Mạng xã hội dù đúng hay sai thì chúng ta vẫn không thể nào phủ nhận được sự thiết yếu của nó trong đời sống. Và ngay cả chính bản thân mình cũng hoàn toàn công nhận điều đó. Nhà nhà người người đều liên tục duy trì sự kết nối trên các nền tảng số thì việc nói không hoàn toàn với mạng xã hội chẳng khác nào đi ngược lại với đám đông và không hòa nhập với xã hội vậy.

Unsplash.com
Cứ mỗi lần ai đó hỏi cho xin facebook hay insta để kết bạn hay tiện việc liên lạc và công việc thì mình lại khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên bởi câu trả lời "Mình không có dùng mạng xã hội"
Nói đến chuyện biến mất khỏi thế giới số này thì đúng là hơi cực đoan và khắc khổ thật. Nhiều người sẽ cho rằng nếu bạn thấy mxh tác động xấu tới cuộc sống thì có thể hạn chế truy cập là được chẳng hạn như xóa ứng dụng trên điện thoại và chỉ truy cập thông qua laptop thôi, như vậy cũng vừa tốt mà lại vẫn có thể duy trì cập nhật thông tin kết nối với bạn bè, thế giới bên ngoài. Tuy nhiên mình đã thử và chả thấy hiệu quả gì cả và bên trong mình từ lâu cũng đã có khao khát thoát khỏi sự phiền nhiễu mà mxh mang lại để kết nối nhiều hơn đến chính bản thân mình.
Cũng tại vì cái việc bài trừ mxh mà việc liên lạc của mình với bạn bè khá là khó khăn. Mọi người biết đó, cái hay của mxh là nó tạo cơ hội cho chúng ta nói chuyện và duy trì mối quan hệ với nhau dẫu cho bạn có nhiều biết bao là bạn bè đi nữa. Chỉ cần một cái rep story facebook hay một vài lời comment dưới các bài post hoặc thậm chí chỉ là một cái like nhẹ thôi cũng đủ tạo một mối liên kết nhỏ bé nào đó với mọi người.
Đặc biệt là đối với các bạn trẻ, thế hệ gen Z như mình chẳng hạn. Việc lui về ở ẩn quả thực là vô cùng kì lạ và khó hiểu nhỉ.
Sau khi quyết định nói không với mxh bằng cách cắn răng và hạ quyết tâm cho bay màu cái account facebook chứa đựng biết bao nhiêu là kỉ niệm thời sinh viên của mình. Dẫu tiếc nuối lắm, nhưng nếu cứ bám mãi vào cái hoài niệm đó mình sẽ mãi không thể thoát ra khỏi thế giới ảo được.
Sau một vài tuần đầu hoàn toàn không liên lạc với thế giới ảo mình nhận ra một số điều sau:
Mình thật sự không có ai gọi là bạn.
Đáng buồn thật, nhưng đó là một thực tại vô cùng phũ phàng. Việc mình biến mất cũng chả ảnh hưởng đến mọi người và cũng chẳng mấy ai là biết việc mình đã xóa mxh. Một người bạn vẫn trước giờ liên lạc với mình qua số điện thoại thì cũng đã không hề hay biết chuyện tài khoản của mình đã bay màu rồi.

Unsplash.com
Đó là những tuần trôi qua một cách ảm đạm đến lạ thường, khiến mình có chút gì đó không quen. Cứ mỗi lần cầm điện thoại lên để share một tí về hiện trạng của mình chẳng hạn như hôm nay đã mua được quyển sách gì, hay góc quen cafe mình vẫn đi hôm nay như thế nào (đó là những điều mình đã từng hay làm), thì mình lại nhận ra mình đâu còn sử đụng nữa đâu mà chia sẻ. Thế là lại đặt điện thoại xuống và tiếp tục cuốn sách hay ly cafe dang dở của mình.
Thuở đầu đúng là khó khăn thật, nhưng dần rồi mình cũng quen với hiện trạng đó. Đến bây giờ thì thói quen chụp hình chia sẻ cũng đã không còn nữa, thay vào đó là việc thực sự tận hưởng giây phút hiện tại của bản thân mình.
Điện thoại trở về chức năng đúng nghĩa của nó.
Điện thoại ư, nơi từng dành gần 70% thời gian mỗi ngày để truy cập mxh giờ chỉ dùng để nghe gọi và nhắn tin cơ bản.
Thực sự là mình không cần đến một chiếc điện thoại quá hiện đại để sống tốt. Khi mà nhu cầu cho thú tiêu khiển kia đã không còn nữa.
Thói quen ngâũ nhiên check điện thoại vẫn duy trì ở 2 tuần đầu nhưng giờ thì hầu như mình luôn để điện thoại ở chế độ không làm phiền. Và cảm thấy vô cùng ổn với việc đó.
Và cũng nhờ việc nói không với mxh, mình hiểu ra một điều rằng, người thực sự cần dành sự quan tâm tới không phải là những người đều đặn tương tác với chúng ta trên thế giới ảo kia, những người dẫu không có chúng ta vẫn chẳng mảy may thắc mắc hay tìm kiếm. Người thật sự bạn cần dành sự quan tâm đó chính là bản thân chúng ta.
Dành thời gian để sống cho chính mình, để học hỏi những điều hay, để trải nghiệm những điều muốn một lần thử và để trở thành bản thể hoàn hảo hơn của chính mình.
Thời gian không dùng mxh là lúc mình đọc được nhiều sách hơn bao giờ hết, kể cả số lượng sách e-book và sách giấy thì chỉ trong 4 tháng đầu năm mình cũng đọc được hơn 20 quyển. Mình dần dần hình thành được thói quen đọc sách tiếng Anh, dẫu thời gian đầu vô cùng nản chí bởi quá là khó để hiểu được nội dung và mất thời gian để tra từ. Tuy nhiên bây giờ đọc sách tiếng Anh đã là một thói quen mỗi ngày mình dành ra và kể cả các báo và tạp chí nước ngoài nữa.

Unsplash.com
Mình cảm thấy việc đọc sách tiếng Anh bằng bản e-book quả thực rất tuyệt. Chỉ cần một cú chạm là mình đã có thể tra ngay ý nghĩa của từ đó, do đó mình sẽ đọc sách tiếng anh trên các thiết bị điện tử và sách giấy với các bản tiếng Việt.
Sách giấy giống như một liệu pháp trị liệu cho tâm trí vậy, nhẹ nhàng cảm nhận từng con chữ trên trang sách khiến mình vô cùng yêu thích việc đọc sách hơn nữa.
Việc không sử dụng mxh thuở đầu sẽ vô cùng khó khăn, tuy nhiên, rồi mọi người sẽ hiểu được bạn và luôn có cách để giải quyết các vấn đề gặp phải. Vì thế bạn không phải lo lắng về việc đó. Nếu tính chất công việc bắt buộc thì hãy xem mxh như là một công cụ là chỉ dùng nó cho công việc. Chẳng hạn như bạn có thể đăng bài viết trên các trang facebook thông qua ứng dụng buffer điều giúp mình không nhất thiết phải truy cập vào nó.
Tùy vào phong cách sống của mỗi người, nhưng đó là những cảm nhận của mình về việc nói không với mxh khi là một Gen Z.

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

nemesis
mình thuộc thế hệ dùng fb đầu tiên, lập acc ngay sau khi blogspot sụp. nhiều năm nay ko update thêm gì nữa, lâu lâu vào dạo một vòng xem các loại bạn bè cố hữu gần xa dạo này thế nào. thứ duy nhất khiến mình chưa del cái acc fb đi là do vẫn đang dùng messenger.
từ khi không lướt fb thường xuyên cũng như chả up status nào nữa, mình thấy phần tâm hồn chó dại của bản thân đã được đưa vào vòng kiểm soát. đi chơi, đi ăn, gặp câu chữ hay ho cũng khỏi phải cúng phây nữa.
đó là mình. còn người có tâm hồn đẹp chắc cũng ko tới nỗi bị ảnh hưởng xấu.
- Báo cáo

LimLim

Giữ messenger làm phương tiện liên lạc thì cũng chả có gì sai cả, nếu thuận tiện trong công việc thì không cần phải làm quá như mình đâu =))
- Báo cáo

Yggdrasil
Mình cũng là GenZ (không phải dạng mà đám báo lá cải hay gán ghép). Mình cũng cảm thấy sao ấy, cứ đắm chìm vào MXH với những thứ tiêu cực không hồi kết và nhận ra hơn về bản chất con người trên MXH, rằng họ có thể nói gì thì nói, chìm trong những cuộc nói chuyện tiêu cực tới đáng ngạc nhiên.
Và cái ngạc nhiên hơn, đống đó chẳng giúp bản thân mình tốt hơn một li nào. Hay đúng ra mình chỉ nên đọc một bài post hay ho nào đó rồi sẽ nghiên cứu nó, thay vì hơn nữa là kéo xuống phần bình luận. Hầu hết các lần mình gặp phải sự tiêu cực đáng ngạc nhiên: body shaming, victim blaming,... và hằng hà sa số những vấn đề khác.
Mình thì không thể xóa FB như bạn, vì một số việc đặc thù của mình cần nó. Nhưng mình có thể tự hạn chế như là không lướt, không đọc comment mà chỉ làm đúng cái việc đặc thù mà mình đang làm.
Chỉ vì một vài comment mình nói chuyện sỗ sàng, thoải mái với bạn thân (vẫn lịch sự), nhưng mình bị gọi là chảnh chó, cái tôi cao (cô bạn "thân" của mình kể cho mình nghe về những người đã nói mình như vậy). Họ nói rằng đã từng nói chuyện với mình. Thật ư? Mình là người sẽ nói chuyện lịch sự với một ai đó chỉ vừa thân thiết. Dù là nhắn tin, nhưng mình vẫn dạ thưa khi nói chuyện với người lớn tuổi hơn. Và mình không viết tắt (trừ một số từ nhưng từ ko (không), nhớ được có từ này), chưa bao giờ dùng teencode. Nếu họ từng nói chuyện với mình, họ hẳn phải biết rằng mình như thế nào hơn là những điều họ nói ra.
Và thực tế "thân" cũng chẳng thân cho lắm. Vì mình thử check không nhắn tin với cô bạn, thế là cô ta im luôn, im phăng phắc, không nói gì cả. Ôi... mình đã "quên" cô ta một tháng, và vâng, chẳng có lời gì từ cô ta. Mỗi khi mình ib thì cô mới nhắn ngược lại, khá nhiệt tình. Nhưng mình luôn phải là người gợi câu chuyện, bắt chuyện. Mình không biết là do tính cách cô ta hay gì, nhưng mình dần thấy nhạt phai tình bạn này khi nhận ra được sự thật hơn 95% cuộc nói chuyện suốt hơn 2 năm (có lẽ vậy) là mình bắt chuyện trước.
Nhưng có lẽ mình vẫn sẽ ngầm giữ mối quan hệ này, bởi vì cô bạn thực chất cũng chẳng nghe lời đám đó mà nói câu mát lòng lắm: "Bản thân tao cũng từng bị hiểu lầm, body shaming. Nghe tụi nó nói, tao buồn cười bởi tụi nó nhắn tin với mày còn chẳng bằng một góc tí hiu thời gian tao nhắn nữa." (Và khi mình nói hầu hết bạn thân của mình là con gái, và con trai thì có khá ít, nhưng nói chuyện cũng thân thiết. Chúng mình nhận ra tụi kia thực chất còn chưa từng ib mình lần nào hay mình chưa từng ib tụi đó lần nào).
Và rồi cả kẻ theo dõi. Mình được nói thẳng mặt là có kẻ theo dõi mình, nhưng chỉ là trên MXH vì mình có những sự bất đồng quan điểm với CQ bằng cách like, comment những bài viết (chưa bàn việc đúng hay sai, bởi quan trọng đó là tùy nhận thức ở mỗi người về kiến thức của họ) nói những điều "không cùng quan điểm" với CQ. Và mình tra vào trang cá nhân của người đó, một người cuồng tín thứ thiệt (cuồng gì thì hẳn bạn cũng hiểu), như một tên tâm thần ấy. Nói ẩn ý khi bàn về chuyện bạn gái, rằng "Bạn gái ông phải tra hỏi để biết ông có phải kẻ bị truy nã hay không chứ." và một số cái nữa như hỏi chuyện đứa bạn của mình rằng hai đứa mình có yêu nhau không, còn nói mình yêu bạn ấy nữa (lúc đó mình với kẻ thậm chí còn chẳng nói chuyện với nhau lần nào, sao nó biết gu mình là đứa bạn kia?)
Nói chung, mình sẽ chỉ làm những việc đặc thù của mình trên MXH. Không góp cái tiêu cực vào bản thân nữa.
Cám ơn bài viết của bạn!
P/S: đó chỉ là một phần nhỏ những chuyện mình đã trải qua. Còn một số chuyện như mình bị ăn phốt (dù hai bên sai, nhưng bên kia đông quá đông, chúng cắt câu lấy chữ làm sao cho mình thành đứa sai hoàn toàn), hay việc đọc một số bình luận đáng tởm, những bài đăng tiêu cực,... Mình hiện tìm ra được các page mà có thể nâng cao kiến thức và ủng hộ quyền bình đẳng giới như chị TS. Nguyễn Phương Mai, Hoán Đổi Giới Tính hay cộng đồng đọc sách thể loại văn học kinh dị (mình thích thể loại này), cộng đồng khoa học, luận lí,... tìm hiểu về các tôn giáo (kể cả Satanlism - hahaha!).
Mình thực sự cảm thấy thanh thản tâm hồn khi ở trong những cộng đồng đó, tuy sẽ vẫn có những thứ tiêu cực như dưới comment, nhưng mình không cần quan tâm, chỉ cần thực hiện đúng cái mà mình muốn hơn là sự thôi thúc nhảy vào thứ tiêu cực (có thể xem như một bản năng của con người, và sẽ khó để làm được; nhưng đã bao lần mình làm được rồi thì sao giờ lại không). Thực tế mình là đứa có kinh nghiệm bị phốt, và mình không bao giờ muốn nó sẽ tái diễn, nên từ lâu mình chẳng quan tâm gì tới drama nữa. Nếu vẫn bị phốt, có lẽ do hên xui thôi, vì bản thân gương mặt mình có nét dễ bị ghét... từng có lần mình bị ghét khi chỉ lần đầu được nhìn thấy (lại một chuyện hài hước và tiêu cực khác).
Chết, dài rồi, thôi mình xin phép dừng cái comment này lại đây.
Một lần nữa, trân trọng bài viết của bạn!
Mình thì chưa từng quan trọng hóa "động lực", vậy nên mình sẽ coi bài viết này là một bài đồng quan điểm về việc xóa bỏ bản thân khỏi MXH (ở mình là xóa bỏ tiêu cực khỏi bản thân).
P/S II: có lẽ một năm sau mình sẽ viết một bài "Sau một năm giãn cách bản thân khỏi sự tiêu cực của MXH", haha!
À mà mình yêu sách giấy hơn sách eBook, dù là đọc tiếng Anh hay tiếng Việt...
- Báo cáo

LimLim

Cảm ơn vì một phần bình luận vô cùng có tâm =)))
- Báo cáo

Văn Đức
sao người ta lại ghét bạn được hở trời, đọc bình luận của bạn thấy rất dễ thương
- Báo cáo

Yggdrasil
Thực tế, theo bản thân mình nhận xét thì mặt mình có nét nhìn vào thì dễ ghét.
Vậy nên có thể cái đó là bàn đạp. Và mình là một người khá là bảo lưu quan điểm của bản thân (chủ yếu là do bên kia tranh luận tệ quá), nên mới bị gọi là cái tôi cao. Ơ... giờ tranh luận tệ mà đòi mình theo ý họ, không theo thì nghĩa là mình cái tôi cao, đùa nhau chắc? ~~
Như việc mình nhận xét một cuốn truyện đã được xuất bản của một cậu bé độ chục tuổi. Có chê có khen, nhưng có vẻ chỉ nhìn thấy cái mình chê hay sao ấy. Nói rằng đứa trẻ còn nhỏ, được xuất bản truyện là "cao siêu" dữ lắm rồi. Có phải mình đòi hỏi phải viết dữ dằn như những tác giả nổi tiếng??? (có ba dấu chấm hỏi).
Mình thậm chí đã đọc và cho điểm nhẹ tay rồi, và mình đâu nói là cần phải như tác giả nổi tiếng. Và mình nói ra cảm nhận của mình thôi.
Một người khác hỏi một đứa trẻ tâm lý làm gì được như người trưởng thành (trong truyện thì nhân vật từ già tới trẻ quá trẻ con nên mình chỉ nhận xét kiểu vậy, không gắt gỏng gì). Mình trả lời là nên vậy mình chấm điểm hạ tiêu chí xuống, có tí hài lòng khi đọc xong thôi. Người đó cười khinh khi mình (cái gif thở dài theo kiểu thằng này "đ*o cứu chữa được, ghen tỵ con nít")
Mình cho truyện đó 4 điểm trên 5.
Mình là người đọc sách nhiều. Mình tự hỏi những người đó có từng đọc cuốn sách đó chưa, và mình tự hỏi họ đã đọc được bao nhiêu cuốn sách (theo mình thấy thì càng đọc nhiều sách thì người đọc sẽ càng khắt khe - và mình đã chấm nương cho truyện bé ấy bởi đọc thực sự có nhiều đoạn cười sảng khoái. Tinh thần và thể loại truyện là hài hước xen lẫn viễn tưởng). Nói chung, mình không có câu trả lời nên kệ.
Bản thân không thể làm hài lòng tất cả mọi người :))
À, sáng giờ mình trải nghiệm việc không vào MXH nhiều. Rất, rất tốt luôn. Làm được quá trời việc. Cuốn sách dang dở cũng đang đọc gần xong.
- Báo cáo

pingoo
Bài viết đúng tâm trạng của mình quá ạ :> Mình cũng vừa bắt đầu một tuần không Zalo và đã được một tháng rồi kể từ khi mình xoá Facebook. Lí do là vì mình cảm thấy thời gian của mình bị lấn chiếm khá nhiều, và không gian mạng cũng tác động tiêu cực lên tâm hồn mong manh của mình nữa :
- Báo cáo
Greentea4869
Mình cũng đang né Facebook này, công nhận thế giới ảo trên Facebook lắm cái độc hại quá, ví dụ như người ta có thể chửi rủa mạt sát nhau cả ngày không biết chán ý... Nhưng mà chẳng biết có cai đc không, vì trước có mấy lần tạm bỏ face, xong sau chán quá không có gì chơi thế là quay lại Facebook-(( mệt mỏi thiệt...
- Báo cáo
tuanwannafree
mình đồng tình với bạn và cũng cảm thấy được việc không dùng mxh thật sự rất đáng. Khi dùng mxh thì cứ 15,20 phút chúng ta lại phải check xem người khác đang nghĩ gì trong khi ta lại không thực sự biết mình đang làm gì. Bỏ đi vai diễn trong thế giới ảo đó thật sự nhẹ nhõm và khiến mình ngày càng update chính mình. Cảm ơn bạn vì bài viết này
- Báo cáo

LimLim

Cảm ơn bạn nhé 

- Báo cáo

beeveehee
Mình cũng là một người đang trải qua sự dằn vặt trong việc bứt ra khỏi mxh vì đối với mình, việc trải nghiệm trọn vẹn cuộc sống mới là điều có ý nghĩa nhất, và mình nhận thức rất rõ sự ảnh hưởng tiêu cực của mxh đối với khả năng tập trung, tư duy tích cực, và nhịp sinh học của bản thân. Nhưng đến giờ mình vẫn phải chật vật với việc hạ quyết tâm...
- Báo cáo

LimLim

Mình cũng từng gian nan trong việc đó lắm, điều quan trọng là mình tìm được hoạt động để bù vào khoảng thời gian trống quá lớn đó. Mình thấy việc đi ra ngoài là cách tốt nhất để không sa vào lại, và nhớ là không mang theo điện thoại nhé. Chẳng hạn như thử ghé hiệu sách xem sao 

- Báo cáo