Nước Mỹ và chiến tranh (phần 1)
Bài viết này hiện đang gây nhiều tranh cãi. Mong các bạn trước khi bình luận hãy đọc các bình luận trước xem có người đã nêu ý như...
Bài viết này hiện đang gây nhiều tranh cãi. Mong các bạn trước khi bình luận hãy đọc các bình luận trước xem có người đã nêu ý như bạn muốn ghi chưa, để tránh bình luận trùng lặp. Bình luận nào trùng lặp mình sẽ không trả lời, mong người đọc thông cảm.
Mong các bạn lịch sự khi bình luận.
Cám ơn
Mong các bạn lịch sự khi bình luận.
Cám ơn
Có một quan niệm rất phổ biến không chỉ ở Việt Nam mà còn ở nhiều quốc gia trên thế giới là: các tập đoàn tư bản bán vũ khí của Mỹ gây ra chiến tranh để làm giàu cho họ. Việc đó gần như hiển nhiên: Mỹ là quốc gia chi nhiều tiền cho quân sự nhất thế giới, Mỹ là quốc gia đi gây chiến nhiều nhất hiện nay, bom Mỹ gây ra bao nhiêu tang thương cho dân thường. Rộng ra không chỉ là Mỹ mà còn là Tây Âu với khối liên minh quân sự NATO.

Tuy vậy mình viết bài này để người đọc ngẫm thêm một chút về các quan niệm phổ biến trên. Bài viết này không phải là một bài viết gọi là ủng hộ hay thân Mỹ, không phải là để nói rằng các cuộc chiến tranh này là hợp lý, đúng đắn. Bài viết này chỉ đơn giản là đưa ra một góc nhìn về các hành động quân sự của Hoa Kỳ, để giúp mọi người hiểu hơn về bản chất của việc tiến hành chiến tranh và tổ chức quân đội. Đây là bài viết đưa ra góc nhìn từ Mỹ nên sẽ khác biệt với góc nhìn của người Việt Nam. Nếu bạn thấy không hợp lý chỗ nào xin mời viết ra trong phần bình luận.
Chúng ta hãy bắt đầu mổ xẻ quan điểm phổ biến kia: “Các tập đoàn tư bản bán vũ khí của Mỹ gây ra chiến tranh để làm giàu cho họ.”
Khi một người phát ngôn câu đó, logic của anh ta đi như sau.
-Một công ty hoặc một nhóm công ty quân sự thu lợi được từ chiến tranh.
-Công ty, hoặc nhóm công ty đó giàu nhất trong xã hội Mỹ.
-Do đó họ có khả năng tài chính để thao túng chính quyền.
-Và chính họ dùng khả năng đó để gây ra chiến tranh để thu lợi cho họ.

Mình có thể đồng ý là các công ty quân sự đó thu lợi từ chiến tranh. Nhưng còn những ý kia? Thứ nhất hãy xem xét về việc các công ty đó thao túng chính quyền Mỹ. Có hai cách để các công ty làm việc đó: hoặc là họ kiểm soát trực tiếp từ Quốc Hội cho đến Tổng Thống cho đến Tòa Án, tức họ đứng sau mọi thứ, còn quốc hội, Tổng Thống hay Tòa Án chỉ là bù nhìn cho họ. Và tất nhiên không khó để thấy đây là ý kiến nhảm nhí nhất. Hãy nhìn tập đoàn Boeing hay Lockheed Martin, các tập đoàn chế tạo máy bay quân sự lớn nhất Hoa Kỳ, phải vật lộn với Tổng thống Trump để dự án quân sự của mình không bị hủy bỏ, hay việc Tổng thống Obama cắt giảm ngân sách quốc phòng 6 năm liền từ 2010 đến 2016 mặc cho phía quân đội chỉ trích dữ dội chưa từng có hay là các nỗ lực vận động hành lang của các tập đoàn lớn là đủ thấy Tổng thống hay Quốc Hội có quyền lực trên quân đội đến mức nào.
Nhưng có ý kiến thứ hai, đó là các tập đoàn tư bản lái súng có ảnh hưởng lớn nhất lên chính quyền thông qua sức mạnh tài chính của họ, cụ thể là “vận động hành lang.” Không có gì phức tạp cả, cho tiền các ông bà nghị sĩ hay thượng nghị sĩ để họ gây ra chiến tranh. Thật là đơn giản, rõ ràng. Hãy nhìn xem, mỗi năm thì các công ty hàng không quân đội chi 1 tỷ USD để vận động hành lang cơ mà.
Nhưng với logic đó tôi có thể nói với bạn là các tập đoàn bất động sản mới chính là kẻ gây ra chiến tranh. Bởi vì trong khi mỗi năm các tập đoàn hàng không quân sự chi 1 tỷ USD thì các tập đoàn bất động sản chi 1.3 tỷ USD cho vận động hành lang. Và bạn để ý đi, rõ ràng quân đội rất cần các nhà thầu bất động sản để xây căn cứ cho mình, xây sân bay, xây cảng, làm đường. Quân đội đi chinh chiến cũng phải cần nhà thầu bất động sản xây căn cứ cho mình ở đó. Rồi khi các cuộc ném bom đi qua để lại đống hoang tàn, các công ty bất động sản sẽ là người dễ dàng trúng thầy để sửa nhà dân (bạn nghĩ công ty bất động sản ở Iraq còn tiền hoạt động sao?).


Nguồn: Opensecrets.org
Tuy nhiên có người khác sẽ nói rằng không, chính các tập đoàn y tế mới là kẻ gây ra chiến tranh. Mỗi năm họ chi 3.5 tỷ để vận động hành lang cho lợi ích của riêng họ. Khi quân đội gây chiến thì sẽ có thương vong, và ai cũng biết chi phí điều trị y tế ở Mỹ rất là cao. Dù binh lính không có thương vong thì cũng sẽ bị chấn thương tâm lý. Và chi phí đi khám bác sĩ tâm lý rất là cao và thời gian điều trị rất lâu dài. Do đó có thể kết luận là các tập đoàn y tế thu bạc tỷ mỗi khi xảy ra chiến tranh, nghe hợp lý đấy chứ?
Thậm chí cả các tập đoàn giáo dục, tức bao gồm các nhà trẻ, cũng chi 1.5 tỷ USD mỗi năm để vận động hành lang cho lợi ích của họ, nhiều gấp rưỡi so với bên quốc phòng.
Thường thì nhiều người sẽ cảm thấy khó chịu với logic này. Phần lớn họ luôn mặc định là nền công nghiệp quốc phòng là nền công nghiệp hái ra tiền nhiều nhất của Hoa Kỳ, và rằng các công ty quân sự luôn có quyền lực lớn. Nhưng thật ra nền công nghiệp quốc phòng Mỹ không thể bằng các nền công nghiệp khác được. Ngành bất động sản và tài chính, bảo hiểm mới là hai ngành dịch vụ lớn nhất trong nền kinh tế Mỹ. Nếu cho rằng ai có nhiều tiền thì nắm giữ chính phủ Mỹ thì các ông trùm Bất động sản hoặc tài chính, ngân hàng mới là người nắm giữ.
Như vậy từ việc hưởng lợi từ một sự kiện đến việc trực tiếp gây ra sự kiện đó để mình hưởng lợi là một chặng đường rất dài và khó khăn. Trước hết các tập đoàn đó phải kiểm soát được chính phủ, nhưng nếu số tiền họ chi ra không bằng được các nhóm lợi ích khác thì làm sao họ kiểm soát được? Bạn có thể nói rằng số tiền đó là số tiền công khai, còn các số tiền chi ngầm nữa mà sổ sách không nắm hết được. Nhưng nếu các công ty vũ khí có thể chi ngầm thì chẳng lẽ các tập đoàn thuốc không thể chi ngầm?
Tại sao chi phí quốc phòng cho quân đội Mỹ lại cao nhất thế giới?
Muốn hiểu được tại sao quân đội Mỹ lại ngốn nhiều tiền như vậy ta phải hiểu cách tổ chức quân đội xét theo trình độ huấn luyện. Nếu xét theo trình độ huấn luyện thì trên lý thuyết chúng ta sẽ có ba loại hình quân đội từ trình độ huyến luyện thấp nhất đến cao nhất như sau:
Quân đội dựa trên lính nghĩa vụ (Bắc Hàn)
Quân đội hỗn hợp lính chuyên nghiệp/chính quy và lính nghĩa vụ
Quân đội hoàn toàn là lính chuyên nghiệp
Lính nghĩa vụ là dân thường bị bắt đi lính theo luật, sau khi phục vụ trong quân đội một thời gian ngắn (thường là 18 tháng) thì được xuất ngũ. Ưu điểm của lực lượng lính nghĩa vụ là chi phí đào tạo thấp do chỉ cần huấn luyện cơ bản, ngoài ra do bị bắt nhập ngũ nên chính phủ không cần tốn nhiều tiền cho việc PR hay marketing. Một điều nữa là lính nghĩa vụ lúc nào cũng đông, giúp quân đội duy trì ổn định quân số cần thiết. Chính phủ các nước như Israel, Hàn Quốc, Singapore do trong tình trạng chiến tranh liên tục hoặc thiếu dân số nên luôn duy trì một lực lượng lính nghĩa vụ lớn. Tuy nhiên nhược điểm là lính này chiến đấu rất kém do không được đào tạo chuyên sâu. Duy chỉ có Bắc Hàn là quốc gia duy nhất có toàn bộ quân đội dựa trên lính nghĩa vụ.

Còn lính chuyên nghiệp là những người lấy nghiệp lính làm nghề nuôi sống mình. Đây là loại lính mắc tiền hơn lính nghĩa vụ vì: phải đào tạo chuyên sâu trong thời gian dài, trả lương cũng cao hơn lính nghĩa vụ, hưởng nhiều chế độ ưu đãi của nhà nước (vì công việc của họ vô cùng nguy hiểm đến tính mạng), được hưởng chỗ ở tốt hơn lính nghĩa vụ. Lính chuyên nghiệp tất nhiên là khả năng chiến đấu tốt hơn nhiều lính nghĩa vụ, là nòng cốt của quân đội.
Tuy nhiên nhược điểm là một quân đội toàn lính chuyên nghiệp là vô cùng đắt đỏ. Do đó các quốc gia kinh tế chưa giàu mạnh thì thường xây dựng mô hình quân đội hỗn hợp: bao gồm một lực lượng lính chuyên nghiệp nòng cốt được hỗ trợ bởi lính nghĩa vụ. Chi phí nuôi quân phụ thuộc vào tỷ lệ hai loại lính này. Ví dụ như quân đội có tỷ lệ lính chuyên nghiệp và nghĩa vụ là 1:3 thì sẽ rẻ hơn quân đội có tỷ lệ 1:1.
Ngay cả Nga, quốc gia quân sự hùng mạnh hàng đầu thế giới cũng phải dựa trên mô hình chuyên nghiệp/nghĩa vụ, với phần lớn quân đội xây dựng dựa trên lính nghĩa vụ. Trung Quốc, Việt Nam là tương tự. Israel, Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore thì duy trì một đội quân chính quy rất chuyên nghiệp được hỗ trợ bởi số đông lính nghĩa vụ.
Còn quân đội Mỹ, và tương tự là Anh Quốc, Pháp, Đức, đều rất mắc vì toàn bộ quân đội được xây dựng dựa trên lính chuyên nghiệp. Theo số liệu không chính thức thì để đào tạo một Thủy quân lục chiến ở Mỹ thì tốn 50 000 USD (và một sư đoàn Thủy quân lục chiến thì có khoảng 12-15 ngàn lính). Một viên đạn 12.7mm có giá 2 USD và khi tập bắn thì cần bắn hàng trăm viên. Một quả tên lửa chống tăng TOW có giá 50 000 USD. Còn chi phí huấn luyện cho binh chủng không quân thì còn tốn kém hơn nữa: một chiếc máy bay F-35 hiện giờ có giá trung bình khoảng 100 triệu USD và chi phí để đào tạo một phi công là 2.6 triệu USD.

Bảng sau sẽ cho ta thấy sự tương phản của hai loại hình quân đội, số liệu dựa theo Viện Nghiên Cứu Hòa Bình Stockholm, Thụy Điển:

Như vậy có thể thấy quân đội Anh Quốc gồm toàn lính chuyên nghiệp thì chỉ có 169 000 lính mặc dù chi phí quốc phòng là 55.5 tỷ USD, đứng thứ 5 thế giới. Còn Nga tuy chỉ chi nhiều hơn Anh Quốc 11 tỷ USD nhưng có quân số đông gấp 5 lần, còn Ấn Độ thì có chi phí ngang ngửa Anh Quốc nhưng quân số đông gấp 9 lần. Quân đội Hoa Kỳ chi gấp 3 lần quân đội Trung Quốc nhưng quân số chỉ bằng một nửa.
Như vậy có thể thấy rằng việc một quốc gia có chi phí quốc phòng cao không hề cho thấy rằng quốc gia đó có hiếu chiến hay là cỗ máy chiến tranh, và cũng không có nghĩa là quốc gia đó dành phần lớn tiền cho các tập đoàn tư bản bán vũ khí, nó chỉ thấy rằng quân đội của quốc gia đó cần rất nhiều tiền để duy trì. Thực sự trên thế giới chỉ có khoảng 5,6 quốc gia có quân đội chuyên nghiệp hoàn toàn là Hoa Kỳ, Anh, Pháp, Đức và Canada. Và đó cũng là những quốc gia có quân số nhỏ nhưng lại vô cùng đắt tiền.
Những chiến dịch quân sự của quân đội Mỹ
Hãy điểm qua những chiến dịch quân sự đáng chú ý mà nước Mỹ đa tham gia từ thế kỷ 20 đến giờ để hiểu rõ lý do họ tham chiến và từ đó có thể đánh giá xem liệu họ có phải là một kẻ chuyên đi đánh nhau để bán vũ khí kiếm lời.
Thế chiến thứ Nhất (1917-1918): quân đội Mỹ tham chiến vào năm 1917 sau khi hàng loạt các tàu ngầm Đức bắn chìm các tàu chở khách, chở hàng của họ. Các sách sử của phe Cộng Sản hay vẽ ra bức tranh là nước Mỹ sau khi bán vũ khí cho hai phe bắn nhau rồi mới chọn phe chiến thắng để tham chiến. Trong khi tình hình thực tế là vào năm 1917 tình hình hai bên đánh nhau vẫn chưa ngã ngũ và Đức đang có phần thắng vì nước Nga đã rút khỏi cuộc chiến sau Cách mạng tháng 10. Còn Hoa Kỳ thì ở ngoài cuộc chiến do chính sách trung lập của mình. Sau chiến tranh, nước Mỹ lại rút quân khỏi châu Âu, về lại với chính sách Trung lập.
Nội chiến Nga (1918-1919): Hoa Kỳ gửi 5000 quân tham chiến trong khối liên minh can thiệp vào Nga. Khối liên minh này lập ra do Anh và Pháp dẫn đầu. Tuy nhiên mục đích của Hoa Kỳ không phải là để tiêu diệt lực lược cộng sản mà là để hỗ trợ cho các hoạt động quân sự của phe Đồng Minh ở Đông Âu.
Thế chiến thứ Hai (1941-1945): Hoa Kỳ vẫn giữ lập trường trung lập mặc cho châu Âu bị phát xít Đức băm nát và Đông Á bị Nhật Bản chiếm đóng. Chỉ đến khi Nhật Bản tấn công Trân Châu Cảng và Hitler tuyên chiến với Mỹ vào tháng 12 năm 1941 để ủng hộ Nhật Bản thì Hoa Kỳ mới tham chiến.

Chiến tranh Triều Tiên (1950-1953): Hoa Kỳ dẫn đầu liên quân của Liên Hợp Quốc đến giải cứu Nam Hàn sau khi quốc gia này bị Bắc Hàn tấn công vào tháng 6 năm 1950.
Giải cứu Berlin (1948-1949): Sau Thế chiến thứ Hai, nước Đức và Berlin bị chia cắt theo thỏa thuận bởi phe Đồng Minh do Hoa Kỳ dẫn đầu và phe Cộng Sản do Nga dẫn đầu. Tây Berlin, vốn nằm sâu trong địa phận Đông Đức do Liên Xô kiểm soát, luôn là cái gai trong mắt phe Cộng Sản. Nhằm gây sức ép khiến cho phe Đồng Minh phải rút khỏi Tây Berlin, Liên Xô đã cắt toàn bộ điện, nước, lẫn chặn giao thông ra vào thành phố với đe dọa ngầm là nếu phe Đồng Minh không rút quân, toàn bộ dân thành phố sẽ chết đói và khát. Tuy vậy không quân Hoa Kỳ và đồng minh đã thực hiện chiến dịch giải cứu Berlin bằng cách huy động toàn bộ không lực của mình tham gia vào vận chuyển hàng cứu tế. Sau hai tháng đầu tiếp tế, vượt qua nhiều khó khăn, quân Đồng Minh đã có thể thực hiện 1500 chuyến bay mỗi ngày, vận chuyển 5000 tấn hàng cho người dân Tây Berlin, giúp họ sống qua được mùa Đông khắc nghiệt. Trong suốt một năm trời Tây Berlin sống dựa vào hàng viện trợ từ đường hàng không, cuối cùng phe Cộng Sản phải bỏ cuộc và cung cấp lại điện nước cho thành phố, đồng thời bỏ lệnh cấm vận vào tháng 5 năm 1949.

Chiến tranh Đông Dương (1950-1954): Vào năm 1946, lãnh đạo của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa là Hồ Chí Minh gửi thư yêu cầu giúp đỡ từ Hoa Kỳ. Tuy vậy mối lo lớn nhất bấy giờ của Tổng thống Truman là Liên Xô và châu Âu, do đó ông đã bỏ mặc lá thư gửi đến từ một quốc gia không có gì đặc biệt này. Chiến tranh Triều Tiên và chiến thắng của phe Cộng Sản tại Trung Quốc đã hướng sự chú ý của Hoa Kỳ về châu Á và họ tin rằng chủ nghĩa Cộng Sản đang lan ra ở đây. Người Pháp nói rằng họ đang chống cộng ở Việt Nam trong khi thực sự là họ chỉ muốn tái lập lại chủ nghĩa thực dân ở đất nước này. Sự giúp đỡ của Trung Quốc dành cho Việt Nam khiến cho tình hình trở nên phức tạp hơn. Chính phủ Mỹ, bấy giờ đang bị ám ảnh bởi Cộng Sản, đã quyết định ủng hộ quân sự cho người Pháp.
Can thiệp vào Dominica (1958): Quân Mỹ được gửi đến để giải cứu công dân Mỹ và những người bị kẹt trong bạo loạn. Khi chiến dịch kết thúc, họ đã giải cứu được 6500 dân thường thuộc 46 quốc gia khác nhau, phân phát 8 triệu tấn lương thực.
Chiến tranh Việt Nam (1965-1973): Trong giai đoạn 1955-1964, Hoa Kỳ chỉ can thiệp chính trị vào Việt Nam. Mục đích bấy giờ không phải là tiêu diệt Cộng Sản mà là bảo vệ các quốc gia ở Đông Nam Á, bao gồm cả Việt Nam Cộng Hòa ở phía Nam, không rơi vào tay cộng sản. Vào những năm 1960 Bắc Việt Nam bắt đầu can thiệp mạnh vào nội bộ các quốc gia láng giềng như giúp xây dựng lực lượng Pathet Lào để lật đổ Hoàng Gia Lào, và chuyển quân vào Nam để giúp Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam. Chiến tranh bắt đầu lan rộng ở miền Nam và Chính phủ Mỹ quyết định can thiệp vào Việt Nam để bảo vệ miền Nam.

Tất nhiên là góc nhìn của Mỹ này khác biệt với góc nhìn ở Việt Nam. Tuy vậy ta có thể thấy:
-Quân đội Hoa Kỳ không hề tấn công ra Bắc trừ việc ném bom. Không một lính Mỹ nào tiến ra miền Bắc.
-Quân đội Hoa Kỳ chỉ tham chiến vào năm 1964 trở đi, nếu họ đã muốn xâm lược và xóa sổ Việt Nam Cộng Sản thì tại sao họ không tấn công ngay từ năm 1955?
Chiến dịch Campuchia (1970): Để đáp trả việc chính phủ Lon Nol ở Campuchia hành quyết người Việt sống ở Campuchia, quân đội Bắc Việt Nam cùng lực lượng du kích miền Nam tấn công xâm lược toàn bộ phía Đông Campuchia vào ngày 29/03 năm 1970. Chính phủ Lon Nol và Hoàng gia Campuchia kêu gọi Hoa Kỳ giúp đỡ. Hoa Kỳ cùng đồng minh Nam Việt Nam gửi quân vào Campuchia vào tháng 4 năm 1970.

Can thiệp vào Lào (1955-1973): Đáp lại lời kêu gọi của Hoàng gia Lào nhằm chống lại sự tấn công từ quân cộng sản Việt Nam, Hoa Kỳ đã gửi lực lượng đặc nhiệm và các chuyên gia quân sự sang Lào. Tuy vậy quân đội Mỹ không hề trực tiếp tham chiến ở Lào mà chỉ hỗ trợ đào tạo và ném bom giúp đỡ. Năm 1959 quân Bắc Việt Nam xâm lược Lào lần thứ hai để mở đường Trường Sơn, năm 1968 họ xâm lược lần thứ ba. Sau khi Hoa Kỳ rút quân sau hiệp ước Paris năm 1973, Hoàng Gia Lào nhanh chóng bị sụp đổ khi quân cộng sản Pathet Lào, dưới sự hỗ trợ của Việt Nam, tấn công.

Can thiệp vào Grenada (1983): Hoa Kỳ can thiệp để giải cứu công dân họ bị mắc kẹt trong cuộc nội chiến ở quốc gia này, đồng thời nhằm lập lại trật tự ở đấy. Có khoảng 7300 lính Mỹ tham gia và họ đã chiếm đóng toàn bộ hòn đảo và giúp khôi phục lại chính quyền cũ đã bị lật đổ bằng bạo lực.
Ném bom Libya (1986): Quân đội Mỹ ném bom các ổ khủng bố ở Libya để đáp trả vụ khủng bố ở Berlin cùng năm.
Xâm lược Panama (1989): Quân đội Mỹ xâm lược và lật đổ chính quyền Panama của nhà độc tài đồng thời cũng là trùm buôn lậu thuốc phiện quốc tế Manuel Noriegia. Ông bị bắt và giải về Mỹ, một chính quyền khác được thiết lập.
Chiến Tranh Vùng Vịnh lần I (1990 - 1991): Hoa Kỳ dẫn đầu liên quân 24 nước tiến vào giải phóng Kuwait sau khi quốc gia này bị Iraq xâm lược và chiếm đóng vào tháng 8 năm 1990.

Can thiệp vào Somalia (1992 - 1993): Hoa Kỳ đưa quân vào Somalia làm nhiệm vụ gìn giữa hòa bình. Khi làm nhiệm vụ, lính Mỹ tham gia trận đánh ở Mogadishu nổi tiếng, sau này được dựng thành phim Black Hawk Down. Sau trận đánh với thương vong cao, Tổng thống Mỹ Bill Clinton đã ra lệnh rút quân Mỹ về nước.
Ném bom Kosovo (1999): Kosovo là một vùng tự trị ở Nam Tư cũ. Sau khi Nam Tư tan rã thành các quốc gia nhỏ, Kosovo thành một vùng của Serbia. Chính quyền Serbia muốn xóa bỏ quyền tự trị này và đã đưa quân vào chiếm đóng, ép Kosovo phải thành 1 phần của Serbia, gây ra khủng hoảng Kosovo. Khối quân sự NATO, bao gồm Hoa Kỳ, đã quyết định ném bom quân đội Serbia ở Kosovo để ép quốc gia này rút quân.
Afghanistan (2001 – 2014): Hoa Kỳ cùng liên quân NATO quyết định dùng vũ lực để lật đổ chính quyền Taliban ở Afghanistan vì họ tin rằng chính quyền này đã dung túng những kẻ khủng bố gây ra Sự kiện 11/9. Tin tức tình báo sai lầm cũng như việc đánh giá sai tình hình đã khiến Afghanistan thành một bãi lầy cho Liên quân.
Iraq (2003 – 2011): Tương tự như Afghanistan, tin tức tình báo sai cùng sự nóng vội và sự hiếu chiến của phe Cộng Hòa đã khiến chính phủ Mỹ gửi quân vào lật đổ tổng thống Saddam Hussein ở Iraq. Những sai lầm sau đó trong việc xây dựng chính quyền mới và quản lý quốc gia này đã khiến nó thành một cuộc khủng hoảng quân sự thứ hai sau Afghanistan.
Ném bom Libya (2011): Hoa Kỳ đóng vai trò hỗ trợ cho liên quân Anh – Pháp để ném bom quân đội của Gadafi sau khi ông ta liên tục đàn áp bạo lực sự nổi dậy của người dân.
Ném bom ISIS (2014 – đến giờ): Sự thú vị trong cuộc khủng hoảng Iraq là nếu như người Mỹ đã sai lầm khi tiến hành cuộc chiến quá nóng vội thì họ lại sai lầm khi rút quân quá sớm trong khi không xây dựng được một chính quyền Iraq vững mạnh, một đội quân ổn định và tiêu diệt hết các mầm mống khủng bố. Việc thiếu vắng một lực lượng hùng hậu để ngăn ngừa đã tạo điều kiện cho lực lượng khủng bố ISIS nổi dậy chiếm lấy phần lớn Iraq và Syria, buộc Hoa Kỳ phải quay lại tham chiến gián tiếp ở Iraq và Syria.
(Hết phần 1)
Mời bạn đọc tiếp phần 2 ở đây: Phần 2
Mời bạn đọc tiếp phần 2 ở đây: Phần 2
Phản biện của AnhDung:

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Captain Doge
Về phần lí do các cuộc chiến, mình thấy là chủ thread chỉ đang muốn cho mọi người thấy góc nhìn, quan điểm của Mỹ về việc gây chiến của họ cho mọi người thấy thôi ( mình giả định như vậy vì thấy nguồn của thớt chủ yếu là từ các phát ngôn, tài liệu phía Mĩ ). Thế nên các bạn có thể xem đây như 1 nguồn tài liệu tham khảo thêm còn các quan điểm đó có hợp lí không thì tự bạn phải có chính kiến, giống như bạn là 1 quan tòa đang xem xét các ý kiến, phán xử ra sao thì tùy bạn, thớt chỉ đưa ra 1 góc nhìn chứ không bảo bạn nghe theo, ví dụ như quan điểm của mình sau khi đọc bài là mình vẫn không thấy thuyết phục bởi lập luận phía Mỹ.
Còn phần đầu, về việc bán vũ khí, mình nghĩ rằng đó là quan điểm cá nhân của thớt, thì mình có 1 số ý kiến. Thớt đưa ra luận điểm để bẻ gãy quan điểm "các tập đoàn thao túng chính quyền để làm giàu", trong khi quan điểm gốc mình thường thấy là "Mỹ nhờ chiến tranh để làm giàu". Có nghĩa thớt có vẻ đang mặc định Mỹ ở đây chỉ các tập đoàn mỹ, họ là kẻ đứng sau giật dây, mình thấy nó hơi 1 chiều, vì mối quan hệ giữa chính quyền với các tập đoàn kinh tế lớn luôn rất rối rắm và thường mang tính cộng sinh, nghĩa là 2 bên không ai thao túng ai, mà đôi bên hợp tác cùng có lợi. Chính quyền có thể hỗ trợ vốn vay cho các tập đoàn vũ khí, để sau đó có thể thu được các khoản lãi và một lượng thuế khổng lồ khi các tập đoàn thu được lợi nhuận lớn. Và các ngành công nghiệp luôn có mối liên quan đến nhau, nhất là thông qua thị trường tài chính, một ngành phát triển có thể giúp thúc đẩy cả nền kinh tế. Có thể thấy là ở giai đoạn gần đây ( theo số liệu thớt đưa 1998-2016) nó không ảnh hưởng quá lớn, nhưng có thể nhìn giai đoạn WW2, cuộc đại suy thoái của Mĩ lúc bấy giờ được vực dậy nhờ chiến tranh là khó có thể phủ nhận. Tất nhiên mình cũng không cho rằng Mỹ gây chiến chỉ để bán vũ khí, còn nhiều nguyên nhân sâu xa khác mà một trong số đó là tư tưởng ông lớn. Bản năng của con người là muốn chia sẻ, đồng cảm, khi bạn nghe một bài nhạc hay, bạn muốn share cho bạn bè, khi bạn có ý kiến nào đó, bạn muốn có người đồng quan điểm, nhưng nhiều khi bản nhạc bạn thấy hay, người khác lại không thích, ý kiến bạn tậm đắc, người ta cho là sai, nhưng bạn có tiền, có quyền, bạn muốn người khác cũng nghĩ như bạn, bạn can thiệp, buộc người khác theo bạn, bạn nghĩ mình mang cái tốt cho người ta nhưng nhiều lúc không phải vậy. Việc chi phí quân sự cao không thể hiện sự hiếu chiến nhưng cũng cho thấy là Mỹ rất quan tâm tới quân sự: đào tạo chuyên nghiệp, khí tài tối tân, quân lực đông đảo. Mục đích? Đề phòng xâm lược? Chống khủng bố? Cũng một phần, nhưng mình nghĩ phần nữa chính do cái tư tưởng ông lớn, muốn quản chuyện toàn thế giới và xử lí tất cả tư tưởng đối nghịch dù họ muốn hay không.
- Báo cáo

Vinh Trần
Lý luận :
trên thì Mỹ chỉ ủng hộ về mặt quân sự cho quân đội Pháp
dưới thì Mỹ chỉ can thiệp về mặt chính trị ở Việt Nam
chính xác là can thiệp chính trị nhưng lại có ủng hộ về mặt quân sự, như vậy từng bước, Mỹ đã đưa mình vào thế đối đầu với Việt Nam,
Nhắc đến cuộc chiến Việt Nam, mà không nhắc đến lý thuyết Domino là một sai sot, đây là lý do để Mỹ từng bước lấn dần vào cuộc chiến Việt Nam
Bạn biết tại sao quân Mỹ không đưa quân ra miền Bắc?
Tôi sẽ nói rất gọn là vì chiến tranh LẠNH : nguy cơ chiến tranh quy mô lớn bùng nổ với khối xã hội chủ nghĩa khi Mỹ đưa quân ra miền bắc, Mỹ muốn NGĂN CHẶN chứ không LÚN SÂU vào một cuộc chiến TỔNG LỰC quy mô LỚN. bài học TRIỀU TIÊN nhãn tiền mới cách đó không lâu.
Người Mỹ thua vì người Mỹ không hiểu Bác Hồ, người tìm đến chủ nghĩa cộng sản chỉ với mục đích duy nhất là tìm kiếm sự ủng hộ cho nền độc lập của dân tộc, không phải với mục đích đấu tranh giai cấp, hay tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản.
cách dùng từ chỉ của bạn làm nước Mỹ có vẻ không có tội trong việc gây chiến, nhưng chính nghĩa , hay công lý không tồn tại dưới tay kẻ mạnh.
đi theo nước Mỹ= chính nghĩa.
chống lại nước Mỹ = phi nghĩa.
Đó là định nghĩa cơ bản nhất về cái gọi là lợi ích quốc gia của Mỹ.
Mình muốn thêm vào một đoạn kết:
Người Mỹ nghĩ rằng họ đến Việt Nam để ngăn chặn cộng sản
Nhưng những người Việt Nam đánh bại quân Pháp chỉ để giành lại độc lập dân tộc,họ bắt buộc phải chọn cộng sản khi không có một thế lực nào có thể giúp đỡ họ trong việc đó
-ngoài chủ nghĩa cộng sản quốc tế.
- Báo cáo

Huskywannafly

Chào bạn, vì bình luận của bạn khá là dài nên mình có thể phải gửi nhiều trả lời cho rõ ràng. Đoạn đầu tiên mình đã ghi trong bài là: "Đây là bài viết đưa ra góc nhìn từ Mỹ nên sẽ khác biệt với góc nhìn của người Việt Nam." và "Bài viết này không phải là một bài viết gọi là ủng hộ hay thân Mỹ, không phải là để nói rằng các cuộc chiến tranh này là hợp lý, đúng đắn. Bài viết này chỉ đơn giản là đưa ra một góc nhìn về các hành động quân sự của Hoa Kỳ, để giúp mọi người hiểu hơn về bản chất của việc tiến hành chiến tranh và tổ chức quân đội." do đó mình nghĩ có lẽ bạn đã vội vàng khi kết luận ở khúc cuối về chính nghĩa, công lý này nọ. Những cái đó mình không bàn luận, mình không nói gì hết về tính đúng đắn của những cuộc chiến, mình chỉ nói rằng nó đã xảy ra và lý do bên Mỹ đưa ra là như vậy.
Bài viết không nêu tên học thuyết Domino không có nghĩa là học thuyết đó không được nhắc đến. Như trong bài viết ghi rằng "Chiến tranh Triều Tiên và chiến thắng của phe Cộng Sản tại Trung Quốc đã hướng sự chú ý của Hoa Kỳ về châu Á và họ tin rằng chủ nghĩa Cộng Sản đang lan ra ở đây." và đó chính là một phần học thuyết Domino: 1 quốc gia châu á rơi vào tay phe cộng sản, các quốc gia khác cũng như vậy.
"Lý luận thì câu trước đá câu sau:
trên thì Mỹ chỉ ủng hộ về mặt quân sự cho quân đội Pháp
dưới thì Mỹ chỉ can thiệp về mặt chính trị ở Việt Nam"
Bạn đã bỏ qua phần thời gian. Mình ghi rằng họ chỉ can thiệp chính trị ở Việt Nam từ năm 1955 đến năm 1964, tức từ năm 1964 trở đi Hoa Kỳ bắt đầu sử dụng quân đội can thiệp trực tiếp. Tại sao mình lại ghi như vậy, vì trong sách sử bên Mỹ thì chiến tranh Việt Nam chỉ bắt đầu khi Hoa Kỳ ném bom miền Bắc, tức từ năm 1964 trở đi.
Bạn có thể tham khảo nguồn ở đây:
http://thevietnamwar.info/1965-1973-united-states-vietnam-year/
- Báo cáo

Vinh Trần
sao bạn đưa bài viết vào quan điểm - tranh luận, nhưng khi bị phản bác lại cẩn thận đưa ra lời trích không phải quan điểm của tôi ? của người khác ? sao bạn đưa ra lại không bảo vệ quan điểm ?
Và bạn lại còn cho rằng , trước khi Mỹ ném bom miền Bắc, Mĩ chỉ ủng hộ về mặt chính trị ?
chính trị của bạn vậy là có bao gồm viện trợ về mặt quân sự đúng không ?
- Báo cáo

Huskywannafly

Chào bạn,
Bài viết trong mục quan điểm - tranh luận không có yêu cầu mình phải viết quan điểm của mình. Ví dụ như mình viết bài về quan điểm của Einstein về vũ trụ thì nó cũng phù hợp trong mục quan điểm - tranh luận đúng không?
Đúng mình cho rằng từ năm 1955 đến 1964 Mỹ chỉ can thiệp chính trị ở Việt Nam. Việc người Mỹ đưa vũ khí và huấn luyện cho quân đội miền Nam hoàn toàn không được coi là can thiệp quân sự. Ví dụ như năm 1953 - 1954, cố vấn Trung Quốc huấn luyện cho quân đội VIệt Minh đánh Pháp và cung cấp pháo hạng nặng cho bộ đội để đánh ở Điện Biên Phủ, thậm chí còn giúp cố vấn cho chiến dịch Điện Biên Phủ (nhưng ta biết là tướng Giáp hoàn toàn lên kế hoạch cho trận này). Bạn có gọi đó là Trung Quốc can thiệp quân sự vào Việt Nam?
- Báo cáo

Vinh Trần
căn bản, giữa hai thứ không thể so sánh bằng nếu quy mô của chúng khác biệt nhau.
Trung Quốc, liên xô viện trợ, trung quốc cử cố vấn cấp cao sang, nhưng quân đội việt nam đánh theo lối của quân đội việt nam. quân đội việt nam hoàn toàn không theo tổ chức, hay lối đánh của Trung Quốc. Vậy nói trung quốc can thiệp về mặt quân sự là sai.
Người Mỹ cung cấp và viện trợ, bắt phải tổ chức theo mô hình Mỹ kể cả về chính trị và quân sự.
vậy đã có nghĩa rằng Mỹ đã can thiệp vào mặt quân sự rồi.
dẫn chứng ?
tổ chức, lối đánh, chiến thuật của quân VNCH rập khuôn 100% của Mỹ.
- Báo cáo

Vinh Trần
bạn đưa ra bài viết, thì bạn có trách nhiệm bảo vệ quan điểm của mình, đó là cái luật bất thành văn rồi.
- Báo cáo

Vinh Trần
Người Mỹ tạo ra một quân đội rập khuôn, chỉ đạo quân đội đó thực hiện nhiệm vụ cho Người Mỹ , và bạn vẫn cho rằng Người Mỹ không can thiệp về mặt quân sự là sai.
trên wikipedia có viết về quân đội việt nam cộng hòa rất rõ ràng, mời bạn tham khảo.
- Báo cáo

Huskywannafly

Đây là phần tiếp theo của bài trả lời mình.
Về việc Hoa Kỳ không đánh ra miền Bắc bạn nói đúng đó là một phần của chiến tranh Lạnh. Cụ thể hơn nó là một phần của Chính sách Kiềm Chế (Containment Policy). Chính sách này được khởi xướng bởi Đại sứ Mỹ tại Nga, George Kennan, người viết Bức điện dài (The long Article) gửi từ Moscow về Washington năm 1946, xác định rõ ràng Liên Xô và Mỹ sẽ sớm là kẻ thù của nhau. Theo chính sách này thì nước Mỹ sẽ dùng các biện pháp kinh tế, chính trị, quân sự để ngăn chặn sự lan tràn của chế độ Cộng Sản. Nước Mỹ sẽ không cố gắng lật đổ các nước cộng sản, ít nhất là bằng vũ lực, nhưng sẽ ngăn không cho chủ nghĩa này lan tràn sang các nước khác. Khối quân sự NATO, Kế hoạch Marshall, Ngân hàng Thế Giới, Quỹ tiền tệ quốc tế, các hiệp ước thương mại, quân sự, sự thành lập trung tâm tình báo CIA, đều là các công cụ phục vụ cho chính sách này. Chính vì chính sách này mà nước Mỹ đã đứng im không can thiệp khi người dân Đông Đức, Hungary nổi dậy chống cộng sản năm 1956 hay khi Liên Xô xâm lược Tiệp Khắc năm 1968 vì nước này dám bỏ đường lối Chủ nghĩa Xã Hội. Đó là một trò chơi của lòng kiên nhẫn kéo dài suốt 45 năm.
Cần lưu ý rõ rằng Chính sách Kiềm chế chỉ áp dụng cho những nước Cộng Sản. Các sự can thiệp quân sự, chính trị của họ vào thời Chiến tranh Lạnh thường nhắm vào những nước không Cộng Sản hoặc chưa là Cộng Sản nhưng gây nguy hại đến lợi ích của nước Mỹ.
Mình nhấn mạnh việc Hoa Kỳ không đánh ra Bắc để cho thấy giới hạn của việc hoạt động quân sự của họ: tức mục tiêu đặt ra của tướng lãnh quân sự Mỹ là bảo vệ Nam Việt Nam. Và đó là một trong những lý do người Mỹ đưa quân đến Việt Nam.
- Báo cáo

Viet Anh Tran

Chào bạn, mình là admin Spiderum
Bạn vui lòng chỉnh sửa một số ý trong để comment bớt mang tính công kích các nhân giúp mình. Chúng ta tranh luận văn minh để học hỏi chứ k phải miệt thị lẫn nhau, đó là quy định của Spiderum.
Bạn sửa nhé, nếu không mình buộc lòng phải xoá comment trong vòng 3h sắp tới. Vì comment của bạn có nhiều điểm thú vị để tranh luận, mình hy vọng sẽ không phải xoá nó đi.
- Báo cáo

Vinh Trần
ok admin
- Báo cáo

Viet Anh Tran

Cảm ơn bạn!
- Báo cáo
trueinf
Bài viết dùng khá nhiều lý luận với lối nói giảm nói tránh trong các luận điểm làm rõ về việc trực/gián tiếp tham gia chiến tranh của Mỹ ở các nước.
- Báo cáo

Huskywannafly

Chào bạn,
Bạn có thể đưa ra ví dụ cụ thể không?
- Báo cáo
trueinf
sr cậu lâu lắm rồi mới onl lại spderum. VD: Đánh Iraq: Do Mỹ dựng lên chuyện tàng trữ vũ khí hủy diệt hàng loạt (không có thật) -> Kéo quân đánh Iraq (Trên bài chỉ bảo do sai lầm tình báo, quá nhẹ cho 1 lý do xâm lược).
- Báo cáo
onelove090
Tôi đồng ý với bạn. Nhiều chi tiết bị lược bỏ.
Và các sự kiện cũng chưa đưa ra được rõ lý do việc Mỹ tham chiến. Nước Mỹ không dư hơi đánh vào mà không có lợi ích. Và chính việc họ đánh vào phần nhiều ảnh hưởng công việc nội bộ của quốc gia bị đánh.
- Báo cáo

Huskywannafly

Thứ nhất là mình bị hạn chế thời gian. Mỗi cuộc chiến đó nếu viết ra ngắn cũng khoảng 1 trang A4. Thứ hai là nội dung của bài là nhìn sơ vào danh sách các cuộc chiến chứ không phải là phân tích từng cuộc chiến. Bạn có thể tìm hiểu thêm trên các nguồn khác nhau và nếu thấy không đồng ý thì có thể bình luận thêm vào đây.
Cám ơn bạn đã đọc.
- Báo cáo

Hex 

Căn cứ vào đâu mà ở cuộc nội chiến Nga bạn khẳng định là Hoa Kỳ chỉ muốn giúp đồng minh chứ không hề muốn diệt cộng sản?
Và sau đó ở dưới lại là giúp đồng minh một lần nữa do ám ảnh với CNCS ở cuộc chiến tranh ở Việt Nam?
Mỹ không hề làm gì khác ngoài ném bom vào miền Bắc Việt Nam vào giai đoạn sau VNW??
??
Sai lầm tình báo 2 lần nên Afghaniftan và Iraq phải tan hoang, và chỉ là do sai lầm tình báo thôi chứ chả phải do Mỹ sai gì cả? ^^
Nói chung nước Mỹ hay bất kì quốc gia nào khác đều tham chiến vì lợi ích QG và chả có gì là chính nghĩa. Đầu bài bạn bảo không hề cổ súy tư tưởng thân Mỹ nhưng mình lại không thấy vậy.

- Báo cáo

Vinh Trần
đó là vấn đề khi bạn chủ nghĩ rằng can thiệp về mặt chính trị lúc đó là không bao gồm hành động chống lưng về mặt quân sự, nói chung, lý luận của bạn thớt rất yếu.
- Báo cáo

Huskywannafly

Về việc can thiệp vào Nga, mình căn cứ vào văn bản tuyên bố bởi Tổng thống Mỹ Woodrow Wilson. Bạn có thể đọc tài liệu lưu trữ của chính phủ Hoa Kỳ về cuộc chiến ở đây:
https://www.archives.gov/publications/prologue/2002/winter/us-army-in-russia-1.html
Trong tài liệu có ghi rõ ba lý do quân Mỹ tham chiến ở Nga:
To facilitate the safe exit of the forty-thousand-man Czech Legion from Russia. The Legion had helped clear the Trans-Siberian Railway of Bolsheviks in the spring of 1918 and were the main fighting force in Siberia sympathetic to the Allied cause. (The Bolsheviks had made a separate peace with Germany and therefore could not be trusted.)
To guard the nearly one billion dollars' worth of American military equipment stored at Vladivostok and Murmansk.
To help the Russians organize their new government.
- Báo cáo

Lâm Nguyễn
Căn cứ vào văn bản của 1TT Mỹ và coi đó là lý do thực sự của Mỹ khi can thiệp vào Nga =))) không khác gì bạn vẫn nghe Mỹ kêu gào thành lập liên minh quốc tế chống IS nhưng lại đem bom và tên lửa nã vào đầu những người đang chống IS =))
- Báo cáo

Huskywannafly

Chào bạn,
Nếu bạn muốn phản bác bạn bắt buộc phải đưa ra một chứng cứ đầy đủ và đáng tin. Ví dụ như bạn đưa ra một văn bản vững chắc cho thấy nguồn tin của mình sai, rằng quân đội Mỹ vào Nga để lật đổ chế độ Cộng Sản Bolshevik thì mình sẽ sửa lại bài ngay.
Thân.
- Báo cáo

Lâm Nguyễn
Thật khó để nói mục đích thật sự của Mỹ là gì khi can thiệp vào nội chiến Nga bởi bạn cũng hiểu rằng không chính trị gia nào tuyên bố 100% mục đích của mình ra cả, tất cả chỉ là bề ngoài, cũng như chỉ là suy luận, phỏng đoán của người ngoài như chúng ta. Mình rất đồng ý với bạn Viet Anh Tran rằng chính tư tưởng muốn tiêu diệt các hệ tư tưởng đối lập mới là động lực chính để Mỹ can thiệp, mà ở đây chính là chủ nghĩa Cộng Sản Bolshevik.
- Báo cáo

Huskywannafly

Thường thì chúng ta hay đơn giản hóa vấn đề: Mỹ theo tư bản, Mỹ chống cộng sản => Mỹ gửi quân qua Nga để tiêu diệt chế độ cộng sản mới lập ở đây. Nhưng:
-Bạn có thực sự nhìn vào các cuộc hành quân của Mỹ? Họ đã đóng quân ở đâu?
-Lật độ chế độ cộng sản với 5000 quân? Số quân đó không đủ để giữ một thị trấn ở Nga. Nên nhớ quân Đức đã gửi cả trăm ngàn quân qua Nga còn không làm nên chuyện.
-Tại sao mới can thiệp đến năm 1920 đã rút quân, trong khi nội chiến ở Nga kéo dài đến năm 1924.
Mình không phải bênh vực gì nhưng ý của mình là thực sự khi các bạn phản bác vậy các bạn có tìm hiểu một chút trước không? Nếu các bạn chỉ ra mình sai thì mình nhận. Bởi vì đa số mọi người ở đây đều phản bác chung chung, khi mình hỏi chi tiết thì thôi, bỏ.
- Báo cáo

Hex 

Bạn đăng một bài bảo vệ Mỹ tại thời điểm TT Trump vừa ra lệnh phóng 2 tên lửa tự hành vào Syria gây tranh cãi ở cả cộng đồng quốc tế lẫn trong nước (phản đối của các nghị sĩ và cử tri Mỹ) [bạn tự tìm kiếm link mà đọc nhé, mình nghĩ bạn giỏi khoản này ;)] thì mình cũng chịu.
- Báo cáo

Huskywannafly

Chào bạn,
Bất kì một quyết định can thiệp nào của Hoa Kỳ cũng gây tranh cãi trong nước và quốc tế cả, từ Afghan 2001 đến Iraq 2003 hay ở Libya năm 2011. Việc gây tranh cãi là chuyện thường xuyên xảy ra. Bạn có thể tìm lại các trang tin tức về việc Liên Hợp Quốc phản đối chiến tranh Iraq, hay người Mỹ biểu tình tổ chức chống chiến tranh Iraq ngay trước khi nó bắt đầu.
Mình viết bài vào dịp này vì sự kiện này khiến mình tò mò tìm hiểu về những khía cạnh của những cuộc chiến của Mỹ.
Bạn có thể dễ dàng chứng minh mình thiên vị nếu bạn cho thấy những thông tin mình đưa ra là sai. Ví dụ bạn có thể chỉ ra rằng ở Afghanistan không có khủng bố, hoặc ở Libya không có ai đàn áp dân thường và Hoa Kỳ dựng chuyện lên để tấn công.
Mình viết một bài dài 6000 từ và bạn chỉ nhận xét chung chung như vậy thực sự mình cũng khó biết phải trả lời thế nào.
Dù sao cũng cám ơn bạn đã dành thời gian đọc.
- Báo cáo

Huskywannafly

Hiện giờ mình không viết bài phân tích sâu từng cuộc chiến nên mình gửi bạn một video tham khảo về việc Hoa Kỳ tấn công Iraq năm 2003. Bạn có thể thấy trong phần bình luận có rất nhiều người không hề đồng ý với video nhưng đây là một góc nhìn.
https://www.youtube.com/watch?v=LgQw8EhPJWw
- Báo cáo

Viet Anh Tran

Tôi cũng không nghĩ Mỹ tham chiến trong nhiều trường hợp để kiếm lời từ việc bán vũ khí.
Chính sự khác biệt về lý tưởng theo đuổi và tư tưởng tiêu diệt từ trứng nước các nguy cơ đe dọa họ và hệ tư tưởng của họ mới là động lực sâu xa nhất cho các hành động quân sự.
- Báo cáo

hoanghale
T thì cho rằng Mỹ luôn vẽ ra các mối đe dọa. Mỹ cần các mối đe dọa ấy để duy trì sự hiện diện quân sự của mình khắp thế giới và bảo vệ lợi ích mỹ thay vì lợi ích nhân loại. Tác giả đã không đề cập đến việc Mỹ áp đặt các tiêu chuẩn dân chủ nhân quyền theo lối Tây phương mà bất chấp sự phù hợp của nó với nền văn hóa của quốc gia đó. Cũng từ đó lấy lí do tiến hành xâm lược. Trong khi chính bản thân Mỹ ko thực hiện cái giá trị nhân quyền dân chủ mà họ đặt ra.
- Báo cáo