Nhớ lại vẫn cảm khái :)))
Vốn cả nhà mình theo ngành giáo viên . Nhà bên ngoại có 5 bác thì tính cả mẹ mình , có đến 3 giáo viên toán và 1 giáo viên văn . Từ hồi còn nhỏ đến tận khi hết cấp 2 , mình lúc nào cũng nghĩ rằng bản thân sẽ làm giáo viên , đứng trên bục giảng và dìu dắt trẻ nhỏ , kiểu nghề của bố mẹ truyền cho con theo đúng trình tự đấy . 😂  Xong rồi em mình vào lớp 1 , và mình chợt nhận ra là cái nghề giáo này nó khó hơn là mình tưởng rất rất nhiều . Con em mình chính là ví dụ về quái thai đi học chữ điển hình . Thế là từ lớp 10 đến giữa kì 1 lớp 12 , mình quyết ý chuyển sang khoa kế toán của Kinh Tế Quốc Dân.
Cuối lớp 12 là đỉnh điểm , bản thân mình giấu bố mẹ , quay ngoắt đi nộp hồ sơ vào Dược Hà Nội và Y Hà Nội . Và cuối cùng mình đỗ .
Có lẽ đây thật sự là duyên phận , vì từ đó đến giờ đã 4 năm , mình vẫn chưa từng khi nào hối hận vì sự lựa chọn của mình khi ấy .
Bây giờ cũng vậy , các bạn ạ , đôi khi có những lúc mình thấy đâu đó người ta nói rằng, khi còn nhỏ học hành không để làm gì, cuối cùng lớn lên chẳng áp dụng vào việc gì cả . Nói như vậy không sai . Nhưng cũng không đúng. Việc học giống như rèn luyện tính tình , phẩm cách, phải lâu dài mới có hiệu quả . "học "giúp nới rộng những sự lựa chọn của bạn. Nên trong những tháng ngày còn ngồi trên ghế học sinh , thì đừng có chơi, ít nhất cũng phải trả lời được điểm mạnh , điểm yếu , và sở thích của bạn là gì . Có như vậy thì khi cơ hội đến , mới không chọn sai, mới không chọn nhầm , mới có đủ dũng khí để theo đuổi ước mơ của bạn .
Bản thân mình vẫn còn nhớ rất rõ từng lần đầu tiên . Lần đầu tiên mặc áo blouse , lần đầu tiên đeo găng tay giải phẫu , lần đầu tiên đi giày bệt , mặc áo blouse , đeo thẻ thực tập vào bệnh viện . Từng lần đầu tiên ấy , trái tim mình đều run lên vì sung sướng .

Lần đầu tiên làm phẫu thuật trên động vật , máu chảy ồ ạt , có đứa nôn , có đứa bịt mắt .
Lần đầu tiên vào bệnh viện , lúc hỏi chuyện 1 bác bệnh nhân , vì bác yếu quá mình nghe không rõ , nên mình đã hơi quỳ xuống và ghé sát vào giường bệnh . Sau đó bị 1 anh bác sĩ nội trú mắng rằng có thể cúi , nhưng không được quỳ .
Rồi có lần đi khoa tiêu hóa , bỗng nhiên thấy trong những người nhà bệnh nhân , có bác mình quen . Mình gọi lại hỏi :" có phải bác A ở ... không ? " nhìn mặt bác lo sợ mà thấy thương quá . Bởi vì bác không nhận ra mình , dù là ngày xưa bác bán hoa quả ngay cạnh nhà. Chỉ là phản ứng run rẩy thường gặp của người nhà bệnh nhân nội trú khi đối diện với áo blouse . Mình cũng chỉ hỏi chuyện được ít lâu, rồi lại phải đi . Lòng vẫn canh cánh mãi . Lúc ấy trời mùa đông, bác trai bị tụy nặng , bác gái chăm sóc ở bệnh viện Bạch Mai , nhà chẳng có của nả gì để dành , vậy là cứ leo lắt như vậy đến tết .
Hồi hè này , cả xã hội có một đợt rùm beng về vụ việc bắt giữ bác sĩ Lương - bệnh viện Hòa Bình . Hãy khoan không nói về tính đúng sai , nhưng trong đợt đấy , đã bao nhiêu người làm ầm lên về nghề bác sĩ . Về tư cách và phẩm chất . Về năng lực và hành vi . Không tương xứng .
Nghe họ miêu tả về bác sĩ giống như những con buôn , và bệnh viện giống như những cái động nuốt tiền , mà mình vừa tức vừa chạnh lòng . Ngành nào chẳng có người này người kia . Nếu như nghề y không phải là nghề làm dâu trăm họ , thì có đến nỗi bị nói như thế ? Các bác sĩ cũng là người , cũng có sai sót . Đến cả 1 người bình thường còn sợ quyết định , nữa là 1 bác sĩ 1 ngày phải ra quyết định chi bao nhiêu người , liệu có thể tránh nổi sai sót hay không ?
Nói là như vậy , nhưng mà cũng buồn . Bởi vì những sai sót đó , ngoại trừ khách quan , thì đều là do các y bác sĩ không đủ giỏi .
Lại kể về 1 lần thực tập của mình trên bộ môn dược lý . Đó là 1 bộ môn rất hay nghiên cứu về tác dụng của thuốc . Mỗi đứa có 1 con chuột . Cho nó uống thuốc bằng một cái xi lanh có đường kính tầm 0,2 cm ( tức là khá to đấy ) . Cầm dựng em chuột lên , ngón trỏ cầm tai , ngón út kẹp đuôi . Sau đó luồn cái kim tiêm rất to kia qua miệng , vào dạ dày . Trong quá trình đó , chỉ cần lỡ tay lệch đi là em chuột chết . Một bài có mấy lần cho uống thuốc như thế . Nếu mà em chuột của bạn chết thì bạn tiêu rồi đấy  :)) . Xong rồi còn bài tiêm màng bụng cho chuột , xong có bài cắt đuôi tính thời gian máu chảy ,.. Tất cả những giai đoạn đấy , em chuột của mày luôn có khả năng chết . Đứa nào làm chết thì đều buồn, là dĩ yếu .
Chuột chết thì hết em này vẫn còn em khác , nhưng mà mỗi bệnh nhân thì chỉ có một mà thôi. Nên mỗi khi chúng mình không đủ giỏi , thì đều buồn lắm , nhưng phải nghĩ đến tương lai , mà càng phải cố gắng và cẩn thận hơn nữa .
Nghe bảo rằng , tuổi tác tỷ lệ nghịch với tâm huyết . Chỉ mong rằng cuộc đời này đủ may mắn , mong rằng trái tim đủ kiên định , để đi đến hết cuộc đời , vẫn có một lòng yêu nghề như khi còn trẻ