Thú thực là mình cũng không biết nên bắt đầu phần này từ đâu để có thể nói hết được những cảm xúc đang dâng trào trong lòng...
Nhớ lại lý do khi mình bắt đầu viết câu chuyện của mình lên đây... từ đầu mình đơn giản chỉ nghĩ rằng mình muốn được nói ra, được kể lại câu chuyện của mình theo cái nhìn của người trong cuộc. Và thay vì tự viết nhật ký để đọc một mình, thì mình có thể viết tại Spiderum, nơi không ai biết mình là ai, không ai đánh giá mình với câu chuyện tình yêu qua mạng của mình. Khi bắt tay vào viết, mình càng nhận thấy rằng mình đã chìm đắm vào mối quan hệ này sâu quá; mình càng nhận ra rằng mình đã yêu con người này nhiều hơn mình nghĩ; nhận ra rằng anh đã dần trở thành một thói quen của mình; và rằng cảm xúc của mình đã đặt vào anh nhiều đến nỗi chỉ cần thiếu anh thì ngày đó sẽ tệ đến nhường nào 💁♀️... Lúc này mình nhận ra không biết từ khi nào mà mình đã dành cho anh nhiều tình cảm, nhiều kỳ vọng đến mức đã sẵn sàng để bao dung, để yêu cả luôn cả "vết thương" của anh...
Thời điểm mình viết xong phần 1, mình có đọc được bài viết Một thắc mắc về tình yêu: Is that love? của bạn Monet Monet về tình yêu, rằng khi ta yêu, thì ta yêu con người đó, hay là ta yêu chính ta với cảm giác khi được là người yêu (?) Cũng như nhiều bạn, bài viết của bạn Monet khiến mình nhìn lại bản thân, nhìn lại câu chuyện của mình và mình thực sự ngỡ ngàng khi tìm ra câu trả lời cho câu chuyện của mình nằm ở từ cuối cùng của đoạn phía trên.
Nghe có phần bi lụy đúng không? Và từ đây trở đi, câu chuyện sẽ mang nhiều cảm xúc cá nhân hơn. Một lần nữa, mình hi vọng khi đọc xong câu chuyện của mình các bạn sẽ hiểu cho cảm xúc của (chúng) mình. Theo dõi phần này, mình tin các bạn sẽ hiểu tại sao mình lại mở đầu Xung đột một cách cảm tính thái quá như vậy. Hãy chuẩn bị tâm lý để ghét một trong hai đứa mình, nhưng cũng hãy bình tĩnh và để lại bình luận có tâm, chứ đừng đưa ra những đánh giá phiến diện lên bọn mình nhé.
4. Sự khởi đầu của những xung đột
Cùng với những ngày hai đứa "buôn" chuyện xuyên thời gian, anh đã dần trở thành thói quen hàng ngày của mình tự lúc nào. Mình dần quen với việc trước khi đi ngủ, đoạn chat giữa hai đứa luôn nhiều nhiều "đường", tràn ngập những hình ảnh trái tim nồng đượm và những câu chúc ngủ ngon; và ngay khi thức dậy, mình luôn đón chào ngày mới bằng sự đủ đầy trong tình cảm khi mà mỗi sáng thức dậy, mình đều biết rằng thế giới của mình đang có anh :)))) Trừ việc dựa dẫm vào cảm xúc thì trong tình yêu mình có quan niệm nghiêm túc. Mình tự thấy mình thuộc mẫu người biết điều (reasonable), nên không vì một cơn ác mộng mà đùng đùng nổi giận, không vì mấy cái suy nghĩ khó đoán của con gái khi thay đổi nội tiết mà trút lên anh hay làm sứt mẻ mối quan hệ này; và mình hoàn toàn, một lòng vun đắp nó.
Ấy thế mà, cũng như bao bạn nữ khi yêu, mình vẫn không thể tránh khỏi những lúc giận hờn vu vơ và khiến anh yêu của mình suy nghĩ lắm ấy. Phần này khá ngốc nghếch nên mình có cắt ra một phần bổ sung, các bạn đọc ở đây nha.
Nói về vun đắp mối quan hệ, có chi tiết này mình không muốn bỏ qua chút nào. Đọc Tai nạn hẳn các bạn cũng biết rằng mình đã qua nhà anh chơi vài lần. Mỗi lần qua mình đều gặp một vài thành viên trong gia đình anh. Lần đầu là khi anh mới bó bột cổ tay, mình và anh có ngồi nói chuyện cùng bác gái, các lần sau, mình chỉ qua chơi, và chào hỏi khi gặp những thành viên khác. Đến khi tay anh dần đỡ hơn, anh có thể cầm nắm những vật cơ bản, đến khi anh đã có thể lái xe một cách non nớt, anh rủ mình đến ăn tối cùng anh hội bạn của anh. Tại đây, anh đã giới thiệu mình với mọi người, một cách thẳng thắn rằng mình là người yêu của anh. Đến đây, các bạn hiểu cảm giác của mình không? Thời gian quen anh chưa lâu, nhưng anh luôn mang lại cho mình cảm giác về một mối quan hệ nghiêm túc. Anh cứ nhẹ nhàng, bình tĩnh làm những điều có ý nghĩa quá lớn đối với mình như một lẽ đương nhiên vậy...
Khi rời bàn nhậu, đêm đó là lần đầu tiên chúng mình tâm sự với nhau những câu chuyện về những nỗi lo hiện tại của mỗi người, về quá khứ tình trường của nhau... Anh ôm mình vào lòng và tâm sự với mình về việc người anh từng yêu nhất, là người đã giúp anh "cao lớn" hơn bằng cách trao tặng cho anh chiếc sừng cùng sự phản bội... Bản thân mình (rất tiếc) là người cũng đã từng trải qua cảm giác này, mình hiểu cảm giác mà anh đang nói đến. Cá nhân mình tôn trọng anh và quá khứ của anh, và cũng là lý do mình không tò mò, hay chủ động hỏi anh trước đó. Mình ôm lấy người đàn ông của mình, để anh cảm nhận sự đồng cảm qua cái ôm ấy. Mình cũng kể với anh câu chuyện của mình như một sự trao đổi, để anh thấy rằng ai thì cũng có những vết xước trong lòng, để an ủi anh, để anh thấy rằng mình không đánh giá anh qua quá khứ nhiều xước sẹo ấy. Vậy nhưng, cá nhân mình lúc ấy không hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc anh chủ động tâm sự với mình, cho đến mãi sau này...
5. Xung đột cảm xúc, cả hai cùng đau...
Sau tối đó, mình cảm thấy chúng mình dần hiểu nhau hơn, mình cảm thấy như mình đang từng bước tiến gần với anh hơn, cảm thấy yêu anh nhiều hơn... Tình yêu trong mắt mình vẫn một màu hồng như thế, cho đến cái ngày mình bỏ lại anh trong đêm với ngổn ngang suy nghĩ tưởng rằng mình đang giận, và thực tế thì mình đang say giấc nồng (phần bổ sung sẽ nói rõ hơn về cái đêm ngáo ngáo này nha). Chẳng hiểu vì thay đổi nội tiết do sắp-hái-dâu, hay do có suy nghĩ lăn tăn trong lòng không ai nói ra trước mà cuộc trò chuyện giữa anh và mình tự nhiên trở nên gượng gạo. Chúng mình vẫn nhắn tin với nhau mỗi ngày, nhưng tin nhắn có phần thiếu tình cảm hơn, thưa hơn. Thời gian này, tay anh đã dần khỏi. Anh đã có thể quay trở lại công việc một cách gượng gạo.
Lúc này, có một thực tế khiến mình lưu ý đó là vấn đề tài chính của anh (có thể sẽ) bị ảnh hưởng một chút bởi 1 tháng nghỉ không lương...
Thời gian này, mình có nói với anh rằng mình cảm thấy khá nhạy cảm, nhìn vào cái gì cũng thấy tiêu cực. Mình muốn được tâm sự cùng anh, nói ra những điều mình mong muốn mà chẳng hiểu sao lại giấu trong lòng. Thế nhưng, khi mình mới nói ra mong muốn của mình thì anh nhắn lại rằng anh cũng vậy... Người đàn ông luôn cho mình cảm giác cân bằng trong cảm xúc, người đàn ông luôn là chỗ dựa chắc chắn về tinh thần cho mình, hôm đó anh thừa nhận với mình rằng anh cũng đang có những xung đột trong suy nghĩ... Cả hai đứa cùng "down" cùng một lúc, ngay lúc đó, mình không biết phải làm sao... Thời điểm nói với anh những điều này, mình đang ở quê, cách anh tận 2 giờ di chuyển. Không phải vì khoảng cách, mình có lý do gia đình nên không thể đến gần anh ngay lúc ấy... Hai đứa gác lại chuyện xung đột cảm xúc, tự dặn nhau, đợi đến khi gặp nhau sẽ cùng giải quyết.
Hai ngày ở quê đối với mình dài vô tận... Bởi ngày hôm sau, anh và mình (lần đầu tiên) không nhắn cho nhau một tin nhắn, không một cuộc gọi. Mình biết tối hôm đó anh có hẹn với bạn nên dù mình có lên Hà Nội sớm, cũng không dám nhắn cho anh như mọi ngày. Khoảng cách vô hình ấy cứ dần đẩy chúng mình ra xa...
Tối muộn hôm đó, để chấm dứt chuỗi im lặng kéo dài, mình chủ động nhắn cho anh... Mình nhắn cho anh như thể mình đang tâm sự với một người anh:
- Anh ơi, người yêu em cả ngày không nhắn tin cho em... Em phải làm sao bây giờ...
Anh nhắn lại ngay trong giây lát, rằng anh bận (vì gia đình có giỗ)... Nhưng lúc này, con chữ rơi vào mắt mình chỉ dừng lại ở chữ "bận". Và khi ấy, cảm xúc của mình kiểu: Yeah, các bạn hiểu chứ?
Nếu muốn, người ta sẽ tìm cách
Mình lại được thể giận dỗi, mình kể lể với "anh" rằng người yêu mình không quan tâm mình, rằng ngày hôm nay mình đã nhớ người yêu mình thế nào, mình trải qua một ngày mà không có người yêu cô đơn ra sao,...
Một phút im lặng... Anh xin lỗi và nói chia tay với mình...
Với hai ngày cuối tuần đầy dấu hiệu cùng những ngày mối quan hệ của chúng mình có vấn đề, mình bình tĩnh, nói với anh rằng ít nhất, mình muốn gọi điện nói chuyện với anh... Cuộc gọi kéo dài vỏn vẹn đâu đó 20 phút. Mình bình tĩnh nói muốn biết suy nghĩ của anh, thì anh cũng bình tĩnh đáp lại mình...
"Anh xin lỗi, anh mang tiếng là người yêu nhưng lại không lo được cho em. Anh nghĩ mình không đi đến đâu cả em ạ"
Anh xin lỗi, nhưng càng ở bên cạnh em, anh càng bị ám ảnh về người yêu cũ (cô người yêu mà đã cắm sừng anh ấy). Anh xin lỗi vì anh đã so sánh em và người yêu cũ anh, nhưng mà em với cô ấy quá giống nhau. Bản thân anh không thể chịu đựng được nữa... Anh thấy rằng anh vẫn còn nhớ về cô ấy rất nhiều. Và anh không muốn em trở thành người thay thế. Em là cô gái tốt, và em không đáng chịu thiệt thòi vì yêu anh...
Nội dung câu trả lời tóm gọn lại là như vậy... Cho đến khi kết thúc cuộc gọi, mình vẫn đứng hình và chưa biết phải phản ứng ra sao. Là một đứa "phản ứng chậm", mình chủ động dặn anh hãy chuẩn bị tâm lý vì có thể 1-2 ngày sau mình mới thực sự bộc lộ cảm xúc.
Và đúng là như vậy, mình tắt máy khi chỉ có một cảm giác trống rỗng... Khi bước vào phòng sau cuộc gọi với anh, bạn cùng phòng mình mới hỏi một câu, lúc đó mình bất giác rơi nước mắt. Mình cảm thấy nước mắt tự động rơi ra... Đêm đó, mình không ngủ được...
Phần 4 - Ngổn ngang trong cảm xúc và tình trạng hiện tại của hai đứa mình sẽ được update sớm. Cảm ơn các bạn đã theo dõi câu chuyện của chúng mình!
Chia sẻ với bạn. Đọc tiêu đề t/y qua Tinder, mình cứ nghĩ sẽ rất kịch tính, nóng bỏng cơ. Nhưng Tinder trong t/y của 2 bạn chỉ là 1 công cụ chat & làm quen.
Mình thì có mỗi 1 mối tình thôi, nhưng từ các câu chuyện của bạn bè, mình thấy: Không nên kể chi tiết về quá khứ khi mới làm quen. Kể sơ sơ là được rồi.
+ Kể chi tiết dễ khiến mức độ tò mò giữa 2 bên giảm sút.
+ Kể chi tiết khiến cho đối phương mang những định kiến: Ồ thì ra người này lại như vậy.
+ Suy tưởng, ghen ngược với người cũ
Và quan trọng hơn, chuyện cũ đã qua, thì cho nó qua. Tại sao còn khai quật lên làm gì, đúng không? Các bạn đang xây dựng một mối quan hệ mới cơ mà.
Tình cảm đi xuống khi cả hai đã hết tò mò về nhau & Không thấy đối phương hấp dẫn nữa => Không muốn tiếp tục đầu tư thêm thời gian.
Hai bạn quen nhau, chưa kịp trải nghiệm đủ ngọt ngào thì đã có quá nhiều thử thách. Tiền cũng là một yếu tố quan trọng. Anh bạn trai đã tự ti & thấy mệt mỏi khi cả 2 phải chia sẻ những điều đau buồn trong quá khứ.
Và chính bản thân bạn cũng nhận thấy: anh bạn trai không còn đủ hấp dẫn: rảnh rỗi, không chí tiến thủ (xem phim quá nhiều), rồi cũng chả yêu thương bạn như bạn kỳ vọng:( Mình nghĩ tại thời điểm đó, chia tay là lựa chọn tốt cho cả hai.
Bạn đang buồn vì bạn đã hy vọng rất nhiều vào mối quan hệ. Ai cũng thế, yêu mà không hi vọng, kì vọng mới là bất thường.
Sau này bình tâm, rồi bạn sẽ thấy: Chia tay cũng không phải là một việc gì quá to tát. Trải qua 1 mối quan hệ, sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm hơn. Kinh nghiệm về tiết chế cảm xúc, kinh nghiệm nên chia sẻ gì, giữ lại gì...v.v
Hello mn, là Phê bê đây!!! Rất xin lỗi những bạn đang đặt gạch hóng phần sau vì phần 4 vẫn chưa được release 🙏🏼 Mình đã đọc hết các bình luận của tất cả các bạn, và mình muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến các bạn đã quan tâm đến câu chuyện của chúng mình đặc biệt là các bạn đã để lại các bình luận cực kỳ khách quan và có tâm <3
Sau khi kết thúc phần 3, mình không tìm thấy lý trí của mình đâu nữa :))). Hẳn mọi người cũng thấy trong lời văn của phần này thể hiện rõ ràng hơi hướng của kẻ "lụy" và bất chấp. Ngay thời gian mình viết phần 3, bản thân mình cũng bị cuốn ngược trở lại cái đêm đó, khoảnh khắc đó. Có thể coi đó là "tác dụng phụ" khi mình quyết định đối mặt, quyết định nhìn lại khoảnh khắc mà hi vọng của mình đổ vỡ.
Kết quả của việc triệt tiêu lý trí là mình có 1 bản Draft "super nát" - rất chi tiết của Ngổn ngang ngay cái ngày Xung đột được đăng =))))). Nhưng vài ngày sau đó, khi lý trí đã trở lại, kết hợp với việc đọc bình luận của mn, mình tự thấy rằng có những cảm xúc chỉ nên giữ riêng cho mình; có những khoảnh khắc chỉ cần những người trong cuộc hiểu là đủ (Hay có thể hiểu là với những cảm xúc từ câu chuyện của mình, mình không nghĩ là ai cũng hiểu được (cho tụi mình), và không phải ai cũng chịu đựng được (mình) :))) Do vậy, mình quyết định Ngổn Ngang chỉ nên là một bản unpublic. Bù lại, mình hứa sẽ viết lại cái phần sau của câu chuyện này khi bản thân cảm thấy đủ bình tĩnh, đủ lý trí để cái nhìn của mình về mqh này bớt cảm xúc hơn. Hi vọng rằng đến lúc đó, mình sẽ không lan tỏa năng lượng tiêu cực đến cho các bạn đọc như các phần vừa rồi nữa :))))
Một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ của mn rất rất nhiều ạ!!!
Tình hình cả nước đang chống dịch, chúc mn bình an và mạnh khỏe nha ;)
Với góc nhìn của một thằng con trai thì mình tin là anh ta cũng đã suy nghĩ đắn đo rất nhiều trước khi đưa ra quyết định ấy. Con trai ấy, cái cảm giác (hụt hẫng) sẽ không đến nhanh như con gái nhưng nỗi buồn thì âm ỉ rất lâu về sau như một vết thương chưa lành chỉ chực loét ra vậy. Đặc biệt là những mối tình thực sự sâu đậm mà mình tin bạn cũng nằm trong đó. Mình cảm thấy anh ấy thực sự thành thật và chân thành khi nói lên cảm xúc của mình cho bạn biết. Có lẽ vì anh ấy hiểu cảm giác bạn đã từng bị "cắm sừng" nên không muốn bạn chịu cảm giác ấy một lần nữa chăng ? Để gọi và nói ra những lời thế kia mình nghĩ anh ta cũng chịu sát thương không kém đâu ! Lót dép hóng phần sau
Thật trùng hợp, câu chuyện của chúng ta giống nhau đến lạ. Từ câu chuyện mổ mắt, đến việc nhắn tin nhiều thật nhiều,để (1 bên) cho rằng chỉ mình cố gắng vì mối quan hệ, rồi có những khoảng cách, rào cản chưa được thấu hiểu từ quá khứ. Và cuối cùng kết thúc bằng một cuộc gọi. Đôi khi mình tự hỏi, nếu chúng mình gặp nhau muộn hơn, khi mà mình trưởng thành hơn một chút, liệu có phải kết thúc theo cách như vậy. Ngày ấy, mình tìm kiếm sự thấu hiểu, cảm thông từ người con gái mình yêu; mình cố gắng, vun đắp cho tình cảm này. Mình đã nghĩ mình cứ đáp ứng mọi thứ, cho cô ấy tốt nhất mình có, thì tình yêu này sẽ lâu dài và bền vững. Nhưng mình quên mất sự thấu hiểu thực sự, về những nhu cầu của chính bản thân mình và cho em. Suy cho cùng, chúng ta chưa bao giờ hiểu nhau. Sau tất cả, mình nhận ra mỗi người là một cá thể riêng biệt, chúng ta đến với nhau vì tình yêu, ở lại với nhau vì sự đồng điệu. Cứ để tình yêu làm đúng bổn phận của nó, thêm chút hương vị ngọt ngào cho cuộc sống đã đủ quay cuồng này.//
Ôi mình chưa từng nghĩ trên đời lại có sự trùng hợp đến thế… thật cảm ơn vì bình luận của bạn đã lại cho mình được đối mặt với cảm xúc thật của bản thân một lần nữa… Không rõ chuyện của bạn đã qua lâu chưa, mà mình thực sự muốn hỏi cả bạn, và chính bản thân mình mấy câu như này: ‘Ta đã thực sự ổn chưa? Còn cảm giác buồn thật buồn khi nghĩ đến người đó không? Và bây giờ, nếu ta chứng kiến người đó hạnh phúc bên người sau, dành cho nhau những yêu thương nhiều hơn ta và họ từng có, liệu ta có không vô thức trằn trọc vài đêm không?’
Chuyện của mình cũng đã qua được một thời gian… Suốt ngần ấy thời gian, dù suy nghĩ thế nào thì vẫn đọng lại những suy nghĩ khiến mình không cam tâm… vẫn chỉ dám đáp lại sự quan tâm của người khác bằng vô vàn sự hoài nghi và sợ hãi…
Cũng vô tình, mình biết được anh đã có người mới… dường như với anh mọi thứ với bạn ấy đã tương đồng nhiều hơn nên anh thể hiện sự hạnh phúc rõ ràng hơn là khi anh ở bên mình… Cảm giác của mình khi ấy khá là khó tả… một trong những cảm giác mình thấy rõ nhất đêm hôm đó là sự cô đơn… Cũng chẳng hiểu vì sao nữa…
Thật ra mọi chuyện đã qua rồi, việc ai đúng ai sai, ai bỏ ra nhiều ít mình cũng không quan tâm nữa. Một năm mình vẫn thường ghé trang cá nhân, vẫn thi thoảng nhắn tin hỏi thăm, vẫn còn quan tâm, nhưng mình biết chuyện chúng mình đã dừng lại. Sau tất cả, nó đã cho mình nhiều bài học đắt giá, và mình nhận ra là " chuyện lúc đó nó phải như thế"! Mình không cố đưa mình vào vị trí nạn nhân trong câu chuyện, mình đơn giản là nhìn nhận xem mình làm được gì tốt và chưa tốt, chỉ vậy thôi. Giờ, mình cảm thấy rất ổn. Mình xin phép được gửi bạn đôi lời :" Nếu bạn không biết cách yêu bản thân mình, thì làm sao để nói cho người khác cách yêu thương bạn. Và làm sao bạn có thể cho đi điều mà mình không có?" Cảm ơn vì câu chuyện của bạn. Cuối cùng, mong bạn có thể yêu thương bản thân, và yêu thương cuộc sống hơn. Trân trọng ^.^
Từ câu chuyện mổ mắt, đến việc nhắn tin nhiều thật nhiều,để (1 bên) cho rằng chỉ mình cố gắng vì mối quan hệ, rồi có những khoảng cách, rào cản chưa được thấu hiểu từ quá khứ. Và cuối cùng kết thúc bằng một cuộc gọi.
Đôi khi mình tự hỏi, nếu chúng mình gặp nhau muộn hơn, khi mà mình trưởng thành hơn một chút, liệu có phải kết thúc theo cách như vậy. Ngày ấy, mình tìm kiếm sự thấu hiểu, cảm thông từ người con gái mình yêu; mình cố gắng, vun đắp cho tình cảm này. Mình đã nghĩ mình cứ đáp ứng mọi thứ, cho cô ấy tốt nhất mình có, thì tình yêu này sẽ lâu dài và bền vững. Nhưng mình quên mất sự thấu hiểu thực sự, về những nhu cầu của chính bản thân mình và cho em. Suy cho cùng, chúng ta chưa bao giờ hiểu nhau.
Sau tất cả, mình nhận ra mỗi người là một cá thể riêng biệt, chúng ta đến với nhau vì tình yêu, ở lại với nhau vì sự đồng điệu. Cứ để tình yêu làm đúng bổn phận của nó, thêm chút hương vị ngọt ngào cho cuộc sống đã đủ quay cuồng này.//
Giờ, mình cảm thấy rất ổn. Mình xin phép được gửi bạn đôi lời :" Nếu bạn không biết cách yêu bản thân mình, thì làm sao để nói cho người khác cách yêu thương bạn. Và làm sao bạn có thể cho đi điều mà mình không có?"
Cảm ơn vì câu chuyện của bạn. Cuối cùng, mong bạn có thể yêu thương bản thân, và yêu thương cuộc sống hơn. Trân trọng ^.^