Chuyện Biểu Tình Ngày 10/06: Nếu Họ Không Phải Là Người Việt Thì Họ Là Ai?
Trong bài viết "Suy Nghĩ Đơn Giản Không Giúp Cuộc Sống Của Bạn Đơn Giản", mình có dẫn một đoạn trích từ sách của bác sĩ M. Scott Peck...

Trong bài viết "Suy Nghĩ Đơn Giản Không Giúp Cuộc Sống Của Bạn Đơn Giản", mình có dẫn một đoạn trích từ sách của bác sĩ M. Scott Peck và mình trích lại ở đây:
"Chúng ta không thể giải quyết vấn đề trong cuộc sống trừ khi chúng ta bắt tay vào giải quyết nó".
Điều đó có nghĩa là chúng ta phải thừa nhận rằng đó là một vấn đề và đối mặt với nó. Điều mình quan sát được đó là nguyên nhân số một, nguyên nhân hàng đầu khiến cho số lượng các vụ biểu tình ở Việt Nam trong 10 năm trở lại đây ngày càng tăng về số lượng lẫn cường độ đó là vì: thực sự chính phủ không muốn giải quyết vấn đề này vì họ không đối xử với nhóm người đó như người dân Việt Nam. Và thực sự cả những người phản đối biểu tình cũng không muốn giải quyết vấn đề này. Điều này đang tạo ra sự phân hóa rất lớn trong xã hội Việt Nam.
Và trong bài viết này mình sẽ giải thích tại sao mình nghĩ như vậy và các bạn có thể phản đối một cách lịch sự.
Nếu chúng ta không nhắc đến nó tức nó không tồn tại
Hãy tưởng tượng một doanh nghiệp đang đến kêu gọi đầu tư, hãy gọi là doanh nghiệp ViNa. Doanh nghiệp này đến gặp nhà đầu tư nước ngoài tên Sam. Cả hai cùng bàn luận về chuyện làm ăn.
Sau 10 phút thuyết trình về cơ hội đầu tư vào doanh nghiệp ViNa là đến phần trao đổi với nhà đầu tư.
Sam: Cám ơn về buổi thuyết trình rất hấp dẫn, tuy nhiên ở đây chúng tôi thấy có một vấn đề, đó là trong hồ sơ về quý ngài ghi rằng 3 năm trước có nhà đầu tư tố rằng các anh lấy tiền của họ không hoàn trả theo hợp đồng. Vậy chuyện này là sao?
ViNa: Hãy tin tưởng vào chúng tôi, chúng tôi luôn rộng mở chào đón các nhà đầu tư, chúng tôi rất uy tín và luôn quan tâm đến sự an toàn tài sản của nhà đầu tư.
Sam: Khoan nhưng mà vụ kiện tụng 3 năm trước đó là sao? Các anh đã giải quyết thế nào?
ViNa: Quý ngài hãy yên tâm, chúng tôi luôn rộng mở chào đón các nhà đầu tư, chúng tôi rất uy tín và luôn quan tâm đến sự an toàn tài sản của nhà đầu tư. Chúng tôi dốc hết sức để đảm bảo quý ngài có môi trường làm ăn lành mạnh.
Sam: Nhưng mà....
Và cuộc hội thoại cứ bị tắc như thế cho đến khi hai bên ra về vì không còn gì để nói.
Đó là một câu truyện giả tưởng để nói về cách mà chính phủ và rất nhiều người chọn để giải quyết các vấn đề xoay quanh chuyện biểu tình: hãy đừng nhắc đến nó và coi như nó không tồn tại.
Ngày 10/06/2018 vừa qua là một ngày thú vị khi những người đọc báo mạng ở nước ngoài như mình có cảm giác có hai nước Việt Nam: một quốc gia yên bình thịnh vượng và một quốc gia sôi sục biểu tình. Hàng nghìn tờ báo trong nước "vô tình" coi hàng chục nghìn người xuống đường biểu tình là vô hình. Những tiếng hò hét của đám đông như văng vào trong một không gian khác, nơi mà chúng không thể đến được những quán cà phê sân vườn yên ắng.
Đừng nhắc đến.
Hãy coi như nó không tồn tại.
Và rồi nó sẽ qua đi.
Và cách đối xử với người biểu tình như vậy cho thấy chính quyền thực sự không coi họ là người Việt. Báo chí là cơ quan ngôn luận của nhân dân, phản ánh đời sống của người dân, nhưng hàng chục nghìn người xuống đường đó không có ai được báo chí phỏng vấn, ghi hình, cho lên truyền hình, vậy chẳng phải đó không phải là nhân dân Việt Nam sao?
Rõ ràng đây không phải là điều đơn giản bởi vì nếu tin tức này được đưa lên truyền hình, chính phủ bắt buộc sẽ phải chọn: họ ủng hộ hay không ủng hộ việc biểu tình?
Nếu họ nói rằng đây là bạo loạn, bạo động và nó đang bùng phát ở toàn quốc, chẳng phải như vậy cho thấy rằng họ không ủng hộ và có nghĩa là mấy chục nghìn người kia là phản loạn. Nhưng mà nếu chính phủ Việt Nam được nhân dân chọn ra, bầu lên qua những lá phiếu sáng suốt, thì tại sao lại có phản loạn được, như vậy khác gì nói rằng chính phủ này không được lòng dân? Hay như vậy chính phủ được nhân dân tin yêu, còn đám người kia không phải là nhân dân, chúng là "một thành phần gì đó khác"?
Nhưng chính phủ không thể đối mặt trực tiếp với người biểu tình và nói rằng họ đúng, và chính phủ đã sai, bởi vì điều đó có nghĩa là họ phải thừa nhận rằng trước đó họ đã chẳng thèm đếm xỉa việc người dân nghĩ gì, rằng cách họ đưa ra quyết định đã làm hại đến lợi ích của quốc gia (logic nó như vầy: người dân phản đối đặc khu vì lo ngại an ninh quốc gia, nếu chính phủ đồng tình tức chính phủ đã thừa nhận rằng họ đã không quan tâm đến an ninh quốc gia).
Và một điều rất quan trọng khiến chính phủ không thể đối thoại công khai với quần chúng biểu tình là vì: hành động đó sẽ phá tan đi bức tranh về một Việt Nam yên bình luôn được vẽ lên bấy lâu. Đó là những đã được vẽ ra liên tục, đó là thứ khiến họ tự hào, là câu chuyện họ kể cho những nhà đầu tư và khách du lịch nước ngoài: con người Việt Nam hiền hòa, yêu hòa bình, xã hội thanh bình, một quốc gia giàu tính nhân văn, người dân Việt Nam rất tin tưởng vào chính quyền.

Nếu chính phủ đứng lên nói chuyện với người biểu tình, đó là một sự thừa nhận thực tế: rằng người dân đang rất bất mãn và rằng người dân ở đây có thể trở nên hung hãn chứ không hiền lành như báo chí, sách giáo khoa... hay nói.
Đó là một sự xung đột nhận thức.
Và trong rất nhiều lựa chọn, chính phủ đã chọn giải pháp: hãy coi như nó không tồn tại. Hãy coi đó là một bộ phận ngoại lai, một đám người không nằm trong bức tranh "nước Việt Nam yên bình, con người Việt Nam hiền hòa".
Chúng tôi vẫn lắng nghe nhân dân, nhưng "trừ một số thành phần ra".
Chúng tôi vẫn quan tâm đến đời sống nhân dân, nhưng "trừ một số thành phần ra".
Chúng tôi là chính phủ do dân và vì dân, nhưng "trừ một số thành phần ra".
Sự im lặng của chính phủ đang khiến xã hội Việt Nam ngày càng phân hóa. Sự đối thoại ở Đồng Tâm nhưng là một điểm dị biệt hơn là một điều xảy ra thường xuyên.
Có một bộ phim tài liệu nào đã được làm để cho công chúng biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy để dẫn đến vụ bạo động ở Bình Dương năm 2014? Những người tham gia đập phá nhà máy, rốt cuộc tại sao họ làm vậy, có ai ngoài cảnh sát nghe họ nói? Khi bạn nói họ bị kích động, bạn có nghe do chính họ nói hay do "tin đồn trên mạng"? Rồi hàng loạt các vụ biểu tình, bạn đã được nghe một cuộc phỏng vấn người dân nào chưa? Có nghiên cứu nào được thực hiện bởi các nhà khoa học xã hội về việc biểu tình chưa?
Chính phủ đã chọn im lặng và đó là một hành động rất khôn ngoan: không ai bắt bẻ được gì anh nếu anh không nói gì cả.
Xã hội phân hóa
Một vấn đề cực kì nghiêm trọng đang làm rối tung rối mù nền chính trị Mỹ là sự phân hóa của các đảng phái lãnh đạo. Trong chính trị sẽ luôn có các phe cánh cực hữu hoặc cực tả, những thành phần quá khích (extremists), nhưng đồng thời sẽ luôn có những người giữ cái đầu lạnh, đứng ở giữa (moderatists) và sẵn sàng nhượng bộ để đạt được lợi ích chung. Nhưng trong 15 năm trở lại đây, số người đứng ở giữa ngày càng giảm, mọi người đều bị phân hóa cực kì mạnh, Đảng Cộng Hòa và Đảng Dân Chủ không thể có tiếng nói với nhau nữa, bây giờ cuộc đấu chính trị trở thành: "mày sống thì tao chết", "hoặc là anh nghe theo tôi, hoặc là không có thỏa thuận". Kết quả là 10 năm qua Washington phải mất rất rất rất nhiều thời gian và công sức để thông qua một đạo luật có tác động rất rất rất nhỏ lên đời sống của người dân, vì bất kì một chính sách nào có tác động hơi hơi lớn lên xã hội đều bị đối phương bác bỏ.
Sự phân hóa trở nên tồi tệ vì không có phe phái nào đủ quyền lực để ép đối phương nghe theo mình.
Ở Việt Nam, việc chính phủ im lặng và không đưa ra tiếng nói chính thức về quan điểm của họ về việc biểu tình đã khiến cho sân chơi này là của nhân dân: đúng sai, tốt xấu là do người dân tự định đoạt. Tất nhiên là sẽ có những tiếng nói bóng gió, nói kiểu nhắc khéo trên Quốc Hội như: vừa rồi người dân bức xúc về Luật Đặc Khu, thủ tướng nghĩ sao? Hay như bài báo sau:
Việc không có một người quyền lực đứng giữa đã tạo ra sự phân hóa rất lớn trong hệ tư tưởng chính trị của người Việt. Nếu như khoảng 5 năm trước, bạn có thể thoải mái nói rằng: "Ôi mấy chuyện chính trị nhức đầu, không có xen vào" thì bây giờ mọi thứ càng ngày càng khó hơn, bạn sẽ phải chọn phe: anh chị sẽ đồng tình hay phản đối? Điều đó khiến cho chúng ta càng lúc càng không coi nhau là người Việt, mà là một đám gì đó.
Những bình luận tôi đọc của những người phản đối nhóm người biểu tình đó thường là:
-Lũ lừa bị dắt mũi.
-Đám du côn bị kích động.
-Lũ ngu bị 3 que dụ dỗ.
-Yêu nước không có não.

Đoc thêm:
Nhưng cái lũ lừa, đám du côn, yêu nước không có não đó, họ có nằm trong nhóm mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã nhắc đến:
"Dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước. Đó là một truyền thống quý báu của ta. Từ xưa đến nay, mỗi khi Tổ quốc bị xâm lăng thì tinh thần ấy lại sôi nổi. Nó kết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ, to lớn, nó lướt qua mọi sự nguy hiểm, khó khăn, nó nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước”.
Làn sóng mà chúng ta thấy hôm ngày 10/06/2018 có phải là làn sóng mà chủ tịch Hồ Chí Minh mô tả, hay chỉ những đợt tuần hành do nhà nước tổ chức, và những đợt "biểu tình chống Mỹ yêu nước ở miền Nam không do Việt Cộng kích động" mới "đạt chuẩn" làn sóng yêu nước, còn làn sóng "điên cuồng" kia là một "thứ gì đó khác"?
Trong bài Giai điệu Tổ Quốc mà nhạc sĩ Trần Tiến viết có đoạn:
Tôi nghe giai điệu Tổ Quốc tôiDịu dàng trong tiếng ru hờiTôi nghe giai điệu Tổ Quốc tôiTrầm sâu trong tiếng đất trờiTôi nghe trong lời yêu thương nhauTôi nghe trong lời ca tha thiếtPhút hành quân mẹ tiễn đưa conGiai điệu nhớ , giai điệu thương theo suốt con đường
Vậy tiếng người dân hô vang trong đợt biểu tình đó, nó có đạt chuẩn để được gọi là "giai điệu tổ quốc", hay đó là "một thứ gì đó khác"?
Tôi rất yêu quê hương, con người Việt Nam thân thiện, nhưng không phải là đám đông hung hãn, đốt xe cảnh sát đó đó.

Không, đám đó là một 'thứ gì đó khác'. Đây đây, hình ảnh bác nông dân say mê gặt lúa vàng mới là đại diện cho đất nước Việt Nam thanh bình của tôi.

Tình yêu là chấp nhận tất cả
"I love you pretty, I love you ugly".
Trong bài viết mình đã xóa về du học sinh, mình nói rằng tại sao mình không coi những hành động của du học sinh như mặc áo dài giữa phố, mặc áo cờ đỏ sao vàng tập thể nhảy flashmob hay chụp hình là thể hiện lòng yêu nước. Đó là bởi vì những gì mình thấy đó là họ yêu nước Việt Nam "trong trí tưởng tượng" của họ, họ không có yêu nước Việt Nam "ngoài đời". Đó là không phải là lòng yêu nước. Đó là chủ nghĩa dân tộc, một thứ chủ nghĩa chỉ tôn vinh cái đẹp của đất nước mình, đôi lúc đến lúc lố bịch, và coi những thứ xấu xa là vô hình, là một điều gì đó "ngoại lệ", "một nhóm nhỏ", "không đại diện cho con người Việt Nam". Thật thú vị khi nhìn các sinh viên đến từ các gia đình khá giả ở thành thị nhảy múa với nón lá và áo bà ba, những thứ họ chẳng bao giờ mặc và đội, để quảng bá về văn hóa Việt Nam. Hay là bản nhạc kịch À Ố nói về làng quê Việt Nam, trong khi đa số các diễn viên đều không phải là nông dân và chưa đi chăn trâu, chăn bò bao giờ.
Chúng ta yêu mẹ mình và chấp nhận mọi thứ về mẹ, dù mẹ có hay cáu tính, có hay làm phiền con cái vì sự đãng trí, hay nóng nảy và mệt mỏi vì mãn kinh, chúng ta vẫn yêu và chấp nhận. Tình yêu là sự chấp nhận. Bạn không thể nói với người yêu rằng:
-Trời sao nay em cáu tính, giận dữ vậy, em hãy luôn vui vẻ và tươi cười như người con gái anh hằng biết nào. Người con gái anh yêu đâu có mặt bí xị vậy.
Đó là một kẻ điên, yêu cái người yêu được vẽ ra trong trí tưởng tượng.
Một biểu hiện khác của yêu "đất nước trong trí tưởng tượng" là việc nói rằng:
-Ông cha ta đã đổ máu giành độc lập, hòa bình, yên bình cho đất nước, để con cháu giờ đây đi phá sự yên bình.
Nhưng mà lứa "ông cha ta" là ai? Đó là Đinh La Thăng, sinh năm 1960, cựu Bộ trưởng Bộ Giao Thông và Vận Tải, đã phá hoại nền kinh tế quốc gia với những vụ tham nhũng nghìn tỷ ở Vinalines.
Đó là ông Phạm Thanh Bình, sinh năm 1953, từng đăng ngũ làm du kích đi đánh Mỹ, sau này làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị kiêm Tổng Giám đốc của Tổng công ty Công Nghiệp Tàu Thủy Việt Nam Vinashin, đã bị bỏ tù 20 năm vì những vụ tham nhũng nghìn tỷ, phá tan ngành công nghiệp đóng tàu của quốc gia. Hay là tướng công an Phan Văn Vĩnh, nguyên Tổng Cục Trưởng Tổng Cục cảnh sát, sinh năm 1955, từng lập bao nhiêu chiến công bắt các nhóm phản động phá hoại. Ông vừa bị bắt hồi đầu năm nay trong vụ đường dây đánh bạc nghìn tỷ ở Phú Thọ.
Vụ đánh bạc nghìn tỷ: Triệu tập tướng Phan Văn Vĩnh lên Phú Thọ
(Dân trí) - Nguồn tin của phóng viên Dân trí cho biết, Cơ quan điều tra Công an tỉnh Phú Thọ đã triệu tập Trung tướng Phan Văn Vĩnh - nguyên Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát (Bộ Công an) lên Phú Thọ để làm việc về nội dung liên quan đến vụ án đường dây đánh bạc nghìn tỷ xảy ra tại Phú Thọ và một số tỉnh thành.dantri.com.vn
(Dân trí) - Nguồn tin của phóng viên Dân trí cho biết, Cơ quan điều tra Công an tỉnh Phú Thọ đã triệu tập Trung tướng Phan Văn Vĩnh - nguyên Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát (Bộ Công an) lên Phú Thọ để làm việc về nội dung liên quan đến vụ án đường dây đánh bạc nghìn tỷ xảy ra tại Phú Thọ và một số tỉnh thành.dantri.com.vn
Và đó chỉ là ví dụ điển hình của mấy nghìn cán bộ bị bắt và bỏ tù vì tội tham nhũng. Nào bây giờ khi bạn nói "ông cha ta" thì bạn có muốn cho họ vào trong danh sách đó không? Hay là họ sẽ vào nhóm thuộc "một thứ gì đó khác"?
Nếu bạn nói rằng "lũ" người biểu tình kia là ngu dốt, bị kích động, bị dắt mũi, thì hãy chấp nhận đi: họ là người Việt, là một phần của Việt Nam, và đó là một phần tính cách của dân tộc Việt. Cái lũ Việt Nam bán nước, ngu dốt, tham lam, tàn ác, xấu xa chạy qua Mỹ năm 1975, chia buồn là họ cũng là một phần của dân tộc Việt. Bạn không thể nói rằng: Người Việt chúng tôi rất khôn ngoan, trừ cái đám kia, tụi nó là "thứ gì đó khác". Người Việt Chúng tôi rất yêu nước, trừ cái đám bán nước chạy qua Cali kia, tụi nó là "thứ gì đó khác".

Bạn tự hào về đất nước Việt Nam ư? Nhớ rằng những người đó cũng là một phần của đất nước đó. Và chính phủ sẽ mãi tiếp tục đương đầu với những cuộc biểu tình mới trong tương lai, những đợt bạo loạn, gây hấn trên đường phố mới, nếu chính phủ tiếp tục phương châm "Không nhắc đến là không tồn tại". Chia buồn, những người đấy tồn tại và khi chính phủ nói rằng họ quan tâm đến nhân dân, đối thoại với dân, thì tức bao gồm cả nhóm người đấy.
Đã đến lúc chúng ta trưởng thành về mặt tinh thần và hiểu rằng tình yêu là sự chấp nhận: chấp nhận sự xấu xí của đất nước mình. Khi chúng ta đã chấp nhận rồi, đã thành thật với chính chúng ta, chúng ta mới có thể bắt tay vào giải quyết vấn đề.
Còn nếu chúng ta tiếp tục coi những người biểu tình hôm 10/06 đó là thuộc "thành phần khác" thì rốt cuộc câu hỏi là: Nếu họ không phải là người Việt, thì họ là ai? Bạn yêu nước Việt Nam trong trí tưởng tượng của bạn hay yêu nước Việt mà bạn đang thực sự sống trong?

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Trà Kha

Chúng ta thường có xu hướng ghét, hoặc sợ những gì mà chúng ta không hiểu. Có một ví dụ rất hay để "giải ảo" hiện tượng này, đó là khi một người đàn ông da đen đến ngồi nói chuyện 1vs1 với 1 người thuộc đảng KKK. Và kết quả là, cái người phân biệt chủng tộc kia...không thể tự thuyết phục được tại sao mình lại có thể ghét một người mà mình không hề biết. Đó là một trải nghiệm thực sự quý báu đối với thành viên KKK kia, và người đàn ông da đen đó tới nay đã thuyết phục được hơn 200 thành viên đảng KKK từ bỏ mũ trùm đầu của họ.
Bài viết của Husky cũng chỉ nhằm khuyến khích các bạn thừa nhận sự tồn tại của những người bất đồng chính kiến. Có thể bạn bây giờ vẫn ghét họ, ok không sao cả, nhưng hãy cứ một lần thử trò chuyện với họ xem nào, bạn sẽ thấy họ gần gũi và "con người" hơn bạn tưởng tượng nhiều. ^^
P/s: Cảm ơn Husky đã dũng cảm viết bài này hen, thường những ai muốn hình ảnh mình "đẹp không tì vết" đều không dám viết về chủ đề chính trị nhạy cảm này. ^^
- Báo cáo

Huskywannafly

Rất cám ơn anh đã hiểu và ủng hộ

- Báo cáo

code.dsrm
nhưng mà có tấn người ngoài kia.ko thể chia sẻ hết câu chuyện và thấu cảm từng con người như trong các câu chuyện được. ai viết? ai share? được bao nhiêu người chịu đọc và bao nhiêu người đủ tri thức nhìn đời nhiều như chủ thớt?. thay đổi từng người thì dễ nhưng thay đổi cách nhìn cả quần chúng thì khó khả thi lắm
- Báo cáo

Wolfheim
1. Việt Nam chưa có luật biểu tình và cần phải có luật biểu tình để phân định rạch ròi theo pháp luật các trường hợp biểu tình hay bạo động. Nhờ đó dễ dàng tạo điều kiện cho sự dân chủ của nhân dân và quyền được tham gia góp phần xây dựng đất nước cũng như xử phạt các hành động bạo động như vừa qua.
2. Thật sự rằng rất mong chính phủ Việt Nam đứng ra trước toàn dân giải thích cặn kẽ về những quyết định của họ. Các dự luật đưa ra dù hiểu bị hiểu chưa đầy đủ, lệch lạc bởi những thông tin trôi nổi trên mạng thì cần có ai đó đứng ra giải thích khách quan trấn an dư luận. 96 triệu dân đâu phải trẻ con khi mà nói rằng cứ tin tưởng vào quyết định của Quốc hội. Gần 500 đại biểu làm sao đại diện hết cho mọi lớp người, hạng người, kiếp người trên đất nước. Đặc biệt là người trẻ, những người mà ý kiến, suy nghĩ của họ dường như ít được thấu hiểu bởi bộ máy cấp cao nhất. Nói về việc tin tưởng. Người Việt ta hay né những vấn đề chính trị, coi thời sự khi ăn cơm cũng chỉ để có chuyện để nói trên bàn nhậu. Việc bầu cử các cấp cơ sở ít ai quan tâm, nhìn hình gạch phiếu. Thế nên như người trong cuộc chơi với nhau (ý kiến này mang nhiều tính chất chủ quan của người không có chuyên môn về chính trị, nếu có sai sót mong mọi người chỉnh sửa và bỏ qua cho)
3. Về việc biểu tình những ngày qua. Em là người Bình Thuận đây, hiện đang sống tại Phan Thiết nhưng quê thì ở gần Phan Rí. Thật sự mà nói thì đây vốn không phải cuộc biểu tình ôn hòa gì cả mà nó là bạo động. Theo thông tin như bạn em kể lại thì có người cho tiền để đi "biểu tình" thật. Và thành phần đa số trong nhóm người đập phá, đốt xe bữa giờ là dân nghiện hút và trẻ trâu 2k trở xuống. Còn lại phần ít là những người dân chưa hiểu rõ vấn đề và bị kích động tham gia. Thật sự họ có quan tâm đến vấn đề đặc khu, lo sợ về Trung Quốc không? Có, nhưng đó không phải là lý do khiến họ ra đường, đó chỉ là cái cớ. Cái cớ để họ "lâu lâu mới được đánh công an một lần", cái cớ để nhận 500k, để thỏa mãn tính bạo lực của phần "con" trong mỗi con người. Hoàn toàn không có một khẩu hiệu, một yêu sách rõ ràng để họ đấu tranh cho nó. Chính sự nông nổi trong suy nghĩ , nhưng cũng khoảng cách của chính phủ và người dân đã dẫn họ đến sự bạo động vừa qua. Chứng kiến những người dân ném đá vào các anh cơ động, những người cùng tỉnh cùng huyện, có khi còn là hàng xóm của họ mà không một mục đích nào rõ ràng. Từ cuộc biểu tình ở Thành phố Hồ Chí Minh ít ra còn có băng rôn khẩu hiệu thì đến Phan Rí, Phan Thiết nó chỉ còn là trận đánh lộn một chiều, hoàn toàn phi lý. Sự nghèo khổ, bí bách, lam lũ của họ là thật, nhưng sự nông nổi, thiếu suy nghĩ, bạo lực của họ cũng là thật. Không thể lấy lý do nghèo khổ, bị chèn ép về tiếng nói để đứng lên bạo động. Bạo lực không bao giờ thay đổi triệt để vấn đề. Sức mạnh đám đông có thể được thể hiện theo hướng tích cực hơn nhiều. Tổng kết lại, rốt cuộc họ sai hay đúng, chính phủ sai hay đúng. Không, chúng ta không thể phán xét bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào. Một quyết định cho đất nước thì cái đúng đó phải là cái mang lại lợi ích toàn diện nhất có thể cho tất cả các mặt của đất nước.
4. Về tình yêu với con người và đất nước. Tự nhiên đọc được một cmt như thế này : "Tôi vốn yêu những con người Việt Nam nhưng những gì xảy ra hôm nay thật đi quá xa. Tôi bắt đầu kỳ thị con người ở đây rồi đó". Hay nhỉ, không tìm hiểu nguyên nhân, nhìn vào hành động của người ta mà phán xét, rồi tỏ ra kì thị. Ai biết được khi bạn đến Bình Thuận, người có nụ cười thân thiện làm bạn yêu con người nơi đây (tất nhiên là trừ những người nào đó như anh nói) lại là một trong những người xuất hiện trên livestream !? Nhìn nhận sự việc ở nhiều khía cạnh - kỹ năng mà thời kỳ nào cũng bàn đến, nhưng mấy ai thành thục - luôn phải là kim chỉ nam cho việc phân tích vấn đề. Cũng giống như yêu một ai đó, khi yêu quê hương, đất nước, con người không chỉ là yêu những cái đẹp mà còn phải chấp nhận những cái ác, cái xấu còn tồn đọng và hơn nữa phải đấu tranh bài trừ những tiêu cực ấy, hướng đến cái tốt đẹp hơn. Yêu thì phải dấn thân, phải hy sinh cho đối tượng kia trở nên tốt đẹp hơn chứ không phải yêu để "tô đẹp" bản thân mình hay để ghi trong CV, profile. Thôi thì chuyện tình yêu kết thúc tại đây, không dám bàn thêm tại người viết chưa có người yêu lần nào :)))
P/s: Hâm mộ anh "cún bay" rất lâu bởi những bài viết hay, lạ từ rất lâu rồi mà giờ mới dám cmt vào. Bởi vì cmt bài của anh toàn những sư phụ đại ca writter không thôi :)) Mong anh luôn có nhiều sức khỏe để đầu tư vào những bài viết chất lượng hơn nữa anh nhé!
- Báo cáo

loveless

Rất cảm ơn comment của bạn đã cho mọi người cái nhìn cận cảnh hơn về những gì đã thực sự diễn ra, điều đó rất quý báu
spiderum luôn hoan nghênh các bạn thoải mái bày tỏ quan điểm nhé, bạn đừng ngại 


- Báo cáo

Người cầm phấn
Upvote cho 1 bài viết rất có tâm của Husky. Bài viết của Husky trước giờ luôn công bằng và logic, khoa học mà chả hiểu sao có mấy ông bảo chống phá vs nghiêng ngả
Có 1 góp ý cho ông thế này, là trò chơi chính trị thì không giống như trò giải toán. Đoạn ông phân tích hành động của nhà nước rất chính xác, rất công bằng, nhưng đó không phải điều mà các chính trị gia quan tâm, mục tiêu của họ la LỢI ÍCH. Không phải lợi ích cá nhân hay chính phủ đâu nhé, là lợi ích của đất nước.
Đó là sự khác biệt giữa các chính trị gia và nhà khoa học. Hãy ví dụ, bản kê khai thu chi trong quá trình làm một cái cầu bị rơi vào đống bê tông trộn, và cai thầu đã nhón mất một xíu trong quá trình làm cầu.. Sau khi hoàn thành cây cầu, người cầm quyền mới biết điều đó. Ông ta sẽ làm gì? Nếu là một nhà khoa học, ông ta sẽ cho đập cây cầu ra để tìm bản kê khai, để xử lí ông cai thầu. Còn nếu ông ta là một chính trị gia, ông ta sẽ thấy lợi ích của việc này mang lại không thể so sánh vơi thiệt hại, nên ông sẽ thông báo với mọi người mọi việc đều tốt đẹp, và chấm dứt mọi chuyện.
Ví dụ thực tế nhé, bất cứ ai từng tìm hiểu cuộc chiến Việt Trung 1979 đều biết chúng ta và người Trung đã đổ máu bao nhiêu, họ đã tàn phá các thành phố phía bắc của chúng ta như thế nào. Vậy ngay sau đó vài năm thì sao? hiện tại, trong SGK lịch sử chỉ có 1 dòng vẻn vẹn: xung đột biên giới với trung quốc và Campuchia. Chúng ta thu hồi cuốn sách trắng, các nghĩa trang liệt sĩ nằm im ắng không một ngày tôn vinh. Trung Quốc và ta trở thành những người anh em hữu nghị 16 chữ vàng, mặc dù sau lưng cả 2 vẫn đang thủ hàng. Thật vô lý phải không. Nhưng mà nó có LỢI. Thời kỳ sau 1986 là thời kỳ đổi mới của đất nước, và chúng ta rất cần gã hàng xóm khổng lồ này. Hay ho gì nếu cứ ôm đống huân chương và chết đói. Và tôi xin khẳng định lại rằng quyết định này chưa bao giờ là sai lầm.
Vậy có phải ta cứ nên gạt phăng công bằng xã hội và kiếm lợi không? Không. Công bằng xã hội đóng vai trò rất quan trọng trong ổng định xã hội. Khiến người dân tin rằng họ đang sống trong một xã hội công bằng, họ mới yên tâm sản xuất và phát triển kinh tế, và mang lại LỢI ÍCH. Miễn sao cái giá không quá cao, chúng ta vẫn sẽ có công bằng.
Quay lại vấn đề, chính phủ vẫn sẽ không đưa ra thông tin chính thức chừng nào họ chưa kiểm soát được tình hình. Và các nhà đầu tư nước ngoài cũng sẽ không nhận được câu trả lời chừng nào nhà nước ta chưa thể nói với họ rằng : Đặc khu của chúng tôi an toàn, hãy cứ yên tâm đầu tư đi.

- Báo cáo

loveless

Ngày 10/6 thực sự là một ngày đáng buồn và thất vọng cho đất nước chúng ta.
Trước đây, mình cũng từng nghĩ rằng những kẻ đi biểu tình kia chỉ là những kẻ ngu ngốc, bị dắt mũi hay dụ dỗ, những kẻ đáng khinh và đáng ghét. Nhưng bây giờ khi mình đã ngộ ra được nhiều thứ, mình nhận ra rằng chẳng thực sự có lý do gì để khinh hay ghét họ cả. Ừ đông ý rằng họ đa phần chỉ là những người không có đủ nhận thức về việc mà họ làm, nhưng suy cho cùng, khi trở về cuộc sống thường ngày, họ cũng chỉ là những người nông dân hay những người dân chài, ngày qua ngày làm việc cặm cụi chỉ để trang trải cho bản thân và gia đình. Cuộc sống của họ còn rất nhiều khó khăn, và chúng ta không thể phủ nhận rằng những bất cập trong quản lý đất nước càng đè nặng lên đôi vai của họ. Những gì xảy ra cũng chỉ là sự dồn nén của những bất công, chèn ép mà họ phải chịu đựng suốt một thời gian dài. Những kẻ phán xét kia liệu có khi nào lâm vào hoàn cảnh khốn cùng của họ đâu?
Và rồi hôm nay, 11/6, những kẻ kia đã phản ứng ra sao? Có kẻ thì hân hoan vì cái thứ "chính quyền" mà họ ghét bị đập phá. Có kẻ thì hân hoan vì những người dân ngu ngốc kia sắp phải vướng vào vòng lao lý - thậm chí có kẻ còn muốn có một Thiên An Môn phiên bản Việt Nam nữa (?). Nhưng ai đúng ai sai đâu thể nào quan trọng khi mà đã có nhiều người bị hại, nhất là lực lượng công an - những người bị chính mục tiêu bảo vệ của mình, là người dân Việt Nam, tấn công? Yêu tổ quốc, yêu đồng bào kiểu đấy ư? Và lạ thay, đến giờ phút này, lại vẫn có những kẻ cho rằng tất cả chỉ là trò "giật dây" của chính lực lượng công an. Mình tự hỏi không biết có ai đủ điên để mang mạng sống của bản thân, đồng đội hay cấp dưới của mình để thực hiện một kế hoạch tàn bạo như thế không? Và khi những kẻ này vẫn mải mê với những suy tính, soi xét trên trời dưới đất, thì ngoài kia, máu vẫn đổ.
Sự phản đối của người dân về một số vấn đề của đất nước không phải là mới. Cách đây vài năm, chắc cũng chẳng ai lạ gì với việc người dân cầm băng rôn, biểu ngữ đi biểu tình, rồi cắm lều dựng trước cổng cơ quan nhà nước. Nhưng tới hôm nay, có lẽ mọi thứ đã trở nên tồi tệ và đi quá xa. Mặc dù mình chắc rằng rồi mọi thứ sẽ trở lại cuộc sống thường ngày, nhưng tàn dư của ngọn lửa sẽ vẫn còn đó, cho tới một ngày nó đủ lớn để nhấn chìm tất cả những gì còn lại. Có thể là 20, 30 hay 50 năm, thậm chí là 100 năm, chẳng ai biết được, nhưng rồi nó chắc chắn sẽ xảy ra, vì xung đột vũ trang là đỉnh điểm của mâu thuẫn, như những gì mình được học trong môn tư tưởng Mác - Lê-nin.
Và đáng buồn hơn nữa là với tất cả những gì mà chúng ta biết, chúng ta lại không đủ công cụ cũng như quyền lực để thay đổi, ít nhất là trong tương lai gần. Và vì vậy, những cảnh bạo lực sẽ vẫn tiếp diễn cho tới khi thay đổi thực sự diễn ra.
- Báo cáo

Windd01
Thực sự những thứ liên quan đến thông tin, an ninh và an toàn thông tin cấp Quốc gia thì rất khó để một người không nằm trong quân sự có thể hiểu và thông cảm được.
Nhưng sau ngày 10/06, an ninh thông tin ở Việt Nam thực sự cần được cải thiện.
- Báo cáo

nemesis
Mình nghĩ không chỉ là an ninh thông tin, mà đầu tiên và căn bản nhất là hiệu lực, hiệu quả của chính quyền sở tại (Lý thuyết Cửa sổ vỡ)
- Báo cáo

Windd01
Và vì vấn đề an ninh thông tin đang không được đảm bảo, thì có lẽ chủ trương của nhà nước hiện tại về vấn đề này là tránh đang tin gây nhiễu dư luận và tránh sự xung đột leo thang.
- Báo cáo