SƠN TÙNG VÀ CÂU CHUYỆN TRUYỀN THÔNG TỈNH LẺ
Để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện của tôi. Sơn Tùng và Quê Lúa Thái Bình. Tôi quê Thái Bình, điều này không quan trọng lắm....
Để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện của tôi.

Tôi quê Thái Bình, điều này không quan trọng lắm. Sơn Tùng quê Thái Bình, điều đó mới quan trọng.
Lúc còn học cấp ba ở quê, Sơn Tùng đã manh nha nổi tiếng trên truyền hình và giới Underground rồi, mà tôi thì không care lắm vì còn mải mê học tập.
Nhưng đến khi tôi bước chân lên Hà Nội sinh sống và học tập, mọi chuyện hoàn toàn khác.
Ở thủ đô đa phần là người tứ xứ, người ta thường gặp nhau do công việc và tính chất cuộc gặp thường là xã giao, khác hẳn ở dưới quê của tôi. Chính vì tính chất cuộc gặp là xã giao nên sẽ thường xuất hiện các câu hỏi xã giao. Và trong các câu hỏi xã giao thường gặp, thì câu hỏi quê quán phải liệt vào hàng bố của thường xuyên.
“Mày quê ở đâu đó”- “Thái Bình”
“Thái Bình có gần nhà Sơn Tùng không”- “....”

0, Đặt vấn đề

Sau khi hỏi các bạn bè của tôi, những người tôi quen ở trên Hà Thành này, và sau hơn hai năm nằm vùng, thì tôi nhận ra Thái Bình của tôi hiện lên trong mắt những người tỉnh khác chỉ có hai thứ : “Sơn Tùng” và “Lúa”.
Và tôi cũng thừa nhận rằng, các tỉnh khác hiện lên trong tâm thức tôi cũng chỉ có dăm ba thứ mà thôi.
Ừ thì Thanh Hóa có nem chua và rau má ( Không Placist nhé), Hải Phòng thì đất cảng và có hoa cải ( thật tình ), Quảng Ninh thì có than và vịnh Hạ Long, Tây Bắc thì auto có trâu gác bếp và mắc khén hạt dổi,...
Tôi thì không phải dân chuyên về Văn Hóa, nên bài này tôi sẽ viết dưới góc độ quan sát của người bình thường.
Mọi người thấy sai thì cứ vào comment bình luận để tôi có thể điều chỉnh và phản biện.
1, Sao lại ra nông nỗi ấy?
Giống như ở một comment trong bài viết gần đây của tôi, có người bình luận là:
Việt Nam làm quái gì có xạ mà đòi “Hữu xạ tự nhiên hương”
Đúng quá rồi! Việt Nam chúng ta làm gì có xạ đâu. "Xạ" là Những thứ đáng để show ra cho người tỉnh khác thấy thì phải thật ấn tượng, phải thuộc loại siêu siêu ấn tượng. Vì con người ta có quá nhiều thứ để nhớ rồi, không phải ai cũng quan tâm hết được tỉnh nào có cái khỉ gì. Nhưng vấn đề đặt ra là các tỉnh thành ở Việt Nam lại không có đủ những thứ ấn tượng để người khác nhớ đến.
Ví dụ điển hình là Các công trình cổ ở Việt Nam thì bé hơn và không ngầu bằng nước ngoài. Xin trích một đoạn văn của một Bloger trên mạng cho các bạn đọc qua:
Biểu tượng của Hà Nội là chùa một cột, một ngôi chùa có lẽ bé nhất thế giới. Trong công viên "Thế giới thu nhỏ" ở Thâm Quyến, mỗi quốc gia người ta xây dựng một công trình biểu tượng (Pháp thì có tháp Epphen, Mỹ thì có tượng nữ thần tự do, Italia thì có đấu trường La Mã...). Mỗi công trình người ta thu nhỏ 1/25 so với kích thước thật, riêng chùa một cột vì quá bé nên người ta thu nhỏ tỷ lệ 1/8. Chúng tôi đi thăm thì tất cả các biểu tượng của các nước khác đều có thể đi vào bên trong, đi lại được, chỉ có chùa một cột là đứng bên cạnh và nóc chùa chỉ đến ngang vai. Vừa đứng bên cạnh biểu tượng chùa một cột vừa nhìn biểu tượng của các quốc gia khác mà sống mũi tôi cứ cay cay.

Đọc xong điều này tôi thấy tiếc lắm, trong đầu tôi hiện lên hai chữ “giá mà”. “Giá mà” ông cha ta xây cái này, giá mà cha ông ta xây cái kia...
Nguồn cơn của điều này có lẽ là do ảnh hưởng của nền văn minh lúa nước lâu đời cộng với tư duy nhỏ lẻ của đại bộ phận người dân chúng ta.
Và tôi trộm nghĩ rằng: Thủ đô mà còn như vậy thì tỉnh lẻ mình biết làm sao đây?
2, Lại câu chuyện “Danh có ăn được không?”
Danh tiếng chính là một loại giá trị. Tôi đã từng viết trong bài của mình một lần rồi. Rằng Danh thì ăn được! Đến bao giờ lãnh đạo Việt Nam và đại bộ phận quần chúng nhân dân Việt Nam mới ngộ ra điều này. Rằng thì là khi mà quê bạn chỉ nổi tiếng bằng nem chua thì bạn chỉ có thể bán nem chua mà thôi. Và cả đất Thái Bình này nữa, khi mà chúng tôi chỉ nổi tiếng bằng bánh cáy thì chúng tôi chỉ có thể bán bánh cáy được thôi.

Bạn sẽ giật mình khi đọc điều này vì nó đúng đắn vãi cả luôn ấy chứ.
Hãy thử coi 63 tỉnh thành là 63 Brand (Thương Hiệu) đi, và bạn sẽ thấy ngay những tồn tại ở Brand của tỉnh mình. Câu chuyện giờ sẽ quy về cách thức kinh doanh thương hiệu.
Nếu có một thương hiệu tỉnh thành ở Việt Nam mà tôi thấy tạm ổn nhất hiện giờ, thì tôi sẽ bầu chọn Đà Nẵng. Hãy nhìn những mĩ từ báo trí dùng khi nhắc đến Đà Nẵng mà xem: Thành phố đáng sống nhất Việt Nam, thành phố quản lý tốt nhất Việt Nam,..

Đặt ra một câu hỏi cơ bản: Tại sao "tỉnh nhà người ta" lại như vậy còn tỉnh tôi thì không?
Tạm bỏ qua những yếu tố về lịch sử, địa lý khập khiễng sang một bên. Hãy nhìn cách mà Đà Nẵng đang làm:
Hiện Đà Nẵng có hơn 110 cơ quan báo chí trong đó có tám đơn vị báo chí thành phố, bốn cơ quan báo chí trung ương đóng trên địa bàn thành phố và 98 văn phòng đại diện báo chí trung ương, hội, đoàn thể và địa phương khác có tòa soạn, đặt văn phòng đại diện hoặc cử phóng viên thường trú hoạt động tác nghiệp, với hơn 800 người làm báo, trong đó 400 nhà báo được cấp thẻ; mật độ nhà báo, phóng viên đứng đầu cả nước. (Wikipedia)
Xuất sắc! Tôi phải nể tư duy của cán bộ ở đây, họ thật thông tuệ vầ hiểu tầm quan trọng của truyền thông.
Dĩ nhiên một, hai bài báo thì không thể làm được điều gì lớn. Nhưng mấy trăm bài viết, mấy trăm người viết thì có thể đó. Tôi nhìn Đà Năng và tôi ao ước được như họ. Họ sống nhờ Du lịch và dịch vụ. Họ đâu có cần phải trồng lúa vất vả như quê tôi đâu.
Nhìn xa ra tầm thế giới một chút, hãy nhìn to to hơn: Dubai. Nhiều người vẫn nghĩ Dubai giàu có nhờ dầu mỏ. Nhưng đó là chuyện xưa như Diễm rồi.

Dubai giờ cá kiếm bằng Du lịch và dịch vụ. Và tất cả có được là nhờ truyền thông. Hãy nhớ lại lần cuối bạn nghe thấy từ Dubai là vào ngữ cảnh nào. Có phải là gắn với sự giàu sang, xa hoa và phú quý không. Thử nghĩ mà xem họ đâu có xây tòa nhà cao nhất thế giới vì họ rảnh, đúng không. Họ xây cho ngầu! Và như tôi đã viết từ bài viết gần nhất. Ngầu thôi là đủ hấp dẫn rồi. Và Ngầu thôi là đã có đủ cái để truyền thông rồi.

Giờ ta lại nhìn gần gần một chút, ngay cạnh thôi: Thái Lan. Thú thật tôi thì đếch ưa Thái Lan lắm. Nhưng không phải vì thế mà tôi không tìm hiểu về Thái Lan. Trên phương diện Thương Hiệu, Việt Nam đã và đang bị Thái Lan vả cho nhiều cái tát sml.
Cái tát gần đây và đau đớn nhất là vụ: Phở Việt của Thái đang Best Seller ở Mỹ . Well . Tôi đang đọc cái đéo gì thế này. Sao Phở Việt lại của Thái ??? Bạn đ*o đọc nhầm đâu. Tôi cũng đ*o ghi nhầm đâu.
Thông tin thực tế này vừa được ghi nhận bởi đoàn doanh nghiệp Việt Nam dự Thaifex , chiều 31/5, khi đến thăm nhà máy công ty CPF (CP Food, công ty CP là một công ty mạnh về chăn nuôi ở VN hiện nay). Nhà máy đến thăm khá hiện đại, có thể coi là đời 4.0 của Thái Lan, đang sắp tự động hoá hoàn toàn. Sản xuất hơn 200,000 sản phẩm/ngày mà chỉ có chưa đến 10 công nhân . Lãnh đạo công ty nói, đây là nhà máy nhỏ, cái lớn nhất bây giờ là nhà máy CPF ở Mỹ, với sản lượng 02 triệu sản phẩm mỗi ngày.

Cái đó vẫn chưa kinh khủng lắm.
Nhớ cái vụ Elon Musk phóng con Tesla chết tiệt vào không gian để cho ngầu không. Giờ thì người Thái sắp phóng những quả sầu riêng nướng chết tiệt của họ vào không gian trong tháng 7 này nè. Đó, đó mới là truyền thông phong thái 4.0 chứ không phải kiểu 4.0 nửa mùa của Việt Nam. Họ còn mạnh mồm tuyên bố:
"Vì sầu riêng là vua của trái cây Thái. Kế đó sẽ là các món ăn Thái nổi tiếng khác như pad thai hoặc xôi xoài...”

Cảm giác thật tệ phải không khi mà những thứ mà Việt Nam đang tự coi là điểm mạnh để truyền thông thì lại gặp phải những đối thủ cũng mạnh vcl và sẵn sàng cướp đi miếng ăn trên sân chơi của chính mình.
Tôi đang tưởng tượng tôi sẽ cảm thấy tệ thế nào nếu một ngày đẹp trời nọ, anh em Hải Phòng yêu quý tạc lại tượng Sơn Tùng để mở khu du lịch chứ không phải Thái Bình yêu dấu của tôi đây. Ngày đó hẳn là sẽ tồi tệ lắm. Và ngày đó hẳn là mặt các vị chức sắc tỉnh tôi sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy lượng khách và doanh thu khủng của khu du lịch này.

3, Giải pháp là gì?
Không phải cứ xây dăm ba cái tượng là xong đâu. Vấn đề không nằm ở đó.
Vấn đề nằm ở tư duy. Tư duy quyết định tất cả. Nhiều người sẽ vào comment kiểu : Vì tỉnh tôi nghèo, nên không đẩy mạnh truyền thông được” hay “Vì tỉnh tôi chỉ có thế thôi, chỉ có núi và đồi thì làm gì được”.
Tôi thấy khá ngạc nhiên vì trong quá khứ Việt Nam của chúng ta đã gặp phải những khó khăn vcl mà vẫn vượt qua được. Việt Nam chúng ta từng có thời đất nước vừa thành lập, cái gì cũng thiếu, thù trong giặc ngoài mà các cụ vẫn có thể truyền thông siêu giỏi thì sao chúng ta phải ngán chứ. Hãy nhớ lại về vị lãnh tụ xuất trúng của chúng ta: Hồ Chủ Tịch. Học tập về Bác thì đừng máy móc, Bác có nhiều thứ tuyệt vời và tuyệt vời nhất với tôi là ngòi bút của Bác.

Tôi mạnh dạn lấy ví dụ là bài viết này của tôi. Tôi đang dùng ngòi bút chết tiệt của mình để truyền thông về quê hướng yêu quý của tôi đó chứ. Và nó miễn phí. Đúng vậy, ngòi bút của mỗi chúng ta là miễn phí.
Ngòi bút chỉ là giải pháp ngắn hạn của tôi, về lâu về dài thì phải khác. Và giải pháp lâu dài lần này của tôi sẽ ngầu vcl: Hãy kệ lãnh đạo của chúng ta đi. Việc chúng ta cần làm là phấn đấu để trở thành lãnh đạo kế cận.

Thôi nào. Điều này chẳng phải logic đúng không. Cờ đến tay ai thì người đo phất. Thực tế chứng minh thế hệ đi trước của chúng ta kỹ tính và có phần chắc ăn. Nếu như lãnh đạo hiện tại của chúng ta nghỉ thì cần phải có lứa nên thay. Tôi hi vọng vào lứa mới này. Và tôi tin vào sự cấp tiến, vào nhiệt huyết và tư duy của tuổi trẻ chúng ta sẽ vực dậy Đất nước này dậy.
Đừng quên Upvote vì tôi đang phấn đấu một Subdomain của Spiderum và vì bài này ngầu vcl. À quên chúc mừng sinh nhật (muộn) của Sơn Tùng nhé. =))
Chúc may mắn.

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

nemesis
Like vì cách nhìn rất tích cực và lãng mạn của bạn.
Có điều bạn bỏ qua 1 trong những vấn đề lớn nhất, đó là lấy đâu ra tiền mà ngầu? (xin lỗi vì thái độ sợ hãi tiền bạc của mình).
1- Hãy bàn về một ví dụ trong bài, đó là Dubai. Trong một bài khác, mình đã bày tỏ sự nghi ngờ về tính BỀN VỮNG của nền du lịch Dubai. Theo số liệu thì năm 2016 du lịch đóng góp tới 64 tỷ USD vào GDP của Dubai - ngang với một nửa GDP của toàn Việt Nam, cũng to ấy chứ. Nhưng mà đến khi tìm thì thấy số liệu lòng vòng cả, mà mình search không nổi tổng mức đầu tư mà người ta đã ném vào Dubai, tiền ấy từ đâu ra, rồi nợ (một bài báo 2015 cảnh báo kinh tế Dubai gặp vấn đề với nợ do giá dầu giảm, nhưng có vẻ chưa đến nỗi tệ lắm https://www.aljazeera.com/news/2015/02/dubai-debt-storm-clouds-gathering-150201075605951.html). Có vẻ trình độ GG của mình lùn, hoặc như một bài khác trên Spiderum có nói, dữ liệu thật về du lịch Dubai bị nhấn chìm trong lô bài viết PR trả đậm tiền quảng cáo cho GG search rồi.
Nhưng cái đáng nghi nhất là cái gì ở Dubai cũng là nhân tạo cả. Lọc nước biển rồi bật điều hòa cả ngày nghe rất sang chảnh và hiện đại và NGẦU đấy, nhưng chả có cái máy lọc nước nào hoạt động vĩnh cửu không cần năng lượng và thay thế linh kiện cả, điều hòa cũng thế. Ở nơi khác, người ta không quá phụ thuộc vào các biện pháp can thiệp nhân tạo đến vậy, nên chi phí duy trì chắc chắn thấp hơn Dubai rất nhiều. Về mặt tự nhiên, Dubai vốn không phải nơi có thể phục vụ nhiều người tới vậy; do vậy, Dubai cần tiền, tiền và tiền đổ vào liên tục. Nên Dubai phải ngầu, để thu hút tiền, cho đến khi nào không đứng được nữa, kiểu tháp Ponzi ấy.
2- "Tư duy quyết định tất cả". Ok, nghe hay đấy. Một cách thật thà mà nói thì có thời kỳ chúng ta thực sự cực kì tin vào điều này, và chúng ta đã thành một nước NGẦU chưa. Dĩ nhiên là chưa, và bạn có biết mình đang nói tới thời nào không? Giai đoạn 1975 - 1986 duy ý chí đấy. Cũng tương tự như khi chúng ta đem quân sang Campuchia với niềm tin rằng thế giới yêu chuộng hòa bình không chấp nhận nổi Khmer Đỏ, rồi nhận ra cái thế giới ấy thản nhiên ủng hộ Khmer Đỏ 1 chân trong LHQ và bao vây cấm vận Việt Nam ngay và luôn. Vậy nên, hãy cẩn trọng, không bao giờ có một câu trả lời đơn giản.
3- Hết chuyện Dubai rồi lại chuyện "thực tiễn cách mạng" vốn khó nói, chưa hết 30 chưa phải là tết. Ở mức độ đơn giản hơn, hãy nói về mỗi cá nhân. Bao nhiêu người trong số chúng ta có thể ngầu mà không tốn chi phí về tiền bạc và thời gian, hay nói cách khác là ngầu bẩm sinh? Bao nhiêu người có thể học và duy trì cái sự ngầu? Ngầu có ăn nổi không (bắt chước câu hỏi Danh có ăn được không?)?
Chuyện 63 tỉnh thành đều ngầu nghe giống như "chiến lược quả mít", cái gì cũng là mũi nhọn như bác Hiệu Minh có nói trong bài này https://vnexpress.net/tin-tuc/goc-nhin/chien-luoc-gai-mit-3535567.html.
Có lẽ hạ tone một chút, bảo rằng mỗi tỉnh thành tìm lấy 1,2 mũi nhọn phù hợp mà phát triển, trồng lúa thì lúa chất lượng cao, giá cao mà sản xuất thì cứ có được dăm cái khu công nghiệp ngang Samsung Bắc Ninh, Thái Nguyên thì chắc hay hơn là tỉnh nào cũng phát triển mọi lĩnh vực và đều ngầu. Du lịch và dịch vụ không phải là câu trả lời thần thánh cho mọi thứ, nó là một thứ xa hoa mà giảng viên hay thao thao bất tuyệt trên giảng đường. Đặng Tiểu BÌnh từng so sánh Singapore với Thượng Hải trong mơ của mình, sau đó nói thêm rằng ông ta còn phải lo cho một Trung Quốc rộng lớn và phức tạp hơn cái mảnh đất tí tẹo kia rất nhiều, mà thứ đầu tiên cần quan tâm không phải là bao nhiêu đầu tư nước ngoài, bao nhiêu khu chế xuất công nghệ cao mà là làm sao dân chúng đủ ăn để làm những việc ấy. Nghe có vẻ không được ngầu cho lắm về chuyện đủ ăn, nhưng đó là hiện thực. Đó là Trung Quốc, một hình mẫu đang thành công dựa trên sự sắt máu và phát triển thiên lệch. HÌnh như chưa có mấy nước được như họ.
4- Ngoài ra, sự thực là sự thực. Người Việt Nam trước thế kỷ XX vốn phụ thuộc trồng lúa nước, ở sau lũy tre làng nên không muốn phiêu lưu, không xây dựng được công trình hoành tráng. Và trên thế giới này chắc có tới hàng trăm dân tộc khác tương tự. Số lượng nổi trội lên chiếm số ít, rất ít. Mình xin đóng góp vào bài là chúng ta nên tăng cường nghiên cứu, tìm tòi ra sự thực về mình chứ không phải vẽ ra một thứ khác.
Thế nên muốn ngầu, thì phải hiểu.
- Báo cáo

WiKiWi
Comment công phu quá, "thay mặt thớt" cảm ơn bạn vì đọc cmt của bạn phần Dubai giúp mình nhận thêm được nhiều thứ
Nhân tiện thì mình bổ sung thêm 1 chút, nói về chiến lược phát triển các tỉnh thành, đúng là ko bao giờ có thể tìm được một mẫu số chung, nhưng chúng ta có thể tìm được một mẫu chung lớn nhất đó là tập trung phát triển các khu công nghiệp, khu chế xuất, vì với đặc điểm dân số đông và trẻ như Vnam thì ko gì thu hút lao động tốt bằng các nhà máy công nghiệp cả. Việc làm từ các nhà máy sẽ kéo tầng lớp lao động trẻ thoát khỏi khu vực nông thôn vốn đang quá dư thừa về nhân khẩu và hoạt động manh mún. Nhiều người lo sợ về tình trạng "bỏ quê lên phố" nhưng thực ra chỉ có điều này mới cho phép hiện đại hóa nông nghiệp, vì ko có máy móc nông nghiệp nào có thể hoạt động trên các mảnh ruộng manh mún và bị chia nhỏ cả. (hmm có lẽ mình sẽ viết 1 bài về vấn đề này).
Về các di sản để lại, nguyên nhân có 1 phần do bạn nói, 1 phần nữa là khả năng sáng tạo của chúng ta không cao, do bị kìm hãm về tư tưởng trong ngàn năm Nho học.

- Báo cáo

Duc Huy Nguyen

Thực ra không phải VN mình ko có những công trình lớn mà do đã bị tàn phá hết rồi. Nếu mọi người tìm hiểu về kiến trúc Lý Trần sẽ thấy các công trình thời đó khá bề thế. Từ các nền chân cột của kinh thành Thăng Long mà người ta ước chừng đc điện Thái Hoà lúc ấy cao khoảng 32m, trong khi điện Thái Hoà của cố cung TQ cũng chỉ cao hơn 1 chút là 35m. Hiện có dự án phục dựng 3D của kinh thành Thăng Long rồi, nếu bạn nào quan tâm có thể tìm hiểu thử.
VN chúng ta có 3 lần bị tàn phá lớn là thời nhà Minh đô hộ, thời Pháp thuộc và thời kháng chiến 30 năm. Từng đó đã đủ để nghiền nát hầu hết các công trình cùng rất nhiều tài liệu ghi chép, làm cho rất nhiều kiến trúc biến mất hoàn toàn khỏi ký ức người Việt. Chưa kể thời đại phong kiến gần nhất của chúng ta lại là nhà Nguyễn, thời mà kiến trúc bị đánh giá là 1 bước đi lùi, nên nó lại làm cho chúng ta lầm tưởng rằng kiến trúc của VN suốt ngày yếu đuối vậy. Nhưng như mình đã nói cần phải đào xa hơn vào quá khứ để hiểu hơn về kiến trúc VN chứ ko nên chỉ nhìn vào những di tích hiện tại.
Với lại bạn bảo khả năng sáng tạo bị kìm hãm do ngàn năm Nho học thì mình cũng ko đồng ý lắm. Nếu như thế thì kiến trúc của TQ, Nhật Bản, Hàn Quốc cũng sẽ phải đều cùng bị kìm hãm chứ ko riêng ở VN. Và thực ra nếu nhìn kỹ thì Nho giáo chỉ trở nên độc tôn ở VN vào thời Hậu Lê mà thôi. Còn trước đó thời Trần nước ta vẫn là 1 nước Phật giáo. Vì thế cũng đừng nên đổ lỗi mọi thứ cho Nho giáo như vậy.
- Báo cáo

WiKiWi
Cảm ơn bạn, mình rất quan tâm tới dự án phục dựng 3D kinh thành Thăng Long, nhưng vừa thử google đôi phút với từ khóa "dự án phục dựng kinh thành thăng long" thì chỉ thấy hầu hết là các báo đưa tin, bạn có thể cho mình thông tin chi tiết hơn về dự án này được không
Về vấn đề Nho giáo kìm hãm khả năng sáng tạo và tại sao Việt Nam không có được các công trình kiến trúc như các nước trên mình đang thu thập tài liệu cho 1 bài viết về vấn đề này, hi vọng tới khi đó sẽ nhận được phản hồi của bạn 


- Báo cáo

Duc Huy Nguyen

Mình cũng vừa ngồi tra lại, hình như dự án đó vẫn đang trong quá trình nghiên cứu và các thông tin lưu hành nội bộ thôi bạn à. Mình hay lên mấy group về văn hóa thì thỉnh thoảng lại bắt gặp 1 số bài bên dự án đó chứ cũng chưa đc tiếp cận sâu. Cái này cũng là 1 điều đáng tiếc của dự án.
Bạn xem thử clip này để hình dung qua về quy mô của thành Thăng Long vậy nha
https://www.youtube.com/watch?v=A60MkLqtPz0
Bên bảo tàng Khảo cổ học Nhà Quốc Hội mình thấy cũng có 1 vài thông tin hy vọng giúp ích được cho bạn
https://www.facebook.com/archaeologicalmuseum.vn/
- Báo cáo

An Phạm

Trước hết là phải thật lòng cảm ơn comment này của bác. Và cảm ơn WikiOui vì cảm ơn giúp mình nữa. Kì thực em cũng đắn đo khi viết bài viết này, và em cũng đã nghĩ đến rồi sẽ có những phản hồi rất đúng đắn như phản hồi của bác đây.
Những em vẫn quyết định viết vì em muốn nêu lên tiếng nói của mình dù nó có phần sai vcl, em không hề muốn giữ nó trong lòng. Chính vì vậy bài viết này mới được cho vào mục quan điểm- tranh luận.
Thứ nữa là phần Dubai thì em chưa tìm hiểu nhiều. Đúng là nhiều khả năng Du lịch và phát triển ở Dubai là bong bóng thật. Nhưng em vẫn đưa Dubai vào bài viết vì có lẽ do em học ngành Xây Dựng. Ngành mình học quyết định nhiều đến tư duy của mình. Em cũng vậy. Em thấy Dubai có tòa nhà cao nhất thế giới, và em đơn giản là ngưỡng mộ điều này. Giống như bác nói ở một ý dưới nữa " không có câu trả lời đơn giản" nên em đưa vào với ý nghĩ muốn mọi người chỉ ra cái sai giúp em. Có thêm nhiều góc nhìn vẫn tốt hơn.
Kế đến là sự duy ý trí mà bác có đề cập. Đúng là chúng đã từng mắc sai lầm đau đớn vì điều này. Những không phải vậy mà chúng ta vứt hết đi sự tư duy của mình. Nhất là trong thời đại kinh tế tri thức này. "Tư duy là tất cả" có lẽ là phát biểu liều lĩnh nhất bài của em.
Vụ tư duy quá mít thì hay vl. "Tỉnh nào cũng là mũi nhọn thành ra quả mít" quả là câu phản biện xuất sắc. Trước em có nghe về sự châm biếm quả mít này rồi. Nhưng kì thực nhìn bà con làng xóm của em cày mặt ra giữa trời nóng mấy ngày qua ở ngoài ruộng làm em đếch kìm lòng được. Nó khổ vcl luôn ấy. Đúng là du lịch và dịch vụ thì không phải thuốc thánh nhưng nó lại nhàn hơn rất nhiều. Em biết cái này là ngụy biện và có thiên về cảm xúc nhưng mà quả thật người dân khổ vcl luôn ấy.
Về vụ ngầu bẩm sinh như bác nói thì đúng là ít có ai hay cái gì ngầu bẩm sinh được. Nhưng nó lại là câu chuyện con gà quả trứng. Chúng ta ngầu đề chúng ta giàu hay chúng ta giàu để chúng ta ngầu? Câu trả lời là chúng ta ngầu và giàu từng chút một. Các cụ hay gọi là cuốn chiếu. Đây chính là một trong những sự thay đổi tư duy mà em muốn hướng đến.
Cuối cùng em cũng rất muốn hiểu nên mới viết bài viết này. Cám ơn những đóng góp của bác.
#respect
- Báo cáo

deathstar
Tôi chẳng thấy quả mít thì có vấn đề gì, các bạn hãy nhìn nhận ở góc độ người nước ngoài, họ du lịch sang vn ăn mỗi tô phở bò rồi đi về à ? Truyền thông vn năm nào cũng nhai đi nhai lại về bát phở, người ta ăn 1 vài lần là chán, trong khi từ bắc chí nam có bao nhiêu là đặc sản hấp dẫn thì lại chẳng biết làm truyền thông, tôi xem clip của Dan Hauer có đoạn ổng nói tưởng VN chỉ có phở, qua rồi mới biết phở cũng chỉ tầm tầm như bún bò Huế. nem rán và ti tỉ các món ăn khác. Nhiều cái nổi trội thì nhìn ở gần sẽ thấy lóa mắt, nhưng nhìn ở xa thì chỉ có thể thu hút thêm thôi. Nhòm qua Thái Lan mà xem, bây giờ Thái Lan có 1,2 món ăn vặt nổi tiếng thì hấp dẫn khách du lịch hơn hay có hàng trăm món ăn vặt nổi tiếng thì hấp dẫn hơn ?
- Báo cáo

tr345ure
quả mít không sai nhưng quả mít không phù hợp với cả nền kinh tế, không thể chỉ tập trung điểm mạnh được mà phải phân bố đều cho cả vùng
lấy ví dụ làm nông trồng lúa, nếu mà cả nước chỉ thấy ở 1 vùng trồng lúa đủ cung cấp cho cả nước thì cũng không thể để 1 vùng đó trồng riêng cho cả nước được vì khi vận chuyển hàng tới nơi khác sẽ bị đội giá lên
tư duy kiểu quá mít không thành công không vì nó có quá nhiều gai mà là vì nó chỉ có 1 loại gai ở khắp vùng
- Báo cáo

Hex 

Mình không thấy ý "mỗi tỉnh chỉ nổi tiếng một ít" với việc "truyền thông về tỉnh lẻ" mâu thuẫn nhau chỗ nào? Việc Thái Bình nổi tiếng bởi Sơn Tùng thì mình biết, bánh cáy mình cũng biết nhưng về lúa thì mình chả biết. Và bạn cũng đâu kể được gì nhiều hơn nhỉ? Vấn đề không phải nơi đó không được truyền thông tốt, mà là chẳng có gì để truyền thông cả =)) mình đi cũng tương đối nhưng chưa bao giờ bắt gặp món nào "ngon vcl sao không nổi tiếng nhỉ" mà toàn "nổi tiếng vcl sao đéo ngon nhỉ". Tính ra tỉnh thành nào cũng giống tỉnh nào, kể cả cảnh quan, kiến trúc lẫn con người. Ví dụ mình đi dọc từ Nam ra Bắc, cảnh nông thôn nó cũng có bao nhiêu đấy lặp đi lặp lại. Rồi núi, rồi rừng,... Thành phố thì cũng có vài cái ngã tư, vài cây cầu,... Người Việt thì khác nhau mỗi âm điệu địa phương, chứ tính tình cũng từa tựa nhau cả.
Hoạ may có vài "đặc sản" để mà phân biệt với nhau. Thế nên truyền thông cũng rầm rộ lắm. Người ta biết tới Phú Quốc nhiều hơn Kiên Giang cơ mà, Đà Lạt nhiều hơn Lâm Đồng. Truyền thông mạnh tới độ khi mình tới nơi, mình đ thấy có gì đặc sắc cả, dù bản thân là một người có chơi ảnh một tí nên cũng biết trước được cảnh thật không bao giờ đẹp như ảnh. Nhưng vẫn có hơi bất ngờ.
Thế thì chả phải đã truyền thông quá mạnh rồi sao? Vừa rồi còn chi 2 triệu USD cho CNN để quảng bá hình ảnh đất nước.
Cái quan trọng là, có gì để quảng cáo không? Đó mới là vấn đề. Trái cây Thái Lan ăn đứt Việt Nam, đó là sự thật. Cảnh quan nhân tạo của Dubai rất khủng, đó là sự thật. Việt Nam do nhiều yếu tố khách quan và chủ quan nên mọi thứ sỡ hữu đều "bình bình", kể cả vô hình lẫn hữu hình, vật thể hay phi vật thể. Mà con người thường thích hoặc là hùng vĩ đến choáng ngợp, hoặc là bé nhỏ đến kì bí. Cái khoảng bình bình không đáng để khám phá.
Mình không có ý chê Việt Nam đâu, ngược lại rất yêu mọi thứ ở đây, nhưng thú thật bảo mình viết gì đó, mình không viết được. Vì mình thấy nó quá bình thường, không có gì đáng để viết quá cao siêu nó lên. Và vì mình yêu thích sự bình thường này, nên người nào cùng tần số thì đến rồi cảm nó, yêu nó. Chứ không nhất thiết phải dùng auto tune nâng vài tone để tỏ ra cao siêu, rồi tới lúc live lại gãy gập thì mất mặt.
Giống Sơn Tùng vậy.
- Báo cáo

An Phạm

Haha cảm ơn comment có tâm này.
Trước hết là về mâu thuẫn tiêu đề: Để ClickBailt thôi.
Và đúng là mình thấy bánh cáy của tỉnh mình ăn như cc ấy =)). Hoặc bánh cu đơ của Hà Tĩnh thì giắt răng vl mà chúng nó cứ khen ngon.
Vấn đề của mình là mình không biết trình bày ý như thế nào cho nó vừa thu hút người đọc vừa chắc chắn về luận cứ luận điểm. Luôn là được cái này mất cái kìa. Bài này mình mạo hiểm không đầu tư nhiều về lập luận mà đẩy mạnh về văn phong và SEO cho bài viết cũ.
Nhưng bài viết này cũng nói lên một chút về ý kiến của mình: Chúng ta không có xạ. Và việc cần làm là tìm ra xạ đúng đắn. Còn xạ nào thì tự mỗi tỉnh phải nghĩ ra chứ mình cũng chẳng nghĩ giúp được. Đó là câu chuyện của tư duy của lãnh đạo ở đó và người dân ở đó. "Thực tại là chân lý", ta phải tìm cách thay đối đến khi nào tốt thì thôi chứ như kiểu bây giờ , theo cá nhân mình là chưa tốt.
- Báo cáo

Hex 

Mình vừa đọc xong bài "Vì sao...tiếng Việt" của bạn nữa. Có lẽ bạn cho rằng Việt Nam đang lãng phí tiềm lực vốn có, riêng mình thì lại thấy Việt Nam chẳng có tiềm lực gì nổi trội cả. Đa phần đều là truyền thông thổi phồng cho dân tộc tự thẩm du tinh thần với nhau. Chứ nhìn đi nhìn lại, dân tộc này cũng kiểu kiểu Venezuela, Peru, Nigeria,... Những dân tộc mà người ta có thể biết tới, nhưng chẳng biết họ có gì hay ho hay không.
Không phải tự ti đâu =)) nhưng mình thấy Việt Nam không có quá nhiều thứ để mà lãng phí như trong kì vọng của bạn.
Kinh tế cũng không nổi bật, văn hoá cũng không đặc sắc (công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh, bản sắc dân tộc...), nền tảng triết học cũng yếu... Mình nghĩ nó như thế vì nó vốn là như thế, và vì như thế nên nó mới gặp vấn đề, chứ không phải vì nó hay ho vcl mà truyền thông kém nên nó trở nên kém cỏi đâu =))
- Báo cáo

An Phạm

=)) mình có lúc đã từng nghĩ Việt Nam kém vcl. Nhưng kì thực đéo phải là như thế. Có nhiều thứ Việt mình làm giỏi vcl mà mình còn chả biết.
Mình ví dụ trong ngành của mình là Xây Dựng nhé. Để xây quả nhà Lanmark 81 cao nhất Đông Nam Á và cao thứ 8 thế giới thì đéo phải là chuyện đùa đâu. Bọn kỹ sư xây dựng thế giới cũng ngán vl đó.
Còn bên công nghệ thông tin thì, thứ nhất là về vụ BKAV hack được con Iphone X trong khi cả thế giới đếch thằng nào làm được là mình đã thấy hài rồi. Xong đọc được cái bài của bác cmt bên dưới, mình biết được Fact: Việt Nam là nước thứ 3 trên thế giới làm được máy vi tính. https://vnexpress.net/tin-tuc/goc-nhin/chien-luoc-gai-mit-3535567.html thì cảm giác của mình là well đụ Việt Nam ngầu vcl mà éo thấy ai biết.
Mình thấy kém thì éo thể cân Pháp được, rồi còn đấm nhau với Mĩ nữa. Dù hơi thiệt hại một tí nhưng nhìn chung vẫn là đấm cho nó phải chảy máu cam chứ đùa đâu.
- Báo cáo

Hex 

Thì đúng là Vietnam War nổi tiếng, cả trận Điện Biên Phủ nữa, nhưng cái này nó lại ở một phạm trù khác, không liên quan gì tới phát triển kinh tế hay văn hoá cả. Như Hàn - Nhật tính ra có thể xem như những thằng hèn nhát vì thoả hiệp với Mỹ? Nhưng lại phát triển vcl. Nhìn qua Thái, Sing thì cũng kiểu kiểu thế.
Còn về những thành tựu bạn nói thì mình thấy nó cũng to, có cái flappy bird còn to hơn. Nhưng nó cứ xa xôi làm sao với cái chuyện nãy giờ đang bàn ấy? Và mình không muốn phủ nhận những thành tích đó, nhưng bấy nhiêu đem so với thế giới thì còn bao nhiêu? Và một lần nữa mình không muốn thắc mắc, nhưng rõ ràng những điều tương tự thế đâu được đại đa số quần chúng thế giới quan tâm? Hoặc là toà nhà to nhất thế giới, hoặc phần còn lại và không gì cả. Chuyện BKAV nghe cũng như mấy câu chuyện khởi nghiệp của Israel chứ mấy.
- Báo cáo

Tam Thiếu
Chào bạn Hexpion,
Mình xin có ý kiến là hầu hết mọi thứ đều có khả năng được truyền thông, chỉ là chúng ta phải thay đổi góc nhìn để tìm ra mà thôi. Mình có thể lấy ví dụ như thế này:
- Đối với các địa phương vẫn còn nghèo và chưa phát triển, những nơi không có bánh cáy như Thái Bình, không có những tòa nhà cao tầng như Dubai, nghèo tới mức không có gì để khoe cả, thì chúng ta vẫn có thể nói về bản chất hoang sơ, dân dã của nó. Bản chất của một địa phương đã là một nét đẹp, cũng như cái đẹp của sự mộng mơ, êm đềm khi nhắc đến Huế, hay là sự lãng mạn của Paris vậy.
- Đối với các địa phương đang phát triển, cái chúng ta có thể khoe ra đó là tiềm năng phát triển của nó. Rõ ràng, những địa phương đang phát triển rất là hấp dẫn đối với các nhà đầu tư, và Đà Nẵng những năm đầu thế kỷ 21 là một ví dụ điển hình.
Đối với Việt Nam, đặc sản của chúng ta có lẽ không phải là những đô thị xa hoa, hay những món đặc sản để đem ra thế giới. Tuy nhiên, chúng ta lại có những nét riêng biệt mà chúng ta có thể đem ra quảng bá. Ví dụ như Chủ Nghĩa Xã Hội chẳng hạn
trên thế giới có bao nhiêu đất nước theo CNXH đâu :))

- Báo cáo

An Phạm

Haha =]] khoe chủ nghĩa xã hội. =]] trào phúng vl
- Báo cáo

Tam Thiếu
mình nói thật mà T_T
- Báo cáo

Hex 

Không biết bạn có ý trào phúng hay không nhưng mình vẫn nghĩ là hữu xạ tự nhiên hương thôi =)) nông thôn Việt Nam là một mớ hổ lốn lộn xộn trông rất chán, truyền thông cỡ nào thì cũng thế thôi.
Thì cũng kiểu như Coca Cola cũng ngon nên PR rồi thành công, chứ như nước sông thì bỏ cả tỉ quảng cáo cũng uống thế đ nào được =))
- Báo cáo

Tam Thiếu
Haha, mình thực sự ko có ý trào phúng. Một ví dụ thực tế hơn có lẽ là khi nhắc đến các nước ở châu Phi, người ta thường nghĩ về cái nắng nóng, đời sống vất vả, hay nạn HIV ở đó. Nhờ đó mà họ thu được một khoản lớn từ những quỹ từ thiện. Mặc dù khó có thể cải thiện được đời sống nhiều, nhưng ít ra truyền thông của họ cũng đem lại tác dụng tích cực.
Còn về việc CNXH, theo ý kiến của mình, các tour du lịch để tìm hiểu về cuộc sống của người dân ở những đất nước này sẽ rất thú vị, cũng như một số chúng ta thích tìm hiểu về lịch sử hay triết học phương đông, phương tây vậy.
Ngoài ra VN còn có nhiều đặc sản khác như vật giá khá là rẻ. Bạn có thể thấy trong kinh doanh, những mặt hàng chất lượng thấp thường tập trung quảng bá về giá cả, và ngược lại những mặt hàng sang chảnh như gucci, LV lại nói về chất lượng sản phẩm và thương hiệu.
Cái khác nữa là "hậu quả chiến tranh" - cái này hấp dẫn đối với những người thích nghiên cứu lịch sử, .... Thực ra chúng ta không cần phải giỏi cái gì mới truyền thông cái ấy, sự đặc biệt đã là một ưu thế cạnh tranh rồi.
- Báo cáo

An Phạm

Sáng tạo! Như kiểu của bọn Cuba bây giờ ấy, sang đóng cả Fast And Furiout ( viết sai) luôn
- Báo cáo

deathstar
Mình ủng hộ ý kiến của bạn. Đẹp không nhất thiết phải là hoành tráng hay đặc sắc. Không phải ngẫu nhiên phở lại là món ăn đại diện cho VN, Phở làm từ những thứ nguyên liệu rất bình thường nhưng khi nó kết hợp lại trở thành một thứ phi thường, đó mới chính là bản sắc thực sự của VN, chứ không phải là thứ hoành tráng như văn hóa của các nước khác.
- Báo cáo

Viet Anh Tran

Đi link sang bài Ngầu tần suất cao quá như thế này k tốt cho SEO đâu :))
- Báo cáo

An Phạm

=)) okay em sẽ xóa bớt. Cũng đang tập tành mà anh
- Báo cáo

Viet Anh Tran

Google nó mà coi là spam thì sml nhé =))
- Báo cáo

mjzupham
Hiền vừa nghe bản chạy ngay đi onionn remix xong 

- Báo cáo

An Phạm

haha
- Báo cáo

WiKiWi
Góc nhìn hay và cách viết cũng rất hấp dẫn, có phong cách riêng
mình chỉ có chút góp ý nhỏ là nếu bạn bớt dùng từ Ngầu lại 1 chút thì bài viết sẽ ngầu hơn 


- Báo cáo

An Phạm

Bài tàu cao tốc của bạn cũng ngầu lắm. Sắp tới mình cũng viết mấy bài về chủ đề này hi vọng là sẽ được ủng hộ
- Báo cáo

WiKiWi
great

- Báo cáo