Phần 1 tại đây
Lời mở
Này Cuộc Đời hỡi,
Thi thoảng, tôi lại được thấy ai đó nói hoặc viết về những điều mà họ biết ơn vì cậu đã mang đến cho họ. dĩ nhiên, họ gởi kèm cậu cả lời cảm ơn, chân thành có, hoan hỷ có...!
Dĩ nhiên, tôi cảm thấy hơi áy náy một tẹo bởi trước giờ tôi không có thành ý với cậu cho lắm. tôi không thể biết ơn cậu vì tôi sinh ra với gia đình đầy đủ cha mẹ hay chức năng tứ chi vẫn phát triển bình thường..v..v. Tôi cũng chẳng thể " Cám ơn đời vì mỗi sớm mai thức dậy, cho em thêm một ngày mới để yêu thương...". .v..v. Tương tự vậy...
Tôi. Và Cậu. Độc lập tồn tại. Tôi không quá trân trọng cậu như người khác ( Thi thoảng  còn phải bực mình tí vì cái sự cà chớn bất chợt của cậu ). Nhưng, không có nghĩa là tôi chán ghét cậu. Tôi không yêu cậu, nhưng tôi. Cũng chẳng bao giờ oán trách cậu...!
Ấy thế mà, nếu để tất cả mọi thứ ngoài cánh cửa, chỉ thắp một một ngọn nến duy nhất rọi vào trí óc...trong căn phòng tối, đối diện chính mình, nhắm mắt lại và thong thả trôi dài về dòng kí ức, tôi vẫn tìm được những món quà mà cuộc Đời - cậu đã cho tôi, khiến tôi thực sự rũ bỏ mọi cao ngạo, mọi khinh mạn, mọi lớp vỏ bao bọc thân tâm, để nói lời cám ơn cậu.
 Chân thành đấy, Cuộc Đời ạ! Đã đến lúc, tôi viết ra danh sách của riêng mình, như nhân loại đã viết ra danh sách của riêng họ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Danh sách những thứ có ý nghĩa đời đã ban cho tôi

Thuốc giảm đau
" Cám ơn cậu, vì đã phát minh ra chúng-những viên giảm đau.
Đối với tôi, chúng chính là Thần. Là sự cứu rỗi. Là thiện chí của đấng sáng tạo, ít ra là trong suốt sáu năm gần đây.
Khoảng thời gian dằng dẵng ấy, tôi nhận ra một sự thật thú vị rằng: Tất cả nỗi đau thuộc về tôi. Trên nhân gian này,Thuốc chính là cách hiển nhiên duy nhất có thể chữa lành !
Vậy đó.
Những lúc não tôi là thành đê đón những trận sóng cuồn cuộn ùa ập vào và gần như muốn vỡ toác thành trăm ngàn mảnh
Những lúc các trận đau răng hành hạ khiến tôi quăn queo méo mó, hoặc lên cơn sốt run cầm cập, hoặc nôn mật xanh mật vàng, hoặc co rúm vì từng cơn buốt tim ngắn dài đột ngột...
Những khoảnh khắc đó, tôi thấm nhuần trong nỗi cô độc đến bất lực bao trùm. Chẳng thể nhờ vả, chẳng thể bấu víu hay trông đợi, tôi khi đó mong manh y hệt như con cua nhỏ đang lột vỏ, đang run lên trong đau đớn và yếu ớt, trông te tua tơi tả tận cùng.
Người thân, bạn bè, yêu đương nhân tình, trong phút chốc bỗng hóa thành những hư ảnh xa xăm. Họ là ai? Có tồn tại không? Họ có biết đến tôi không?
Tôi chẳng thể tỏ tường....!
  Rồi, những viên thuốc giảm đau xuất hiện.
 Mười lăm ngàn cho một vỉ bao gồm mười viên nho nhỏ. Tôi lập tức có vệ thần cho riêng mình. Như nàng Mononoke có những chú sói. Thuốc bảo vệ tôi, nâng đỡ tôi , cho tôi ngay trong giây phút đó hy vọng mãnh liệt hơn bất kì điều gì trên đời. 
 Thuốc thể hiện đúng công năng của chúng. Tôi đang Đau, và chúng GIÚP tôi GIẢM đi Nỗi Đau ấy. Chúng không phán xét tôi, không hoài nghi tôi, cũng không quá đắt đỏ để tôi có thể với tới. 
Chúng dịu dàng tan vào máu, thấm từng tế bào, lắng chìm bất lực trong tôi. Có khi, chúng còn nhẹ nhàng gởi những đau đớn của tôi vào một giấc ngủ...!
  Thực tế rõ là một thứ vô cùng khắc nghiệt. tôi đang nói cậu đấy, Cuộc Đời ạ! Nên đôi khi, những ánh nến lãng mạn cuối cùng tôi ráng sức thắp lên nơi ban công cũng không ngăn được cậu lạnh lùng thổi tắt.
Cậu bảo tôi là, đừng quá ngớ ngẩn nữa.
 Thực tế. Chính là vậy.
   khi bồ quyết định quăng mã S0S nhấp nháy của mình vào vũ trụ, bồ phải biết rằng. Nope! Không một ai đủ yêu thương để đến kịp bên bồ đâu. Nhưng, thuốc giảm đau thì luôn luôn có thể! Khoảnh khắc tuyệt vọng nhất của bồ, Thuốc chính là cứu tinh, là tri kỉ...!
Cám ơn cậu, Cuộc Đời. Cậu đã rất thiện chí  khi tặng tôi món quà xa xỉ này.
Nhưng sẽ tuyệt vời hơn nếu trong năm tới cậu ngưng tăng giá thuốc nhé! :)
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
                    may be going on.... 
                                                                             11-16-19
                                         ..................................................
                                                                                           Huỳnh Lãng Mạn