn hiểu và yêu thương chúng mình nhiều hơn, đó cũng là một trong những động lực lớn khiến chúng mình có đủ dũng khí để vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống này. Cảm ơn các bạn và yêu các bạn nhiều!
Giống ghê, kể cả mấy bài viết trên đây cũng vậy. Vì mình viết lên Spiderum như viết nhật ký ấy, nhiều lúc không dám đọc lại. Đã là người nhạy cảm cao nên kiềm chế cảm xúc cũng rất khó, ...
Mình là 1 người cực kỳ nhạy cảm bởi những yếu tố từ môi trường ngoài,đôi khi chỉ là 1 hành động hay 1 lời nói từ người khác,mình lại quy nó ngay đến bản thân mình,mình phán xét,khắt khe và tự làm khổ chính mình và khi ấy mình lại bị đau khổ nhấn chìm ậy
Em không biết nữa chị ơiii, em đang đọc bài viết của chị trong nước mắt, e thực sự hoảng loạn chị ạ!!!! E vừa bị bố đánh, e không biết phải làm gì ngoài cứ việc khóc, e thấy bản thân bất lực và vô dụng cực kì, e không dám đứng ra nói lên suy nghĩ của mình với gia đình chỉ vì e sợ lại bị đánh, bị chửi. E thấy mình thật sự kém cỏi vì đã bị như vậy suốt bao năm rồi mà em lại không quen được việc đó, em vẫn luôn khóc mà không mạnh mẽ nổi. Năm nay e học lớp 11 rồi nên vẫn luôn cổ vũ bản thân :" Còn 1 năm chịu đựng nữa thôi" nhưng kể cả khi tự an ủi như vậy em vẫn không thể ngừng khóc. E phải làm sao đâyyy chị ơii
Mình vừa lướt qua comment của bạn liền phải đăng nhập vào để reply ngay lập tức. Tuy không phải là tác giả bài viết, cũng không có kiến thức uyên thâm gì nhưng mình đã từng trải qua thời kì cảm xúc giống như bạn bây giờ.
Mình từng bị người thân gán cho cái biệt danh “dư nước” do hở ai nói nặng lời gì mình cũng đều khóc sụt sùi, thầy cô chỉ nói động tí thôi thì mình cũng dằn vặt suốt mấy ngày liền, có khi còn “mít ướt” ngay trên lớp luôn! Chưa kể mỗi lần nghe bạn bè xung quanh thì thầm nói xấu ai đó mình đều nghĩ có khi nào họ đang nói tới mình? Chỉ một cái cau mày, nhăn nhó của một đứa bạn hướng về mình cũng đều suy nghĩ có khi nào nó ghét mình không, mình đã làm gì nó,....?
Mỗi lần như thế mình đều rất thất vọng về bản thân, cảm thấy mình yếu ớt đến nỗi hai ba lời nói cũng chịu không được thì nói gì đến tương lai to tát. Nhưng trời sinh cái tính mình vậy thì biết làm sao được ngoài việc ăn đời ở kiếp với nó. Mình có vài lời khuyên cho bạn như sau:
- Nếu người gây tổn thương cho bạn là người thân trong gia đình, nhất là bố mẹ hãy nghĩ họ đều muốn tốt cho bạn. La mắng bạn thực chất là yêu thương bạn. Hãy tha thứ cho cách yêu thương có phần hơi sai cách do họ không hiểu rõ bạn. Vì dù có thân thuộc với bạn cấp mấy, chỉ có chính bạn mới hiểu hết được bản thân mình mà thôi. Đừng nghĩ hết 12 năm học rồi bạn sẽ tự do sải cánh với cuộc đời tươi đẹp. Tin mình đi, kết thúc quãng thời gian được gia đình bao bọc là lúc bạn phải đối diện với xã hội khắc nghiệt, con người tàn bạo, ích kỷ và quan trọng hơn hết chính là phải chịu TRÁCH NHIỆM cho quãng đời còn lại của mình.
- Nếu những người gây tổn thương cho bạn là thầy cô, sếp, cấp trên của bạn thì hãy luôn luôn nhớ phải nỗ lực chống lại họ bằng HÀNH ĐỘNG chứ đừng bằng võ mồm. Vd thầy dạy Toán la mắng bạn thậm tệ về thành tích kém, hãy chứng minh cho ông ấy thấy năng lực của bạn bằng cách tiến bộ qua mỗi bài kiểm tra. Khi sự phẫn uất và tự trọng của bạn vượt lên trên mọi rào cản và khiến bạn thành công bạn sẽ hả hê khi đáp trả những ai đã coi thường bạn và rồi sau đó bạn sẽ quay sang ôm lấy họ thật chặt vì đã cho bạn một động lực tuyệt vời để cố gắng.
- Còn nếu họ là bạn bè, đồng nghiệp của bạn thì sao? Nếu tất cả chỉ là do bạn tưởng tượng thì hãy hít một hơi thật sâu và mỉm cười nói mọi chuyện sẽ ổn, không ổn là ở bạn đã suy nghĩ quá mức cần thiết. Cứ vui vẻ giao tiếp với họ nếu bạn có nhu cầu, hoặc không hãy tỏ ra bình thường. Còn nếu họ chả ưa bạn thật, dù vì lí do gì cứ kệ xác họ đi. Người đã ghét mình thì mình chỉ thở thôi họ cũng thấy khó chấp nhận nổi. Đó là điều thiệt thòi của họ vì đã không làm bạn với một người tốt như bạn, một người luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Tóm lại khi chỉ số cảm xúc nhạy cảm của bạn tăng cao đột biến, hãy dành cho mình một khoảng không, khóc thật đã nếu bạn muốn. Sau đó hãy làm vài điều bạn thích để cân bằng tâm trạng trở lại ( như đọc sách, lướt web, xem phim,..). Thời gian qua đi, cảm xúc tiêu cực trong bạn “mỏng” dần đi đôi chút bạn sẽ cảm thấy khá hơn, nhẹ nhõm hơn. Uống ngụm nước mát và hít thở sâu, tặng mình một khoảng lặng để nghĩ về những điều đã qua, dẹp bỏ cảm xúc tiêu cực mà bạn đã xả ra tất tần tật khi nãy (mình xin nhắc lại là bạn cần phải xả ra nhé, giữ là sẽ phiền lắm đấy), sau đó hãy dùng bộ não thiên tài của bạn tìm ra cách giải quyết chúng và hãy nhớ 3 dạng người gây tổn thương cho bạn phía trên mà tìm cách ứng biến cho hợp lí nhé!
Chúc bạn sớm vượt qua chướng ngại tâm lý nhạy cảm và sống hoà thuận với nét tính cách đặc trưng của mình.
Thân ái.
"Còn nếu họ chả ưa bạn thật, dù vì lí do gì cứ kệ xác họ đi. Người đã ghét mình thì mình chỉ thở thôi họ cũng thấy khó chấp nhận nổi. Đó là điều thiệt thòi của họ vì đã không làm bạn với một người tốt như bạn, một người luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác." Đúng ròi á.
Đúng ròi á.