Viết dở, không ai đọc thì như tự kỷ !?
Mình sợ viết, sợ flop, sợ người ta cười,...
Là một đứa có cái tôi rất cao, tham vọng lớn đi cùng niềm tin bản thân mãnh liệt. Mình đã hừng hực khí thế với kỳ vọng: Nó sẽ thành công ngay lần đầu tiên.
Thế rồi, nó flop.

Được duy nhất 1 vote, từ chính acc clone của mình. Chẳng có gì nữa. Hết.
Mình vỡ mộng và mình tạm quên giấc mộng writer.
Nhưng hôm nay mình trở lại, sau khi đã gỡ rối những khúc mắc trong lòng
Lấn cấn 1: Viết dở là làm phiền người khác?
Mình từng đọc một comment trong bài nào đó đại loại rằng: Những bài dạng như nhật ký cá nhân thì đừng đăng lên đây. Và mình hiểu câu đó là:
Đừng làm phiền tôi bằng những bài viết dở, không phù hợp nữa.
Sau bài đầu tiên với 0 vote, 0 bình luận, 0 tương tác, mình ra đi không kèn không trống. Mình sợ, sợ mình cũng đang làm ảnh hưởng người khác, nên thôi không viết nữa.
Thế nhưng, tới bây giờ, sau khi tìm hiểu nghiêm túc về điều khoản nội dung trên Spiderum, kết quả là: KHÔNG CÓ QUY ĐỊNH NÀO KHÔNG CHO PHÉP VIẾT SUY NGHĨ CỦA MÌNH. Vậy là về luật: Mình hoàn toàn đúng, mình chả làm sai gì cả, còn về cảm nhận, thì chuyện nó không hợp gu ai đó là điều hoàn toàn bình thường. Nó là suy nghĩ cá nhân, nên có thể khác nhau giữa mỗi người. Còn nếu ai đó không thích bài của mình xuất hiện, họ có thể block mình mà, đơn giản vậy thôi :> Có sao đâu :>>.

Người ta thấy dở thì sao, thì cứ xem như người dưng gặp 1 lần trong đời thoi mà :)))
Lấn cấn 2: Viết phải theo khuôn mẫu?
Mình không đề cập những tips, mẹo, hay phương pháp để cho bài viết tốt hơn. Chúng hoàn toàn okay. Mình muốn nói tới style
Mình nhớ lại bài đầu tiên đó, mình đã phải gượng ép bản thân theo những lời văn chau chuốt nhất. Nó khiến mình cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Giờ mình ngẫm lại, đã là góc nhìn cá nhân thì đâu nhất thiết phải theo khuôn khổ nào đâu.
Miễn là nó được truyền tải theo cách mình muốn, mình thoải mái nhất thì đều ổn cả. Chính suy nghĩ này đã giúp mình thấy nhẹ nhõm hẳn, như vừa được thoát khỏi một xiềng xích vô hình nào đó.
Vậy là mình vẫn được là chính mình, không cần phải cố trở thành người khác làm gì :>
Lấn cấn 3: Viết vì muốn có followers?
Đúng là followers có thì tốt nhưng nó không nên là mục tiêu, nhất là trong thời gian đầu. Tới hôm nay thì mình đã xác định lại (theo thứ tự ưu tiên)
Viết vì muốn góc nhìn của mình có thể giúp được ai đó ( Điều này liên quan tới mission in life của mình)
Viết vì lượng thông tin mình muốn chia sẻ quá nhiều
Viết vì để bổ sung vào portfolio
Viết vì định hướng Personal Branding dài hạn
…
Và có thể còn nhiều nữa mà mình chưa nghĩ tới. Nhưng như vậy cũng là quá đủ để mình viết rồi :>. Mình tin là mỗi người đều sẽ có những động lực thầm kín, tuy có thể không nhiều nhưng bao nhiêu cũng được, có lý do thì cứ viết thôi.

Chưa có gì mà đã muốn có rất nhiều "gì" :)))
Lấn cấn 4: Viết không ai đọc thì như tự kỷ?
Lỡ không ai đọc thiệt thì sao, thì kệ thôi.
Spiderum là mạng xã hội chia sẻ quan điểm, kiến thức và thảo luận.
Nếu như bài viết của mình không thể tiếp cận được ai, thì viết trên Spiderum vẫn là lựa chọn hay ho. Vì mình sẽ xem đây là nơi lưu trữ những suy nghĩ của mình ở thời điểm hiện tại, để 1 năm, 5 năm, hay 10 năm sau còn có thể xem lại.
Chia sẻ với chính mình trong tương lai, một cách tiện lợi và miễn phí, tại sao không làm?

Chả nhẽ chúng ta lại muốn mình đi thụt lùi, vậy thì tiến tới thoi :>
Cuối cùng, nếu có ai đọc tới đây, mình tin rằng ai cũng sẽ có những điều muốn chia sẻ hay nôm na là muốn trải lòng. Và mình chỉ muốn nói là:
Cứ viết đi, vì đó là điều chúng ta được phép làm, nên làm và hãy làm

Phát triển bản thân
/phat-trien-ban-than
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

red-tulip
Hihe, mình xác nhận đã đọc hết bài này nha :)
Tặng bạn 1 câu mình từng đọc được rất lâu rồi: Chẳng phải để trở thành nhà văn mà người ta phải viết. Viết là để lặng lẽ trở về với tình yêu thiếu vắng trong tất cả tình yêu.
Của ai thì mình ko nhớ nổi, hình như của một tác giả người Pháp. Tuy vậy mình thích từ "người viết" hơn từ "nhà văn". Ai đó chỉ cần write là thành writer mà nhỉ, nghe nhà văn thấy nó cứ áp lực sao ý.
Giờ đọc lại những thứ mình viết từ hơn xịch năm trước, thấy ko ngửi nổi nhưng đó là bằng chứng cho mỗi bước lớn lên của mình mà, dù đọc mấy cái mình ngoáy bây giờ cũng vẫn ko ngửi được. Nhưng mà cứ viết đi, nhiều lúc ko thể để năm tháng đời mình trôi qua một cách câm lặng được.
- Báo cáo

Vectoluc
Cảm ơn cmt đầu tiên mình nhận được ạ :>> Bạn đã là người mở ra lần đầu đó cho mình nè :)). Mình ấn tượng với câu cuối "Nhưng mà cứ viết đi, nhiều lúc ko thể để năm tháng đời mình trôi qua một cách câm lặng được"...Chúc bạn thỏa sức với những suy nghĩ của bản thân nha
- Báo cáo

Trường Sở

Viết theo mẫu là việc bạn leo trên cái thang, sau khi sử dụng cái thang đó thành thạo rồi thì vứt nó đi. Viết cái gì đó cho mình, cho người và đừng làm "bút nô".
- Báo cáo

Vectoluc
Hay quá ạ, cái ý "Viết theo mẫu là việc bạn leo trên cái thang, sau khi sử dụng cái thang đó thành thạo rồi thì vứt nó đi" Mình hiểu thêm đôi điều ạ :>> thanks bạn nhìuu
- Báo cáo

Vectoluc
Hay quá ạ, cái ý "Viết theo mẫu là việc bạn leo trên cái thang, sau khi sử dụng cái thang đó thành thạo rồi thì vứt nó đi" Mình hiểu thêm đôi điều ạ :>> thanks bạn nhìuu
- Báo cáo

vuxleevinhx
"Viết để lưu lại cho 5, 10 năm nữa đọc lại". Vậy là giống như viết blog ấy nhỉ, cũng hay.
Ngày trước mình cũng viết blog trên yahoo 360, rồi sau lại sang Opera nhưng giờ thì thôi rồi vì cảm thấy cái thời viết vô tư không suy nghĩ ấy nó "không phù hợp với cuộc sống hiện tại"
Nhưng nhìn lại thì đó là do mình tự nghĩ thế đấy chứ???
- Báo cáo

Vectoluc
Mình có đọc được đâu đó đại loại rằng nếu kiến thức hay suy nghĩ mà mình không trình bày nó dưới dạng khác thì nó sẽ bị phai mờ và mất dần đi. Nên nếu bạn có điều gì muốn lưu lại thì cứ tới bến đi ý:>>
- Báo cáo