Tôi bắt đầu nhận thức được rằng mình là một đứa trẻ xinh xắn từ hồi tôi 5 tuổi. Khi bất kỳ người lớn nào lần đầu gặp gỡ cũng xoa đầu, hoặc nựng và thơm lên má, hoặc vuốt tay nhìn tôi trìu mến, rồi xuýt xoa: "Con nhà ai mà dễ thương quá vậy trời"; "Da trắng quá ta ơi"; "Lại cô hun miếng coi"; "Con gái xinh quá đi...". 
Tôi nhớ cứ mỗi ngày đến trường Mẫu giáo là mẹ tôi sẽ làm một kiểu tóc khác nhau cho tôi. Bố tôi cũng thích ngắm con gái điệu đà, bố luôn kiên nhẫn đợi mẹ tôi làm điệu cho tôi. Có hôm tôi được tết tóc đuôi sam, có hôm cột cao 2 cái sừng, có hôm cài nơ hồng, có hôm đeo băng đô đỏ. Ngày nào cũng váy áo xúng xính đi học, hát múa đọc thơ đều đủ cả, cái miệng líu lo suốt cả ngày không biết mệt. Giày dép của tôi sắp ngay ngắn trên chiếc kệ ở ngay cửa ra vào. Tôi nhớ bố tôi đứng trước sân, bóp kèn "ting ting" trong lúc tôi nhăn trán chống nạnh, đứng hồi lâu trước cái kệ giày đó để chọn lựa. 
Hễ sáng hay chiều, hễ tôi đi học hay tôi học về, cứ thấy bố đèo tôi, là từ đầu ngõ đến cuối ngõ, người lớn nào cũng gọi tên tôi, rồi vẫy vẫy tay với tôi, còn tôi thì cười tít mắt, "mi gió" rồi líu lo cái miệng: "bái bai dì Linh con đi học", "thưa ông sáu con đi học mới về"...

Đọc thêm:

Trường Mẫu giáo thường hay tổ chức thi "Bé khỏe bé ngoan", "Chương trình văn nghệ mừng xuân", lúc nào tôi cũng được chọn đứng ở hàng đầu trong mọi cuộc biểu diễn. Nếu là hát tốp ca, tôi luôn được cô cho cầm micro, nếu là múa nhóm, lúc nào tôi cũng đứng ngay giữa đội hình, nếu là biểu diễn thời trang, lúc nào tôi cũng đi cặp với bạn trai nào đẹp nhất khối, lớp Mầm rồi đến Chồi rồi đến Lá, năm nào cũng thế. 
 Các bạn rất thích chơi với tôi, các bạn gái hay đến nhà tôi chơi búp bê, thích ngắm váy áo của tôi và hay khen tôi xinh. Các bạn trai hay mua bánh cho tôi ăn, tôi không thích ăn vặt nên lần nào cũng phát lại cho những bạn gái đi cùng. Tôi mơ hồ hồi tưởng về những ngày tháng đó, và biết rằng tôi đã từng kiêu ngạo. Một đứa nhỏ khi được nhiều người lớn khen ngợi và xuýt xoa mỗi khi nó xuất hiện, nó đâm ra có một sự tự mãn về bản thân. Tôi nhớ có một lần, hồi tôi lớp 2, mẹ của một bạn trai trong lớp đã vào tận cửa lớp lúc chúng tôi xếp hàng chuẩn bị ra về, hỏi tìm tôi, chỉ với lý do là tò mò trông tôi như thế nào mà bạn ấy về nhà suốt ngày khen xinh rồi đòi mẹ phải cưới tôi cho bạn ấy. Sau hôm đó, bạn ấy đã rất buồn bởi vì tôi đã nghỉ chơi bạn với lý do, tôi sau này không thích lấy bạn ấy làm chồng. 
Tôi dần càng kiêu ngạo và tự cao hơn. Kiêu ngạo của cái tuổi đấy là bắt đầu nghĩ mình là đứa được yêu thương vì mình xinh xắn, vậy nên không cần ngoan quá, và cũng không cần cố gắng ngoan quá thì vẫn được yêu thương. Tôi nghĩ điều tệ hại nhất với một đứa con nít là cho nó biết nó xinh đẹp. Lời khen ngợi khác với lời khích lệ. Lời khen nên được dùng đúng cách và đúng lúc. 
Khi tôi 9 tuổi, tôi được bố mẹ cho đi học Thể dục nhịp điệu và Taekwondo. Lúc đó tôi vào học muộn hơn các bạn, nhưng chỉ sau 2 tuần, tôi đã theo kịp, thậm chí còn làm được những động tác uốn dẻo khó nhằn. Thầy dạy Thể dục nhịp điệu liền cho tôi lên hàng đầu trong đội hình biểu diễn ngay sau đó. Còn ở lớp võ, chủ yếu lại chỉ toàn con trai, thầy tôi giao nhiệm vụ, thông thường ai học lâu sẽ dạy lại cho những đứa lơ ngơ đai trắng mới vào. Các anh lớn đai xanh, đai nâu, anh nào cũng giành nhau xung phong dạy cho tôi. Thấy cảnh đó, thầy chỉ bật cười thích thú, rồi bảo rằng tôi được tự chọn sư huynh. Tôi liếc nhanh một lượt, mọi ánh mắt đều nhìn tôi một cách trông chờ. Cuối cùng, tôi kiêu kỳ chỉ tay vào một anh đai xanh ốm nhom đen thui - người duy nhất không tranh giành trong "trận chiến" đó. 
Thầy dạy Taekwondo là một ông già khoảng 60 tuổi. Ban ngày, thầy là bảo vệ trong trường bố tôi, ban đêm, thầy đi dạy ở nhà thiếu nhi. Trước đây tôi quen gọi ông ấy là "ông", nên sau này lúc học võ, tôi cũng không đổi xưng hô. Tôi thích gọi "ông" cho khác các bạn lớp võ. Vì điều đó có vẻ làm tôi "oách" hơn bởi một mối thân thiết với thầy, "đây là ông tôi đấy các bạn ạ", kiểu kiểu vậy. 

Đọc thêm:

 Vì tôi học chiều, nên tôi thường vào trường bố chơi vào buổi sáng. Tất cả thầy cô giáo trong trường, ai tôi cũng đều quen hết cả. Tôi đem vở bài tập theo rồi ngồi ngay ngắn ở văn phòng. Làm bài xong, tôi thường sang thư viện chơi với cô thủ thư, cổ sẽ lấy rất nhiều truyện tranh cho tôi đọc. Đọc chán, tôi lại đi dạo vườn cây học tập, đợi hết tiết, đến trưa, bố sẽ đưa tôi về. 
Bữa nọ, ông thầy dạy võ tưới mấy chậu cây ngoài hành lang, rồi vào văn phòng trường. Thấy tôi ngồi vẽ tranh một mình, ông ấy vẫy tay gọi tôi. Tôi bỏ dở bức tranh, lạch bạch hí hửng chạy lại chỗ thầy, và hỏi: "Ông gọi con ạ". Ông ấy gật đầu. Và rồi ông gom 2 cổ tay tôi lại một mối, dùng một tay siết chặt 2 cổ tay tôi. Tay còn lại, ông ấy bóp mũi tôi. Tôi tưởng đó là một thế võ, vừa ngạt, vừa loạng choạng, tôi lắp bắp: "Ông ơi các anh chưa dạy con bài này...". Ông ấy lại siết tay mạnh hơn, và rồi hung hăng đè tôi ra bàn, hôn ngấu nghiến vào môi tôi. Nhận ra sự bất thường, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc vùng vẫy trong yếu ớt và hoảng loạn. Tôi vẫn nhớ thứ nước nhơ nhớp ấy tràn lan khắp miệng tôi, mũi tôi, cằm tôi. Đến khi tôi tưởng như mình sắp không thở được nữa, ông ta mới buông tôi ra, cười hề hề rồi nói, "Tối kêu sư huynh dạy lại nhé. Thầy kiểm tra vầy thấy chưa được lên đai đâu. Haiz....Cháu ông xinh thế không biết".
Chuyện đó ám ảnh tôi. Khiến tôi bắt đầu hoài nghi về sự yêu thương mà trước giờ tôi hay được nhận. Từ đó, tôi không còn hào hứng khi nhận bất kì lời khen nào. Tôi kể với mẹ, tôi nhớ mặt mẹ đỏ bừng, nóng hổi, nước mắt mẹ trào ra. Khi mẹ ôm tôi vào lòng, tôi nghe được tiếng nấc của mẹ. Mẹ cho tôi nghỉ học võ ngay bữa đó. Nhưng bố tôi thì không biết việc đấy, bố không vui vì mẹ cho tôi nghỉ học không lí do. Tôi ít nói dần, ít soi gương hẳn. Thỉnh thoảng tôi hay gặp ác mộng, và tỉnh dậy thì thấy một tay mình tự siết, cào cấu cổ tay còn lại đến trầy xướt tứa máu. Năm đó, tôi mới có 9 tuổi.
Tôi trầm hơn, ít khi chia sẻ với bố mẹ như hồi bé. Trừ giờ cơm, tôi giam mình trong phòng. Bố mẹ nói gì thì tôi im lặng làm nấy, không phản hồi, không biểu lộ cảm xúc, không cười hay khóc, không vui hay buồn, không nhõng nhẽo cũng không ngang ngạnh. Tôi chơi Facebook nhưng chỉ toàn đăng video tập đàn và tranh tôi vẽ. Tôi thích được khen một bản đàn hay, một bức tranh đẹp, hơn là được khen một khuôn mặt xinh. Tôi đi thi nhiều cuộc thi chỉ vì muốn được thỏa mãn cảm giác lên bục nhận thưởng, được xướng tên, được vỗ tay. Số lượng các bạn nam thích tôi ngày càng nhiều. Có vẻ họ thích con gái ít nói và nghiêm nghị. Các bạn nữ thì càng ngày càng ghét tôi. Tôi chỉ có một nhóm bạn thân con gái. Khi được tặng bánh kẹo từ các bạn nam, tôi đem ngay sang nhóm đó. Nhóm đó vui, học giỏi, ngoan (hơn tôi), và đặc biệt không bao giờ khen tôi xinh. Tôi rất vui vì điều đó. 

Đọc thêm:

Rồi một lần, tôi tình cờ nghe được nhóm bạn thân của tôi nói về việc họ nghĩ tôi giả tạo, vì chẳng ai là không thích được khen xinh. Họ nói tôi nhà giàu, có bố làm to nên được thầy cô thiên vị. Họ ghét việc các bạn nam hay viết thư tỏ tình và mua cho tôi nhiều quà bánh. Rằng tôi trước mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng nhưng sau lưng thì lại mồi chài, lẳng lơ...
Hôm sau, một bạn trong nhóm nói với tôi: "Lát học về, đám tụi mình kéo qua quán kem đối diện trường ha mày". Tôi nhìn thẳng vào mắt bạn: "Tụi mày có thật lòng muốn rủ tao đi không? Tụi mày có thật lòng muốn chơi với tao không? Nếu không thì sao phải làm bộ như thể yêu quý tao lắm vậy...". Tôi bỏ về trước. Về đến nhà, khi tôi sửa soạn thay quần áo để tắm, lúc rửa mặt, thấy mắt mình ướt, tôi mới biết là mình đã khóc. Đã lâu rồi kể từ năm tôi 9 tuổi, hình như tôi không khóc. Và đó là lần hiếm hoi tôi có thể rơi nước mắt. Năm đó, tôi 15 tuổi. 
Tôi lên cấp 3. Cảm giác trở thành thiếu nữ khiến tôi có chút bồi hồi. Tôi thi đậu vào trường mà bố mẹ tôi kỳ vọng, được lên Facebook trường vì là thủ khoa đầu vào. Từ ngày đó, tôi trở thành em gái quốc dân của các anh lớp trên, thành cô gái được quan tâm và săn đón của các bạn nam bằng lứa. Số lượng người add friend tôi tăng lên nhanh chóng. Thời gian đó, tôi có vẻ vui hơn, tôi yêu vô cùng tiếng đàn của mình và nhà tôi suốt ngày vang vang những khúc nhạc du dương. Tôi thích nhất là "Ballade Pour Adeline" và ngày nào cũng chơi bài đó. 
Cô chủ nhiệm và các bạn đề cử tôi làm Phó học tập, tôi không nhận. Chỉ trong một tháng đầu mà hộc bàn tôi đã có quà và thư của 5 người. Có 2 hôm nhà tôi còn có 1 cành hồng và thiệp. Bố tôi bắt đầu la mắng, trách phạt tôi, bố nghĩ tôi vừa vào cấp 3 đã bày đặt chuyện trai gái hò hẹn. Tháng sau, trường tôi có 1 cfs nói rằng "Thủ khoa khối 10 kênh kiệu, chảnh chó. Vì tính cách hãm lờ nên cấp 2 từng bị hội bạn thân tẩy chay. Cô chủ nhiệm chọn vào ban cán sự mà không nể mặt cô....". Tôi chỉ dám đọc một nửa cfs, không đủ can đảm để kéo xuống phần bình luận. Tôi thấy có tới 57 comments. Cũng có thể có người bênh tôi, hoặc không ai cả. Nhưng tôi đã out ngay khỏi page. Và xóa luôn Facebook của mình. 
Tôi học trong một lớp chuyên Tự nhiên nhưng thiên hướng lại lệch về các môn Xã hội. Tôi không chơi thân với bất kỳ ai trong lớp, kể cả bạn nữ ngồi cạnh tôi. Nhưng tôi hay chỉ bài bạn ấy, còn bạn ấy thì hay cho tôi mượn viết, coi ké sách vì tôi là chuyên gia hay quên. Dẫu vậy, cả hai đều nói ít hoặc cực ít. Nhưng thật lòng tôi đã rất quý cô gái đó. Vì khi tất cả các bạn nữ trong tổ tụm lại nói móc mỉa tôi, bạn là người duy nhất không tham gia. 
Cuối học kì 1, tôi có bạn trai, bạn ấy là Lớp trưởng lớp tôi. Đến bây giờ, với tôi, đó là chàng trai học giỏi Hóa nhất từ trước đến nay mà tôi từng biết. Hội diễn 26.3 sắp tới, cô chủ nhiệm và các bạn nam đề cử tôi đi thi "Nữ sinh thanh lịch". Tôi không muốn. Tôi biết mình đã mang quá đủ tiếng xấu. Bố tôi chắc chắn sẽ nói tôi đi thi vì muốn thu hút nhiều bạn trai, vì muốn được nhiều người để ý...
 Nhưng rồi, tôi đã nghĩ, tôi cũng sợ mọi người nói tôi chảnh chọe, làm giá. Người yêu tôi khuyên tôi nên đi thi, bạn ấy muốn được chụp ảnh và làm video cho tôi ở vòng loại. Tôi muốn được là nàng thơ của riêng mình bạn ấy. Thế là tôi đồng ý. 
Tôi qua vòng loại, được chọn vào top 10 chung kết. Tôi nổi tiếng hơn trong trường, và cả trường khác. Còn khoảng 2 tuần nữa là đến chung kết, bạn nam giỏi Hóa của tôi bỗng quay ngoắt 180 độ, ghen tuông nghi ngờ, cáu gắt vô cớ.  Tôi đến gặp cô chủ nhiệm và thầy Bí thư Đoàn trường, xin được rút khỏi cuộc thi. Tôi chia tay mối tình đầu. 
Scandal của tôi càng lớn hơn sau lần đó. Tôi học sa sút hẳn. Thế là tôi được gắn mác trước đây điểm cao nhờ cái mặt có-cảm-tình, nhờ được thầy cô thiên vị. Tôi sợ phải là tâm điểm chú ý và chịu sự soi mói của mọi người. Tôi bỏ bê bản thân bằng cách ăn thật nhiều đồ chiên xào để da mình nổi mụn, thức đêm cho mắt thâm quầng, mặc hoài một bộ quần áo cũ ở lớp học thêm. Tôi ném hết son dưỡng và nước hoa vào sọt rác. Nhà tôi thưa thớt dần tiếng đàn. Tôi xin bố mẹ chuyển trường. Bố đã tát tôi. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi bị bố đánh.
Học sinh trường chuyên sang học trường thường là một sự kiện hấp dẫn rất đáng được thiên hạ cười cợt hả hê. Trường mới của tôi là nơi nổi tiếng với những đám con nhà giàu, ăn chơi lêu lổng và học rất tệ. Tôi được vào một lớp "chọn", nghĩa là lớp đấy đỡ hơn các lớp khác. Ở đây, tôi càng lạc lõng hơn. Tôi phải lập một tài khoản Facebook vì thầy cô giao bài tập qua đó là chủ yếu. Thông báo gì của cô chủ nhiệm cũng đều gửi group. Và đám con trai lớp tôi liên tục gửi những tin nhắn quấy rối, bình phẩm về thân thể tôi. Đỉnh điểm, một lần học tăng tiết về muộn, 3 đứa lớp tôi chạy theo tôi và liên tục cat-calling, cười đùa bỡn cợt rất nhiều. Tôi điên cuồng đạp xe cho nhanh để thoát khỏi đám trai ngạo mạn  bệnh hoạn đó. Tôi cắm đầu chạy, đầu óc trống rỗng, tay run và toát mồ hôi ướt đẫm, còn chân tôi cứ như là mất cảm giác. Đến đoạn ngã tư, tôi loạng choạng, rồi bị trượt bánh xe, ngã nhào ra đường. Bọn họ la lên với nhau: "Kìa... Mày làm người ta sợ quá té rồi kìa,... Mày đấy... chứ đéo phải tao.... Mày đấy, mày cứ la lên làm bạn ấy giật mình.... Ơ té thế hỏng mất cái mông xinh rồi...". Họ cười to. Rồi bỏ đi. 
Lúc đó, một chị gái và một bác trai đến đỡ tôi đứng lên. Tay tôi bị trầy nặng, quần tôi rách. Cả người ê ẩm và máu me. Đỡ tôi đứng lên rồi, chị gái đi mất. Bác trai sửa lại cổ xe giúp tôi vì nó bị lệch. Khi tôi cảm ơn bác rồi leo lên xe định đi, ông ta xòe tay, bóp mạnh vào mông tôi. Tôi giật mình la lên thất thanh: "Đi ra đi...ii....". Và ông ta phóng lên xe, mất hút. Tôi đã khóc suốt đường về nhà. Đó là ngày tệ nhất trong đời tôi.  Năm đó, tôi 17 tuổi. 
Tôi không thể kể với mẹ tôi được nữa. Mọi thứ kinh khủng và tồi tệ đến nỗi tôi không biết mình phải nói về nó ra sao, bắt đầu từ đâu, như thế nào. Bố tôi rất giận tôi từ lần chuyển trường trước, cả tháng trời bố không nói chuyện với tôi. Bố tôi trách mẹ tôi dạy tôi không nghiêm. Bố mẹ ngày nào cũng cãi nhau vì chuyện tôi chuyển trường, điều đó làm tôi day dứt. Ngày nào mẹ cũng khóc. Tôi bỏ chơi đàn. 
Tôi bắt đầu van xin đám đó. Nhưng tụi nó không mảy may quan tâm lời tôi nói, thậm chí, họ còn lôi kéo thêm vài đứa lớp khác. Họ hay chụp lén tôi, bất kể lúc nào họ có thể. Thằng ngồi sau còn chơi trò búng dây áo ngực của tôi. Bọn chúng ám ảnh tôi mỗi ngày đến lớp, cả trong giấc mơ. Khi tôi nằm mơ thấy mình bị lột sạch áo dài giữa sân trường, tôi biết sức chịu đựng của tôi đã đạt quá giới hạn. Tôi sợ mình sẽ điên đến chết nếu tôi cứ bỏ mặc mọi thứ liên tục tiếp diễn. Vậy nên, tôi đã tìm gặp cô chủ nhiệm, điểm mặt hết những đứa đó. Cô tôi hẹn một ngày họp riêng, chỉ có cô, tôi, và đám đó. Tôi muốn cô mời phụ huynh của họ. Và họ nài nỉ cô tôi bằng ánh mắt rất thương tâm. Lý do được đưa ra là: "Vì bạn ấy xinh nên tụi em nhất thời mới đùa một tí"; "Vì bạn ấy không nói gì nên tụi em nghĩ là bạn thích được trêu như thế"; "Ở trường cũ cũng có rất nhiều người thích bạn ấy mà cô". 
Cô chủ nhiệm tôi im lặng mất mấy phút, rồi cô quay sang tôi và nói: "Em cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Không có lửa làm sao có khói. Cô cũng từng nghe nhiều chuyện về em rồi. Bố mẹ em có biết hay không? Sao em biết giấu gia đình mình, mà lại muốn người khác bị gia đình khiển trách.. Nếu em không nói bố mẹ, vậy sao các bạn này phải nói với bố mẹ các bạn?". 
Trong đám đó có một đứa là cháu ruột thầy Hiệu trưởng. Nó là đứa từng hỏi tôi có đồng ý làm bạn gái nó hay không. Tôi lắc đầu rồi bỏ đi. Từ đó, nó hùa theo đám kia. 
 Cô bảo tôi thôi đừng làm lớn chuyện. Vậy là cô chỉ bắt tụi nó viết bản kiểm điểm, rồi đưa cô giữ chứ cũng không đưa phụ huynh ký....  Giây phút đó, tôi biết mình thật sự đơn độc trên cõi đời này.