- Chào chị, trước khi chúng ta thực sự ký hợp đồng 3 tháng trị liệu 1-1, em nghĩ mình nên nói rõ mong muốn của em. Em đã từng thử qua hình thức này trong quá khứ, tầm 2 năm trước, người khai vấn cho em lúc đó là K, cậu ấy là người đầu tiên toàn Việt Nam và trẻ nhất trên thế giới cho đến hiện tại được cấp bằng PCC của tổ chức ICF quốc tế_Internation Coach Federation. Khi bắt đầu, em và K chỉ định giải quyết vài vấn đề của em trong 1-2 tháng tiến hành khai vấn, nhưng sau đó, nó kéo ra 4 tháng rưỡi và không có tác dụng. Em đã suy nghĩ rất nhiều trong khi vẫn chọn hình thức này thêm 1 lần nữa, chỉ có điều đổi người Khai vấn. Nên em hi vọng chị bằng kinh nghiệm của mình, sau khi trao đổi với em vào buổi gặp hôm nay, nói cho em biết, em có nên thật sự đi gặp bác sĩ tâm lý và dùng thuốc hay không? Đó là điều đầu tiên mà em muốn biết. 

Tôi bước vào The Coffee House và nhìn xung quanh 1 lượt. Đây không phải là nơi hẹn gặp tốt để nói về các vấn đề cá nhân, tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều gặp vấn đề về lịch làm trước và sau 01h30 chiều, chúng tôi đành chọn 1 nơi tiện cho quá trình di chuyển thay vì gặp ở văn phòng chị tại Quận 1. Tôi được chị cho 1 manh mối: chị mặc váy xanh.

Đọc thêm:

Thật sự mà nói ấn tượng đầu có đôi chút thất vọng, không có vòng hào quang trên đầu, không có ánh nhìn đem lại bình yên an lạc, giọng nói cũng chưa đủ thoát tục, không vảy xanh 2 bên cổ, không có mắt giữa trán, không đeo giáp hai bên tay, không có cả áo choàng thụng và đũa phép. Nói chung là không có chứng cứ cho việc có thể cứu thế. 
Chị ngồi ở góc quán, nơi có bộ bàn ghế nhỏ đủ 2 người ngồi, chị ngồi hướng ra cửa, quay lưng vào tường. "Chị biết cách chọn vị trí ngồi" tôi nghĩ bụng. Nếu ngồi như vậy, tôi bắt buộc ngồi đối diện chị, tức là hướng tầm nhìn của mình vào chị và bức tường phía sau, tôi sẽ đỡ bị yếu tố ngoại quan làm phân tâm trong quá trình trao đổi. Lý thuyết cơ bản của cả phỏng vấn, tư vấn và khai vấn: không gian phải đảm bảo sự tập trung của người cần hỗ trợ. Tôi hít một hơi và ngồi xuống: "được rồi, thử xem cứu thế giới tâm lý có bắt đầu được bằng việc chọn đúng vị trí ngồi không".
Vấn đề của em khi tìm đến chị là gì?
- Em đang ở trong tình trạng mà người ta hay miêu tả là người mò mẫm trong một đường hầm tối đen. Ai đó sẽ  khuyên kiểu "mày yên tâm đi, sẽ có ánh sáng cuối đường hầm". Nhưng họ không hiểu được, vấn đề của em là ngay cả khi có ánh sáng cuối đường thật. Em cũng không có khả năng nhìn thấy nó nữa. 
-------
Nếu gõ cụm từ "dấu hiệu của trầm cảm" trên google, bạn sẽ nhận được 12.7 triệu kết quả trong vòng 0.46s. Xem ra trầm cảm là một dạng bệnh lý khá dễ hiểu.
Triệu chứng lớn bao gồm: "ăn uống, ngủ nghỉ thất thường, mệt mỏi, thường xuyên suy nghĩ tiêu cực, ngại giao tiếp, không có động lực, thường xuyên nghĩ đến cái chết và có ý định tự tử."
Một người chị tôi quen từng hỏi tôi dấu hiệu của trầm cảm là gì, đại não tôi chạy tầm 0.46s rồi đọc vanh vách 3 dòng phía trên rồi chị bảo: "ủa em, ai trong đời chả có lúc có những cảm giác đó". Thế là tôi im, không giả vờ thông minh như google nữa. 

Đọc thêm:

Có một ẩn dụ rất hay của một triết gia nào đó xưa lắc mà tôi cũng không nhớ, miêu tả về cảm giác của một người bị trầm cảm như sau:
Tôi đang bám vào thân một cành cây khô mọc từ miệng giếng của một cái giếng sâu không hề thấy đáy, dưới đó vọng lên tiếng gầm gừ của một con dã thú. Trên miệng giếng, tôi nhìn thấy một con dã thú nữa, lượn lờ qua lại, chỉ chờ tôi vừa trèo lên là sẽ vồ lấy. Ngay phía trên nhánh cây khô, có 2 con chuột, một màu trắng, một màu đen, đang thay nhau lần lượt gặm vào cành khô đó, từng chút, từng chút một. 
Tôi sống và cảm thấy như người mắc kẹt đó mỗi ngày, trong khi hai chú chuột ngày và đêm thay nhau đến rồi đi, cắn mòn dần khoảng thời gian tôi sống, còn tôi vẫn đang mải mê suy nghĩ: "đằng nào mình cũng phải chết, vậy cố gắng để trèo lên miệng giếng để làm gì? Mình chỉ cần đơn giản thả tay ra và rơi xuống thôi không phải sao?".
Nếu không quan tâm đến vấn đề cảm giác, mà là biểu hiện cụ thể, thì mỗi người trầm cảm sẽ có những biểu hiện khác nhau. Các bé gặp qua biến cố gia đình thường sẽ trở nên trầm lặng, hoặc tăng động quá mức, có biểu hiện của cả chứng chống đối xã hội, hoặc chứng rối loạn hoảng sợ xã hội. Các bạn thanh thiếu niên cũng vậy, có bạn nhẹ thì ngại giao tiếp, tự cách ly mình khỏi vòng tròn xã hội, biếng ăn hoặc ăn cực kỳ nhiều, nặng thì kéo theo đó là nhiều thứ, điểm số tụt hạng không phanh, đánh nhau, tìm đến các chất kích thích, tự hại (self-harm_một hình thức tự lấy các vật sắc nhọn cứa vào mình, hoặc thuốc lá, lửa châm vào da thịt,...), cố gắng tự sát. Nhìn chung, trầm cảm là sự rút lui dần dần của ý chí muốn sống, cho dù hoàn cảnh của bạn là gì, biểu hiện bệnh của bạn như thế nào. 

Nhưng cái tôi muốn tập trung nói chính ở đây, là có một thể loại "bệnh nhân trầm cảm chuyên nghiệp"_tha thứ cho tôi không biết nên gọi như thế nào, chỉ những người mà bạn không có cách nào biết được họ đang bị trầm cảm trừ khi họ chia sẻ về nó. Họ hoàn thành mọi trách nhiệm, họ tài năng và xinh đẹp, họ làm việc, họ có sự nghiệp-gia đình-tiền bạc, họ ở trên đỉnh cao, họ trở thành idol, và họ tự sát. 

Đọc thêm:

Avicii của hit Wake me up chết vì mất máu quá nhiều khi tự tử, Danh hài Robins Williams uống thuốc chống trầm cảm quá liều để tự sát. Kurt Cobain kết liễu đời mình bằng một phát súng, Sulli của Kpop vừa ra đi năm ngoái, Chester Bennington_thủ lĩnh nhóm Linking Park treo cổ. 
Sau khi Chester chết, vợ anh đăng tải một video quay lại 36h trước khi anh chết, trong video, anh đang cười đùa và thử những viên kẹo socola với con trai mình. Cô đăng kèm theo dòng tweet: "Đây là diện mạo trầm cảm đối với gia đình tôi" "Nó không có khuôn mặt". 
Tôi chỉ nói vài cái tên to bự cho bạn dễ hình dung thôi, chứ tôi không hề thành công đến thế. Nhưng việc có nhiều người trầm cảm sống như tôi là có thật. Chúng tôi sống lành mạnh dưới ngọn cờ của Đảng, không phạm pháp, đóng thuế đầy đủ, có nghề nghiệp, thậm chí chúng tôi thăng tiến liên tục, giữ những vai trò quan trọng trong công ty. Và, chúng tôi trầm cảm. 
Tôi không biết liệu sau này nhìn lại, tôi có còn ngân nga được câu hát "but in the end, it doesn't even matter" như Chester hay không, nhưng lúc đó, tôi đang ngồi trước một người mà tôi hi vọng nếu chị không giúp tôi giải quyết được vấn đề của mình, thì chí ít làm cho tôi có chút can đảm để dứt khoát kề dao vào cổ cứa một đường cũng được.