Tháng 12/2021
(Nếu bạn cũng muốn bắt đầu sản xuất và bán 1 sản phẩm gì đó, mình nghĩ đoạn chia sẻ này sẽ an ủi bạn những khó khăn bước đầu ^^ )
Bài viết này nằm trong chuỗi bài chia sẻ về hành trình lập nghiệp ở quê của mình, bạn quan tâm có thể đọc các bài viết trước tại đây:
và tại đây:
Một năm trước mình quyết định mở bán nước súc miệng trầu không do mình tự nghiên cứu sản xuất thủ công.
Mình muốn dùng AI để thiết kế nhãn nhưng laptop của mình quá cùi nên mình dùng figma, sau này mình nhận ra là dùng canva dễ hơn nhiều, nên mình nhắn bạn nếu không thể đầu tư quá nhiều để học design thì dùng canva là nhanh nhất ^^
Những chiếc lá trầu không khởi đầu cho câu chuyện của mình
Những chiếc lá trầu không khởi đầu cho câu chuyện của mình
Mình không tìm được nơi nào nhận in tem nhãn số lượng dưới 1000, nhắn số lượng dưới 1000 thì họ seen không rep thậm chí không buồn seen luôn ấy, rõ ràng mình là khách hàng nhưng sẽ chẳng ai coi trọng mình đâu (đây chính là sự tủi hổ phổ biến của nhưng người làm nhỏ nè).  Giá 1 chiếc tem thường rẻ thôi, nhưng nhân với 1000 thì cũng thành con số lớn đó, mà biết đến khi nào mình mới bán hết 1000 chai nước súc miệng được, nên mình phải tính cách khác. Mình sẽ in trên giấy decal bằng máy in màu, loại máy phổ biến ở các quán photo. In ở quán photo thì họ không cắt thành phẩm cho mình đâu, in theo khổ A4 và về mình phải tự cắt từng chiếc nhãn một.
Mà mấy quán photo ở chỗ mình không nhận in cho, vì họ sợ mình bán hàng lậu =))
Mãi mình mới tìm được một quán photo trong ngõ, họ nhận in và bảo: “Giỏi quá, bé thế này đã biết tự kinh doanh rồi!”
Cô ấy đã nghĩ mình là học sinh cấp ba trong suốt một thời gian dài đó :D
Lúc cầm chai nước súc miệng đã hoàn thiện trên tay, trong lòng xúc động lắm. Sản phẩm này là tận tay mình làm từ đầu đến cuối: nghiên cứu-sản xuất-đóng gói-thiết kế bao bì-chụp ảnh-bán hàng-gửi hàng-chăm sóc khách hàng. Vì làm hết từ đầu đến cuối nên thấy xúc động khó tả, chứ trước đây đi làm mình chỉ dừng lại ở đoạn nghiên cứu thôi, nghiên cứu xong là chuyển giao cho bộ phận khác hoàn thiện các bước còn lại.
Lúc mình chuẩn bị về quê thì S. tặng mình một chiếc máy ảnh để làm vốn liếng, dặn mình phải chủ động chụp thật nhiều để nhanh “lên tay”, nhưng mình vốn không có khiếu nghệ thuật nên phải chụp cả trăm cái mới dùng được 1-2 cái. Lần đầu tiên chụp ảnh sản phẩm, mình lọ mọ ở ngoài vườn suốt 2 ngày để chụp tất cả các góc mình có thể nghĩ ra được, thế mà bây giờ nhìn lại mấy cái ảnh 1 năm trước vẫn tự thấy xấu hổ vì nó xấu quá haha.
“Khi bắt đầu đừng mua máy ảnh đắt tiền, hãy mua 1 chiếc máy cũ thật rẻ, thật rẻ thôi. Hãy tập nhìn ngắm mọi thứ kỹ càng hơn, chụp nhiều hơn, em sẽ tự có những bức ảnh đẹp” – Mình nhớ lời dạy của một anh nhiếp ảnh gia mà mình rất thích từ hồi đại học, nên cứ chụp thôi, bị chê vẫn chụp =))
Mẻ đầu tiên mình đã làm 50 chai nước súc miệng, hôm đầu tiên đăng bài đã bán được 10 chai, khởi đầu có vẻ rất suôn sẻ. Mình gom hết bìa carton cũ trong nhà, nắn nót gói từng gói hàng, ghi tên người gửi, người nhận rồi đem ra bưu điện gửi. Đến giờ mình vẫn nhớ như in nỗi háo hức khi từ bưu điện về, thấy trong lòng vui như mở hội, tràn đầy háo hức. Thế nhưng gần 1 tuần sau đó thì không bán được chai nào nữa cả. Lý do vì những người mua hàng hầu hết là người quen, họ mua vì muốn ủng hộ mình nhiều hơn là thực sự có nhu cầu.
Mình muốn hỏi xin feedback của khách hàng nhưng không dám nhắn tin, sợ nếu họ chê thì mình sẽ buồn lắm, kiểu không dám đối diện với thực tại ấy. Nên đăng bán xong thì mình cố dằn lòng để vẫn làm các công việc như thường ngày. Không dám kì vọng quá nhiều.
Đến hơn 1 tuần sau thì bắt đầu lác đác có người lạ nhắn tin cho page để mua nước súc miệng. Và có cả những khách hàng cũ quay lại mua thêm và mua tặng người thân bạn bè.
Mọi người biết không, việc mọi người mua nước súc miệng lần thứ 2 giống như tưới nước cho một chiếc cây đang khát khô. Mình không thể diễn tả được niềm vui khi nhận được tin nhắn thế này:
“Thôi t ngu văn lắm, không biết feedback đâu, t định mua thêm 1 chai cho mẹ t, đấy, feedback dễ hiểu nhất nhé”.
Chắc là mình đã đúng khi làm nước súc miệng trầu không, nhỉ?
Tháng 12 năm đó mình thu được hai triệu hai tram mười bảy nghìn đồng. Chưa bao giờ mình cầm tiền mà thấy hạnh phúc như vậy. Thì ra thứ làm cho mình hạnh phúc không phải là những con số, mà là suốt quá trình đó mình cảm thấy được tin tưởng, được ủng hộ và được yêu thương.
(Còn nữa)