Vài dòng dành cho Mắt biếc
Mắt Biếc có lẽ là cái tên được nhắc đến nhiều trong tuần qua sau một bàn thả thính với bản OST làm khán giả nao lòng. Là tác phẩm được...
Mắt Biếc có lẽ là cái tên được nhắc đến nhiều trong tuần qua sau một bàn thả thính với bản OST làm khán giả nao lòng. Là tác phẩm được nhiều người yêu thích, cũng từng đọc một số tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, mình quyết định đọc với một kỳ vọng không hề nhẹ, kết thúc tác phẩm, một cảm nhận của bản thân đó là "tức anh ách".

Các bạn có thể dễ dàng tìm được những bình luận tốt, thậm chí đây còn là tác phẩm đi theo thanh xuân của cả một thế hệ, nhưng với riêng cá nhân mình, có lẽ đã có sự cách biệt thế hệ so với tác phẩm (mình sinh sau tác phẩm 5 năm và sau 29 năm xuất bản mới tiếp cận tác phẩm), Mắt biếc chưa đủ.
Về cốt truyện, tác phẩm có nội dung đơn giản với dung lượng tương đối ngắn so với một tiểu thuyết. Câu chuyện có khởi đầu rất NNA, với tuổi thơ của một cậu nhóc ở làng quê rất Việt Nam. Nhưng Mắt biếc không có cao trào, có lẽ đỉnh điểm là Hà Lan có con và Dũng thì đi kết hôn với người khác, nhưng cái cách câu chuyện đưa ra nó giống như là một việc chắc chắn sẽ đến, không có gì bất ngờ mà ai cũng có thể đoán, nó vốn dĩ phải diễn như thế.
Các nhân vật trong chuyện tương đối mờ nhạt, đều được giới thiệu và nhìn nhận qua con mắt của Nhạn, nhân vật chính. Ngoài Ngạn, Hà Lan, các nhân vật khác đều có thể bắt gặp trong cuộc sống, giản dị và thân thuộc với người đọc. Nữ chính, Hà Lan, ngoài đặc điểm "mắt biếc" có lẽ cũng không còn ấn tượng gì, chỉ là một cô gái như cả ngàn cô gái khác mà Ngạn có thể gặp, chỉ khác biệt là đó là người mà Ngạn yêu.
Ngạn, nhân vật chính, người kể chuyện, con người mà bao người thương tiếc và nể phục tình yêu chung thủy của anh. Nhưng với mình, nhân vật Ngạn ít màu sắc. Anh của năm 16 vẫn hành động như anh thời học vỡ lòng, anh chẳng chủ động trong tình cảm, anh không có đấu tranh, với anh chỉ là tiếc nuối, Ngạn cho rằng ngày ấy có nói ra cũng không giải quyết được gì. Như vậy cả đời anh chỉ là người đứng sau, vậy anh còn mong chờ điều gì khác, chờ Hà Lan quan tâm đến cảm xúc của anh, hay thương hại anh, hay tìm đến anh khi cô ấy buồn. Đến cuối cùng thì cô ấy cũng chẳng bao giờ tìm đến anh, vì khi cô ấy có những ngày đen tối nhất anh cũng chẳng dám đứng bên cạnh cô, vẫn chỉ ở xa nói những điều xã giao.
Đó là lý do mình không thích Ngạn, cũng là lý do mình cho rằng đây là khác biệt thế hệ. Có lẽ ở thế hệ trước mọi người tôn thờ một tình yêu cao thượng không đòi hỏi, một lòng một dạ. Thế hệ mình đã quen với mô tuýp nhân vật có hoài bão, có cá tính, có sự ích kỷ cá nhân, một nhân vật đời hơn.
Hà Lan với mình không có đọng lại nhiều, nhưng đó là cô gái thực tế, chấp nhận những thứ đã xảy ra và luôn tiếp tục, không bị sai lầm tuổi trẻ mà chấm dứt cuộc đời.
Trà Long chắc chắn là nhân vật được mọi người ưa thích, xinh đẹp giống mẹ, nhưng giỏi giang, biết điều hơn. Mình cũng kỳ vọng Trà Long sẽ đến với Ngạn, nhưng Ngạn là người quá tốt, anh chỉ yêu mình Hà Lan, cũng không thể để con bé thay thế mẹ nó trong lòng anh.
"Trai tốt thì không có quà" như một định lý đã được khẳng định.
Mắt biếc là một câu chuyện buồn, nhưng nó giống như việc tác giả chỉ đơn giản nói là nó là một câu chuyện buồn, chứ không đem đến cho mình cái buồn từ nội tâm nhân vật như cách Rừng Na Uy đem lại, hay sự day dứt, tiếc nuối của La la land. Phải chăng chỉ là buồn cho cuộc đời của đôi nhân vật chính, và thương hại cho Ngạn
Điểm sáng của chuyện, theo cá nhân, thì vẫn là khung cảnh làng quê với cách viết đặc trưng của NNA. Đây cũng là điều mà mình kỳ vọng vào bộ chuyển thể sắp tới, khi đọc Mắt biếc trong đầu mình đã hiện lên những khung hình góc rộng tuyệt đẹp về làng quê Việt Nam. Thế nên chuyển thể Mắt biếc của Victor Vũ chắc sẽ là một tác phẩm mạnh về mặt hình ảnh, và những bản OST đi vào lòng người.

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Dít
Bạn ơi, trước khi viết review, bạn có thể chú ý hơn về phần kiểm tra nội dung và lỗi chính tả không ạ? Tên nhân vật là Ngạn chứ không phải Nhạn. :))
Đòi lại 1 chút công bằng cho tác phẩm Mắt Biếc và bác Ánh. Mình sinh năm 2k và chỉ vừa mới đọc tác phẩm gần đây, sau khi đã biết hầu như toàn bộ nội dung của tác phẩm nên những cảm xúc không còn như chữ "lần đầu" nữa.
Ngạn là chàng trai nhu nhược với tình yêu mãnh liệt, điều đó không thể chối cãi. Nhưng vẻ đẹp của tình yêu đó, có vẻ như đã bị mọi người nhìn sai khi quá chú tâm vào sự nhu nhược đó.
Thứ 1: Thứ tình yêu đó giản dị, đẹp và được miêu tả một cách chân thật. Cái đẹp, dù buồn thế nào nó vẫn đẹp. Cái tình yêu được thể hiện qua những hành động nhỏ nhặt, những cử chỉ quan tâm, những kỉ niệm đẹp đẽ. Một kiểu ngôn tình, rất khờ dại và cổ điển. Cho ta nhìn thấy vẻ đẹp trong đôi mắt kẻ đang yêu.
Thứ 2: Trong truyện cả Hà Lan và Ngạn đều là con người nhu nhược và vì vậy đem đến cái đau đớn cho cả 2. Hà Lan biết được tình cảm của Ngạn có khi là từ nhỏ, không yêu nhưng vẫn cho Ngạn hy vọng, không yêu nhưng vẫn muốn người ta bên cạnh, làm "bạn tốt". Sự ích kỉ và nhu nhược đó còn lớn hơn cả Ngạn và khiến mình cảm thấy ghét Hà Lan theo 1 cách nào đó.
Thứ 3: Chi tiết khiến mình thật sự cảm phục Ngạn không phải là vì tình yêu đối với Hà Lan, mà sự vị tha và chấp nhận đau thương về mình. "Nếu bất hạnh là thứ không thể tránh khỏi, thì xin nó hãy chỉ đổ xuống một người" (câu này mình nhớ đại ý) Ngạn chấp nhận để Hà Lan hạnh phúc, đem hết sự khổ đau về mình. Thậm chí còn phải chăm sóc Trà Long vì sự vô trách nhiệm của Hà Lan, không oán trách, thứ tình cảm đó có thể lớn đến nhường nào chứ? Ngạn có yêu Trà Long không? Chắc chắn có, nhưng Ngạn hiểu rằng tình yêu đó không hoàn toàn thuộc về Trà Long, rằng những kỉ niệm, nuối tiếc cũ kĩ ngày xưa sẽ mãi đeo bám anh. Yêu 1 người, là cái bóng của người mình rất yêu, Ngạn không phải là Hà Lan.
Có lẽ trong khuôn khổ 1 comment, mình chỉ viết nhiêu đây thôi. Quả thật, Mắt Biếc để lại cho mình sự day dứt vì không thể nào làm sao để có 1 cái kết khác được. Một bi kịch rất đời thường, rất hiển nhiên, rất hợp lý mà cho đến cuối cùng, nếu ta là Ngạn, nếu ta nhút nhát và khờ dại như Ngạn, ta cũng không thể nào tìm được cái kết nào tốt hơn được. Đó như là một điều hiển nhiên, xảy ra trong sự bất lực.
- Báo cáo

SomanyT
Mình thành thật xin lỗi về lỗi typing.
Cảm ơn bạn đã chia sẻ cảm xúc của mình. Tìm được một tác phẩm để bạn ưng ý là một câu chuyện tốt rồi 👍
- Báo cáo

Dít
Ưng ý thì không hẳn, chỉ là mình thấy tác phẩm không đến nỗi bị đánh giá thấp như vậy. Và giá trị nó đem lại rõ ràng là nhiều hơn như trên bài viết bạn đề cập trong bài viết. Tác phẩm có nhiều những câu nói hay ho mà người đọc đã bỏ qua, điều đó khá đáng tiếc. À, theo mình nhớ thì Mắt Biếc là truyện ngắn, tối qua giờ cứ băn khoăn mãi về chữ tiểu thuyết mà giờ mới nhớ ra. :))
- Báo cáo

SomanyT
Trailer ghi là chuyển thể tiểu thuyết của nhà văn NNA kìa
Còn xuất bản bìa in truyện dài
Đôi khi kỳ vọng cao thì sẽ thấy ko đc đáp ứng đủ thôi 😁
- Báo cáo

Dít
Vậy thì nhiều thứ không đồng nhất quá rồi :)) Xin lỗi vì trí nhớ của mình không tốt như mình tưởng :))
Ừ, có lẽ vì kì vọng quá cao thôi. Thậm chí mình cũng thấy review trên mạng nói khá ghê, nhưng lại có nhiều thứ chẳng thỏa mãn được mình, chỉ đơn giản là khen lấy khen để, ghi ra cảm xúc này nọ, còn nhiều cái khác thì bỏ qua. Mình thích cân bằng giữa cả 2 thứ lý trí và cảm tính hơn.
- Báo cáo

Hà Vũ Việt
Mình sinh sau tác phẩm 2 năm, nhưng đến năm thứ 2 đại học mới đọc được tác phẩm qua ứng dụng Wattpad của điện thoại cục gạch Nokia 6030. Cái ngày mà bỏ ăn bỏ ngủ 18 tiếng nằm đọc truyện. Trong các tác phẩm mình đã đọc, Mắt biếc để lại ấn tượng quá sâu sắc đến mình thời điểm đó. Đến giờ cũng không nhớ rõ nội dung tác phẩm ra sao, nhưng phải nói sau khi xem xong Trailer của tác phẩm khóe mắt tự dưng vẫn cay cay và cảm xúc vẫn dâng trào. Cũng có thể do lúc đọc tác phẩm trong hoàn cảnh gần giống với nhân vật chính. Nhưng phải nói bác NNA đem lại rất nhiều cảm xúc trong các tác phẩm bác viết. 

- Báo cáo

GodFather
Mình đồng ý với tác giả bài này ở một điểm là “có lẽ đó là sự cách biệt của thế hệ”; thêm nữa, có lẽ tác giả bài này chưa trải qua những cảm xúc như vậy (điểm này cũng có thể là do thời buổi này khác xưa nhiều, và do sự khác biệt về giới tính) nên việc đồng cảm với Rừng Na Uy nhiều hơn tác phẩm này âu cũng là điều dễ hiểu 😉
- Báo cáo

Geomancer
"Mắt biếc" rất hay, lần đầu đọc nó cũng là lúc còn đang là cậu học sinh cấp 3. Lúc đấy, mình cũng có snghi như Ngạn, tình yêu là một cái gì đó chỉ cần chân thành là đủ đôi khi chỉ cần 1 phía. Nhiều lúc nghĩ vậy nên tiếc cho Ngạn hơn. Nhưng sau này, bước vào đời trải qua dăm ba mối tình thì mới k thấy tiếc nữa, chỉ thấy đẹp. Đẹp ở đây là tình cảm học sinh là một thứ gì đó rất trong sáng, ngu ngơ, và đôi khi rất cố chấp ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Mình rất tiếc cho những ai tiếp xúc với tác phẩm này k đúng thời điểm, họ áp đặt những góc nhìn gay gắt của cuộc đời vào một tác phẩm mà đáng lý ra dành cho tuổi học trò 

- Báo cáo

tuna_salad
họ bảo do ông Ánh lúc trẻ cũng là 1 good boy nội tâm yêu màu tím lận đận chuyện tình cảm, nên khi viết chuyện về lứa trẻ thì ẩn mình dưới những nhân vật như ngạn hay bé tường. xem phim này xong chắc ấm ức như lần đầu đọc truyện mất.
- Báo cáo