Vài suy nghĩ vụn vặt (8)
Lại một vài thứ trong review tuần của mình, tối qua đã định hoàn thành rồi mà mải buôn xuyên quốc gia với con bé Trang Mia quá nên giờ mới post được. Hope you enjoy it! :)
Tuần này câu lạc bộ public speaking của mình chọn topic: "I'm passionate about ..." Nghe tưởng dễ mà đắn đo quá trời. Cuối cùng mình lại nhạt nhẽo làm bài nói về sách vở, nên chả có gì để review. Nhưng hôm ấy thực sự ấn tượng với bài nói của một cụ giáo viên về hưu biết 5 7 thứ tiếng gì đó, cụ nói cả đời cụ tâm huyết với intellectual debate & discussion, và trải lòng nỗi lo đám trẻ bây giờ sao chúng nó cứ ... chẳng chịu suy nghĩ mấy, 1000 đứa nếu hỏi ý kiến thì đều đưa ra như 1, từ 1 khuôn duy nhất là social media. Xong đã thế mà ai có ý kiến gì khác là chúng nó bù lu bù loa lên ngay. Nghe cụ trải lòng một thôi một hồi, thân hình gầy gầy mảnh khảnh hơi gù xuống thật nhỏ bé trên sân khấu, tự dưng thấy sao cảm giác não nề quá, nên lúc break mình mới lại an ủi đồng tình, đồng thời cũng để thử hỏi cụ xem có nghĩ được cách nào cải thiện tình hình không. Cụ trả lời cái rụp: Không. Chán chia tay luôn.
Đùa chứ, thực ra mình cũng nghĩ khá nhiều về vấn đề này, vì cảm thấy chính bản thân cũng càng ngày càng sợ đưa ra quan điểm nếu nó trái với ý kiến của đám choai choai, như người ta thường bảo là "im cho nó lành". Nhưng mình không nghĩ là hoàn toàn không có cách giải quyết. Mình đoán thực ra việc các bạn trẻ dễ nổi nóng, phát cuồng trước những ý kiến trái chiều, và ngay lập tức trở nên toxic là vì chính các bạn ấy cũng mong manh hiểu được rằng những thứ các bạn ấy tin tưởng thực sự không có cơ sở suy nghĩ thâu suốt đằng sau. Vậy nên thay vì việc cứ thoải mái đưa ra ý kiến để tranh luận như thời cụ giáo ngày xưa, mình nghĩ giờ có lẽ tốt hơn là lùi lại, giả tảng mình đồng ý với họ, rồi đưa ra một vài câu hỏi hay thắc mắc để họ tự nhìn lại, hoặc ít nhất là tạo cơ hội cho họ tự suy nghĩ về các vấn đề ấy. Kiểu kiểu như Đen Vâu có câu: "Không có đường nào khó, chỉ có chân ngại lối xa" vậy.
Tuần này mình hoàn thành lần đọc lại cuốn "The theory of moral sentiments" của Adam Smith, thực sự là một trong những cuốn khó đọc nhất từ trước đến nay mình trải nghiệm. Nhưng nói thì nói vậy, chứ cứ gọi là ngả mũ một vành trước khả năng quan sát của ông tổ kinh tế học, người mà sinh thời thực ra nắm vị trí giáo sư triết.
Một trong những điểm mình tâm đắc nhất trong lần đọc lại này là về sự tự tin của một người. Adam cho rằng có 2 tiêu chuẩn để một người soi vào, và từ đó hình thành lên mức tự tin của anh ta: (1) là cái liên tưởng về sự hoàn hảo ở trong đầu, và vì chính cái tiêu chí này mà một người chắc sẽ chẳng bao giờ đạt được sự hài lòng trọn vẹn về hầu hết những việc mình làm trong đời; và tiêu chí thứ hai (2) là mức standard của những người xung quanh. Cái này giải thích được khá nhiều, ví như trường hợp của mình: học chuyên từ bé mà bản thân lại chẳng giỏi, thêm quả mẹ cho học trước tuổi, thế là chơi với toàn những thằng đã to đầu hơn mình thì chớ, não lại còn có sạn theo đúng nghĩa đen. Bạn cứ thử tưởng tượng có thằng nó đi thi học sinh giỏi toán toàn thành phố mà cả hội đồng phải họp để quyết định có cho nó 10/10 hay chỉ 9.75/10 thì bạn mới hiểu nó quái vật thế nào. Và vì chơi với toàn những thằng như thế mà cái tiêu chuẩn (2) của mình nó cứ gọi là ngất ngưởng. Mình tin chính vì cả 2 tiêu chuẩn (1) và (2) ấy đã khiến mình cực kỳ nhút nhát, gần như không có chút tự tin nào một thời gian khá dài trước đây.
Vậy nên nếu bạn không tự tin về bản thân, thử ngẫm về 2 tiêu chuẩn này một chút xem nhé. Có một cách giải quyết, đó là với những thứ bạn cảm thấy có đam mê hay hứng thú, nhất định phải mở rộng giao tiếp, gia nhập các group hay cộng đồng nhé, vì mình nghĩ chỉ khi bạn mở rộng tập quan sát của mình, thì cái tiêu chuẩn (2) mới đỡ chệch được, và từ đó mà bạn sẽ có thể hiểu thêm mình thực sự có khả năng làm gì, hay thậm chí là làm tốt điều gì, để từ đó xác định và tìm kiếm những cơ hội phát triển bản thân và sự nghiệp.
Về nghe, tuần này mình tìm được cái video khá hay về nghệ thuật. Thực sự ngay cả 1 đứa mù nghệ thuật như mình thì khi đứng trước bức tranh nàng Mona Lisa cũng phải cảm thấy có cái gì đó sâu sắc đến … khó tả. Nhưng phải nghe giải thích, thông não như thế này mới hiểu tại sao bức tranh ấy nó lại là tác phẩm của cuộc đời, hay thậm chí là của nhân loại như vậy. Tác phẩm không chỉ bao hàm những kỹ thuật vẽ mà chính Leonardo sáng tạo ra, mà còn thể hiện sự quan sát tìm tòi cực kỳ nghiêm túc và khả năng nắm bắt những thứ mà phải vài trăm năm sau khoa học mới có thể công nhận. Thực sự thán phục khi nghe đến quả 500 năm sau 1 nhà khoa học thần kinh của Harvard mới có thể công bố kết quả mà Leonardo đã nắm được từ thời đó.
Cảm giác như được truyền chút cảm hứng cho một tuần mới, để lại tiếp tục nghiêm túc trên con đường rèn luyện tâm trí này :D
Và không có đường nào khó
Chỉ có chân ngại lối xa
Cuối con đường dần ló, mặt trời lên
Xua màn tối qua
Andy Luong

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Mayanvie

Em cảm ơn anh vì bài viết ạ.
Về cái tiêu chuẩn (2) thì em cũng hay cảm thấy e ngại khi chưa biết nhiều về những người xung quanh mình. Thường thì em chỉ biết đến vị trí hay thành tích của họ và luôn có cái nhìn hoàn hảo về những thứ đó. Thế nhưng mà khi làm việc chung rồi thì mới thấy họ có những chỗ thiếu sót mà mình có thể bù đắp được, ngược lại thì những điểm mạnh của họ lại càng khiến mình có hứng thú để học tập theo. Em nghĩ em vẫn không thể hết nhút nhát được mỗi lần bước vào môi trường mới, vì việc đó sẽ luôn lặp lại (em không hiểu về những người bạn mới, em thấy họ hoàn hảo, năng lực mình thì chưa đủ). Vậy nên với em thì chỉ có cách là dành thời gian để "thích nghi" thôi.
Còn với tiêu chuẩn (1) thì thay vì tự hỏi bản thân đã đạt được những gì, gần đây em cũng tự hỏi mình có đang cố gắng không? Nếu có thì em tự trấn an mình là mọi thứ vẫn sẽ ổn. Vì em nghĩ khi tự hỏi mình đã đạt đc những gì, thành tích đó có hoàn hảo chưa, thì kiểu gì em cũng sẽ lại so sánh những điều đó với (2). Một vòng lẩn quẩn :(
Yay, em chỉ có mấy điều chia sẻ vậy thôi ạ. Cảm ơn anh lần nữa vì đã gợi ý video về nghệ thuật :D
- Báo cáo

Andy Luong


Chỉ có cái hình như tiêu chuẩn (1) em hiểu hơi khác khác chút, mà có lẽ tại anh viết mập mờ quá. Tiêu chuẩn (1) anh nghĩ là cái sự hoàn hảo trong từng hành động, kiểu như ví dụ em làm 1 thứ gì đó, thì sẽ luôn có 1 ý niệm về sự hoàn hảo của việc đó trong đầu, nhưng khi bản thân làm thì thế nào cũng sẽ có chút thiếu sót hoặc 1 yếu tố bên ngoài mình không thể kiểm soát khiến nó gần như không bao giờ được hoàn hảo như ý niệm ấy.
Cái này thực ra cực kỳ quan trọng ấy, vì nó chính là thứ khiến con người luôn phải giữ thái độ humble (từ này tiếng Việt là gì nhỉ, ah, giống giống kiểu khiêm nhường), kể cả có giỏi đến đâu đi chăng nữa.
Cơ mà ưng cái thái độ cầu thị của em lắm. Cố gắng lên nhé!!!
- Báo cáo

Mayanvie

Dạ vâng, cảm ơn anh đã giải thích thêm chỗ này ạ
- Báo cáo

Andy Luong

Tiện đây share cho em cái tip nhỏ anh hay dùng với tụi nhỏ nhé @viha_1705 (nói tụi nhỏ chứ chúng nó toàn m8 đấm cái anh chết ngay 😂):
Thường anh hay tìm những điểm mà gần như tất cả chúng nó đều thản nhiên chấp nhận coi như không phải giải thích, đưa ra điểm ấy trước, xong mới quay ra hỏi chúng nó "Tại sao?" Cứ yên tâm là chưng hửng 1 lúc cả lũ với nhau 😄 Anh thấy làm thế hay hút được sự chú ý của chúng nó phết đấy.
- Báo cáo

Viha 

Yeah.. Anh ơi em cảm ơn anh nhiều lắm ạ! Em sẽ suy nghĩ và thử áp dụng liền vào tuần sau ạ!
Ôi lần đầu em biết đến cái chức năng réo gọi này của spiderum. Lần đầu đc trải nghiệm á anh @a_dreamer =))))))))
- Báo cáo

Andy Luong

k biết cái chức năng đỉnh kao này của Spiderum ah :)) tiện phết đấy.
Đùa chứ lúc add comment xong ra ngoài đi dạo mới chợt nhớ hnhu ba mẹ em cũng giáo viên đúng k. Anh lại múa rìu qua mắt thợ r, quê thí mồ 😅😅😅
- Báo cáo

Viha 

Em là tấm chiếu mới mà, chưa có kinh nghịm gì hớt nên phải học hỏi nhiềuuu. Mà, nhiều khi "Bụt chùa nhà k thiêng" lắm đâu á anh. =)))
Nay anh khỏe hẳn òy hen. Cảm giác đại ca nhí nhảnh iu đời sao sao á. Vd như "đỉnh kao", "thí mồ" =)))) Có tin vui gì nhớ báo đàn em nghen anh Andy ơiii
- Báo cáo

Andy Luong

😂 quên khuấy mất là em hay "ngửi" mùi câu chữ đấy
Ờm, là tại ốm đau trầm cảm mãi chán lắm rồi, mấy hôm nay thử tưng tửng tí xem có khá hơn không ấy mà 😄
- Báo cáo

Smiley Mia
Nghe câu chuyện 2 giống câu chuyện chị viết blog mà em rất thích anh nhỉ, kiểu biết mình có 1 cái liên tưởng về sự hoàn hảo và nó đang kìm mình khỏi việc viết thoải mái mà chưa vượt qua được. Cái việc ngẫm về 2 tiêu chuẩn này em nghĩ chính là thứ em cần bây giờ. Cảm ơn anh ☺️
Còn câu chuyện 1, em thấy cảm thông với cụ ghê, đến em bây giờ lắm lúc còn cảm giác y xì như cụ, hoặc có lúc cảm thấy mình chính là lũ trẻ cụ tả. Em có 1 bác bạn, em hay gọi bác là comrade Tom (tại em và bác hay nói chuyện capitalism với Marxism haha), bác cũng suy nghĩ như cụ về việc suy nghĩ của lũ trẻ hiện nay và làm y xì như anh nè. Kiểu để tự người đó nhìn ra lỗ hổng trong cách suy nghĩ và lập luận của bản thân (bác kể dạo này hay làm thế với mấy bạn anti vaxxers).
- Báo cáo