Từ cách đây một phút, S. có cảm giác có ai đó đang đi theo mình, dù nhìn trước ngó sau S. vẫn chẳng thấy ai khác.  S. thầm trách mình đã đọc tiểu thuyết kinh dị nhiều quá. Lúc này là 11 giờ đêm, tiếng bước chân S. là âm thanh duy nhất náo động cái tĩnh mịch của con đường vắng. Đột nhiên ở khúc rẽ ngoặc sang một con hẻm, nơi có ánh đèn đường mờ nhạt, một gã đàn ông thấp lùn và đậm người từ trong bóng tối xuất hiện. S. vội xoay người đi ngược lại, thì chạm mặt một gã đàn ông cao lênh khênh. Lúc này cả hai người bọn họ tiến dần về S., cậu vội tìm cách lách mình qua khe hở để chạy khỏi hẻm, nhưng lại bị gã lùn tóm được. S. tìm cách giằng ra khỏi bàn tay ấy trong lúc miệng la lớn kêu cứu. Một bàn tay to đùng bịt miệng S. lại. Cậu cắn mạnh vào bàn tay ấy. Gã cao la lớn, rồi đấm vào mặt S. một phát. S. choáng váng.
Giữa lúc ấy, đột nhiên có một bóng phụ nữ dong dỏng cao tiến lại và đấm đá túi bụi vào mặt và bụng hai gã kia. Đó là một cô gái chừng hai mấy tuổi. Dù gã lùn rút dao găm ra, nhưng cô gái này không hề nao núng, mà rất nhanh lẹ đá văng con dao của gã đi, không quên bồi thêm một cú lên gối ngay mặt gã.
Trong lúc cả hai tên đó còn đang choáng váng, cô gái nọ xốc S. lên và kéo S. chạy ra khỏi con hẻm. S. một mắt nhắm một mắt mở chạy theo. Tới đường lớn, đông người và sáng đèn, cô gái lúc này dừng lại, và nâng mặt S. lên, xem xét vết bầm bên mắt phải của S. rồi bảo cậu từ từ mở mắt phải ra. S. cố gắng mở đôi mắt nhòe nước mắt của cậu ra.
“Không sao, không bị nguy hiểm đến mắt. Chỉ bị bầm ngoài da, một thời gian sẽ bớt thôi.”
Lúc này S. mới nhìn kỹ cô gái, cô ta cao chừng 1m75, gương mặt ưa nhìn với cái miệng khi cười có thể làm sáng bừng cả gương mặt.
“Lần sau ở khu này cậu đừng đi đường vắng nhé. Ở đây không được an ninh lắm đâu.”
“Cảm… cảm ơn.”
“Không có gì đâu. Thôi tôi đi nhé.”
S. còn chưa kịp hỏi danh tính cô gái đó thì cô ta đã đi mất. S. nhìn theo cái dáng dong dỏng cao đó lúc này đã ở một quãng xa, tiếc ngẩn ngơ.
***
“Cậu mất trí rồi à? Tớ chẳng đã bảo là nhà này đã đủ chật chội rồi, không nên có thêm người vào nữa sao?” S. suýt phun ngụm nước trong miệng ra màn hình laptop khi nghe Minh bảo rằng vừa rủ một cô gái ở chỗ làm đến ở cùng.
“Có sao đâu? Còn một cái phòng ngủ trống chẳng để làm gì. Có thêm người vào ở thì nhà mình sẽ ấm cúng hơn!” Minh đáp lại với vẻ mặt hồn nhiên, càng khiến cho S. càng muốn nổi nóng.
“Okay, sự dễ dãi của cậu bắt đầu làm tớ cảm thấy mệt mỏi rồi đấy! Ngưng cái ý tưởng đó lại ngay đi.” S. vừa nói vừa tắt máy tính.
“Sao vậy? Cô đó tốt lắm, lại dễ thương nữa. Đi mà S.!” Minh bắt đầu giở giọng năn nỉ.
S. biết thể nào Minh cũng dùng chiêu này. Cách tốt nhất để không bị thao túng là nên tỏ ra cương nghị và chấm dứt cuộc hội thoại càng nhanh càng tốt.
“Không nói nhiều nữa. Tớ không muốn tranh cãi về chuyện này, vậy nên tớ muốn nhắc cậu nhớ lần cuối, đây là nhà của tớ và tớ không muốn có thêm bất cứ một ai xuất hiện trong căn nhà này nữa. Cậu hãy bảo cô ta là chuyện đó không bao giờ xảy ra nhé!” Nói xong, S. gấp laptop lại và bỏ vào phòng. Minh ngồi tiu ngỉu.
***
Quán bar tối giữa tuần mà cũng khá đông khách. Sau khi ban nhạc tạm nghỉ 10 phút, Minh lại quầy bar xin ly nước lọc uống.
“Hey June, anh vừa hỏi lại bạn anh thì nó bảo là không được em à! Xin lỗi em nhiều!”
“Vậy à? Thôi không sao đâu anh, còn nhiều chỗ trọ mà, em kiếm chỗ khác cũng được.” June mặt hơi buồn nhưng rồi lại cười tươi ngay.
“À mà tối nay hình như nó cũng đến đây chơi á! Mà sao giờ chưa thấy xuất hiện không biết nữa.”
“Ai?”
“S., thằng bạn chung nhà với anh!”
“À! Hai anh quen nhau thế nào?”
“Để xem. Ôi chuyện dài lắm, kể đến mai cũng không hết nữa. Hôm nào có thời gian sẽ kể em nghe.”
Ngay từ lần đầu tiếp xúc, June đã thật sự bị ấn tượng bởi Minh. Hiển nhiên rồi, một anh chàng cao ráo, điển trai như Minh chỉ cần bước vào quán bar thôi là biết bao cái đầu phải ngoái lại nhìn. Không những vậy, lúc nói chuyện, biểu cảm của gương mặt anh biết đổi rất linh hoạt. Như khi nói câu vừa rồi, Minh chống cằm nhìn lên cái chao đèn vàng trên trần nghĩ ngợi chừng vài giây rồi lắc nhẹ đầu. Sau đó đưa ly nước lên uống một ngụm. Đặt ly nước xuống, Minh nói nốt câu cuối và kết thúc bằng một cái háy mắt và nụ cười rất tươi. Tất cả những chi tiết đó có thể trở nên rất kịch nếu một người bình thường làm, nhưng ở Minh chúng thật tự nhiên. Anh chàng như một tài tử phim thần tượng bước ra ngoài đời thực.
“Anh Minh, nếu anh mà không cho em xem chứng minh thư chắc em không bao giờ tin anh 30 tuổi luôn ấy! Em 23 tuổi mà đi chung với anh có khi người ta còn tưởng em là chị anh nữa!”
“Ha ha, em nói quá rồi! Nhìn em trẻ đẹp mà!”
“Mà sao em chưa bao giờ thấy anh dẫn bạn gái đến đây chơi nhỉ? Anh có gay không đó?”
“Ha ha, anh thẳng 100% nhé. Chẳng qua chưa gặp người phù hợp thôi!”
Cung, ca sĩ chính của ban nhạc và cũng là nhóm trưởng, ra hiệu bảo Minh trở lại sân khấu. Ban nhạc của Minh có tên là 'Mặc Khải', gồm 4 thành viên, tự sáng tác và chơi rock theo phong cách slowcore, ambient, dream pop. Bọn họ chơi nhạc cho quán bar 'Spectacle' này đã hơn một năm nay.
Mãi đến gần cuối đêm nhạc, giữa lúc ban nhạc đang chơi bản Cách ngôn của Sisyphus, từ cửa bước vào một anh chàng trạc tuổi June. Anh ta lách qua những người đứng ngồi lắc lư theo điệu nhạc để tìm đến một chiếc ghế ở quầy bar. Quầy bar là vị trí rất khó thấy sân khấu nên ít người ngồi. Lúc này chỉ có một cặp đôi đang thì thầm gì đó vào tai nhau rồi hôn và cười. Và một người đàn ông trung niên ngồi bấm điện thoại. Anh chàng nọ xem thực đơn nước uống một lượt rồi ngẩng lên gọi:
“Cho một Gin Tonic…”
Câu nói bị bỏ dở lúc ánh mắt anh ta chạm ánh mắt June. June cũng khựng lại.
“Là cô à?”
“Là anh sao?”
Cả hai cùng đồng thanh, rồi cùng cười vì sự trùng hợp đó.
“Cô làm ở đây à?”
“Đúng vậy, tôi làm nhân viên pha chế ở đây.”
“Ồ, vậy mà tôi không biết, bạn tôi chơi nhạc ở đây!”
“Ai?”
“Danny. À nhầm, tên Nhật Minh, anh chàng guitarist chơi trong ban Mặc Khải này nè.”
“Hả? Hóa ra anh là bạn chung nhà của Minh à?”
“Ừ đúng rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Tôi không ngờ sẽ gặp lại cô ở đây!”
Lúc này ban nhạc đã dừng chơi, khách cũng dần về bớt. Minh bước đến chỗ June và S. đang nói chuyện.
“Ôi hay quá, hai người đã làm quen nhau rồi à. Giới thiệu với June, đây là S., bạn chung nhà của anh. S., đây là June. Là cô bạn muốn đến ở cùng mà tớ có nói với cậu á!”
Gương mặt S. há hốc mồm và như bị nhúng vào thùng nước đá. June mỉm cười, bảo:
“Thực ra em có biết anh này từ trước rồi.”
“Ồ vậy sao?”. Gương mặt Minh vừa ngạc nhiên vừa phấn khích. Anh quay sang hỏi S. “Thật hả S.?”
“Ờ…”, S. chừng như còn đang định thần lại.
“Chuyện là sao vậy?” Minh hào hứng hỏi June.
“À, hôm nọ trong lúc đi làm về em vô tình thấy ảnh bị bọn xấu bắt nạt nên chạy lại giúp thôi! Nhưng mà em đi vội quá nên không kịp hỏi tên nhau.”
“Ớ, hóa ra em chính là cô gái đó à?”
“Cô gái nào anh?”
“À, là cô gái mà thằng S. nó có kể đã giải thoát nó khỏi vòng vây của bọn trấn lột bằng kỹ năng nhu thuật điêu luyện. Ôi em không biết đâu, nó gọi em là thánh nữ và đêm ngày thầm thương trộm…” Minh chưa kịp nói hết câu đã bị S. bịt miệng lại và ra hiệu ngừng nói.
Sau đó, S. đột ngột quay sang June hỏi:
“À June, nghe đồn bạn đang tìm nhà trọ hả, hay bạn qua ở chung với 2 tụi mình đi. Nhà rộng lắm. Mỗi người một phòng.”
“Ơ, thằng này…” S. ra hiệu Minh im lặng.
“Ủa, mình tưởng anh Minh nói bạn không đồng ý?”
“Cái gì? Có đâu, Minh chỉ là hiểu nhầm ý mình thôi, ý mình là hiện tại nhà mình đang sửa chữa nên chưa có thể có thêm người ở được. Nhưng tháng sau là sửa xong rồi, tụi mình cũng đang kiếm người ở cùng. Đúng không Minh?” S. quay sang nhìn Minh với vẻ mặt kiểu “Nếu anh dám nói không thì tôi sẽ giết anh ngay!”
Minh gật gật.
“Ôi hay quá, vậy tháng sau mình chuyển qua được rồi hả?”
“Ừm, nhà rộng rãi lạnh lẽo lắm, có thêm người sẽ ấm cúng hơn!”. S. mỉm cười đáp lại.
Tới lượt Minh há hốc mồm không biết thằng bạn mình nó có còn tỉnh táo không.
Giữa lúc ấy ông chủ ra hiệu mọi người dọn dẹp để đóng cửa. Minh và S. tạm biệt June để về nhà. Lúc chia tay, S. còn không quen xin số điện thoại liên lạc của June.
***
“Okay, cậu làm tớ hơi bất ngờ đấy, cậu thích June à?”. Minh hỏi trong lúc chở S. ngồi phía sau trên đường về nhà.
“Có thể là vậy!”
“Wow, cậu làm tớ ngạc nhiên đấy. Trước giờ tớ tưởng cậu không thích con gái?”
“Chậc chậc, no no. Tôi thẳng nhé ông. Chẳng qua chỉ là chưa tìm được đối tượng phù hợp thôi!”
“Vậy á? Điểm gì ở June làm cậu thích thế?”
“Mạnh mẽ. Tớ luôn muốn tìm một người phụ nữ có thể bảo bọc che chở tớ khỏi những sóng gió cuộc đời.”
Cách nói nửa đùa nửa thật của S. làm Minh cũng buồn cười.
“Cậu thật là quái đản. Đàn ông mềm yếu tìm kiếm một người đàn bà mạnh mẽ để che chở mình!”
“Có gì quái đản đâu, tớ thấy bình thường mà!”
“Ừm, như vậy có lẽ hợp hơn, vì cậu còn không cao bằng cô bé đó nữa! Ha ha!”
“Đừng đụng chạm vào chiều cao của tôi nhé!”
“Okay, sorry, sorry. Đanh đá quá sức!”
Từ đó đến lúc về tới nhà, các lượt nói chuyện thưa hẳn. Hình như cả S. lẫn Minh đều theo đuổi những suy nghĩ riêng.
viết năm 2017