Xã hội hình Chóp trong Ảo tưởng Bậc Thang (Phần 2)
Vòng tròn tàn nhẫn ở đây là việc mọi sự khác biệt sẽ luôn đi theo cấp số nhân, nhưng chế độ nhân tài trị và chủ trương “cố gắng là thành công" sẽ chỉ làm người ta tin vào sự thay đổi ở mức độ tuyến tính.
Xin chào mọi người đã quay trở lại với Phần 2 của bài viết Xã hội hình Chóp trong Ảo tưởng Bậc Thang. Dành cho những độc giả của Phần 1, mình rất biết ơn và bất ngờ về sự ủng hộ của mọi người, những bình luận và chia sẻ của mọi người đã cho mình sự an ủi. Mình cũng muốn gửi lời xin lỗi tới mọi người vì Phần 2 đã chậm tận 1 năm. Không có lời giải thích nào có thể thỏa đáng với sự chậm trễ như vậy. Tuy nhiên, hiện tại mình đang trải nghiệm và nghiên cứu thêm về Meritocracy cũng như những vấn đề về công bằng qua nhiều góc nhìn khác nhau ở nhiều chuyên ngành và qua nhiều góc độ từ vĩ mô tới vi mô. Mình mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ và đón chờ mình ở những bài viết khác nhé!
Dành cho những độc giả mới, xin hãy đọc phần 1 của mình ở đây.
________________________________________________________
Với những hiểu nhầm về cố gắng - thành công, chế độ nhân tài trị (meritocracy) đã kìm chặt chúng ta trong chiếc lồng tư tưởng. Ở phần 2, tôi sẽ đi sâu vào mục (2) đã nhắc tới trong bài viết trước.
Hồi cấp một tôi không có bạn thân, X là hàng xóm và cũng là người bạn thân duy nhất của tôi. Nhiều lần tôi cũng xin mẹ cho về trường gần nhà học cùng X, dĩ nhiên là mẹ tôi không cho. Vậy nên tôi bảo X thuyết phục bố mẹ cho học cùng cấp hai với tôi, dĩ nhiên là cậu ấy đã không học cùng tôi. Trường cấp hai tôi là một trường "điểm" tại trung tâm thành phố Hà Nội, nơi các gia đình có hộ khẩu trái tuyến giành giật các suất học cho con của họ với giá từ 1000-2000$. Thật may mắn khi nhà tôi lại có hộ khẩu trung tâm, nên mẹ tôi chả mất chục triệu cho tôi vào trường tốt.
Trường của X, tuy gần nhà tôi hơn, nhưng nghe kể thì nó là trường “làng.” Còn trường cấp hai của tôi lúc ấy cũng là một trường “luyện chuyên,” có nhiều giáo viên đã từng ra đề thi cấp ba, và lại còn ở “trung tâm thành phố.” Sau khi vào cấp hai, tôi với X cũng bớt thân, vì tôi có những người bạn “sành điệu” hơn ở trong trường, còn đám trẻ con hàng xóm thì có phần hơi “trẻ trâu.” Tôi thích nghĩ những món đồ hàng hiệu và những sở thích “có học” sẽ phù hợp với những người bạn mới hơn là những thứ đồ chơi rẻ tiền bán ở cổng trường mà X hay khoe.
“Con giỏi quá.” Một bác nói với tôi sau khi hỏi về trường cấp ba tôi. “Để vào trường này, chắc cháu giỏi lắm.” Một phụ huynh nói với tôi. “Ngưỡng mộ thật.” Đám bạn tôi trầm trồ trước bộ đồng phục trường chuyên. Những lời khen này làm tôi lại thêm biết ơn lớp toán tối thứ 6 mà mẹ tôi bỏ không ít tiền để tranh chỗ.
Trên đà trước những lời khen có cánh, tôi đặt ra nhiều mục tiêu như điểm IELTS và SAT thật cao, bảng điểm đẹp, tạo CV hoành tráng để quyết tâm giành được học bổng. Vì quá mải mê với những nhiệm vụ “lãnh đạo" trong câu lạc bộ và hàng đống bài tập SAT, tôi đã bỏ quên việc học trên trường lớp. Từ một học sinh chưa từng đụng tới “phao,” tôi dấn thân vào con đường gian lận - tìm đề, học thuộc đáp án, chụp bài ra ngoài, giở điện thoại - bằng mọi cách miễn là điểm cao. Bước đường cùng lắm thì tôi học thuộc sách giáo khoa đi thi lấy con 9, 10.
“Nếu kì này tôi không được học sinh giỏi, trường nào muốn nhận tôi?”
“Nếu IELTS tôi không được 8.0, thì tôi không xứng đáng là học sinh chuyên.”
“Nếu như tôi không được học bổng, thì mọi người cười tôi mất.”
Tôi đúng là người có mục tiêu, nhưng lại chả xác định được bản thân mình. “Quản trị kinh doanh hay Marketing” lại là câu hỏi về ngành của một đứa không yêu toán, không thích tiền, không thích kinh doanh và chỉ mong có được sự ngưỡng mộ từ xã hội. Hình ảnh một lãnh đạo bậc C hiện lên trong đầu tôi như kim chỉ nam cho mọi hành động của mình. Còn “kim chỉ Bắc” của tôi thì đang chỉ vào thâm tâm đang gào thét cho sự ngờ nghệch của bản thân.
Tôi và nhiều người bạn của tôi - những công dân đặc quyền của tầng lớp tri thức - được lập trình như một chiếc máy. Học sinh giỏi. Đỗ trường chuyên. Giỏi ngoại ngữ. Thi trường hàng đầu. Tốt nghiệp loại giỏi. Lương tháng trăm triệu. Trở thành các sếp. Đó là định nghĩa của “thành công.” Con người ta biến thành những chú cừu công nghiệp được đánh giá bởi chiếc “mác" bằng cấp, điểm số, và trình độ học vấn. Bỗng nhiên ta trở thành “thiên tài" hoặc “đứa vô lại" sau khi để lộ ra vài con số về bản thân.

Nguồn: https://antheaindiraong.medium.com/between-meritocracy-and-mental-health-is-gratitude-and-inclusion-e79fd410a0cb
Chế độ “nhân tài trị” là chế độ mà những người có “tài” nhất xứng đáng có vị trí cao hơn, và chúng ta nên cố gắng leo lên cao bất kể hoàn cảnh (Ellen Engelstad. Against Meritocracy, 2021). Nhưng chúng ta lại không có một thước đo nào cụ thể cho những quy chuẩn này. Vì thế, xã hội và giáo dục đã rơi vào bẫy của một phương thức dễ dàng hơn, chế độ kiểm tra (testocracy) (Guinier, 2016, p. 60). Thông qua chế độ kiểm tra (testocracy), năng lực của “nhân tài" tương lai sẽ dễ dàng được kiểm chứng qua các bài kiểm tra - SAT, kỳ thi THPTQG, kỳ thi học sinh giỏi, Olympic. Từ đó ta có thể thấy “nhân tài" mà chúng ta ca tụng đa số là những người có thành tích tốt nhất trong các kì thi. Do đó, mục đích của giáo dục là tạo ra nhiều người giỏi thi (test takers) nhất bằng cách tập trung vào ôn luyện thi cử hơn là những kiến thức thực sự và cách vận dụng những kiến thức đó.
Hệ thống đề cao các bài kiểm tra này đã làm trầm trọng thêm sự phân hóa tầng lớp vốn có. Sự phân hoá bắt đầu từ khi các bài kiểm tra sắp xếp học sinh có điểm cao vào trường chuyên lớp chọn, điểm thấp hơn thì vào những trường “bình thường,” lớp “bình thường.” Những học sinh “chuyên” bắt đầu nhận sự đầu tư về chất lượng giảng dạy, tài liệu ôn thi, và cả những ưu tiên trong con đường học vấn. Nhìn vào các phương thức xét tuyển của các trường đại học như Ngoại Thương hay Ngoại Giao, sẽ luôn có một phương thức ưu tiên dành cho thí sinh học tại các trường chuyên chỉ với một điều kiện đính kèm là điểm trung bình phải 8,5.
Kỳ thi THPTQG là bài kiểm tra dành cho mọi thí sinh toàn quốc. Thế nhưng, có phải là em nào cũng được đi học ở lớp toán thầy X chuyên ra đề với học phí 500 nghìn 1 tiếng. Có vẻ như câu nói, “Cuộc sống cạnh tranh, ai nhanh mạnh nhất” đã quên đề cập tới phương tiện mà “người mạnh” sử dụng, họ đi Vinfast chứ không chạy bộ như “kẻ yếu.”
Tại sao việc nhận ra “cố gắng" và “thành công" không phải cặp đôi thân thiết đến vậy lại quan trọng? Trong xã hội nhân tài trị, chúng ta dễ tin rằng “định mệnh nằm trong tay ta” và ta dễ dàng gán cho người khác với tội danh “không cố gắng.” (Sandel, 2020, p. 43). Sự thật là chẳng ai quan tâm X còn tháo vát và ngoan ngoãn hơn một học sinh trường chuyên là tôi. Mọi người đã quá bận để so đo trình độ học vấn và khả năng làm sếp của chúng tôi vì, đơn giản thôi, điểm số và chất lượng của Resume đều có thể lượng hoá. Meritocracy không những so sánh con người trên mặt thành tích bỏ qua những yếu tố xã hội, mà chính cơ sở so sánh của nó còn có vấn đề.
“Việc chúng ta tạo ra văn hóa trọng thành tích sẽ đào tạo nên một đội ngũ không màng đạo đức hay cách thức gì để đạt được kỳ vọng đặt ra.” (Richer, 2019, 37)
----------
Quay trở lại câu chuyện với X, trong 4 năm nữa, có lẽ tôi sẽ tốt nghiệp với tấm bằng quốc tế, tìm một công việc lương cao, và có thể leo lên những vị trí cao với một sự “ổn định" ở thị trường việc làm. Còn X, có lẽ cậu ấy sẽ có cơ hội để “thành công,” hoặc sẽ phải chật vật với công việc với vài đồng lương có khi không đủ ăn. Nhưng khả năng “thành công" của một người ở tầng dưới xã hội chưa thể hoàn thành cấp 3 trong một thị trường luôn đói bằng cấp là bao nhiêu?
Rồi những câu bông đùa về X làm “ôsin” cho tôi ngày bé cũng chẳng còn là câu nói đùa. Cho dù cậu ấy có chăm chỉ, cố gắng gấp 100 lần tôi, cậu ấy vẫn mắc kẹt dưới quyền lực của những người có xuất thân cao hơn mình. Bởi việc cố gắng không chỉ dừng lại ở việc bán mặt cho “đất bán lưng cho trời,” nó bao gồm việc bạn biết mình phải đặt công sức vào thứ quan trọng, điều mà có lẽ X bỏ lỡ từ rất lâu. X - người bị bỏ lại trong hệ thống này - sẽ đứng trong đội ngũ lao động phục vụ cho những người đứng đầu hệ thống - những người “tri thức” có bằng cấp.
Trong 20 năm nữa, có thể tôi sẽ có con, đứa bé được tiếp cận với nền giáo dục phát triển, được nuôi dạy bởi một người mẹ có kiến thức, và tiếp xúc với văn hoá tiên tiến. Còn con của X, có thể đứa bé sẽ là một thiên tài hoặc một người bình thường, nhưng dưới sự nuôi dạy của một người mẹ đầu tắt mặt tối kiếm ăn thì có lẽ nó sẽ đi vào vết xe đổ của sự “không hợp” với việc học - thứ định nghĩa “thành công” trong xã hội đương thời. Vòng tròn tàn nhẫn (vicious cycle) ở đây là việc mọi sự khác biệt sẽ luôn đi theo cấp số nhân, nhưng chế độ nhân tài trị và chủ trương “cố gắng là thành công" sẽ chỉ làm người ta tin vào sự thay đổi ở mức độ tuyến tính.
----------
Để tìm được những “nhân tài,” cụm từ “bình đẳng cơ hội" xuất hiện như một tuyên ngôn rằng ai cũng xứng đáng leo lên vị trí cao nhất. Nhưng đây cũng chỉ là sự thoái thác của các nhà xây dựng xã hội. Thay vì tập trung vào những chính sách đảm bảo tài chính, an ninh, và dinh dưỡng cho những học sinh như X cùng đi học với những học sinh từ tầng lớp trung lưu đổ lên (upper middle class), người ta đặt vạch đích bằng nhau một cách lười biếng như để nói rằng “Chúng tôi đã cố làm mọi thứ công bằng.”
Về bản chất, chế độ nhân tài trị mà chúng ta ca ngợi đôi khi cũng là lời biện hộ của chế độ tài phiệt (plutocracy) và tầng lớp quý tộc (aristocracy) cho một xã hội hình chóp nơi mà các thứ bậc đã định sẵn khó có thể thay đổi. Truyền thông cho ta thấy ảo ảnh về các bậc thang, chỉ cần cố gắng là ta có thể leo tới đỉnh. Nhưng vốn chả có cái thang nào, mà kể cả có, chúng ta vẫn đang dẫm đạp lên các tầng dưới để vươn tới “thành công” mà ta tự lý tưởng hoá.
Nếu như trong xã hội thứ bậc (hierarchy) phong kiến, người đứng đầu là vua nắm giữ quyền lực, bộ phận đông đảo nhất và ở tầng lớp thấp nhất chính là nông dân, thì ở xã hội hiện đại, người đứng đầu là tầng lớp học giả “tinh hoa,” bộ phận đông đảo ở đáy là những người lao động và những người “ít học.” Thay vì bị đè đầu cưỡi cổ bởi những vị quan không ai bầu hay bị đày đọa bởi tô thuế nặng nề của tên thực dân, chúng ta của hiện tại bị hành hạ tinh thần bởi sự mặc cảm, bị bóc lột bởi những kẻ “tài năng,” bị giam cầm trong hệ thống tầng lớp của trí thức. Chúng ta chưa từng có cơ hội thoát khỏi cái gọi là “Con quan thì lại làm quan" mà chúng ta căm ghét. Gia đình ta, vị thế của bố mẹ ta, và phương thức giáo dục của họ chính là thứ làm nên sự khác biệt giữa ta và những người “không hợp” kia (Gladwell 2016).
Thừa nhận tin tưởng vào một xã hội “cào bằng" là điều vô lý bởi con người luôn khác nhau về sở thích, bản ngã, và góc quan. Nhưng bất bình đẳng không chỉ có hại cho những người ở tầng lớp dưới, nó có hại cho chính chúng ta. Để đổi lấy những “nhân tài” thì, chúng ta có thể đã hi sinh bao nhiêu thần đồng nghệ thuật, nhà khoa học vĩ đại có xuất thân thấp kém? Bất bình đẳng, hệ thống giáo dục cuồng thi cử, và nhà nước nhân tài trị là ba yếu tố đã bỏ lỡ nhiều nhân tài chưa có cơ hội để phát triển. Nếu như X được vào trường chuyên và đi du học như tôi, cậu ấy có thể cống hiến nhiều lần hơn tôi thì sao? Biết đâu một người phải bỏ học đi làm thêm đáng lẽ ra có thể là Bill Gates thứ hai?
Lời kết:
Tại sao phải xuất hiện hai thái cực “thua” và “thắng"? Sao chúng ta lại cần phải trở thành “kẻ thắng cuộc" hay “kẻ thua cuộc"? Chúng ta có thể sống trong một xã hội hình Oval nơi mà ta hay bạn bè ta đều là “người cộng tác" để giúp nhau có cuộc sống tốt hơn (Guinier, 2016, p.127). Sau cùng thì, các nền văn minh trải qua phồn vinh rồi sụp đổ, các thể chế nhà nước trải qua thăng trầm với nhiều cuộc cách mạng là để bảo toàn cho sự tồn tại của con người. Vậy sao ta cứ phải cạnh tranh và cố gắng vượt mặt nhau?
Có thể trong một xã hội công bình hơn, X sẽ thoát khỏi cái “không hợp" để nắm lấy cơ hội như những học sinh ưu tú khác, hoặc có thể tự tin học nghề “làm nail" mà không sợ sự phân biệt với những thứ gọi là “tinh hoa.” Cuối cùng thì, X vô thức trở thành nạn nhân của một chế độ ca tụng thành tích không màng các yếu tố kinh tế - xã hội (socio economic factors), còn những tấm gương “thành công" hiện nay là những chú cừu công nghiệp của chủ nghĩa tư bản đang chạy đua để rồi bị lợi dụng hoặc đi lợi dụng những giấc mộng làm giàu của người khác.

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Ky Ta Do
Thật ra bạn viết về bản chất sự không công bằng trong xã hội rất đúng, và mình cũng có cùng suy nghĩ như bạn. Nhưng cái khó hơn là để công bằng hoàn toàn thì là hầu như là điều bất khả thi. Nhưng chúng ta có thể cố gắng để giảm sự bất công bằng đó bằng tri thức.
“Thời đại bây giờ là thời đại dễ nhất để đổi đời. Bởi trước giờ công cụ sản xuất phần lớn đều là vật lý (ruộng đất, máy móc, kiến thức dưới dạng sách vở hiếm có) và nằm trong tay tầng lớp thống trị. Tuy nhiên khi internet xuất hiện thì thông tin trở nên dễ tiếp cận hơn, bất kì ai cũng có cơ hội nắm trong tay công cụ sản xuất (kiến thức) một cách dễ dàng. Đương nhiên xuất phát điểm thấp thì sẽ có nhiều bất lợi. Nhưng xuyên suốt lịch sử loài người chưa bao giờ cơ hội được phân bổ một cách rộng rãi như bây giờ…” - theo Long Nguyen
Có lẽ con đường đấu tranh cho sự công bằng khá là lâu dài nhưng đối với mình thì nhiều người nghĩ hơn về điều đó là một tín hiệu đáng vui mừng và tốt đẹp.
- Báo cáo

chibidien.dey
Chào bạn! Cảm ơn về bình luận của bạn nha. Mình cũng rất là yêu kiến thức, giáo dục, và sự phát triển của thời đại mặc dù nó vẫn có những bất cập nhất định. Một số quy trình tuyển dụng cho giáo viên hay giáo sư thì đương nhiên là vẫn cần kiến thức. Nhưng mình mong rằng kiến thức này sẽ còn được bao rộng hơn là chỉ có bằng cấp, nó có thể là kiến thức hành nghề, kiến thức mà người ở tầng lớp lao động học được.
- Báo cáo
mariohup
Anh rất vui và cảm thấy hiếu kỳ, thú vị vì có một bạn trẻ tầm tuổi em mà đã quan tâm và có quan điểm khá sâu về vấn đề nhạy cảm này của xã hội.
Công tâm mà nói thì những điều em chỉ ra về các vòng xoáy và cuộc sống trong xã hội này là đúng và thiết thực. Việc tầng lớp bên dưới thấp và thậm chí là trung lưu không có quá nhiều lựa chọn và phải nằm trong vòng xoáy tiền bạc, kiến thức khó có cách đi lên là thật, và việc tầng lớp cao ở trên có quá nhiều nguồn lực để tận dụng những cơ hội xung quanh giúp họ có một tương lai tốt hơn nhiều so với bên cũng dưới là thật. Thậm chỉ một phần tầng lớp tinh hoa nhất còn sử dụng các phương pháp, các cách thiết lập, truyền thông để vận hành tầng lớp dưới theo ý chí và mong muốn của họ.
Đây chính là cuộc sống hiện thực.
Bên cạnh đó thì sau khi đọc xong 2 bài anh không đồng tình với 2 quan điểm lớn của em là thành công - nỗ lực chỉ là sự huyễn hoặc (1) và từ đó đưa ra đưa ra chế độ nhân tài trị là sai lầm đã kìm chặt tư tưởng mọi người (2).
Việc em đưa ra hiện thực của xã hội bây giờ là đúng và khá sâu sắc, cũng như có mong muốn mọi người thức tỉnh, đưa ra sự công bằng theo ý của em là tốt. Tuy nhiên dùng chúng để củng cố cho 2 quan điểm trên theo anh là chưa chuẩn và còn có một số phần khá phiến diện do ảnh hưởng tư duy nhị nguyên nữa.
Và để viết một bài trao đổi về chủ đề này thì nó khá là dài, thậm chỉ còn dài không kém gì bài viết của em nữa nên thôi. Nếu em có mong muốn trao đổi thì ta sẽ trao đổi ở dưới cmt này, không thì nên tránh làm tốn thời gian quý giá và năng lượng của cả hai.
- Báo cáo

chibidien.dey
Em cảm ơn rất nhiều vì bình luận của anh ạ ^^! Hai bài viết được em thực hiện từ năm ngoái (2021) là lúc em cũng còn chưa bắt đầu học đại học, hiện tại đọc lại em thấy có nhiều chỗ cũng khá là cực đoan.
Về quan điểm (1), em nghĩ chắc chắn phải có cố gắng mới thành công, nhưng mà còn nhiều yếu tố khác như tài nguyên, cơ hội nữa ạ. Bên cạnh đó, việc mình sinh ra mang tính cách thế nào vốn cũng rất quan trọng.
Về yếu tố thứ (2), Meritocracy thực ra là một khái niệm trong xã hội học nên không có những đặc điểm định lượng nào để chứng minh mà người ta chỉ nhìn vào xu hướng chung của xã hội. Tuy nhiên, cũng có một số nghiên cứu tâm lý học tìm thấy rằng con người khi đã nhận thức về thành tích của mình, sẽ có chút "ích kỉ" hơn. Anh có thể đọc một bài báo ở đây ạ: https://aeon.co/ideas/a-belief-in-meritocracy-is-not-only-false-its-bad-for-you
Em cũng đồng ý là có sự xuất hiện của lối tư duy nhị nguyên trong 2 bài viết, có lẽ do ngày đó và bây giờ em cũng thay đổi quan điểm một chút ạ.
Em cảm ơn góp ý của anh và em cũng rất hoan nghênh với những bình luận mang tính đóng góp như vậy ạ!
- Báo cáo
mariohup
Nếu em có góc nhìn đa chiều và tính cởi mở như vậy thì tuyệt thật. Và em cũng không cần phải sợ sai hay quan điểm chưa hoàn chỉnh đâu, hồi bằng tuổi em anh cũng không suy nghĩ chín chắn và có kĩ năng được như em mà :))
Anh cũng sẽ chia sẻ góc nhìn của anh về vấn đề này, có thể vài năm tới anh cũng sẽ giống em bây giờ, sẽ có vài thay đổi trong các quan điểm vì chúng ta luôn phát triển đi lên nhưng hiện thời thì quan điểm anh vẫn kiên định như này:
- Việc thành công thì anh công nhận với em là có sự giao thoa và hợp lưu của rất nhiều yếu tố. Và thực ra thì nghiên cứu về thành công thì nó muôn vài ý kiến, khó có thể đưa ra nhận định chuẩn về thành công đúng cho mọi người được vì mỗi người sẽ có một nguồn lực và cách dùng khác nhau.
Tuy nhiên là anh thường ví thành công với việc em trồng một hạt giống vậy. Để hạt giống đó nảy mầm thì cần 2 cái là ngoại lực (tất cả mọi cái bên ngoài) và nội lực (hạt không bị lép). 2 cái này đều quan trọng vì thiếu 1 trong 2 thì hạt không nở được, sự nỗ lực thì a đánh giá là thuộc phẩm chất (nội lực) nên ta nếu ta nói "không có nỗ lực thì không thành công" là đúng và nói "dù có nỗ lực cật lực vẫn chưa thành công" là cũng đúng vì thành công là tổng hòa chứ k phải tách rời.
Nhưng chắc chắn 1 điều, người nỗ lực thì vẫn sẽ tốt hơn người không nỗ lực bất kể họ có thành công hay không. Và thường cuộc sống của người nỗ lực sẽ muôn màu và vui tươi hơn cuộc sống của người không nỗ lực vì họ được trải nghiệm vô số thứ giúp họ có vốn sống phong phú hơn nhiều (với điều kiện là đi đúng hướng chứ nỗ lực đi vào lòng đất thì thôi).
Còn đi sâu về vấn đề thành công thì anh thường không lấy ví dụ vì ngoại lực và nội lực mỗi người mỗi khác. Vậy có cách tiếp cận thú vị không kém là tìm hiểu thất bại của mọi người :3
Thành công thường không có điểm chung nhưng còn thất bại thì thường luôn có điểm chung.
- Báo cáo

chibidien.dey
Dạ ví dụ của anh thật ra cũng giống với suy nghĩ của em. Thực ra bài viết này ý em cũng để nói là thành công-nỗ lực không phải là 2 thứ duy nhất trong câu chuyện mà có cả những thứ khác nữa ạ.
Em rất cảm ơn anh đã chia sẻ quan điểm ạ!
- Báo cáo
mariohup
Còn quan điểm về cuộc sống thì theo anh việc giữ vững chế độ nhân tài trị là vẫn đúng thời và chẳng có vấn đề gì cả. Tuy nhiên do nhiều góc nhìn và quan điểm chồng chéo lên nhau làm mọi người mất đi những cái tích cực và trộn lẫn nhiều cái tiêu cực vào đó từ đó chối bỏ nó, vậy thì tạm thời để nhìn rõ thì phải bóc tách từng phần nhỏ ra đánh giá. Mà thôi anh lười lắm nên anh lấy ví dụ về 1 góc nhìn thôi chứ không bóc tách hết nhé, không thì viết đến đêm mất :v
Việc xã hội chúng ta hiện tại bây giờ anh cảm thấy có sự lèo lái nhưng nó vẫn hoàn toàn phù hợp với quy luật tự nhiên. Mọi thứ vẫn nằm trong tổng thể và liên kết, vun đắp lên nhau, chỉ là một số góc nhìn làm nó như là bị bóp méo hoặc sắp sang một thời kì chuyển giao mới của thời đại nên có nhiều sự kiện đặc biệt thôi.
Ví như là một khu rừng vậy có 3 hệ sinh vật, trong khu rừng có vô số cỏ cây, loài vật ăn cỏ và ăn thịt, loài ăn cỏ thì ăn cỏ và dù bị ăn thịt thì chúng cũng chả chê trách hay oán hận gì loài ăn thịt. Chúng chỉ đơn giản là làm công việc của mình là sinh tồn, sinh sản. Loài ăn thịt thì cũng chỉ đơn giản là sinh tồn và ăn loài ăn cỏ, sống với số lượng ít ỏi và bảo vệ các địa bàn của mình mà thôi. Cả cánh rừng vẫn sống yên bình như vậy trong hàng ngàn năm, mỗi loài có một công việc của mình và đều giữ cho cả cánh rừng lộng lẫy, sinh động vì chỉ cần có một trong 3 hệ biến mất thì cả cánh rừng cũng sẽ biến mất.
Xã hội loài người cũng vậy, mỗi người sẽ có một vai trò và nương tựu lẫn nhau. Giám đốc thì phải lo việc giám đốc, lao công lo việc lao công, bác sĩ lo việc của bác sĩ, nông dân lo việc của nông dân. Nhìn tưởng chừng họ có sự phân biệt nhưng lại gắn kết mật thiết với nhau, GĐ dù có tài đến mấy vẫn cần phải ăn, phải ở sạch để không nhiễm bệnh và nhiễm bệnh rồi thì cần chữa chứ không tách biệt ra khỏi những cái đó được. Vậy thì những cái "Tài" của ta chẳng qua là đến từ những cái chưa được đánh giá là "Tài" của người khác mà thôi, chỉ là GĐ được ưu ái hơn do có nhiều nguồn lực hơn thì việc của họ là phát triển thật tốt để tạo công ăn việc làm cho hàng nghìn người, nghìn người đó lại phân bổ ra giúp đỡ 1 phần cho cái "Tài" của nông dân, lao công và bác sĩ. Chẳng ai có thể sống thiếu ai được cả.
Còn việc người có thành tích cao hơn sẽ có chút ích kỉ hơn thì dưới góc độ là một nhà đầu tư lâu năm, anh cũng có thể hiểu được, đơn giản là phong cách sống khác nhau thôi. Người ai cũng có 24h, người cao thì thường sẽ dành nhiều thời gian cho người cao không phải vì coi thường ng thấp mà đơn giản là cùng 1h làm việc thì làm việc với ng cao tạo ra nhiều giá trị tốt hơn so với người thấp, với một người đưa ra một quyết định cho nghìn người thì đó là điều cần thiết và đôi khi đó cùng là ngụy biện.
Về vấn đề tầng lớp tinh hoa nhất tại sao phải làm vậy thì anh sẽ không nói, ta coi như là không biết gì thôi. Anh lười lắm chỉ trao đổi vậy thôi, tặng em vài câu như này:
- Hành động giúp một người khác hành động giúp ngàn người. Tương tự với triệu người, hành động như nào là tùy thuộc vào trách nhiệm của bạn
- Nếu bạn hỏi một cậu bé cấp 1 x+1=0 thì bạn nhỏ sẽ trả lời là vô nghiệm. Tương tự với cậu bé cấp 2 thì lại là x= -1, đôi khi sự khác biệt giữa 2 người không phải là 1 cấp, 1 vài năm, 1 vài thế hệ mà là cả một hệ thống giáo dục, tương tự với các giai cấp khác.
- Báo cáo

chibidien.dey
Dạ em cảm ơn bình luận rất sâu sắc của anh. Đứng ở một góc độ khác thì em hiểu được tại sao người có thành tích cũng có phần ích kỉ. Em nghĩ chắc em sẽ nghiên cứu thêm về sự ảnh hưởng của tuổi tác với sự ích kỉ và sự cố gắng nữa.
Em cũng không phủ nhận meritocracy là không nên tồn tại, ở một số mặt thì nó vẫn cho con người cơ hội hơn là thời phong kiến xưa. Nhưng nếu không loại bỏ được những bất bình đẳng vốn có hoặc là mở rộng góc nhìn đa chiều thì mọi người sẽ dễ coi thường những người kém may mắn hơn và cho rằng họ "không cố gắng."
Em mong mọi người hiểu được điều này và cho nhau sự thông cảm nhiều hơn là đủ ạ!
- Báo cáo
mariohup
thực ra là chủ đề này là một chủ đề rất thú vị và các góc nhìn của em rất đầy đủ và thiết thực, qua đó cũng giúp a thấy lên được một phần cảm nhận của em và mọi người về xã hội và giúp anh tự nhìn nhận lại bản thân để rút ra bài học mới.
- Báo cáo

tranthienhoang14
Quan điểm khá sâu sắc và thú vị, đặc biệt từ một người trẻ như bạn. Theo mình bất công xã hội vốn dĩ chưa bao giờ biến mất, tuy nhiên xã hội càng phát triển thì ta có nhiều cơ hội hơn để rút ngắn sự bất công đó (bằng nỗ lực của bản thân) mặc dù còn phụ thuộc nhiều yếu tố ngoại cảnh. Ngoài ra vạch đích của người này đôi khi là vạch xuất phát của người khác, nên ta cứ tự tin trên con đường đã chọn, học, làm và tận hưởng quá trình nỗ lực đi lên đó. Chúc bạn thành công!
- Báo cáo

chibidien.dey
Mình cảm ơn về chia sẻ của bạn nhé^^!
- Báo cáo

duMarjot17
Cám ơn tác giả đã chia sẻ quan điểm! Và, welcome to critical realism! Bạn có cái nhìn khá cấp tiến về xã hội chúng ta, đây là điều rất tuyệt vời và cần thiết. Bài của bạn bàn về một mô hình xã hội cụ thể và những ảnh hưởng của nó lên nhận thức và hành vi của những người sống trong mô hình đó. Đây là chủ đề hay nhưng rộng và nếu đi vào chi tiết thì khá khó để tạo nên những ảnh hưởng xã hội đáng kể (ko có nghĩa là ko thể, nhưng sẽ dễ đi vào vết xe đổ của tiền nhân khi cố gắng xây dựng một xã hội ‘không tưởng’). But don’t get me wrong! Think big là rất hoan nghênh bạn à, có điều tôi cũng hay tự nhắc mình nên đi vào thực tiễn hơn một chút. Cho nên, điểm chung trong suy nghĩ của tôi và bạn nằm ở cái vấn đề nhiều người chúng ta đã và đang nhìn nhận và định nghĩa những tiêu chuẩn xã hội theo 1 cách khá cứng nhắc và thiên lệch (e.g., realism vs relativism), từ đó vô hình chung tạo ra những thước đo không phù hợp (đặc biệt là từ tầng lớp ‘tinh hoa’). Vậy 1 trong những giải pháp có thể đưa ra là làm sao để thay đổi cách con người ta nhận thức bản thân và xã hội. Bài viết của bạn là 1 ví dụ điển hình về việc lan toả góc nhìn mới mẻ cho cộng đồng. Một cách khác có thể áp dụng khi thực hiện vai trò leadership (mà có thể bạn sẽ trở thành yếu nhân trong tương lai không xa), đó là thay đổi thước đo, e.g., ta thường đánh giá thành công bằng ‘performance’, thế còn ‘well-being’/‘happiness’ thì sao? Bạn có chắc chắn bạn hạnh phúc hơn bạn X không? Nếu bạn có, thì bạn có thể làm gì để chia sẻ với bạn X và những người bị bỏ lại đằng sau như bạn ấy? Tôi có câu trả lời của riêng tôi, còn bạn, tôi chắc chắn bạn cũng có, hoặc sẽ có!
(Nhưng, cách mạng không đồng nghĩa với việc máu phải rơi - như nhiều người vẫn nghĩ)
Thanks again & keep up the good work!
Thân mến!
P/s. À quên, bạn cho tôi xin cái reference list với nhé, tôi cũng muốn xem lại 1 số trích dẫn trong bài. Thanks a bunch!
- Báo cáo

chibidien.dey
Đọc bình luận của bạn mình cảm thấy rất vui vì có nhiều người suy nghĩ về mô hình xã hội và làm sao để thay đổi nó hơn mình nghĩ. Bài viết này của mình cũng đúng là chỉ mang tính thay đổi nhận thức thôi.
Gửi bạn một số tài liệu nhé:
- Sách
1. The Tyranny of the Meritocracy: Democratizing Higher Education - Lani Guinier
2. The Tyranny of Merit - Michael J. Sandel
3. Outliers: The Story of Success - Malcolm Gladwell
- Magazine article
https://aeon.co/ideas/a-belief-in-meritocracy-is-not-only-false-its-bad-for-you
https://jacobin.com/2021/04/rise-of-the-meritocracy-michael-young
Còn nhiều tài liệu nữa nhưng mình cũng chưa đọc hết, bạn có thể đọc thêm về cả Meritocracy qua góc nhìn của tâm lý học thì sẽ hiểu về bất bình đẳng ở mức độ cá nhân nhé. Mình gợi ý cuốn The Genetic Lottery: Why DNA Matters for Social Equality của Kathryn Paige Harden.
Chúc bạn tìm hiểu vui vẻ và có nhiều khám phá mới!
- Báo cáo

chibidien.dey
Đọc bình luận của bạn mình cảm thấy rất vui vì có nhiều người suy nghĩ về mô hình xã hội và làm sao để thay đổi nó hơn mình nghĩ. Bài viết này của mình cũng đúng là chỉ mang tính thay đổi nhận thức thôi.
Gửi bạn một số tài liệu nhé:
- Sách
1. The Tyranny of the Meritocracy: Democratizing Higher Education - Lani Guinier
2. The Tyranny of Merit - Michael J. Sandel
3. Outliers: The Story of Success - Malcolm Gladwell
- Magazine article
https://aeon.co/ideas/a-belief-in-meritocracy-is-not-only-false-its-bad-for-you
https://jacobin.com/2021/04/rise-of-the-meritocracy-michael-young
Còn nhiều tài liệu nữa nhưng mình cũng chưa đọc hết, bạn có thể đọc thêm về cả Meritocracy qua góc nhìn của tâm lý học thì sẽ hiểu về bất bình đẳng ở mức độ cá nhân nhé. Mình gợi ý cuốn The Genetic Lottery: Why DNA Matters for Social Equality của Kathryn Paige Harden.
Chúc bạn tìm hiểu vui vẻ và có nhiều khám phá mới!
- Báo cáo

Mạnh Hoàng Quang
Nếu có 1 xã hội nào mà cơ hội là như nhau với mọi người, thì nó triệt tiêu ý chí sinh tồn của chính chúng ta.
- Báo cáo