Tổng bí thư Lê Duẩn: Những điều cần nhìn lại?
Đây là bài viết đầu tiên của mình trên spiderum -- cũng như bài viết đầu tiên về lịch sử, chính trị - một lĩnh vực mình rất đam mê...
Đây là bài viết đầu tiên của mình trên spiderum -- cũng như bài viết đầu tiên về lịch sử, chính trị - một lĩnh vực mình rất đam mê tìm hiểu và mong muốn được giao lưu. Mong mọi người cho ý kiến nhận xét và góp ý nhiệt tình, xin chân thành cảm ơn.
Có lẽ, mỗi khi nhắc đến cái tên Lê Duẩn- Tổng bí thư Đảng Lao Động Việt Nam trong suốt thời kì kháng chiến chống Mỹ cứu nước cũng như hai cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam và biên giới phía Bắc, một người ảnh hưởng sâu sắc đến tiến trình lịch sử của Việt Nam nửa sau thế kỉ 20- chúng ta lại được nghe đến những nhận xét tiêu cực như người đã đẩy đất nước lùi lại hàng thập kỷ, một người đầy tham vọng quyền lực. Điều đó là sự thật, hay phải chăng đó chỉ là một cái nhìn phiến diện dưới góc độ phán xét mà không có sự khách quan. Cũng giống như con trai ông đã nói: Lịch sử đã không công bằng với cha tôi.

Cố Tổng bí thư Lê Duẩn
Công lao không thể chối cãi…
Lê Duẩn (1907-1986) là Bí thư Đảng Lao động Việt Nam có thời gian tại vị lâu nhất, gần 25 năm, và cũng là một trong những người có ảnh hưởng quan trọng đến lịch sử, chính trị của Việt Nam nửa sau thế kỷ 20. Ông hoạt động trong xứ ủy Trung Kỳ và Nam Kỳ, đến năm 1957 được Hồ Chủ Tịch triệu tập ra Bắc và nhanh trong trở thành một nhân vật quan trọng trong bộ máy chính trị Việt Nam khi đó. Khi sức khỏe của Hồ Chí Minh ngày càng suy yếu, Lê Duẩn dần nắm quyền lực lớn hơn và đã trở thành người quyền lực nhất trong Bộ Chính trị kể từ năm 1967. Lê Duẩn không phải là người từng đi khắp thế giới như Hồ Chí Minh, cũng không phải là người đã sát cánh cùng Hồ Chủ Tịch ngay từ những ngày đầu xây dựng lực lượng như Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng. Vậy nên, việc đưa Lê Duẩn lên làm người kế cận và có quyền lực to lớn được hiểu như một ý định của Hồ Chủ tịch mong muốn hòa hợp dân tộc, thể hiện rằng Đảng Lao Động Việt Nam đại diện cho toàn thể dân tộc Việt Nam.
Lê Duẩn mang trong mình chủ nghĩa dân tộc, ý chí kiên cương, nhất quán trong việc thống nhất đất nước và bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, đặc biệt là với Trung Quốc. Ông là người đã đẩy nhanh quá trình giải phóng miền Nam thống nhất đất nước bằng biện pháp quân sự, có công lao to lớn dẫn đến thống nhất mùa xuân năm 1975. Lê Duẩn cùng bộ chính trị đã vạch ra sách lược cho cách mạng miền Nam, lợi dụng những thời cơ cốt yếu dẫn đến ưu thế trên bàn đám phán tại Paris, hay nắm lấy cơ hội để tiến tới thống nhất ngay trong những năm 75-76. Điều đó đã thể hiện một tầm nhìn chiến lược của một vị Tổng Bí thư lãnh đạo cách mạng toàn quốc. Ngoài kẻ thù xâm lược là Mỹ, Lê Duẩn còn có một thái độ cứng rắn không nề há đối với những đồng minh thân cận trong khối XHCN là Trung Quốc và Liên Xô, điều đó thể hiện qua câu nói: Chúng ta muốn thắng Mỹ, có một điều rất quan trọng là chúng ta phải không được sợ Mỹ, nhưng cũng không được sợ Trung Quốc và không được sợ Liên Xô. TBT Lê Duẩn đã sớm nhìn ra mưu đồ toan tính của Trung Quốc, và quả thực không lâu sau khi giải phóng, lợi dụng tình hình đất nước chưa ổn định, Trung Quốc đã kích động Pol Pot quấy nhiễu biên giới và giết hại dân thường Việt Nam, không những thế còn tiến hành cuộc chiến tranh biên giới năm 1979. Lê Duẩn đã chèo chống đất nước vượt qua cả ba cuộc chiến tranh tàn khốc và bảo vệ nền độc lập của Việt Nam những ngày đầu non trẻ.

Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước mùa xuân năm 1975
Đọc thêm:
Những sai lầm lịch sử…
Thế nhưng, trong suốt sự nghiệp dẫn dắt đất nước của mình, Lê Duẩn đã để lại những sai lầm lịch sử. Như đã nói ở trên, quyết định đưa Lê Duẩn lên làm người kế cận và có quyền lực tối cao thể hiện mong muốn Đảng Lao động Việt Nam sẽ đại diện cho toàn thể dân tộc Việt Nam của Hồ Chí Minh, tuy nhiên việc không lựa chọn một trong những người thân cận sẽ dẫn đến một sự bất đồng trong quan điểm chính trị cũng như phân chia quyền lực. Những cái tên như Hồ Chí Minh hay Võ Nguyên Giáp đã có một vị thế rất lớn tại Việt Nam, nên nghiễm nhiên sức ảnh hưởng và quyền lực cũng rất lớn, điều đó đã tạo nên một rào cản cho Lê Duẩn chạm đến quyền lực cao nhất. Năm 1967 đã xảy ra một cuộc “thanh trừng”, mang tên: Vụ án xét lại chống Đảng, do Trưởng ban tổ chức Trung ương Lê Đức Thọ- một người thân cận với Lê Duẩn, và bộ trưởng bộ Công an Trần Quốc Hoàn khi đó lãnh đạo. Trước đó, những người lãnh đạo cao nhất của Bắc Việt Nam chia làm 2 phe, một bên ủng hộ việc đẩy nhanh chiến tranh vũ trang để thống nhất đất nước, đứng đầu là Lê Duẩn, Lê Đức Thọ và Đại tướng Nguyễn Chí Thanh. Bên còn lại là Hồ Chủ tịch và Đại tướng Võ Nguyên Giáp mong muốn xây dựng nền móng vững chắc XHCN tại miền Bắc, tạm thời hòa hoãn với VNCH, tránh việc nhảy vào của Mỹ. Chính bất đồng tư tưởng này đã dẫn đến sự chia rẽ sâu sắc trong bộ máy chính trị Bắc Việt Nam, và sau khi Đại tướng Nguyễn Chí Thanh qua đời một cách đột ngột, Lê Duẩn đã nhanh chóng bắt giam những người theo tư tưởng đối lập. Do vị thế của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, nên việc có một hành động cứng rắn sẽ dấy lên sự phản đối lớn, thay vào đó hàng loạt những cận thần của Đại tướng bị giam giữ như một cách cô lập mềm và hạn chế quyền lực của ông. Điều này có thể hiểu rằng Lê Duẩn lo ngại Đại tướng Võ Nguyên Giáp bằng sự ủng hộ của dân chúng có thể sẽ bước vào bộ máy chính trị và trở thành vị lãnh tụ tối cao.
Và quả nhiên, những cuộc họp Bộ chính trị sau đó đều vắng mặt hai người quyền lực, đó là Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp. Sách lược cho cuộc tổng tấn công Tết Mậu thân 1968 do Lê Duẩn và Lê Đức thọ vạch ra được gửi cho Hồ Chủ tịch chỉ bởi lẽ sự ảnh hưởng của Hồ Chí Minh vẫn quá lớn, còn không hề xuất hiện sự tham gia của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Tuy rằng sự kiện Tết Mậu thân năm 1968 đã gây một cú sốc lớn cho chính quyền Mỹ- VNCH, tuy nhiên nó lại gây một thiệt hại rất lớn cho quân đội GPMNVN, hàng loạt ổ tình báo bị bại lộ, phải mất đến 3 năm sau lực lượng mới có thể khôi phục. Sau những cuộc tiến công không mang lại kết quả, cuối cùng Đại tướng Võ Nguyên Giáp cũng được trao lại địa vị của mình và dẫn dắt cuộc cách mạng. Sau giải phóng, dường như một lần nữa quyền lực của Đại tướng lại bị chèn ép, ông được giao vị trí phó thủ tướng kiêm Trưởng ban kế hoạch hóa gia đình, một điều gây tranh cãi rất lớn. Hàng loạt những vị tướng thân cận của Đại tướng Võ Nguyên Giáp đột ngột qua đời ngay trước thềm Đại hội Đảng lần VI, và ông như lạc lõng trên chính trường khốc liệt.

Sự kiện Tết Mậu Thân 1968
Đọc thêm:
Một điều mà những người thuộc thế hệ cũ có lẽ không thể quên, đó là thời kỳ bao cấp, một vết đen trong lịch sử hiện đại Việt Nam. Sau giải phóng, đất nước đi theo nền kinh tế tập trung bao cấp, bộ chính trị đặt ra mục tiêu phát triển vượt bậc cho đất nước vừa bước ra từ chiến tranh. Thế nhưng, những mục tiêu lại không thể đạt được, nền kinh tế trì trệ, lương thực hao hụt, người người phải ăn bo bo chống đói, lạm phát hàng trăm phần trăm… Phải mãi đến sau đại hội Đảng toàn quốc lần VI năm 1986, các chính sách của thời kì “Đổi mới”, chuyển từ kinh tế bao cấp sang kinh tế thị trường thì nền kinh tế đất nước mới có phần khởi sắc.

Thời kỳ bao cấp ở Việt Nam những năm 1975- 1986
Ngoài ra, như đã dự đoán từ trước, âm mưu biến Việt Nam thành một nước chư hầu từ bao đời của Trung Quốc vẫn không đổi. Những chính sách ngoại giao cứng rắn của TBT Lê Duẩn thể hiện một ý chí cương quyết, cứng rắn, và chúng ta đã chiến đấu thêm 10 năm nữa cho hai cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc và Tây Nam. Nhưng có vẻ như chúng ta đã giẫm vào một cái bẫy giăng sẵn của Trung Quốc. Pol Pot được chính quyền Trung Quốc nuôi dưỡng liên tục quấy phá, buộc ta phải có một hành động đáp trả, và chúng ta đã mất một thập kỷ để xây dựng một chính quyền “đủ lông đủ cánh” cho Campuchia. Đây lại là cái cớ để Trung Quốc dấy lên cuộc chiến tranh biên giới với lí do Việt Nam là kẻ xâm lược; cả thế giới quay lưng, duy chỉ có Liên Xô có một hành động cứng rắn là tập trung 60 vạn quân ngay sát biên giới Trung Quốc buộc Trung Quốc phải rút lui. Có thể nói rằng chúng ta vẫn luôn giữ một thái độ kiên quyết với những kẻ xâm lược, nhưng một chính sách hòa hoãn mềm mỏng đôi khi lại có thể giúp Việt Nam tránh khỏi đổ máu. Bởi lẽ, hai cuộc chiến tranh biên giới và nền kinh tế bao cấp đã khiến Việt Nam kiệt quệ hoàn toàn.

Chiến tranh biên giới Tây Nam từ năm 1978- 1988

Chiến tranh biên giới phía Bắc 1979
Và những điều cần xem xét.
Một trong những điều quan trọng để trở thành một người lãnh tụ tối cao đó chính là tập trung quyền lực, và hành động thanh trừng của Lê Duẩn là một việc để củng cố quyền lực. Chúng ta không thể phủ nhận rằng vị trí của Đại tướng Võ Nguyên Giáp trong lòng nhân dân là rất lớn, và dù có hay không sự tham dự vào bộ máy chính trị, thì vô tình Đại tướng đã có vị trí gây lo ngại cho TBT Lê Duẩn. Và rõ ràng, chính trị không phải nơi để phân chia quyền lực. Chúng ta đã thấy điều này ở Stalin, khi ông thanh trừng hàng loạt những tướng lĩnh có công lao rất lớn trong chiến tranh thế giới thứ 2, với một cách thức tàn nhẫn hơn nhiều.
Về những chính sách kinh tế của Lê Duẩn trong những năm sau giải phóng, đó là một chính sách sai lầm. Tuy nhiên, một số tài liệu cho rằng thực tế Lê Duẩn đã muốn duy trì một nền kinh tế thị trường tại miền Nam, và nền kinh tế tập trung tại miền Bắc để có thể so sánh và tìm ra phương án tối ưu. Nhưng hoàn cảnh khi đó lại cản trở ý muốn này của TBT Lê Duẩn, các nước XHCN khi đó đều theo kinh tế tập trung, một nước vừa thống nhất với sự giúp đỡ rất lớn thì khối XHCN lại đi theo con đường của các nước tư bản thù địch, có thể dẫn đến sự chia rẽ và đẩy Việt Nam ra khỏi khối XHCN. Điều đó có thể còn gây nguy hại hơn, khi Việt Nam vốn dĩ đã bị phương Tây cấm vận, nay lại bị khai trừ khỏi khối XHCN, thì có thể nói Việt Nam như một quốc gia bị cô lập hoàn toàn trên thế giới. Có lẽ, việc duy trì ngần ấy năm nền kinh tế thị trường không hẳn là do sai lầm của Bộ chính trị khi đó, mà có thể do tình thế ép buộc, nhưng điều đó vẫn không thể là lí do cốt lõi cho sự đi xuống nghiêm trọng của Việt Nam trong thời gian một thập kỷ.
Đại hội Đảng toàn quốc lần VI, thời kỳ Đổi mới của Việt nam

Kết
Dù vẫn có nhiều tranh cãi về cố Tổng Bí thư Lê Duẩn, nhưng chúng ta vẫn không thể phủ nhận công lao cũng như tinh thần dân tộc của ông. Và những sai lầm, cần phải biến nó thành một bài học quý giá cho hậu thế, để chúng ta có một con đường đi đúng đắn hơn, phù hợp hơn.
Bút thép
Nguồn: Wikipediatienphong.vn
Bài viết cùng chủ đề:

Lịch sử
/lich-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
linhngao
Mình nghĩ đoạn "Bên còn lại là Hồ Chủ tịch và Đại tướng Võ Nguyên Giáp mong muốn xây dựng nền móng vững chắc XHCN tại miền Bắc, tạm thời hòa hoãn với VNCH, tránh việc nhảy vào của Mỹ" nên sửa lại 1 chút, vì lãnh đạo VN khi đó đều hiểu Mĩ chắc chắn sẽ can thiệp, ko có chuyện họ ngây thơ mà cố tránh điều tất yếu đó. Theo lời kể của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, khi ông vừa thắng trận Điện Biên trở về thì Hồ Chí Minh đã nó rằng "Còn phải đánh Mĩ nữa".
Thứ đến là hòa hoãn với VNCH, mình cũng ko cho rằng Hồ Chí Minh hay Võ Nguyên Giáp có ý định đó, hòa hoãn chỉ là tạm thời. Họ chỉ tuân thủ hiệp định để đảm bảo tính chính nghĩa về mặt pháp lý, đó là cơ sở quan trọng để nhận đc sự ủng hộ của dư luận quốc tế. Kiểu cách này thì chúng ta cũng đã bắt gặp khi Chính phủ VNDCCH hòa hoãn hết lần này đến lần khác với Pháp trước ngày Toàn quốc kháng chiến. Thực tế những hành động của chính phủ Hồ Chí Minh khi đó là tỏ ra động thái thiện chí về mặt ngoại giao và câu kéo về mặt thời gian, chứ họ đều đã chuẩn bị đầy đủ cho 1 cuộc đối đầu với Pháp. Giai đoạn đầu của cuộc kháng chiến chống Mĩ cũng tương tự.
Việc xuất hiện 2 phe trong nội bộ khi đó, mình cho là sự bất đồng về phương thức tiến hành chiến tranh. giữa 1 bên muốn chiến tranh quy ước và 1 bên muốn chiến tranh du kích, 1 bên muốn tiến hành ngay và 1 bên muốn tiến hành lâu dài. Thực tế phe của Lê Duẩn đã thắng thế và nắm quyền lực cao nhất trong suốt cuộc chiến, nhưng cũng phải mất 15 năm từ lúc Lê Duẩn lên làm TBT, đất nước mới thống nhất.
Việc phe Lê Duẩn thắng thế trong cuộc tranh giành quyền lực dù rằng cả Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp có uy tín tuyệt đối trong nhân dân, mình cho rằng đó là bởi Đại tướng Võ Nguyên Giáp ko giỏi về các thủ thuật chính trị bằng Lê Duẩn hay Lê Đức Thọ, hơn nữa ông cũng có vẻ ko phải là người khao khát quyền lực và ko bao giờ sử dụng đến những quyền lực mà mình đc đặc cách. Về điểm này, Võ Nguyên Giáp rất giống Trần Hưng Đạo. Còn Hồ Chí Minh, lúc này sức khỏe của ông đã giảm sút nhiều, ông không thể trực tiếp 1 tay gồng gánh tất cả như thời Nhà nước non trẻ nữa. Hơn nữa, điều mà Hồ Chí Minh lo lắng nhất có lẽ luôn là sự mất đoàn kết nội bộ. Xin trích 1 câu chuyện, vào năm 1945, nhà thơ Tố Hữu có dịp hỏi Bác:
"Thưa cụ, một bên thì Tây, một bên thì Tàu, bên nào đáng sợ hơn?"
"Tây cũng không đáng sợ. Tàu cũng không đáng sợ. Đáng sợ nhất là các chú."
Giữa lúc cuộc kháng chiến còn đang gay go quyết liệt, Hồ Chí Minh cần sự đoàn kết nội bộ hơn bao giờ hết. Ông biết Võ Nguyên Giáp là 1 vị tướng vô đối, nhưng ko phải đối thủ chính trị của Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, nếu ông ủng hộ tướng Giáp thì TBT Lê Duẩn với tham vọng của mình sẽ chỉ khiến nội bộ thêm rạn nứt. Dẫu sao, Võ Nguyên Giáp lẫn Lê Duẩn, Lê Đức Thọ đều lỗi lạc và khát khao thống nhất hơn là khát khao quyền lực, ông Hồ hiểu dù ông trao quyền cho ai, người đó vẫn đủ khả năng chiến đấu đến cùng, nhưng ông cần trao cho người nào để khối đoàn kết đc giữ vững, và người nhẫn nhịn hơn là người chịu thiệt thòi hơn.
- Báo cáo
hellman1601
Bài viết của bạn rất hay và khách quan. Lê Duẩn là 1 nhân vật gây tranh cãi trong lịch sử Việt Nam thế kỷ 20. Tầm ảnh hưởng của ông chắc không kém Hồ Chí Minh hay Ngô Đình Diệm. Tuy nhiên, các tác động tiêu cực của 10 năm bao cấp đã làm lu mờ hoàn toàn các thành tích khác của Lê Duẩn. Đặc biệt, các câu nói của ông về kinh tế được dùng làm minh chứng cho khả năng lãnh đạo của những người công sản khi hoà bình
- Báo cáo

Minh Triet
Cảm ơn tác giả về bài viết.
Chủ tịch Hồ Chí Minh chọn ông Lê Duẩn là người kế tục vì Bác là người công tâm, đặt đất nước lên trên hết. Vì Bác biết rằng tình hình chiến trường miền nam thì ông Lê Duẩn sẽ nắm rõ tình hinh hơn ông Võ Nguyên Giáp.
- Báo cáo
Nguyen Vinh Hien
Có những dữ kiện lịch sử bạn nhầm lẫn. Thứ nhất là bạn đặt sự kiện 10 năm Việt Nam ở Cam trước sự kiện đánh nhau với TQ, thực tế là mình đánh Polpot chỉ nửa tháng, ngay sau đó TQ nó đánh mình luôn. 10 năm ở Cam là thời gian từ 79-89 là sau cuộc chiến biên giới với TQ rồi.
Tiếp theo là sự hỗ trợ của Liên Xô, mình không thấy có vụ Liên Xô tập trung 60 vạn quân ở biên giới nên TQ mới rút lui. LX hỗ trợ Việt Nam lập cầu vận tải, không có sự tham gia về quân sự trực tiếp. Thông tin này bạn xem lại nhé.
Quan điểm của mình: đánh Polpot là bắt buộc, bởi mình đã hoà hoãn với Polpot nhiều lần nhưng người Việt vẫn bị nó thịt liên tục. Có là cái bẫy giăng ra hay không thì cũng đành phải đánh vì hết cách rồi. Thứ hai là sau khi giải phóng Mỹ cấm vận, Asean cô lập, Cam và TQ đánh 2 đầu đất nước. Chọn chính sách kinh tế nào thì xác định cũng chẳng khá hơn được. Nên sự đói nghèo ấy không đến từ việc ông Lê Duẩn chọn bao cấp mà bối cảnh + nội tại Việt Nam khi đó có cái gì để mà làm giàu đâu.
- Báo cáo

Học Sinh Chuyên Sinh
Thông tin về việc LX kéo quân đội gần với biên giới TQ là có, bạn nên xem lại phần này
- Báo cáo
Thiên Vũ
Không hiểu sao bạn nói kinh tế bao cấp mà không sai lầm chỉ do nội tại Việt Nam yếu. Vậy cho hỏi trước 75 Miền Bắc kinh tế như thế nào mà không có chuyện ăn bobo, ăn gạo sạn, thiếu vải mặc.
Chắc chắn là Miền Bắc kinh tế nhà nước làm chủ và nhân dân sản xuất vẫn được ăn uống đàng hoàng, nếu đói mà kêu họ đồng lòng đi chiến đấu chống Pháp, chống Mỹ thì làm gì có tinh thần mà đánh => vì vậy cho thấy rằng kinh tế bao cấp là SAI LẦM CỰC KỲ NGHIÊM TRỌNG chứ không phải do NỘI TẠI.
Điển hình là Triều Tiên bây giờ chỉ có buôn bán với Trung Quốc và buôn bán ngầm. Kinh tế chắc chắn là do Nhà nước nắm giữ nhưng dân nó cũng không có ăn bobo, ăn khoai độn.
- Báo cáo

Viet Anh Tran

Cảm ơn bác vì bài viết nhiều thông tin
Tôi cũng rất thích tìm hiểu thêm về lịch sử, hy vọng sẽ được đọc nhiều hơn các bài viết của bác.
Ôn cố tri tân, chúng ta ko đủ khả năng và sự thông tin cần thiết để buông lời phán xét tiền nhân, nhưng chắc chắn nên hiểu và có tư duy của riêng mình về lịch sử

- Báo cáo

Sharp_writing
Thật ra cảm hứng mình viết bài là từ sau khi mình đọc bài của bạn về Lê Đức Thọ - Henry Kissinger
Mong rằng mình sẽ được đọc thêm nhiều bài của bạn về lịch sử =)))

- Báo cáo

Viet Anh Tran

Cảm ơn bác, t cũng đang định viết bài đây :3
- Báo cáo