Hegel đã biết sẽ có những ngày như hôm nay
Có những thời khắc trong lịch sử, khi mà chỉ có những người lạc quan bẩm sinh mới có được tý hy vọng vào tương lai giống nòi. Hãy nghĩ...
Có những thời khắc trong lịch sử, khi mà chỉ có những người lạc quan bẩm sinh mới có được tý hy vọng vào tương lai giống nòi. Hãy nghĩ đến thời điểm vàng son của Athens kết thúc, đế chế La Mã sụp đổ, thời Phục Hưng qua đi, thời Khai Sáng khép lại, chủ nghĩa phát xít trỗi dậy…
Khi mọi thứ mang một màu ảm đạm, lúc đó ta lại nhớ đến triết gia Đức sống ở thế kỷ 19, Hegel. Trong quyển Bài giảng về Triết học của Lịch sử Thế giới, ấn hành năm 1830, Hegel đã đưa ra một cách nhìn về những thời kỳ đen tối trong lịch sử. Ông không tô hồng chúng, nhưng cũng không khiến người ta từ bỏ hy vọng, và bằng một cách thông thái, giúp ta hiểu tại sao tiến trình lịch sử lại không phải là tuyến tính. Và cùng lúc đó khuyến khích ta tin rằng lịch sử vẫn sẽ tiếp diễn dù có xảy ra chuyện gì đi nữa.
Với Hegel, lịch sử tiếp diễn theo như cách mà ông gọi là biện chứng (dialectical). Biện chứng là một thuật ngữ triết học cho một cuộc biện luận gồm ba phần:
- Chính đề
- Phản đề
- Và hợp đề
Chính đề và phản đề đều chứa một phần của chân lý, nhưng chúng cũng chứa sự cường điệu và bị bóp méo, và do đó chúng cần đối chọi, tương tác lẫn nhau, cho đến khi những yếu tố tốt nhất tựu chung lại thành hợp đề.

Hegel nghĩ mô típ này có thể được quan sát liên tục trong dòng lịch sử. Thế giới phát triển nhờ nghiêng từ thái cực này sang thái cực kia trong khi nó tìm cách sửa chữa những lỗi lầm trước đó, và thường yêu cầu ba bước trước khi tìm được sự cân bằng trong mọi vấn đề.
Ví dụ, người Athens cổ đại đã khám phá ra ý tưởng tự do cá nhân, nhưng thể chế của họ không biết đến nhu cầu kỷ cương tập thể và tổ chức. Người Ba Tư cổ đại biết đến điều đó và nhờ đó khuất phục được người Athens trên sa trường, nhưng họ cũng là kẻ thù chuyên chế của tư tưởng tự do, theo thời gian trở thành sự cản trở của chính họ. Phải mất nhiều thế kỷ để hợp đề đúng đắn giữa tự do và kỷ cương xuất hiện ở đế chế La Mã.
Ở thời của Hegel, chế độ quân chủ kế thừa sự ngột ngạt, bất công của thế kỷ 18 đã bị lật đổ nhờ Cách mạng Pháp – nhưng cái đáng lẽ phải là sự khai sinh ra hòa bình của một chính phủ đại diện, lại kết thúc bằng tình trạng vô chính phủ và hỗn loạn trong thời kỳ Khủng bố. Điều này dẫn đến sự lên ngôi của Napoleon. Ông đã vãn hồi trật tự nhưng lại trở thành một nhà quân phiệt. Ông bóp nghẹt nền tự do mà trước đây ông đã từng yêu. Chỉ sau 40 năm, sau nhiều máu đổ đầu rơi, bản Hiến pháp cân bằng hiện đại xuất hiện, một sự thỏa thuận cân bằng giữa đại bộ phận dân chúng và quyền lợi của nhóm thiểu số.
Một ví dụ khác, thời đại Khai Sáng châu Âu nhấn mạnh tầm quan trọng của Lý trí, nhưng nhiều điều trong thời ấy mang tính khô khan và gò bó. Chủ nghĩa Lãng mạn đã xuất hiện để nhấn mạnh tầm quan trọng của Tình cảm, nhưng bản thân nó cũng có những hạn chế riêng. Cuối cùng, một sự hòa giải đúng đắn được lập ra, một sự cân bằng giữa hai nhu cầu cạnh tranh chính đáng, giữa Lý Trí và Tình cảm.
Lập luận của Hegel mang lại một cảm giác vững chắc cao, ngay cả khi có những lúc dường như mọi tiến bộ lịch sử trông có vẻ như lụi tàn. Ông trấn an rằng chúng ta chỉ đang thấy mình đi lùi lại một bước, nhưng ông cũng khôn ngoan nói rằng đây là sự cần thiết cho những bước tiến tiếp theo, để tầm nhìn của chúng ta không bị che khuất bởi một loạt các chi tiết chủ chốt. Mọi quan điểm đều chứa những chân lý quan trọng ẩn tàng giữa những sự cường điệu và khoa trương. Rốt cuộc những chân lý đó cũng sẽ dần lộ diện nhờ thời gian.
Hegel nhắc nhở chúng ta rằng những phản ứng mạnh mẽ đều có tính tương thích cao, cùng với những sự kiện, sẽ dẫn dắt chúng ta theo đúng hướng. Những thời khắc đen tối không phải là dấu chấm hết, chúng là những thách thức, mà thậm chí là một phần thiết yếu của phản đề, để rồi cuối cùng dẫn đến một hợp đề sáng suốt hơn.
Video minh họa
Van Anh Nguyen dịch.
Bài viết này được mình tổng hợp dựa trên Vietnamsese subtitle trong video minh họa, và đồng thời proofread đối chiếu với bài viết gốc đăng trên The Book of Life.

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Lôi Khê
Một vấn đề, đứng ở những góc nhìn khác nhau sẽ có “chân lý” khác nhau! Thế nên là, chân lý của tôi có thể sẽ khác chân lý của anh, của thằng kia, của chúng nó. Tuỳ trình độ, nhận thức. Và để những cái “chân lý” ấy tiệm cận dần với nhau, bọn ông người văn minh, loài động vật cao cấp nhất hiện nay sinh ra, àh “tranh luận”. Để làm gì? Để tôi đứng vào góc nhìn của anh, của thằng kia, của chúng nó mà nhìn nhận vấn đề. Và ngược lại. Đại loại thế
Mục đích là gì? Để chính tôi tiếp nhận, đối chiếu, xem xét, đánh giá các cái “chân lý” ấy xem rằng thì là mà cái nào hợp lý, có sức thuyết phục. Hoặc, dựa vào những “chân lý” ấy mà nhìn thấy, nhận ra, đưa ra cái “chân lý” khác, đc công nhận bởi số đông hơn. Đại khái thế! Cơ mà cũng đeng, sự thật thường lại ko dành cho số đông, có gan đi ngược dòng thì xét thấy phải trang bị đủ võ để mà tránh tông phi vào mặt!
Tuy nhiên, có những thứ, những vấn đề mà có tranh luận đến lúc mục xương cũng ko xong, ko thể đi đến đc tận cùng. Bởi, tôi đúng, anh đúng, thằng kia đúng, mà chúng nó cũng đúng nốt. Cũng có thể cả lũ đều sai nhưng cứ... cãi nhau mãi đến tận...hết Tết
Như chuyện lũ vịt có trc hay trứng vịt có trc, hay chó để nằm trên đĩa hay ngồi trên ghế cầm dĩa xẻ thịt bò nhai rôm rốp cùng ông người vậy. 1000 năm nữa biết đâu trâu bò chó má lợn gà - những loài gia súc, súc vật hiện tại lại cùng ngồi quây quần bên bàn ăn cười cười nói nói tranh luận cãi vã ỏm tỏi bằng tiếng Ăng-lê-súc-xông xem đĩa thịt người trên bàn con nào đc ăn trc chả hạn. Biết đâu lũ vịt đc sinh ra từ ống nghiệm đoé cần đến trứng, hay chúng đẻ ra luôn vịt con thì sao. Những cái đó, phụ thuộc vào mức độ tiến hoá, trình độ phát triển, vào nhận thức, góc nhìn của từng đối tượng, “chân lý” của mỗi chế độ xã hội, và cả không-thời gian nảy sinh vđề. Cơ mà tịu chung thì mọi sinh vật đều thuộc chuỗi thức ăn hết, như vàng son nào đó đã nói. Ngu-Khôn cũng chỉ là một khái niệm, “phạm trù” đc con người “định nghĩa” ra thôi chứ là cái đoé gì ơ kìa mà mở mồm đã phun ra để mạt sát chửi bới nhau
(Đọc bài của bạn làm mình nhớ lại bài về chuyện chửi bới nhau, tránh ngu tranh khôn vs nhau trên mạng :v)
- Báo cáo

Cheshire

Mình thì cho rằng chân lý sẽ chỉ có một, chân lý nó vốn dĩ là như thế, chỉ có cách nhìn nhận, diễn giải ở mỗi người chúng ta khác nhau, giống như câu chuyện thầy bói xem voi ấy. Có thể tất cả đều đúng, hoặc tất cả đều sai, hoặc có thể người này đúng khúc đầu nhưng sai khúc đuôi, người kia đúng khúc giữa, nhưng lại sai hai khúc còn lại. Và tất cả đều phải lao vào đấu đá, chửi bới, đánh nhau, cắn nhau để loại bỏ những cái sai kia, để sàng lọc lấy cái đúng, để chắp ghép lại thành chân lý.
Nếu loài người luôn có thể ngộ ra chân lý ngay từ đầu thì thế giới này đã không hỗn loạn như vậy.
- Báo cáo

Lôi Khê
Bàn về những khái niệm như chân lý chả hạn, tốn giấy lắm
Mình để chân lý trong " " là muốn nhấn mạnh đến các góc nhìn khác nhau của chúng ta về vđề nào đó, chứ ko phải muốn nói đến cái chân lý theo nghĩa học thuật hàn lâm bạn ah

- Báo cáo
BSGP26cm
Cũng k hẳn đâu nhé vì hãy thử nhìn vào tôn giáo đi. Mình có đức phật, có con voi (cái con voi thần của đạo hindu ấy), có alah, có chúa... mỗi thứ đó đều đại diện cho 1 kiểu chân lý đó ches. Ngoài ra còn khá nhiều các kiểu chân lý khác nhau trong cùng 1 danh mục like lối sống, tư duy... giữa đông và tây chẳng hạn. Bạn thờ alah k có nghĩa là bạn sai và thờ phật k làm bạn đúng, Chỉ là mỗi chúng ta tự chọn chân lý cho mình thôi ches. Bạn nghĩ đến bao giờ thì tôn giáo và các đặc điểm riêng của các nhóm cộng đồng khác nhau cùng thống nhất để đạt đến cái ultimate truth? Có lẽ thực sự là chẳbg có chân lý nào cả. Chân lý chỉ là cái cách gọi ngắn hơn của “cái thứ mà bạn nghe có vẻ lọt tai”. God is a lie
- Báo cáo

Cheshire

Không, con voi vẫn tồn tại. Còn về tôn giáo thì mỗi tôn giáo như vậy như một ông thầy bói. Có chăng đào mồ, hồi sinh các vị sáng lập, rồi để cho họ đánh nhau chứ con dân đánh nhau thì chả ý nghĩa gì mấy, thánh chiến chỉ là một cái tên hoa mĩ cho cuộc chiến vì lợi ích chứ không phải vì chân lý. Mà các vị ấy đánh nhau chắc cũng chỉ ra máu thôi chứ chưa chắc đã ra chân lý. Mỗi người đều có cái đúng, đều ngộ ra được một mảnh chân lý, nhưng không ai có đủ insight để thấy được ultimate truth cả. Các thầy bói đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán nhưng cũng có ra được con voi đâu.
- Báo cáo
BSGP26cm
Hoặc có thể con voi k tồn tại và mỗi ông sờ mỗi thứ khác nhau và thành ra ông nào cũng đúng, ông nào cũng nói thật. Ông nghe ông thầy bói sờ tai và sờ thử thấy nó thật là đúbg, thật là hay ho và nghe theo ông ấy. Trong khi mấy ông kia sờ mấy con khác và cũng cho người khác sờ thử và họ cũng thấy đúng.
- Báo cáo