Bạn thấy cuộc sống quá nhàm chán ? Hãy đi bốc vác và học cách biết ơn.
Về cách để chữa (hầu hết) những bệnh tâm lý thường gặp ở những người trẻ (tôi đã áp dụng và thành công). Tất nhiên trừ những bệnh do gia đình hoặc từ nhỏ thì đừng áp dụng.
Tôi viết bài này sau (chỉ) một tháng đi bốc vác, nên nếu có gì không phải mong mọi người chiếu cố qua, tất cả những gì dưới đây đều là quan điểm cá nhân của tôi.

Nói sơ qua về tôi một chút, tôi may mắn được sinh ra trong một gia đình trung lưu bình thường, nhưng được cái là cháu "đích tôn" của cả họ nội ngoại nên tôi được chiều chuộng không khác gì một "quý tử". Không bao giờ phải động tay động chân vào việc gì, chỉ việc xuống ăn cơm rồi đứng dậy, việc cắm cơm và rửa bát đã có người khác lo. Tất cả những việc khác trong nhà tôi cũng chẳng bao giờ phải động tay động chân vào bất cứ thứ gì.
Bố tôi đã từng nói với tôi:
"Đồng tiền rất khó kiếm được, bố mẹ đã phải cố gắng rất nhiều để cho con một cuộc sống đầy đủ như bây giờ. Nên con phải biết quý trọng đồng tiền. Quý trọng công sức lao động của mọi người."
Tôi luôn nghĩ mình hiểu điều đó, hiểu rất rõ là đằng khác, không phải nó quá rõ ràng sao ? Thế nhưng, sau khi đi bốc vác, tôi chợt nhận ra những gì mình nghĩ mình từng hiểu chỉ là về mặt ngữ nghĩa của câu từ, chứ không phải là ý nghĩa của điều bố nói.
Tôi nghĩ (nhắc lại đây chỉ là ý kiến chủ quan cá nhân của bản thân tôi, nếu có gì sai sót mong mọi người thông cảm), ngày nay chắc hẳn cũng có nhiều bạn trẻ khác cũng giống như tôi, chẳng bao giờ phải động tay động chân vào việc gì, dù là nhỏ nhất chứ đừng nói đến những công việc chân tay nặng nhọc. Chính vì lẽ đó mà khó để tôi cảm thấy thật sự biết ơn và trân trọng những gì mình đang có.
Từ nhỏ, chúng ta đã được dạy phải biết ơn qua những câu truyện cổ tích, những bài học trong SGK ngay từ lớp 1, lớp 2, bởi (như sgk nói) chúng ta đã rất may mắn mới có được những thứ này. Câu nói này dễ hiểu, thật sự dễ hiểu, chí ít là về mặt ngữ nghĩa. Nhưng tôi dám chắc rằng, sẽ có nhiều bạn trẻ chưa hiểu điều này như tôi.
Trước đây tôi có đi làm giáo viên dạy ngoại ngữ, đến lúc đó tôi vẫn thấy đồng tiền cũng "không nặng như bố mẹ hay nói", bởi tôi thấy công việc cũng khá dễ chịu. Đến lớp, dạy 8 tiếng xong đi về hàng ngày. Về đã có cơm bà nấu, ăn xong lên phòng nằm chơi điện thoại, cuối tháng nhận lương, cuộc đời vấn đẹp, đồng tiền vẫn dễ kiếm - Đó là suy nghĩ của tôi hồi đó.
Đã có lần tôi được theo bố lái container đi làm, và tôi đã được chứng kiến những người phải bốc hàng từ trong container ra ngoài kho dưới cái nóng 35-40 độ vào mùa hè. Nhìn những ông bà 50-60 tuổi, mồ hôi mồ kê đầm đìa, áo ướt sũng đến nỗi gần như nhìn xuyên qua được chở từng xe rùa hàng ra ngoài, bốc vác để kiếm thêm tiền nuôi gia đình ở cái tuổi xế chiều. Khi thấy cảnh đó, tất nhiên tôi cũng rung động, nhưng vẫn chưa đủ, trong đầu tôi lúc đó chỉ là cảm giác thương cảm cho những người phải vất vả ở trong container để kiếm được vài trăm nghìn cả ngày hôm đó, chứ tuyệt nhiên chưa có được sự trân trọng dành cho công sức lao động.
Giờ đây, sau khi đi bốc vác để kiếm tiền, tôi mới hiểu được sức nặng của đồng tiền là như thế nào. Nó đủ nặng để đè cho cái lưng dưới của tôi đau nhức, cả người mệt mỏi vào sáng hôm sau. Nhưng, điều đó là xứng đáng, xứng đáng với bài học tuyệt vời nhất về lòng biết ơn mà tôi được dạy từ khi đi học tới giờ. Học tôi trân trọng từng xu từng cắc mà tôi đã vất vả lao động để có được, trân trọng những gì mình đang có. Trước giờ tôi chưa từng phải làm việc nặng nhọc bao giờ, nên thật sự việc này giống như bị đi tù đày khổ sai ở một nơi hẻo lánh nào đó vậy, nhưng vì lẽ đó, tôi mới nhận ra sự yếu đuối của bản thân mình. Tôi đã được bao bọc quá nhiều trong sự nuông chiều của gia đình, để rồi giờ đây tôi mới hiểu được những gì dành cho mình đều là bao mồ hôi, công sức, những tháng ngày làm việc vất vả của bố mẹ, với mong muốn sau này tôi có được một cuộc sống tốt hơn.
Hãy tin tôi, hãy đi làm gì đó chân tay và về nhà lúc nữa đêm với cái bụng rống tuếch, cơ thể kiệt sức trong một căn phòng có mình bạn, và bạn vẫn phải ép bản thân dậy để nấu một bữa cơm để lấy sức sáng mai tiếp tục công việc. Tôi đảm bảo rằng bữa cơm với gia đình tiếp theo của bạn sẽ rất đáng nhớ.

Những từ ngữ như "trân trọng", "biết ơn" là những từ trừu tượng và khó giải nghĩa. Tất nhiên bạn có thể xem nghĩa của những từ đó trong từ điển tiếng Việt, nhưng chắc chắn bạn sẽ không thể thật sự hiểu được thế nào là trân trọng, thế nào là biết ơn mà bạn phải trực tiếp tìm cách để trải nghiệm đó. Những trải nghiệm như vậy có tác dụng hơn hàng ngàn lời nói, đọc hàng trăm cuốn sách được viết bởi những nhà văn xuất sắc nhất nói về "biết ơn" và "trân trọng".
Có những người khác, họ bắt buộc phải đi làm vất vả để lo cho bản thân, lo cho gia đình của họ, đến nỗi không còn thời gian chăm chút cho bản thân. Sau khi đi bốc vác, tôi nhận ra mình vẫn còn rất may mắn khi không bị gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên vai, vẫn còn được bố mẹ che chở.
Đi bốc vác để hiểu sự quý giá của thời gian. Hãy đi lao động chân tay, để hiểu được 4 tiếng bốc vác và 4 tiếng lướt MXH nó khác nhau như thế nào. Einstein đã nói điều này không thể chí lí hơn như sau:
Khi bạn tán tỉnh một cô gái đẹp, một tiếng trôi qua như 1 giây. Khi bạn ngồi trên một đống than nóng, một giây dài như một giờ. Đó chính là "tương đối".

Hãy hiểu rằng thời gian không chờ một ai cả, và thời gian cũng là một trong số ít những thứ bình đẳng giữa người với người. Nếu bạn đi làm thuê, có thể hiểu ông chủ (người trả lương cho bạn) đang mua thời gian của bạn bằng tiền của họ. Vì vậy, hãy cố gắng dùng thời gian của mình sao cho hợp lí, tôi viết điều này cũng là để nhắc nhở chính bản thân mình.
Chắc hẳn các bạn cũng đã nghe câu này rồi:
Rảnh rỗi sinh nông nổi.
Câu này tôi thấy đúng, ít nhất là đối với tôi. Khi tôi ở nhà và không có gì làm, tôi sẽ suy nghĩ hàng trăm chuyện trên trời, hàng nghìn chuyện dưới biển và điều đó đôi khi làm tôi tự thấy căng thẳng. Điều đó không chỉ lãng phí thời gian mà còn tự tạo ra cho bản thân nhưng mối lo không đáng có (hay còn gọi là overthinking). Và tệ hơn nữa, những mối lo này sẽ ảnh hưởng đến kết quả làm việc của tôi và tệ nhất là làm tôi trì hoãn việc hành động của bản thân. Nếu bạn cũng gặp phải vấn đề này, đừng lo, tôi có cách giải quyết. Các bạn đoán đúng rồi đó, hãy đi bốc vác. Tôi tin chắc đi bốc vác sẽ giải quyết được 70% những vấn đề bạn đang gặp phải trong cuộc sống. Làm đầu óc của bạn minh mẫn hơn, gạt bớt đi những chi tiết bạn tự thêm thắt vào trong đầu của mình. Hãy coi bốc vác (làm việc chân tay nói chung) giống như tản bộ đi dạo trong công viên nhưng được tiêm steroid vậy, hiệu quả hơn nếu làm trong thời gian dài. Có một nhà khoa học nào đó đã nói:
Tôi nghĩ ra được nhiều ý tưởng khi đi dạo hơn là trên bàn làm việc.
Hãy thay thế "đi dạo" bằng "bốc vác", bạn sẽ thấy hiệu quả hơn bất ngờ.
Và cuối cùng, nếu bạn thấy cuộc sống quá nhàm chán, hãy đi bốc vác. Hãy lao động ở mức thuần thúy nhất, bạn sẽ không chỉ được trả tiền mà còn hiểu ra được nhiều vẻ đẹp khác của cuộc sống mà bạn đã từng nghĩ là điều hiển nhiên và luôn hiện hữu. Bạn sẽ học được những bài học hay hơn, thực tế hơn tất cả những gì bạn đã được học từ Đạo đức 1-7, GDCD 8-12. Sau buổi bốc vác đầu tiên, tôi đã lập tức hiểu được giá trị của đồng tiền, và điều đó chắc chắn sẽ thay đổi cách dùng tiền của tôi, cũng như cách tôi nhìn những thứ mà bố mẹ đã dành cho người con của họ. Có những thứ, bạn phải thật sự trải nghiệm nó thì mới hiểu được, những gì tôi nói, hay bạn nghe bất kì ai nói ở bất cử đâu, sẽ chẳng có ích gì nếu bạn không thật sự đặt mình vào hoàn cảnh đó. Xin lỗi mọi người vì khả năng viết văn của tôi chưa đủ để truyền tải những gì tôi muốn nói, nhưng,
Hãy sống, hãy biết ơn.
Thêm một chút lan man, tôi đọc khá nhiều những cuốn sách khác nhau, và mỗi lần đọc tôi đều nghĩ rằng mình hiểu những gì tác giả muốn truyền tải, 100%. Nhưng, tôi nghĩ, kể cả chúng ta có khả năng đồng cảm cực kì sâu sắc, chúng ta cũng chỉ hiểu được nhiều lắm là 50-60% những gì chúng ta chưa trực tiếp trải qua. Nên tôi nghĩ, những ai đọc được bài viết này mà chưa từng lao động chân tay, hãy thử lao động như vậy một lần đi, rồi bạn sẽ thấy cuộc đời, xét cho cùng, như bác Lại Văn Sâm đã nói, đáng yêu lắm !
(Mình muốn up vid đó lên đây nhưng hình như spiderum không cho up vid thì phải)

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Draken
Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân và phong cách viết văn khá đơn giản nên khả năng thuyết phục 1 ai đó KHÔNG DỄ. Bản thân tôi sinh ra trong 1 gia đình bố là quân nhân, hiện tại bản thân cũng là quân nhân. Hiểu rõ giá trị của lao động trí óc cũng như lao động chân tay. Mỗi người có 1 cuộc sống riêng và chỉ khi biến cố (tích cực hoặc tiêu cực) trong đời họ xảy ra mới có thể thay đổi quan điểm, cách sống của họ. Tuy nhiên ủng hộ tác giả 1 lần trong đời trải nghiệm cảm giác kiếm đồng tiền khó khăn vất vả còn trên vai là gia đình, vợ con, bố mẹ để hiểu và trân quý đồng tiền mình làm ra. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mỗi người có 1 cuộc đời, cuộc đời đa sắc màu hay chỉ 1-2 màu thì tuỳ mỗi người mỗi hệ quy chiếu khác nhau 😁
- Báo cáo
dophat2403
@Draken cảm ơn nhận xét của bạn. Mình cũng mới tập tành viết lách nên viết còn khá lung tung và cảm tính.
Mình viết bài này hoàn toàn không có ý so sánh giữa các công việc với nhau, mình chỉ muốn viết để khuyên chúng ta nên trải nghiệm nhiều công việc khác nhau để hiểu được giá trị của đồng tiền một cách rõ ràng nhất chứ không chỉ qua con chữ, câu từ mà mọi người nói. Qua đó trân trọng thời gian và sức lao động của bản thân mình cũng như người khác.
Cảm ơn bạn đã đọc và góp ý.
- Báo cáo
Giang Pham
Hoàn toàn ủng hộ bài viết của tác giả. Mình đi tập gym đã 8 năm vì mê cái cảm giác cơ thể đau nhức, mệt mỏi nhưng nhẹ đầu và ko nghĩ linh tinh. Và kể từ đó trong tất cả các lần chuyển nhà, chuyển đồ nặng nhọc của gia đình hay bố mẹ mình đều tham gia. Mình đều bê vác tất cả, bê hộ luôn cả các chú chở xe ba gác :)) đã từng đi bộ bê vác cả cái ghế giám đốc bị bỏ đi hơn 800m về chung cư để rồi cuối cùng lại tặng mấy chú bảo vệ khu chung cư mình ở ngồi
nói chung là Bốc vác muôn năm =))))

- Báo cáo

Mờ Quân
Mình không nhận xét về cách bạn truyền đạt như thế nào, nhưng nếu mà một người có cùng trải nghiệm, tôi tin 100% ae sẽ hiểu bạn muốn truyền đạt điều gì, tôi thì không bốc vác, tôi đi chạy cỗ cơ, bố mẹ cũng kiểu cản không cho làm nhưng tôi cứ thích đi, vất vả thì vất vả thật nhưng mình hiểu ra được nhiều thứ, giờ vẫn thấy tự cảm ơn bản thân khi đã dám làm những điều như vậy. +1 Respect bro
- Báo cáo
dophat2403
@Lê Minh Quân cảm ơn bro, chắc do tôi viết chưa được hay lắm nên nhiều ae hiểu sai ý tôi.
- Báo cáo
VietnamsesDream
=)). Sao không làm cái khác mà lại đi bốc vác.
- Báo cáo
dophat2403
@VietnamsesDream khác cũng được bạn ơi, chân tay là được :))).
- Báo cáo
nguyenhnv
Một người chưa từng lao động chân tay muốn hỏi bạn, giữa ông chủ - người trả lương và người làm công ăn lương, ai cần phải biết ơn ai ?
- Báo cáo
dophat2403
@nguyenhnv theo mình thì cả 2 nên biết ơn nhau. Người chủ thì biết ơn người nhân viên vì đã cống hiến cho doanh nghiệp của mình. Nhân viên thì biết ơn chủ vì đã cho mình 1 công việc phù hợp để nuôi sống bản thân. Tóm lại theo mình, mqh sòng phẳng có cho có nhận.
- Báo cáo
nguyenhnv
Bạn đánh đồng như vậy là không đúng. Ban ơn là ban ơn, báo đáp là báo đáp. Người chủ trả lương là hành vi ban ơn hay báo đáp ? Hay có thể tiếp cận từ góc độ bên kia, người nhân viên làm việc là hành vi ban ơn cho người chủ hay báo đáp người chủ trả lương cho anh ta ? Và bạn đã hiểu sai về "tri ân báo đáp", đó không phải là một mối quan hệ mà là một món nợ tinh thần.
Và bạn thấy đấy, bạn chỉ mới tiến bộ một chút so với chính bạn trước khi đi làm bốc vác trong việc học cách biết ơn mà thôi. Chẳng qua là do khi bạn đi làm bốc vác, bạn thu lượm được thêm thông tin và có thêm trải nghiệm, từ đó bạn có thêm dữ liệu để chiêm nghiệm. Nhưng thông tin và trải nghiệm vẫn có thể thu lượm qua việc... đọc chứ không nhất thiết phải trực tiếp tham gia lao động chân tay. Bạn sẽ thắc mắc làm cách nào mà đọc cũng có thể trải nghiệm được. Thật ra đó là một quá trình bao gồm đọc, quan sát, đối chiếu và suy luận để cuối cùng có được tri thức tương đương với trải nghiệm trực tiếp. Vậy nên người ta không cần trải nghiệm ma túy đá mà vẫn biết tác hại của nó đấy thôi. Hay những người bị thương tật phải ngồi xe lăn hoặc nằm liệt trên giường, họ không có khả năng tham gia lao động chân tay, vậy chẳng lẽ họ sẽ không học được cách biết ơn ? Tóm lại, mỗi người sẽ có cách tiếp cận vấn đề khác nhau tùy thuộc đặc trưng của từng người chứ không nhất thiết phải "đổ mồ hôi, sôi nước mắt" theo như quan điểm của bạn đâu.
- Báo cáo
dophat2403
Cảm ơn chia sẻ của bạn.
Mình chưa hiểu lắm quan điểm làm chủ làm thuê, ban ơn báo đáp mà bạn nói cho lắm, câu trả lời kia mình viết cũng là nêu suy nghĩ thôi chứ không liên quan đến bài viết của mình lắm.
Qua những (tạm gọi là) chia sẻ tuổi mới lớn của mình,mình chỉ muốn tự nhắc nhở bản thân rằng mình phải biết quý trọng đồng tiền, và quý trọng công sức nuôi dưỡng của bố mẹ từ nhỏ đến giờ, chứ không liên quan gì lắm đến làm chủ làm thuê.
Mong bạn nói rõ thêm về "tri ân báo đáp" mà bạn nói, mình vẫn còn rất non nên có thể chưa trải đủ nhiều để hiểu điều đó. Rất cảm ơn bạn đã chia sẻ.
Còn về việc tiếp thu tri thức, trải nghiệm bằng cách đọc, mình cũng đã từng nghĩ như thế. Rằng là cần gì phải trải nghiệm, đọc sách là đủ để hiểu được mọi thứ trên đời rồi, bởi người ta đúc kết có khi cả đời mới ra được sách cho mình đọc cơ mà. Có khi đọc sách còn nhanh hơn tự chiêm nghiệm ấy chứ. Nhưng đối với mình (người khác sao thì mình không biết), mình thường đọc, tất nhiên có cả quan sát và đối chiều, suy luận (như đã viết trong bài mình đã từng chứng kiến việc bốc vác trực tiếp rồi), nhưng đến khi thật sự làm việc đó mình mới hiểu được hoàn toàn.
Còn về ví dụ ma túy đá, mình biết nó có hại, nhưng thật sự nó có hại như nào ( ý mình là sau khi dùng thì cơ thể sẽ phản ứng, cảm nhận như nào) thì mình chưa thể biết được nếu không trực tiếp thử, kể cả có nghe bao nhiêu người kể lại thì mình nghĩ cũng nắm được tầm 60-70% là cũng (ý kiến cá nhân). Mình biết được hại của nó là do truyền thông, và tất nhiên mình đủ tỉnh táo để không thử.
Về việc người khuyết tật ngồi xe lăn không có khả năng vận động, tất nhiên họ vẫn sẽ biết cách biết ơn chứ. Mình KHÔNG nói chúng ta BẮT BUỘC và CÁCH DUY NHẤT để học cách biết ơn là đi bốc vác. Mình chỉ đang nói là nếu có ai đó muốn hiểu biết ơn là như nào, có 1 cách (trong vô số các cách khác nữa) là đi bốc vác, vậy thôi. Chắc do lối viết của mình còn sơ sài nên làm người đọc dễ hiểu lầm.
Còn nhiều hình thái khác của biết ơn thì mình cũng không biết/chưa đủ trải nghiệm để viết về nó, mong bạn có thể chia sẻ thêm
Cảm ơn bạn vì đã góp ý cho mình.
- Báo cáo
nguyenhnv
Hôm nay mình bận nên nói vắn tắt thôi nhé.
Về "tri ân báo đáp" thì một bên phải là "thi ân bất cầu báo", nếu không thì đó chính là thủ đoạn trục lợi "hiệp ân báo đáp". Các vị đảng viên đang mắng người dân "vô ơn" vì không yêu Đảng chính là trường hợp này. Bên kia "thọ ân báo đáp" thì phải là cảm kích một cách tự nguyện xuất phát từ thâm tâm chứ không phải vì bị áp lực bởi bên "thi ân". Đó mới chính xác là "tri ân báo đáp".
Về làm chủ "thi ân" thì dễ hiểu vì có nhiều điển hình thực tế rồi nhỉ. chẳng hạn như trào lưu "cho cần câu, đừng cho con cá" chính là nó đó. Còn làm công ăn lương "thi ân" điển hình rất nổi tiếng là Steven Jobs, bạn chịu khó tự tìm hiểu thêm về ông ta nha, có đầy trên mạng. Như vậy dù làm chủ hay làm công ăn lương, đánh giá "tri ân báo đáp" không thể căn cứ vào yếu tố "trả tiền mua sức lao động" và "bán sức lao động nhận tiền". Nếu không chẳng lẽ cứ hễ tri ân thì chỉ việc xì tiền ra là coi như sòng phẳng à ? Cho nên cần phải căn cứ vào yếu tố khác. Là yếu tố nào thì bạn đọc đoạn trên kia rồi tự suy luận thêm nha, không khó.
Về trải nghiệm, cái này dài dòng. Tóm lại người ta có thể đồng cảm với người khác mà không cần trải nghiệm trực tiếp. Bạn suy luận thêm nha. À mà bạn trải nghiệm bốc vác để hiểu giá trị của đồng tiền là không đúng cách đâu. Trong bài bạn có đề cập đến sự tương đối của thời gian, giá trị của đồng tiền cũng tương đối như vậy. Cho nên cái mà bạn tưởng rằng bạn đã hiểu ra giá trị của đồng tiền thực ra chỉ là sự kích hoạt tính hà tiện của bạn mà thôi. Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng, đừng tự ái :D
Vắn tắt như vậy, hôm nay bận quá.
- Báo cáo