KHI BỌN CON TRAI TRAO NHAU NHỮNG "BÀI HỌC"
Bạn có nhớ lần đầu tiên đánh nhau là khi nào không? Tôi thì có đấy, vì sao ư? Vì nó rất đã và đầy tính "giáo dục" Cho đến mãi...
Bạn có nhớ lần đầu tiên đánh nhau là khi nào không?
Tôi thì có đấy, vì sao ư?
Vì nó rất đã và đầy tính "giáo dục"
Cho đến mãi bây giờ, tôi vẫn mong bạn bè mình có thể trao cho nhau những "bài học" như thế !
LẦN ĐẦU TIÊN ĐÁNH NHAU
Khi còn đi học, do suốt ngày chỉ cắm mặt vào học nên gần như không có cơ hội để tôi vung nắm đấm. Nhưng rồi, bức tranh êm đềm đó chấm dứt ngay khi định mệnh tôi "va" phải một thằng nào đấy, và cãi nhau với nó về việc cái áo trắng của tôi bị vấy mực, mà tôi khá chắc là nó cố tình làm thế. Tôi không quen thằng này, chỉ biết nó là thằng học cùng khóa với tôi trong lớp học hè Anh Văn.
Với tâm thế học sinh gương mẫu, tôi cố gắng nói "đạo lý" với nó, nhưng chịu, vì vốn dĩ nó bỏ ngoài những gì tôi nói, như kiểu một thằng Việt Nam đang gằng giọng cố tỏ ra lịch sự để đối thoại với một thằng ngoại quốc chỉ biết trả lời Yes, No, OK, với những từ súc tích: "C*c, De*k, Đmm". Đầu tôi sôi dần lên với từng từ nó phát ra. Thế rồi, nó thốt ra một câu, chấm dứt mọi sự bất lực về ngôn từ của tôi:
"Thích đánh nhau không ?"
Như tức nươc vỡ bờ, đầu tôi lúc đó bỗng hiện ra lời nói của Bác trong diễn văn kêu gọi toàn quốc kháng chiến, muốn hòa bình thì chúng ta không thể nhân nhượng. Thế là từ bài học rút ra từ lịch sử của dân tộc, tôi quyết định đứng lên đấu tranh, cho thằng này một trận.
Chúng tôi hẹn nhau ra sân sau trường để giải quyết. Và không như tiến trình lịch sử vẫn thường được học, chính nghĩa luôn chiến thắng, hoặc là nó đã không đứng về tôi lúc đó. Tôi và nó quần nhau tím mặt, cho đến khi tôi bỏ cuộc vì quá đau, thì nó dừng lại và bất ngờ đưa tay kéo tôi lên. Và trong giây phút trời đánh đó, tôi không còn ghét nó nữa và tôi đoán là nó cũng thế.
Về đến nhà, khi bố mẹ hỏi, thì tôi nói là bản thân đã vấp liên tiếp vào một cây cột nào đấy trong trường, đại loại thế. Sau buổi ấy, chúng tôi có nói chuyện với nhau vài lần trong lớp, rồi sau hè, tôi không còn thấy nó nữa. Kỷ niệm đánh nhau đầu tiên của tôi trong mùa hè năm đó.
Thế đấy, mâu thuẫn giữa hai thằng chả quen biết gì nhau giải quyết chỉ trong một trận đánh tay đôi, không văn vẻ, không đạo lý, chỉ có nắm đấm và bàn chân nện thẳng vào thân thể đối phương. Đó là lần đầu tiên, tôi phát hiện ra giá trị giao tiếp thần kỳ của nắm đấm, và quả thật không tệ so với cách người ta vẫn nói về nó.
"ĐỐI THOẠI" ĐẶC BIỆT

Càng lớn tôi nhận ra rằng, cách người ta giao tiếp với nhau trở nên phức tạp hơn. Tôi gần như rất khó để nhận ra ẩn ý trong từng câu nói, và cảm thấy khó chịu khi phải đoán về nó, như thể nó là một phần của những cuộc đối thoại. Một vài lời nói còn có thể tổn thương tâm lý, hay bắt đầu những trò bẩn thỉu sau lưng một ai đó. Thế nên tôi ngày càng dành sự tôn trọng đặc biệt cho việc đấm nhau hơn, không lòng vòng, rất thẳng thắng, không xúc phạm, chỉ tao ghét mày nên đấm thế thôi.
Nhiều lúc khi phải giải quyết một task vô lý nào đấy, hay đối diện thái độ lồi lõm của một thằng cùng công ty, tôi chỉ ước là giá như mình có thể tống thẳng một cú vào mặt thằng đấy, kết thúc cuộc tranh luận đang dần trở nên bế tắc, rồi kéo nhau ra bãi sân nào đấy giải quyết, thế cho nhanh.
Đấm nhau, phương thức giao tiếp riêng của con trai, cứu cánh cuối cùng khi bất đồng quan điểm, sự tôn trọng cuối cùng mà bọn nó có thể dành cho nhau.
Khi sức nặng tâm lý trở nên quá sức, bọn con trai cần thứ gì đó bộc trực, đơn giản hơn để giao tiếp, chúng nó lại quay ra đấm nhau. Cũng giống như đối thoại, không thể chỉ có một người hỏi và cũng không thể chỉ có một người trả lời trong suốt cuộc trò chuyện, nên hãy cứ xem mỗi cú đấm là một lời nói, cứ thế một thằng nói, thằng còn lại trả lời, thành thật mà nện lên đối phương. Không vòng vo, không tư thù, hay cố tình gây thương tích, chỉ giải tỏa cảm xúc, tung và nhận đòn, đến khi một trong hai thằng gục, đó là cách đàn ông đấm nhau. Tôi thích những cuộc "trò chuyện" như thế và không thoải mái khi người khác can ngăn nó.
Nắm đấm, nó không cần quan tâm đối phương là ai, địa vị của xã hội như thế nào, hễ ăn đấm thì phải đau, chấm hết, rất công bằng. Và người ta chỉ đấm chỉ khi đã dành một sự quan tâm đặc biệt đến ai đó. Mỗi cú đấm có thể là một nỗi thất vọng, một sự bất cam, nỗi uất ức, hay đơn giản là sự bồng bột nhất thời. Nhưng không một cú nào được tung ra mà không chất chứa cảm xúc trong ấy, không giấu diếm, không biện minh như câu chữ, thẳng thắng và chân thành hơn cả lời nói.
Tôi còn nhớ những ngày ông nội tôi bạo bệnh và mất, chứng kiến áp lực của gia đình, thằng bạn tôi đã ở đó, đèo tôi đến phòng tập, chỉ để đấm nhau suốt buổi, sau đó là xách balo ra về. Hàng này cứ như thế, từng cú đấm, từng cảm xúc vơi đi, tôi dần ổn hơn. Nó đã luôn ở đó để đấm nhau với tôi, và tôi sẽ luôn ở đó, sẵn sàng tống thẳng một đấm vào nó bất cứ khi nào nó cần.
Có lẽ khi bị đè nén, khi thất vọng, khi chán trường, và khi không còn có thể giao tiếp bình thường với nhau được nữa, thứ bọn con trai cần không phải là những lời động viên sáo rỗng, mà là những không gian riêng, đừng nói gì cả, cứ lao vào nhau và để nắm đấm làm thay điều đó. Hãy để bọn nó "đối thoại" bằng cách ấy, trao cho nhau những "bài học", đừng can ngăn, chỉ quan sát thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Hùng Vương
đấy là đấm nhau giữa hai người "văn minh", chứ mấy ông xã hội đen, giang hồ,.. nó xiên thì có mà chết người, đấy là bạo lực chứ không phải "giao tiếp" nữa rồi 

- Báo cáo
LeMinhChien69
đồng quan điểm lol
- Báo cáo

Geomancer
Giang hồ hồi xưa cũng có những trận cạch tay đôi đầy nghĩa khí lắm bro, nhưng bây giờ chắc ít rồi. Nhớ hồi trẻ trâu hay lên web mò mò những chuyện về giang hồ VN xưa đọc cuốn vl
- Báo cáo

TÔI MÙ NHƯNG TÔI THÍCH RÕ NÉT
Giang hồ ngày xưa là loại chết đói mê truyện kiếm hiệp, giang hồ ngày nay đc cầm đầu ko phải bởi giang hồ mà do 1 thế lực kinh tế nào đó chống lưng. Và kẻ tồn tại đx là kẻ chiến thắng để chiến thắng thì hành xử quân tử là ngu đần dốt nát đánh nhau với thằng mạnh hơn mà ra mặt thì thắng kiểu gì? Lính việt nam ko chơi du kích mà giáp lá cà như iraq thì đấu đc quá 3 ngày với mẽo? Nên là giang hồ ngày nay có từng cấp bậc như trong Bố Già, Boss -> cố vấn-> trưởng lão-> chiến binh-> junky, junky là bọn vô học 18 20 chưa có gì để mất ngoài lý tưởng anh em "phúc cùng chịu hoạ cùng hưởng" nên thik sớm dóc xương trả cha dóc thịt trả mẹ như na tra 1.0 đời đầu HÃY HIỂU GIANG HỒ THỰC SỰ LÀ AI, ĐÓ LÀ KO PHẢI 1 CÁ NHÂN MÀ LÀ 1 TỔ CHỨC ĐẶT RA NHỮNG LUẬT LỆ CÓ THỂ LÁCH ĐC, ĐẶT RA CÁC KIỂU KHUNG HÌNH PHẠT "TỪ 20 NĂM ĐẾN 30 NĂM " NÀY NỌ , THAY VÌ CHỈ 1 HÌNH PHẠT NHƯ THỜI PHONG KIẾN CHÉM HOẶC LƯU ĐẦY HOẶC ĂN GẬY, GIANG HỒ THỰC SỰ LÀ KẺ BẢO KÊ CHO GIANG HỒ LỘNG HÀNH ĐỂ ĂN TIỀN ĐÓ, VÀ Ở ĐÂU CŨNG CÓ. GIANG HỒ KO KO TỰ NHIÊN SINH RA VÀ MẤT ĐI CHỈ TIẾN HOÁ TỪ THẰNG JUNKY ĐẾN THẰNG BOSS NHƯ TRONG BỐ GIÀ TỪ 1 THẰNG MUỐN YÊN THÂN NHƯNG VÌ ĐÓI CHƠI VỚI KẺ XẤU ĐI ĂN CẮP ĐẾN GIẾT NGƯỜI RỒI MUA ĐC CẢ THẨM PHÁN.
- Báo cáo

Leng Keng
Lớn lên hình như càng ngày mọi thứ càng khó. Mình thì ngày càng nhu nhược và hèn đi. Ngày bé không thích ai thì không chơi nữa, ai sai thì bảo, không hợp lý thì mình lên tiếng. Hồi cấp 3 dũng cảm đứng ra chịu trách nhiệm nếu làm sai, nói lại thầy cô nếu thấy thầy cô không đúng. Giờ lớn rồi, càng ngày càng thấy mình hèn, không dám nói sếp, không dám nói đồng nghiệp, chả dám mạnh miệng với ai. Nhiều lúc nghĩ, uh giá mà được như trong bài bạn nói, không thích đứa nào cho đứa đấy một cú đấm thì thật vui.
- Báo cáo

Windd01
Tui thì ngược lại
, bật đồng nghiệp bật sếp lắm nhưng cấp 3 thì hèn :)).

- Báo cáo

Leng Keng
Vậy thì là may mắn lắm đó. Đôi lúc chỉ mong lúc tức giận có thể đập bàn hét to lên rồi nghỉ việc, đi du lịch ngao du thiên hạ, chả lo lắng gì :)))
- Báo cáo

Saiky_rain
Chào ông, ngày hôm nay của ông thế nào, tôi không biết khi ông viết những dòng này tâm trạng ông ra sao, nhưng tôi nghĩ mình nên nói gì đó với ông, không hẳn là lời khuyên, nên hãy cứ xem đây là dòng ngẫu nhiên nào đó ông vô tình đọc được vậy. Thật ra người ta cần rất nhiều can đảm để có thể đứng lên bảo vệ mình, tôi biết còn nhiều thứ trên lưng của một thằng đàng ông, vô tình khiến họ không thể thẳng lưng mà làm theo ý mình, nhưng bản thân phải hét với cuộc đời này rằng sẽ mạnh mẽ ông à (câu này tôi tâm đắc từ bài của ELBE040 ^^), cứ vật lộn với nó, cứ nhẫn nhịn khi cần thiết, nhưng phải nhủ lòng là bản thân phải mạnh, để một ngày bản thân không phải còng lưng mà sống với bất kỳ ai, cố lên người anh em.
- Báo cáo

Leng Keng
:))) Chả hiểu sao ai cũng nhận nhầm mình là nam :))) Nick mình la Leng Keng, avatar cũng là nữ mà :))) Thực tình mình không còn trẻ nữa, năm nay cũng đã ra trường 4 năm, vật lộn đủ chỗ. Mình vẫn can đảm (can đảm ở đây là không còn rơi nước mắt khi bị stress hay vứt bỏ mọi thứ khi muốn trốn chạy nữa) nhưng mà đôi lúc cũng chỉ muốn hất tung mọi thứ lên và đi. Với cả không chỉ gánh nặng của những người đàn ông con trai mới không khiến họ đứng thẳng lên được mà con gái cũng có những gánh nặng riêng đó. Mình không biết những người khác thế nào, nhưng mình cũng có những gánh "hơi nặng" về gia đình, gánh "rất nặng" về ước mơ của bản thân nên dù thế nào cũng luôn nhắc bản thân không được từ bỏ cho tới đi đạt được mục đích của mình. Chỉ có điều khi nghĩ về thời cấp 3, thấy mình còn nhút nhát hơn cả thời đó nên đôi khi thấy xấu hổ :)))
- Báo cáo

Keihopa
Tôi đánh nhau đúng một lần, 1 vs 12 và với sức mạnh của một tuyển thủ thể thao tỉnh cộng với sự lạnh lùng trong từng pha ra đòn tôi đã không bao giờ phải va chạm với ai ở thị trấn cho mãi đến sau này. Thậm chí ở phương diện nào đó còn là một...huyền thoại vì bọn kia nổi tiếng "đầu gấu" trường cấp 2. Lên đại học cũng giắt dao một mình ra nghênh chiến với cả một hội bên ngoài lăm le dao rựa tuýp sắt, may mắn là tay cầm đầu thấy thằng sinh viên này "chất chơi như người Dơi" nên giải tán cả lũ và rủ đi uống bia làm quen, với điều kiện "anh trả tiền nhé em hôm nay không còn đồng nào". Lần này thì không may vì bị nhà trường ngứa mắt đuổi học. Giờ 40 rồi chưa xảy ra va chạm nào vì hiền lắm, nói tục cũng không biết. Nghĩ lại may hơn khôn vì hai lần xung đột thật sự đều bằng cách nào đó vượt qua được. Trước khi vào trận cũng hoảng lắm, nhưng khi xảy ra thì rất bình thường. Có lẽ người lính trong chiến tranh cũng vậy. Cảm giác trống rỗng với hoàn cảnh, vô cảm với cái đau của cả mình và đối thủ. Và sau này mỗi lần nhớ lại đều...hú vía!
- Báo cáo

Im_Salz
Mình không thể đồng tình 1% nào với mọi lý do do cho bạo lực, gây thương tích cho người khác. Mình k đánh giá người viết theo hướng tiêu cực, nhưng những lý do, lập luận và kết luận đều không thay đổi được bản chất tiêu cực của bạo lực.
- Báo cáo

Saiky_rain
Mình tôn trọng ý kiến bạn, bạo lực chính là bạo lực, mình cũng không muốn văn vẻ về nó, với mình nó cũng như súng vậy, do người sử dụng nó vào "mục đích" gì thôi ^^
- Báo cáo

Im_Salz
Nhiều lời hơn 1 chút, theo ý kiến chủ quan của mình dù bạo lực dùng cho mục đích nào thì nó cũng có xu hướng leo thang. Nên trước khi sử dụng "dụng cụ" đó, chắc chúng ta nên suy xét cẩn trọng cái giá mà nó trả về cho mình, cho người xung quanh.
- Báo cáo

Nguyễn Bảo Trung

Đã có thời gian trong văn minh phương Tây họ xử lý mâu thuẫn bằng Duel, ban đầu là lên ngựa cầm giáo gỗ, sau là kiếm, sau nữa là súng và sau nữa là bằng nắm tay.
Giải quyết vấn đề văn minh và lịch sự bằng nắm đấm, sau trận đấu thì tất cả đều xoá sạch, người nằm xuống rồi thì người kia phải ngừng tay.
Đến bây giờ coi trên youtube vẫn đầy vid đánh nhau ở Mỹ, người ta can thiệp chỉ khi 10vs1, còn lại nếu 1vs1 và bằng nắm đấm, không chênh lệch, không vũ khí thì họ đứng xem đến khi 1 người ngã xuống thì nhảy vào can nếu người còn lại quá hăng máu.
- Báo cáo