Vài suy nghĩ vụn vặt (4): Về cái ác
Hôm trước mình đọc được bài của một bạn trên Động về cái ác, tình cờ cũng là chủ đề mà mấy hôm nay mình nghĩ đến khá nhiều. Vậy nên...
Hôm trước mình đọc được bài của một bạn trên Động về cái ác, tình cờ cũng là chủ đề mà mấy hôm nay mình nghĩ đến khá nhiều. Vậy nên tự dưng muốn viết ra đôi dòng chia sẻ với các Nhện, và cũng mong sẽ nhận được thêm quan điểm của mọi người về chủ đề này.

Thực ra đề tài này trở lại với mình từ một đoạn khá ấn tượng trong cuốn "Nghệ nhân và Margarita" mà mình đọc tuần trước, đoạn chúa quỷ Satan nói với người đệ tử trung thành của chúa Jesus:
Nhà ngươi nói như thể nhà ngươi không công nhận bóng tối, cũng như không công nhận cái ác. Nhưng liệu nhà người có tốt đến mức để nghĩ đến một câu hỏi sau hay không: cái tốt của nhà ngươi sẽ làm gì nếu như không có cái ác, và mặt đất này trông sẽ như thế nào nếu tất cả các bóng đen trên đó đều biến mất? Bởi vì các bóng đen được sinh ra bởi mọi vật và mọi người. Đây là bóng thanh kiếm của ta. Nhưng còn có bóng của cây cối và của các sinh vật sống. Phải chăng nhà ngươi muốn lột trần cả quả địa cầu, mang đi khỏi bề mặt của nó tất cả các cây cối và toàn bộ sinh vật sống, chỉ vì cái mơ tưởng của nhà ngươi muốn được thưởng thức cái thế giới chỉ có ánh sáng trần trụi?
Vậy mới thấy văn học Nga gần gũi với triết lý phương Đông đến thế nào, vì đoạn trích này cảm giác có thể coi như một lời diễn giải của vòng tròn thái cực Yin-Yang, đồng thời cũng phảng phất hơi hướng Vô Vi của Đạo Lão Trang đâu đây.
Lại nhân nói về Đạo của Lão Trang, có một đoạn trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử cũng đã làm thay đổi rất nhiều suy nghĩ của mình về cái ác. Đó là khi Trang Tử đặt ra câu vấn: Liệu con cọp con beo có gọi là ác không, khi chúng giết các sinh vật khác để có thức ăn cho con cái, và thực ra chúng luôn hết lòng chăm lo cũng như bảo vệ con cái. Liên hệ với con người, đã bao giờ bạn thử nghĩ xem: liệu một người có ác không khi những hành động anh ta làm là vì cơm ăn áo mặc của gia đình anh ta. Hay rộng ra nữa, nếu người ta tàn sát, thực hiện những âm mưu hiểm độc là vì dân tộc, vì đất nước mình, thì hành động ấy ta có thể coi là ác không?
Tất nhiên, khi đã mở rộng ra đến phạm vi đất nước, và mang thêm vào cán cân yếu tố chính trị, mọi thứ sẽ trở nên khó phán xét hơn rất nhiều. Mấy tuần trước mình có nghe một tập podcast "Philosophize this" của Stephen West về Machiavelli, người đã thẳng thắn đưa ra quan điểm: “Thật ngờ nghệch đến nực cười khi áp đặt cho một người làm chính trị những quy tắc chuẩn mực đạo đức tuyệt đối như trong Kinh thánh hay đạo Thiên Chúa”. Mục đích tối thượng của chính trị gia, theo Machiavelli, là sự ổn định chính trị, vì chỉ có ổn định chính trị thì dân tộc mới có thể phát triển và đi lên được. Và vì mục đích cao nhất ấy, tất cả những thứ được gọi là điều ác nếu xét trên khung đạo đức cá nhân đều sẽ trở nên vô nghĩa với một nhà chính trị. Thêm vào đó, phim "7 years in Tibet" có thể nói là một ví dụ khá rõ ràng cho vấn đề này. Đợt xem, thực sự mình đã hơi sốc với cái suy nghĩ: chính dân tộc nhân từ và thiên Phật nhất ấy lại là dân tộc dễ bị đàn áp, giết chóc và mất đi tự do của mình nhất.

đến con sâu cái kiến cũng không giết, khi đối đầu với quân đội Tàu
Kết: Chủ đề thiện ác có lẽ là chủ đề muôn thuở của con người. Nhưng nếu có điều gì mình thực sự nghiệm được từ chính cuộc sống, thì đó là mọi thứ đều phức tạp hơn rất nhiều góc nhìn cá nhân hạn hẹp của chính bản thân mình. Mình nghĩ điều này đã giúp mình bớt phán xét hơn với mọi sự, mà thay vào đó chỉ tập trung duy nhất vào nguyên nhân cho những hành động của bản thân mà thôi.
Còn bạn, có kỷ niệm, hay câu chuyện nào đã định hình, hay làm thay đổi suy nghĩ của bạn về thiện ác hay không? Mình thực sự mong có thể đọc được chia sẻ của mọi người.
A Dreamer
Và chút nhạc chả liên quan, chỉ là dạo này thích nghe Mao Mao, nên muốn share với mọi người thôi :D

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Viet Dung Vuong
Em đang đọc Nam Hoa Kinh và thấy thích tư tưởng của Trang Tử lắm. Những ngày còn học sinh, quan niệm về cái tốt, cái xấu của em bị ảnh hưởng nhiều bởi gia đình và thầy cô. Nhưng cái gì họ bảo tốt, em cho đó là tốt và ngược lại, không suy nghĩ gì nhiều.
Càng lớn lên và va chạm nhiều, em thấy định nghĩa về điều thiện và điều ác ngày càng mơ hồ và lẫn lộn hơn. Có thể những gì mà mình làm cho người khác, mình cho là điều tốt nhưng với họ có thể là điều xấu, thậm chí căm ghét khó chịu và ngược lại. Vậy thì có điều gì là thiện hoàn toàn hay không? Hay nó vẫn là điều xấu đối với một cá nhân hay một tập thể nào đó, hoặc thiện trong hiện tại nhưng lại gây ác trong tương lai?
Em cho rằng sự việc thì chính nó không có thiện hay ác. Chỉ là ta nhìn nhận nó dưới góc nhìn cá nhân và gán cho nó đặc tính mà mình nhìn nhận được. Ta thấy sự việc gì có lợi cho bản thân hoặc những gì liên quan tới bản thân thì cho đó là điều thiện và ngược lại. Một người hùng đánh đông dẹp bắc mở mang bờ cõi được cả quốc gia tôn sùng và nhớ ơn đời đời cũng có thể là tên ác quỷ trong mắt những nước bị xâm lược. Hay giết một kẻ hiếp dâm là thiện trong mắt nạn nhân nhưng liệu có thiện trong mắt đứa con còn đỏ hỏn của hắn hay không? Một người hy sinh cả đời để cống hiến cho tự do nước nhà mà bỏ bê hạnh phúc bản thân liệu có phải là ác với chính họ?
Em nghĩ hiện chủ yếu điều thiện là nhưng việc làm có lợi cho sự phát triển và bền vững của một đất nước và xã hội loài người nói chung. Những việc làm đe dọa đến sự ổn định và phát triển của xã hội thì được cho là điều ác, được rao rảng và nghiêm cấm để loài người tồn tại. Tuy vậy trong xã hội loài người lại chia thành rất nhiều nhóm lớn nhỏ với lợi ích đan xen, chồng chéo nên em nghĩ đánh giá dựa trên điều này khó mà chính xác lắm, thậm chí có thể bị lợi dụng để mưu lợi cho một nhóm nhỏ.
Trên đây là một số suy nghĩ của em về thiện ác. Tuy còn non nớt và rất có thể sai lầm nhưng em vẫn muốn chia sẻ. Nếu anh đọc được hãy nhận xét giúp em với ạ. Em cảm ơn ^^.
- Báo cáo

Andy Luong

Suy nghĩ sâu vãi
đọc xong anh đau hết cả đầu chẳng biết nhận xét giúp giếc gì nữa đâu.

Đùa chứ, thực ra anh có cái quan điểm này muốn chia sẻ, là suy nghĩ càng lung càng tốt, vì có lung thì mình mới hiểu được sự việc nó phức tạp thế nào, và vì vậy mà bớt phán xét hơn, và cũng dễ cảm thông hơn. Về lâu dài thì cái này cực kỳ quan trọng, vì nó sẽ là một trong những yếu tố để em tiếp tục cố gắng hoàn thiện mình hơn.
Còn từng sự việc, từng hành động của chính mình, anh lại nghĩ nó đơn giản hơn 1 chút. Tức là khi đã hiểu được những thứ này rồi, thì chỉ cần hỏi: lương tâm của mình thấy nên theo cách hành động nào thôi
nói ra thì chắc lại bị bảo to tát, nhưng khi đặt vào từng hoàn cảnh thì anh thấy nó định hướng cho mình rõ ràng ra phết đấy. Thử xem nhé :D

- Báo cáo

Viet Dung Vuong
Đúng là khi có những quan điểm mới hơn về tốt và xấu, em cũng có sự suy xét cẩn thận hơn về người khác. Chứ ban đầu em nhanh quy chụp mọi người qua một số hành động lắm. Càng ngày em càng nhận ra ẩn sau hành động của mỗi người có những lý do mà nếu ta biết được thì có thể cái nhìn của ta về họ và hành động ấy sẽ khác hẳn.
Em cảm ơn lời khuyên của anh ạ ^^. Đúng là suy nghĩ thì phức tạp nhưng cách hành xử của mình thuận theo bản tâm là được. Nếu đã không có quy chuẩn nào đúng đắn hoàn toàn về thiện ác thì mình cứ làm theo điều con tim mách bảo thôi. Ít ra làm thế thì mình thoải mái, tự nhiên mà nhiều khi đúng đắn ra phết đấy ạ.
- Báo cáo

fat_tuna

Mình tin rằng có những cái mặc định đã là ác mà không thể bạo biện là thiện được. Văn hóa Châu Âu đã thành công trong việc cô đọng pure evil thông qua hình tượng Satan. 7 tội trong Christianity là các xung lực dẫn tới pure evil, không phải là pure evil. Phương Tây không hề có định nghĩa cụ thể về cái ác hay một cái list liệt kê toàn bộ những gì là ác vì cái ác trong phương Tây là một chân lý, một sự thật chưa được khai phá nhiều bởi con người. Ngoài ra, pure evil là tổng hợp của mind + body + action, hệt như Satan, không phải chỉ nằm ở mỗi action hay mind như nhiều người tưởng.
Giống như tìm sự thật ở khoa học vậy, nên dù mù mờ nhưng mình có các công cụ để test cái nào là pure evil. Sẽ test đi test lại liên tục để tìm chân lý. Nó cũng phù hợp với một thế giới có tỷ người có các góc nhìn và sống ở môi trường khác nhau.
Mà nên bắt đầu với pure evil, nó là điểm bám vững nhất để xét được các trường hợp mixed hoặc evil-dominated.
High insanity + high self-awareness + insane action = Pure Evil = Satan
1. High insanity: Nhiều lựa chọn thịnh vượng chung (hòa self-interest và cộng đồng) và self-interest at the expense of the others, nhưng utility maximization mà không có constrain của Satan luôn là loại thứ 2 và còn chọn ở mức độ at the expense lớn cùng cực để self-interest lên cùng cực, -> rất rất greedy và không hề tự nguyện compromise.
2. High self-awareness và cả intelligence (hay đi đôi với nhau): Satan luôn biết cái nào thiện và ác, rất tỉnh và rất thông minh trong việc nhìn nhận bản chất. Khá là khác với định nghĩa ác là ignorance và ngu dốt của Á Đông. Cũng có thể vì vậy mà phương Tây là nơi thừa nhận sự tồn tại của ngộ sát, các tình trạng thiếu nhận thức (say rượu, chất kích thích) để giảm án.
3. Insane action: những người thông minh và insane vẫn có thể được xem là neutral nếu như không thực thi những điều trong đầu mình, có thể là chấp nhận các constrain của xã hội hay môi trường họ sống. Nhưng pure evil thì không chấp nhận constrain, muốn đối đầu nó và lật đổ nó để cuối cùng là đạt cái maximum utility trên. Satan luôn tạo những hậu quả thật. Bởi vậy, Satan hay đi chung với chaos ở môi trường hắn tác động, từ chaos đó hắn mới có cơ hội thực hiện insane action dễ dàng hơn.
- Báo cáo

Andy Luong

Ghê gớm thặc

Lần đầu mình đọc được vụ nghiên cứu khoa học về tội ác kiểu này. Thanks b nhé, để thử ngâm cứu thêm xem sao :D
- Báo cáo

peanut
Thiện và ác nếu nhìn ở góc độ tổng quan của toàn vũ trụ, không lấy con người làm trung tâm, thì không có gì gọi là thiện ác, và mọi thứ vừa thiện lại vừa ác. Thiện ác vốn dĩ đã cân bằng, chỉ có sự mất cân bằng ở trong lòng mình mà thôi.
Có thiện ác là bởi có cái tôi, đứng trên hệ quy chiếu của bản thân, của con người. Vậy để không có sự mất cân bằng thì ta phải nhìn đời bằng con mắt tổng quan.
Trang Tử cũng nói rằng, cái sống của ai, của loài nào cũng quý trọng. Cái sống của con muỗi hay cái sống của con bướm cũng quý trọng như cái sống của con người vậy. Xưa nay chúng ta cứ nghĩ kiếp người là kiếp cao thượng nhất, nhưng không, nếu ta sống một cách trọn vẹn, thì cái sống nào cũng đẹp như nhau, chúng ta đâu có đứng trên góc nhìn của các loài động vật đâu mà biết rằng mình sướng hơn chúng?.
Và giờ thì câu hỏi đặt ra đó là, nếu như thiện ác là một, chẳng có gì gọi là thiện ác, thì chẳng phải chúng ta làm gì cũng được hay sao. Nếu vậy thì luật pháp luân lý, trật tự đặt ra để mà làm gì. Cũng theo Trang Tử (theo ý hiểu của mình), thì cái quan trọng nhất trong cuộc đời này là sự sống, và chúng ta hay các loài khác đều có quyền được an toàn và tự do trong tinh thần và thể xác, để sống tới cái tận thiện của mình mà không bị tước đoạt hay ngăn cản. Vậy nên đối với mình những luật lệ đặt ra hãy chỉ là để phục vụ cho mục đích đó thôi, luật lệ đặt ra không phải để phân chia thiện ác. Chúng ta có quyền được sống và các loài khác cũng vậy.
Và chúng ta, với tư cách là một con người cần làm gì? Theo mình thì có 2 việc:
1. Tôn trọng sự sống (sự tự do và an toàn trong tinh thần và thể xác) của người khác/vật khác như của mình vậy. Vì trước tiên phải được sống cãi đã, rồi mới nghĩ đến sống như nào.
2. Sống cho tới tận thiện của mình chứ không phải tận thiện của người khác. Xóa bỏ thiên kiến nhị nguyên về thiện ác, tốt xấu, vô vi trong từng hành động.
Có một điều mà mình vẫn đau đáu đó là khi mình nói tôn trọng sự sống của mình và những thứ ngoài mình, thì ngay lúc đó đã có sự phân chia nhị nguyên thiện ác tốt xấu rồi. Nghĩa là lợi cho cái sống là tốt và hại cho cái sống là xấu. Nhưng mình nghĩ nó là cái duy nhất mà mình nên phân chia, vì không có gì quý bằng sự sống, và tự do được sống. Và quan trọng là, ta khát khao được sống, nhưng nếu cái chết đến thì ta cũng thản nhiên mà đón nhận.
- Báo cáo

Nam Duy Ngo
Hay, theo quan điểm cá nhân thì giải thích này bao trùm dc vấn đề về Thiện và Ác.
- Báo cáo

Changgg
Em nghĩ như thế này, thiện- ác phần lớn là do hệ quy chiếu, góc nhìn hay sự phán xét của chúng ta. Thực ra một vật thì là một vật, một sự kiện là một sự kiện, nó đơn giản là nó, nhưng thường nếu có lợi cho ta, ta sẽ cho nó là tốt chẳng hạn, thì những thứ đúng với tiêu chuẩn đạo đức của ta, ta sẽ cho nó là thiện. Với em cũng nghĩ, thực ra để đạt được cảnh giới mà nhìn sự việc chỉ là sự việc thì phải rèn luyện và bỏ đi rất nhiều, còn thực tế, thì chúng ta vẫn phải có lựa chọn cho riêng mình. Còn đoạn anh nói về phim "7 years in Tibet" ấy ạ, em thì chưa xem đâu, nhưng có đợt em đọc được một đoạn chia sẻ của Đức Đạt Lai Lạt Ma về chuyện một ông tiến sĩ người Mĩ hỏi (mà cái này em cũng rất thắc mắc), là: Tại sao một vùng đất yên bình, chuộng Phật giáo như Tây Tạng, lại vẫn bị đàn áp, thôn tính? Thì câu trả lời đại ý là: "Sống hướng thiện, hay tôn giáo không làm cho cuộc sống ta dễ dàng và bớt nghịch cảnh hơn. Nó đơn thuần giúp chúng ta có thêm nghị lực, và vững vàng để trải nghiệm tất cả mọi điều." Bị đàn áp đôi khi cũng là một lựa chọn, và bị xiềng xích chưa hẳn đã là mất tự do. Đợt trước em cứ hay nghĩ đúng là đúng, sai là sai, thiện ác cũng vậy, đến lúc nhận ra mọi thứ không như mình "tưởng" cũng khủng hoảng một thời gian. Nhưng mà khi biết xuôi dòng, và vững vàng vào bản thân, có lẽ mình sẽ biết cái gì là phù hợp với mình, và không gây tổn thương cho người khác ạ
. Tự dưng đọc bài anh mà ngồi ngẫm nghĩ thêm được vài điều, cảm ơn anh vì bài viết ạ.^^

- Báo cáo

Andy Luong

Nghe thế là tôi vui rồi 

Thực ra anh nghĩ nhiều hơn nhiều về cái phim ấy, nhưng nói hết ra làm sao được
Nếu đặt vào quan điểm người dân Tây Tạng, rất có thể đạo Phật mà họ tu tập cho họ sức mạnh bên trong để đối mặt với thảm họa ấy, và như vậy thảm họa ấy thực ra có thể xem như một thử thách để họ thấy được ánh hào quang của đạo Phật. Nhưng nếu xét một người làm chính trị, thì rõ ràng việc bị đàn áp này có thể xem là thất bại với mục đích của họ. Rồi nếu xét theo quan điểm của người ngoài cuộc đặt mình vào số phận dân Tây Tạng, thì rõ ràng anh sẽ thà chọn cách vũ trang và mưu tính (kể cả là hiểm độc) hơn là để đất nước, rồi các thế hệ sau mình bị đàn áp. Túm lại là với những góc nhìn khác nhau ấy, sẽ có những đánh giá khác nhau, và như thế nó tạo ra tính phức tạp của hoàn cảnh ấy 


- Báo cáo
Vương Nguyễn
Bài này làm mình nhớ đến phim Batman : The Dark Knight Rises của Nolan, phim đặt ra vấn đề chính vì Batman mà mới có Joker và ngược lại, nếu ko có 1 trong 2 thì cán cân sẽ thay đổi và đó là lý do mà họ tồn tại. Vậy nên vấn đề nào cũng có 2 mặt, Ác chưa chắc là Ác hoàn toàn và Thiện cũng thế. Trong tình cảnh ngặt nghèo thì dù có làm sát nhân thì mình vẫn chọn bảo vệ gia đình và người thân, thực sự thì trong mỗi việc con người đều đứng giữa 2 con đường Thiện và Ác ( dựa trên quan điểm và thế giới quan của người ấy), vấn đề là họ chọn và đánh đổi những gì
- Báo cáo

Andy Luong

ôi không đến nỗi "trong mỗi việc" đều thế đâu b ơi, nghe thế sống có hơi căng quá 

nhưng mình đồng ý là nếu rơi vào hoàn cảnh bắt buộc thì chắc mình cũng sẽ làm giống bạn.
- Báo cáo