Vẫn là một bài từ Humans of New York.

Nhưng bài này ấn tượng rất khác với bài đầu. Dịch xong mà mình cứ tự hỏi tại sao người cha trong câu chuyện này lại có thể bao dung và dũng cảm đến như thế! 

Đôi khi có những hành động, chắc chỉ có thể nói là, thực sự làm nên một người đàn ông trong cuộc đời ...



Ông ấy ít khi kể về tuổi thơ của mình. Sau này tôi có tìm hiểu và biết được rằng cha mẹ ông ấy nghiện rượu, và ông ấy đi khỏi nhà khi còn rất trẻ. Ông đặt chân đến nước Mỹ với vỏn vẹn 20 đô la trong túi, và bắt đầu cuộc sống ở đây với công việc rửa bát tại cửa hiệu Little Caesar's. Rồi thì ông làm việc như một người hầu bàn tại tiệm Denny's. Rồi đến khoảng thời gian khi tôi ra đời thì ông lái taxi. Tôi không có chút ký ức nào về cha mẹ mình ở bên nhau. Họ ly dị khi tôi mới 2 tuổi, và ngay lập tức bà ta có thai với một người đàn ông khác. Bà không hề chuẩn bị cho việc đó, và hoàn toàn không đủ điều kiện để chăm sóc cho đứa bé. 
Vậy nên cha tôi đã đứng ra nhận nuôi đứa trẻ!


Đọc thêm:

Toàn bộ những ký ức của tôi luôn gồm tôi, ông ấy, và em trai tôi. Chúng tôi biết rằng ông không phải là cha đẻ của nó. Nhưng ông không bao giờ nói về điều đó, hay thậm chí không cả nghĩ về nó. Ông ấy đối xử với hai chị em tôi như nhau - tức là khá nghiêm khắc với cả hai đứa. Ông luôn phải biết chắc rằng hai chị em tôi đã làm xong bài tập khi về nhà. Nếu không, ông không có vấn đề gì với việc tịch thu máy PlayStation của chúng tôi. Nhưng ông ấy cũng rất chiều hai đứa. Chúng tôi chưa bao giờ có nhiều tiền. Cả ba đã phải sống chung trong một phòng ngủ duy nhất cho đến khi chị em tôi trưởng thành. Nhưng bạn bè tôi đều nghĩ rằng tôi là con nhà giàu. Đôi khi ông ấy đến đón sớm, rồi đưa chúng tôi ra khu vui chơi Disneyland. Chị em tôi có những đĩa trò chơi mới nhất, và cả những DVD ca nhạc. Tôi cũng là đứa có điện thoại di động sớm nhất trường, chỉ bởi ông ấy muốn biết chắc mọi thứ ổn với con gái mình. Giờ đây tôi đang sống 2,400 dặm xa nhà, nhưng ông vẫn nhắn tin cho tôi mỗi ngày. "Chào buổi sáng con gái!". Và luôn luôn: "Chúc con ngủ ngon!". Ông ấy vẫn gửi cho tôi những thùng đồ với loại khoai tây chiên tôi thích, loại mà bạn chỉ có thể tìm thấy ở California mà thôi. 


Ông ấy thực ra nhiều cảm xúc hơn hai chị em tôi rất nhiều. Ông sẽ cảm thấy lo lắng và tổn thương nếu chúng tôi không gọi lại sớm (khi chúng tôi đang bận và không thể bắt máy). Và ông luôn nói rằng chúng tôi chưa ôm ông đủ nhiều. Tôi tin rằng nhu cầu tình cảm ấy đến từ những vấn đề của tuổi thơ ông. Gần đây ông ấy mới cho chúng tôi biết lý do tại sao ông lại nhận nuôi đứa bé - em trai tôi. Ông nói rằng khi ông còn nhỏ, cha mẹ cũng bỏ rơi ông. Vì vậy ông hiểu cảm giác bị bỏ rơi đau đớn và khó khăn thế nào cho một đứa bé! 
Chúng tôi chỉ muốn mượn dịp này để nói lời cám ơn, từ tận đáy lòng đến ông, vì tất cả những gì ông đã làm cho hai chị em. Và để tự nhắc bản thân mình con đường ba chúng tôi đã đi qua khó khăn đến thế nào. Và để tôn vinh sự hy sinh của ông ấy. Chúng tôi cũng muốn kỷ niệm ngày mà em trai tôi chính thức trở thành đứa con của ông. Vào ngày 18 tháng 6 năm ngoái, họ đã ký vào giấy chứng nhận ấy (Lời người dịch: mình đoán câu chuyện này được kể từ năm ngoái, nhưng mới được page đăng lên ngày 16/2 vừa rồi).

A Dreamer
Bản tiếng Anh:
“He never told me much about his childhood. I knew that his parents were alcoholics, and he left home at a young age. He arrived in America with only $20 in his pocket. He started as a dishwasher at Little Caesar’s. Then worked as a server at Denny’s. But by the time I was born he was driving a taxi. I have no memories of him being with my mother. They divorced when I was two years old, and immediately she had a baby with another man. She wasn’t able to care for a child at the time. So my father stepped in and adopted the boy as his own. That’s how it’s been for as long as I can remember: me, my dad, and my brother. We knew that Dad wasn’t my brother’s biological father. But it wasn’t something we spoke about, or even thought about. He treated both of us the same — which was strict. He made sure we finished our homework the moment we came home. And if we didn’t, he had no problem taking away the PlayStation. But he spoiled us too. We never had much money. The three of us shared a single bedroom growing up. But all my classmates thought I was rich. Dad would sometimes pick us up early to take us on trips to Disneyland. We had all the latest video games and DVD’s. And I was the first kid in my school to get a cell phone— mainly because he wanted a way to check up on me. Right now I live 2,400 miles away, but Dad still sends me texts every day. He tells me ‘Good morning.’ And always says ‘Goodnight.’ He sends me care packages with my favorite potato chips, that you can only get in California. He’s actually way more affectionate than me and my brother. He gets his feelings hurt if we don’t call him back right away. And he’s always saying that we don’t give him enough hugs. I think it comes from his childhood. Recently he told us the reason for adopting my brother. He said that when he was a young boy, his parents also moved away. So he knows how it feels to be left behind. We just want to take this chance to thank him for everything he’s done for us. And to acknowledge how hard the road has been. And to honor the sacrifice he’s made. We also want to celebrate my brother’s adoption. Because on June 18th of last year, they finally made it official.”

Đọc thêm: