Trước khi xem bộ phim này, bản thân tôi cũng thấy băn khoăn vì nó có thời lượng ba tiếng. Tận ba tiếng đồng hồ để ngồi xem một bộ phim nói về một tay môi giới ở phố Wall thì chắc hẳn vô cùng nhàm chán. Tôi đã hình dung bộ phim chỉ toàn giấy tờ, các cuộc điện thoại, bảng tỷ giá xanh đỏ lên xuống, mánh khóe và những cảnh đối thoại thuyết phục lẫn nhau dài lê thê để làm tăng độ khôn khéo cho nhân vật chính. Mà nhân vật chính cũng chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Leonardo DiCaprio - chàng Jack trẻ trung, nghệ sĩ si tình trong Titanic và đại gia Gatsby thâm trầm, thực dụng nhưng cũng vẫn si tình trong The Great Gatsby.
            Sói già phố Wall là bộ phim đáng dành ra ba tiếng để xem”- đại khái suy nghĩ của tôi sau khi xem xong bộ phim ấy là như vậy, mặc dù trong thời buổi bận rộn như hiện nay mà dành ra ngần ấy thời gian để xem một bộ phim không có những cảnh chiến đấu tơi bời khói lửa với kỹ xảo triệu đô hay những pha tình cảm lãng mạn với nữ chính và nam chính là các hình mẫu đẹp từ trong ra ngoài để gây tê kéo dài, là hơi khó. Tôi nhận ra khi viết cảm nhận về bộ phim này, tôi cần sự thẳng thắn và trung thực, trần trụi như chính những gì đã xảy ra trong phim. Suy cho cùng đó là cách để thể hiện sự tôn trọng đạo diễn và các diễn viên cũng như sự thật họ nỗ lực tái hiện lại.
            Nội dung chính của phim nói về Jordan Belfort, thanh niên yêu thích chứng khoán và công việc môi giới trong thị trường tài chính, sống nhờ ăn hoa hồng (theo nghĩa bóng hoặc hiểu đơn giản hơn là ăn phí môi giới khi bán được cổ phiếu- tôi không nghĩ có từ nào phù hợp hơn từ “ăn” trong tình huống này). Ngày đầu đến phố Wall cũng như mọi tay môi giới trẻ tuổi khác, mang theo ước mơ về tiền ngang với việc được có tên trên đại lộ danh vọng. Anh ta đã trở thành một nghệ sĩ chân chính trong việc kiếm tiền với sự chỉ dạy của ông sếp đầu tiên: Mark Hanna, người đã rất thành công khi biến Belfort thành sói già sau này, bằng cách gieo cho anh ta những suy nghĩ và thói quen đặc trưng- mà theo ông ta là để sinh tồn nơi đây: “Tiền của khách hàng nằm trong túi chúng ta sẽ tốt hơn và anh nên chơi thuốc cộng thêm quay tay hai lần một ngày đi…nếu muốn sống ở phố Wall”. 
Tôi muốn các bạn lưu ý thêm rằng câu chuyện cuộc đời của sói già là tấm bản đồ cho sự sa đọa, sa đọa thực sự nên mọi dấu mốc đều có ý nghĩa của nó nên tôi sẽ không cố gắng dùng bất kì cách nói bóng bẩy nào để diễn đạt. Nếu có ai đó nghĩ rằng chúng thô tục thì đúng là như vậy.
            Được mớ kinh nghiệm khai sáng, Belfort lao vào kiếm tiền những tưởng cuộc đời khá khẩm nhưng đen đủi thay anh ta rơi vào cuộc đại suy thoái, theo cách nghĩ lúc đó của anh ta thì “Phố Wall đã nuốt chửng tôi vào và sau đó thì thải tôi ra”. Hình ảnh về chất cặn bã xuyên suốt bộ phim, mặc dù chưa một lần trực tiếp xuất hiện nhưng nó bốc mùi trong nhưng cuộc điện thoại tư vấn khách hàng của Jack và những gã đồng sự- nhưng kẻ luôn có nghề tay trái là lao động chân chính còn nghề tay phải là bán thuốc phiện. 
Belfort có một năng khiếu thiên bẩm là khiến con người ta phấn khích, sự phấn khích đối với tiền và những thú vui trụy lạc. Trong thời gian ấy Belfort cũng kịp chứng minh thêm quy luật khác của cuộc sống “Giàu thay bạn, sang thay vợ”, anh ta yêu một cô gái trẻ, đẹp và ly hôn vợ mình. Yêu một cô gái trẻ đẹp có vẻ như không khó và bỏ người vợ đã cùng mình đi qua nhưng năm khó khăn đầu tiên khi mới đến New York có vẻ như cũng không khó. Belfort yêu tiền và yêu những thứ nhìn thấy được, sờ mò được và kêu sột soạt nên cô vợ trẻ đẹp chịu chơi ắt hẳn hơn cô vợ đã lỗi mốt. Với một tay môi giới như anh, tình nghĩa là những cuộc chơi. Trong lúc phê pha anh luôn gọi gã mang thuốc đến là “bạn hiền”.
Belfort khiến người đối diện cảm thấy rõ ràng nhất chân lý: “Càng đọa lạc thì càng khoái lạc” Cũng chẳng có gì khó hiểu khi ông "vua con" quy tụ được rất nhiều người làm việc cho mình và khách hàng thì đến càng ngày càng đông. Từ giọng nói, cử chỉ, ánh mắt, Belfort đã đánh trúng vào tâm lý vị thành niên- một đặc trưng của  văn hóa Mỹ lúc bấy giờ: Sự tự do vô tổ chức, nổi loạn và không muốn bị ngăn cản. Sói già nắm bắt được nên đã thỏa mãn chúng vô cùng xuất sắc. Những buổi tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, thậm chí ngay tại văn phòng làm việc, những trò giải trí phóng đãng tập thể với sự hỗ trợ của thuốc kích thích và gái điếm. Họ tận hưởng và kiếm tiền rồi lại tận hưởng. 
Để duy trì vòng lặp đó, anh diễn thuyết về tiền và làm mẫu cho nhân viên theo cách sống vì tiền của mình rất tốt. Không vòng vo, chúng là nhà, là xe, là vợ, là các chuyến du lịch, là đẳng cấp mà nếu theo Belfort thì có tiền, rất nhiều tiền để... thỏa mãn cơn khát dục vọng từ chính anh ta tạo ra mà không ai buồn quan tâm. Quy mô công ty Stratton Oakmont của Jack càng ngày càng lớn, càng nhiều nhân viên hơn đồng nghĩa với việc càng nhiều người ngoài kia muốn kiếm nhanh và nhiều hơn đổ tiền cho QUỸ ĂN CHƠI CỦA BELFORT VÀ NHỮNG NGƯỜI BẠN. Chắc hẳn sau khi dành cả ngày lao động vất vả, họ chìm vào giấc ngủ mệt mỏi song khoan khoái khi nghĩ rằng tiền của mình đang sinh lợi, còn trong lúc ấy Belfort và đám nhân viên của mình đang dùng tiền ấy để bao gái, chơi thuốc và văng tục khi nói đến sự tận tụy song ngu ngốc của khách hàng.
            Có thể nói, nếu thanh tra Patrick Denham của FBI không xuất hiện và dần dần xuất hiện nhiều hơn trong các cảnh quay về cuối phim thì Belfort đã chết vì buồn chán khi không biết tiêu tiền để làm gì khi biệt thự, siêu xe, gái đẹp, du thuyền, ma túy, chất kích thích, tiền tính theo xấp chất đầy phòng đều đã trở thành chuyện cơm bữa. Sau khi biết đang bị FBI để ý, Belfort đã tính phương án tẩu tán tiền sang Thụy sĩ, và hình như là Thụy sĩ quá nhỏ để có thể chứa tiền của Belfort nên cần sang Anh nữa. Belfort đã từng có cơ hội thoát tội bằng việc tự ra đầu thú nhưng không thể nào giam một con sói vào sở thú được- nó sống nhờ bản năng và cũng sẽ chết vì bản năng. 
Khi cơ hội làm lại cuộc đời qua đi, thì cũng là lúc vở kịch đi vào hồi kết với trát hầu tòa. Cô vợ trẻ đẹp mang con ra đi khi nghe tin anh có thể ngồi tù đến hai mươi năm, còn đứa con chắc chắn sẽ lớn lên mà thiếu đi tình yêu thương của người cha và được nghe những câu chuyện không ra gì về Belfort. Cha mẹ của anh là người thân duy nhất có mặt tại phiên tòa, nhìn tòa kết án con của mình mà nét mặt biểu cảm thể hiện ra rằng mình cũng là người có tội khi đã không khuyên bảo được con sớm hơn. May mắn thay, do hợp tác nên Belfort được giảm án xuống còn ba mươi sáu tháng.
Bộ phim dựa trên một câu chuyện có thật được kể lại trong cuốn hồi ký Sói già phố Wall (The Wolf of Wall Street).
Lý do tôi viết luôn đoạn kết bộ phim vào đây, mà không kết kiểu lấp lửng, là vì muốn bạn đọc cùng suy ngẫm thay vì chỉ tò mò xem bộ phim. Xem hay không, không quan trọng bằng việc bạn có suy ngẫm về nó hay không. Vì nếu không thận trọng sẽ rất dễ nhầm lẫn về thông điệp bộ phim. Có lẽ sống hết mình trong tuổi trẻ không phải là sai, nhưng nếu hết mình mà không suy nghĩ đến những người xung quanh thì mọi thứ sẽ hết thực sự khi bước sang ngưỡng bên kia của cuộc đời.
Sau khi được mãn hạn tù, Belfort đã cố gắng làm lại cuộc đời và ông có chia sẻ trong một buổi diễn thuyết: “Tôi đã rất tham lam… Tham lam là không tốt. Còn tham vọng và đam mê thì rất tốt. Niềm đam mê tạo ra sự thịnh vượng. Mục tiêu của tôi là cho nhiều hơn nhận, đó là một loại thành công bền vững…
Đọc thêm: