Trong khi những người khác vẫn mải miết tranh cãi, chia phe giữa trap hay old-school, lyrical hay mumble, Táo lại lựa chọn cho mình một hướng đi rất khác biệt đã trở thành thương hiệu của riêng anh trong giới hiphop việt. Anh hầu như chưa bao giờ đi quá xa khỏi những âm thanh thực, cổ điển như piano, đàn dây, thậm chí là rock nhưng thay vì nghe cũ kĩ, nhàm chán thì Táo liên tục đào sâu vào nội lực của chính bản thân anh để ngày càng hoàn thiện cái chất riêng ấy. 



Từ những bản nhạc đầu tiên up trên trang soundcloud với những âm thanh chậm rãi của lo-fi, cho đến hiện tại, Táo đã và đang là người sở hữu những con beat ấn tượng nhất trong rap việt. Chắc chưa ai có thể quên được bản nhạc xuất sắc 2 5, nơi Táo loại bỏ toàn bộ những verse rap không liên quan, đặt chính giọng hát của mình vào vị trí trung tâm trên nền những âm thanh của một bản pop/R&B với gốc gác vẫn là piano - một hướng đi hoàn toàn khác biệt so với những gì đang diễn ra tại rap Việt. Anh cho thấy một sản phẩm đậm chất hiphop vẫn đạt đến đỉnh cao nhờ sự đầu tư một cách tổng thể vào cả rap, produce và hát. 

Cứ thế, từ bước đệm 2 5 đến nay, Táo liên tục khai thác khía cạnh “cổ điển” trong âm nhạc, lựa chọn những chủ đề ngày càng khó chơi và tăm tối hơn rất nhiều. Ngay cả đôi khi anh có sa đà vào việc thỏa mãn cái tôi cái nhân mà bỏ qua đại chúng, có một điều mà Táo chưa bao giờ gây thất vọng, đó là việc đầu tư rất mạnh vào beat. Từ khi hợp tác với Astronomous, nhóm ArtSpace,... sự chuyên nghiệp, mạch lạc và dấu ấn cá nhân của Táo ngày càng được khắc họa rõ nét. 
Tuy nhiên, nếu cứ mãi “một màu” như thế, Táo hoàn toàn có thể trở nên buồn tẻ, nhàm chán và chẳng còn gì để trông đợi. Vậy điều gì khiến Blue Tequila - single vừa phát hành ngày 27-8 mở đường cho EP [Y?] - trở nên xuất sắc đến như thế? Lúc này, ta phải công nhận rằng, “một màu” sẽ trở thành “cá tính riêng” nếu như người nghệ sĩ biết cách khai thác nhiều góc cạnh khác nhau và liên tục nâng tầm chúng vượt trội so với những sản phẩm trước. Táo và Astronomous đã có màn bắt tay vượt trội ngoài mong đợi của người nghe như thế. 

Có 2 đặc điểm khiến âm nhạc của Táo - kể cả sử dụng hoàn toàn các chất liệu cũ đi chăng nữa - vẫn có thứ đáng để nghe, một là khả năng viết lời và giai điệu xuất sắc, hai là giọng hát độc đáo và hay thực sự. "Hay thực sự" ở đây nghĩa là, không cần sử dụng quá nhiều đến sự can thiệp của máy móc, Táo luôn giữ giọng hát của mình ở mức rất thật, rất mộc để hòa hợp với những lớp âm thanh “cổ điển” của anh. Táo là một người hiếm hoi có thể cân được những đoạn melody không hề đơn giản thế này, và thể hiện nó một cách đầy cảm xúc. Không còn những nốt cao hơi đi quá so với quãng giọng như ở 2 5, Blue Tequila được đặt ở một quãng vừa vặn hơn cho giọng ca của Táo. 
Nhưng cái khó của Blue Tequila nằm ở chỗ khác, bởi đoạn chorus của bài hát có những sự thay đổi  giữa phần đầu và phần sau. Nếu như đoạn chorus đầu tiên miêu tả một chàng trai đầy cô đơn và vết thương, ngồi một mình trong góc tối của quầy bar, tình cờ gặp được một cô gái khiến anh có thể rung động lại lần nữa thì đến đoạn chorus 2, vẫn là những ca từ ấy, melody ấy, Táo thay đổi rất nhỏ trong cách dùng từ để biến cái khoảnh khắc đầu tiên ấy thành một sự chắc chắn, một lời khẳng định mạnh mẽ về tình cảm của mình. 

Chính vì thế, cách Táo thể hiện 2 đoạn chorus hoàn toàn khác nhau. Anh từ sự dè dặt, vẫn còn đang ôm vết thương lòng, chưa dám hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm bất ngờ này ở chorus 1, biến hóa thành một chàng trai cứng cỏi, dám bày tỏ nỗi lòng mặc kệ cho có thể tình cảm ấy chẳng đi đến đâu. Cái cách anh đổi từ “Một người làm lòng tôi muốn có một người cần tôi” thành “Người khiến tôi nhận ra tôi chỉ yêu em mà thôi” trong không chỉ ngôn từ mà còn cả cách thể hiện là một sự tinh tế có lẽ chỉ Táo mới có.
Hỗ trợ cho không gian âm nhạc đậm đặc màu sắc của Táo là sự trưởng thành cũng bất ngờ không kém của Astronomous. Anh cùng Táo đã có màn kết hợp trong Chơi vơi, tuy nhiên ở đó anh thực hiện một bản phối đậm đặc trong R&B với nhiều tiếng synth mang màu sắc “điện tử” hơn. Còn ở Blue Tequila, anh hầu như chỉ sử dụng những âm thanh rất “cổ điển”: piano, bộ gõ và đàn dây. Những thủ thuật anh dùng ở đây hoàn toàn không quá cao siêu: tiếng back vocal của Orange nhẹ nhàng ẩn hiện ở chorus, tiếng đàn dây bắt đầu xuất hiện ở khúc rap và trở nên mãnh liệt hơn khi vào break để kết nối với chorus 2 đều không khó đoán, tuy nhiên tất cả những thứ đó được đặt để quá tinh tế để đẩy cảm xúc của người nghe lên tới đỉnh điểm. Đặc biệt, tiếng kèn cực kì jazzy ẩn hiện ở chorus 2, nối với khúc hát solo của Orange tạo nên một đoạn outro cực kì bất ngờ, không thể dự đoán nổi. Chúng biến Blue Tequila từ một bài hát đong đầy cảm xúc đơn thuần vốn có mà Táo vẫn đã và đang làm được trở thành một bài hát bứt phá hoàn toàn, chứng minh sự phát triển bên trong của Táo có thể đạt được đến tầm cao như thế nào. 

Với Blue Tequila, Táo chứng minh rằng anh vẫn là một nhân tố của hiphop Việt, nhưng anh cũng đồng thời không giống bất kì một ai. Anh quá độc đáo, quá riêng biệt, khác hoàn toàn với những người khác, nhưng thay vì khó nghe hay cao siêu, anh chạm đến tận sâu vào cảm xúc của người nghe nhạc. Anh không chú trọng vào những yếu tố cơ bản của rap, anh để cho những thứ “cổ điển” nhất trong âm nhạc lên ngôi, và đặc biệt, anh không còn sự thách thức người nghe như ở Đĩa than nữa mà để cho cảm xúc của họ trôi lờ lững, chậm chạp nhưng đến cuối cùng, từng góc khuất nhất trong tâm hồn đã phô bày ra hết từ bao giờ.
Mình là Nam, một người viết về âm nhạc và muốn giới thiệu những album nhạc xuất sắc trong và ngoài nước đến với nhiều người hơn nữa. Nếu bạn muốn đọc thêm về âm nhạc, đặc biệt là nhạc Việt và US-UK, truy cập vào trang facebook cá nhân của mình nhé: https://www.facebook.com/namtran2811

Bài viết cùng tác giả: