"Tuổi trẻ là phải..."
Tôi còn trẻ. Rất trẻ. Xung quanh tôi cũng toàn là những người trẻ. Giống tôi. Cái "đống trẻ" bọn tôi thường đọc đâu đó vài câu nói...
Tôi còn trẻ. Rất trẻ. Xung quanh tôi cũng toàn là những người trẻ. Giống tôi.
Cái "đống trẻ" bọn tôi thường đọc đâu đó vài câu nói có vẻ hay hay, ngầu ngầu rồi mang về chơi trò tung hứng với nó. Có những bạn thay đổi mình, sống theo quan điểm ấy; có những bạn gật gù tâm đắc rồi KỆ; có những bạn chỉ đơn giản là treo trên status của mình cho thật thơ, thật deep.
Cái "đống trẻ" bọn tôi thường đọc đâu đó vài câu nói có vẻ hay hay, ngầu ngầu rồi mang về chơi trò tung hứng với nó. Có những bạn thay đổi mình, sống theo quan điểm ấy; có những bạn gật gù tâm đắc rồi KỆ; có những bạn chỉ đơn giản là treo trên status của mình cho thật thơ, thật deep.
Thường thì, tôi sẽ gặp những câu có cấu trúc đại loại thế này "Tuổi trẻ thì phải...". Phải đi. Phải thử. Phải sai....
"TUỔI TRẺ LÀ PHẢI ĐI!". Ơ, thế nếu có ai đó chẳng thích đi? Đi để làm gì? Để trải nghiệm! Tôi dừng lại một vài giây. Ừ, cũng đúng!
Nhưng hình như lại sai. Phần đông các bạn trẻ sẽ nghĩ "đi" là du lịch, là đi chơi ở một nơi nào xa xa, hay ho một chút. Tôi đoán là vậy.
Tôi hay hỏi một vài người bạn sau mỗi chuyến đi của họ "Ở đấy có gì hay không?" Và tất cả những câu trả lời tôi nhận được là: "Đẹp lắm!", "Rẻ lắm!", "Lên đấy tha hồ mà chụp ảnh", "Chán lắm", "Chẳng có gì đâu", "Có mỗi..."
Tôi có thể biết nó đẹp qua những bức ảnh trên mạng đấy thôi. Tôi hoàn toàn có biết giá dịch vụ khi search trên google cơ mà. Thế tôi phải đến đấy làm gì? Chụp ảnh? Check-in?
Vậy hình như dùng từ "trải nghiệm" có vẻ không sát lắm nhỉ? Hay là "hưởng thụ"? Tôi cũng không nghĩ nó đúng, nhưng đó là từ hoa mĩ duy nhất mà tôi nghĩ đến lúc này.
Nhưng hình như lại sai. Phần đông các bạn trẻ sẽ nghĩ "đi" là du lịch, là đi chơi ở một nơi nào xa xa, hay ho một chút. Tôi đoán là vậy.
Tôi hay hỏi một vài người bạn sau mỗi chuyến đi của họ "Ở đấy có gì hay không?" Và tất cả những câu trả lời tôi nhận được là: "Đẹp lắm!", "Rẻ lắm!", "Lên đấy tha hồ mà chụp ảnh", "Chán lắm", "Chẳng có gì đâu", "Có mỗi..."
Tôi có thể biết nó đẹp qua những bức ảnh trên mạng đấy thôi. Tôi hoàn toàn có biết giá dịch vụ khi search trên google cơ mà. Thế tôi phải đến đấy làm gì? Chụp ảnh? Check-in?
Vậy hình như dùng từ "trải nghiệm" có vẻ không sát lắm nhỉ? Hay là "hưởng thụ"? Tôi cũng không nghĩ nó đúng, nhưng đó là từ hoa mĩ duy nhất mà tôi nghĩ đến lúc này.

"TUỔI TRẺ LÀ PHẢI SAI!" Tôi chẳng thích. Tôi lại muốn luôn làm đúng.
Tôi thừa nhận rằng, những sai lầm để lại những bài học đắt giá. Nhưng, tôi lại thấy những câu chuyện khác. Khác vô cùng. Câu chuyện về những bạn trẻ phạm phải sai lầm và tự thốt lên "Không sao, tuổi trẻ là phải sai". Ơ. Có sao mà.
Đấy. Tôi hơi bối rối một chút khi chúng ta mang những câu nói cổ vũ ra để bao biện, để tự an ủi. Tôi hơi ái ngại một chút vì chúng ta thường chỉ sử dụng lớp nghĩa bề nổi của những câu nói đáng ra là rất "ngầu", rất "đắt".
Tôi thừa nhận rằng, những sai lầm để lại những bài học đắt giá. Nhưng, tôi lại thấy những câu chuyện khác. Khác vô cùng. Câu chuyện về những bạn trẻ phạm phải sai lầm và tự thốt lên "Không sao, tuổi trẻ là phải sai". Ơ. Có sao mà.
Đấy. Tôi hơi bối rối một chút khi chúng ta mang những câu nói cổ vũ ra để bao biện, để tự an ủi. Tôi hơi ái ngại một chút vì chúng ta thường chỉ sử dụng lớp nghĩa bề nổi của những câu nói đáng ra là rất "ngầu", rất "đắt".
"TUỔI TRẺ LÀ PHẢI THỬ" Không. Sao lại chỉ thử? Sao lại không làm thật? Rất khó để giải thích, nhưng tôi có cảm giác chữ "thử" thật là vô trách nhiệm. Mấy hôm trước, cái Hằng bảo nó chán công nghệ thông tin lắm rồi, nó muốn làm truyền thông nhưng chẳng biết có hợp hay không. Thật may mắn, có khá nhiều người ủng hộ nó. Và hiển nhiên, câu ủng hộ nhiều nhất mà nó nhận được là "Cứ thử đi", "Thử là biết ngay mà", "Còn trẻ mà".
Ơ hay, thử thì làm sao biết được nhỉ? Và tôi nghĩ. Phải làm thật. Phải làm một cách ra trò. Không hẳn là sống chết nhưng ít nhất cũng phải để tâm vào nó thật nhiều, cố gắng thật nhiều, nghiêm túc thật nhiều. Thành ra tôi không thích cách người ta nói chữ "thử" cho lắm.
Ơ hay, thử thì làm sao biết được nhỉ? Và tôi nghĩ. Phải làm thật. Phải làm một cách ra trò. Không hẳn là sống chết nhưng ít nhất cũng phải để tâm vào nó thật nhiều, cố gắng thật nhiều, nghiêm túc thật nhiều. Thành ra tôi không thích cách người ta nói chữ "thử" cho lắm.
...
Nhìn lại. Tự đặt ra câu hỏi cho bản thân mình. Vậy, rốt cuộc, tuổi trẻ làm gì cho đúng? Tuổi trẻ thì phải làm gì? Tôi chỉ nghĩ đơn giản. TUỔI TRẺ LÀ PHẢI SỐNG.
Tôi thích cách ai đó sống trong mỗi chuyến đi của họ. Cách họ nhìn nhận những con người, những cuộc sống tại nơi họ đến. Cách họ nhìn thấy sự khác biệt. Cách họ đặt ra câu hỏi tại sao. Cách họ hiểu ra điều gì đó. Cách họ học được một điều nho nhỏ. Và cách họ trải nghiệm thật sự.
Tôi nể những bạn trẻ đau đáu với sai lầm của mình. Không coi đó là những câu chuyện bình thường và sẵn lòng cho qua.
Tôi yêu những con người đang sống. Sống trọn vẹn trong từng mẩu chuyện của cuộc đời họ. Sống thật. Và "thử thật".
Tôi thích cách ai đó sống trong mỗi chuyến đi của họ. Cách họ nhìn nhận những con người, những cuộc sống tại nơi họ đến. Cách họ nhìn thấy sự khác biệt. Cách họ đặt ra câu hỏi tại sao. Cách họ hiểu ra điều gì đó. Cách họ học được một điều nho nhỏ. Và cách họ trải nghiệm thật sự.
Tôi nể những bạn trẻ đau đáu với sai lầm của mình. Không coi đó là những câu chuyện bình thường và sẵn lòng cho qua.
Tôi yêu những con người đang sống. Sống trọn vẹn trong từng mẩu chuyện của cuộc đời họ. Sống thật. Và "thử thật".

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Huskywannafly

Cám ơn bạn về bài viết. Khi người ta ko có chính kiến, không tìm được các giá trị cũng như định hình nguyên tắc cho bản thân thì họ đành phải dùng đến "tư duy khẩu hiệu" để mà theo thôi.
- Báo cáo

Hương Giang
Đúng vậy ạ. Cảm ơn phản hồi của bạn 

- Báo cáo
trunghm2001
a ơi làm 1 bài về tư duy khẩu hiệu đi a
- Báo cáo
darkcyan
Tuổi trẻ là lứa tuổi bơ vơ, ngu ngơ và hoang mang nhất, chả biết phải đi đâu, làm gì. Cho nên chẳng có câu khẩu hiệu nào hô "Tuổi già phải..." vì khi già đi thì người ta không cần nhờ người khác chỉ cho mình cái phương hướng cuộc đời. Mình thì nghĩ rằng, trước khi có cho bản thân chính kiến thì con người cũng cần phải bắt chước đủ thứ dạng người cái đã.
- Báo cáo

Hương Giang
Đúng nhỉ? Mình rất thích quan điểm của bạn. Còn mình đang cảm nhận ở một góc khác. Mình không bàn luận nhiều quá đến cách sống mà hy vọng làm sao đó để chúng ta nghĩ nhiều hơn một chút, đặt câu hỏi nhiều hơn và bận tâm một chút đến những vấn đề trong nho nhỏ. Nhưng tại còn non quá nên chưa biết cách truyền tải được đúng ý. Cảm ơn cmt của bạn nhé! 😊
- Báo cáo

Cheshire

Trải nghiệm thì cũng tốt thôi. Nhưng trải nghiệm mà không có mục tiêu, mục đích xác định là một sự phí phạm.
Trải nghiệm mà không có plan cụ thể thì sẽ không biết được mình đã học hỏi, đã thu được những gì, cần phải cải thiện những gì qua những thành công hoặc thất bại.
Btw, cảm ơn bạn về bài viết!
- Báo cáo

Review của anh Siêu
Bạn thêm chùm "thanh xuân của bạn..." là trọn bộ ấy
Mình thấy tuổi nào cũng cần làm điều mình muốn (tất nhiên là miễn nó không hại ai) chứ không phải làm điều số đông muốn. Càng quan tâm "tuổi trẻ phải..." là càng áp lực, mà như vậy mệt lắm. Bob trong Lost In Translation có nói đó, "the more you know who you are and what you want, the less you let things upset you."
Mình thích bài viết của bạn, "tuổi trẻ là phải upvote"

- Báo cáo

Hương Giang
Cảm ơn chia sẻ dễ thương của bạn 😊
- Báo cáo

Hajime Hoshi
Mình khá thích bài viết này của bạn ^^
--------Trích ở đâu đó--------------------------------------------------------
Tuổi thanh xuân là một lời giả dối.
Các người, những kẻ ngợi ca tuổi thanh xuân, đều không ngừng dối lừa chính bản thân mình và cả những người xung quanh. Các người cảm nhận mọi thứ về thực tại xung quanh mình bằng một cái nhìn đầy tích cực. Cho dù các người có phạm phải một sai lầm trí mạng, thì nó vẫn được coi là bằng chứng của tuổi thanh xuân các người—được khắc ghi vào một trang giấy của hồi ức.
Tôi sẽ cho các người một ví dụ. Nếu những người như thế nhúng tay vào những hành động phạm pháp như là ăn cắp vặt hay bạo động tập thể, thì nó sẽ được gọi là ‘sự bồng bột của tuổi trẻ’. Nếu chúng thất bại trong một kì thi, chúng sẽ tuyên bố rằng trường học không chỉ là nơi để học. Miễn là chúng vẫn còn có hai chữ ‘tuổi thanh xuân’ ở trước mặt mình, chúng sẽ trưng ra một sự bóp méo của bất kì niềm tin thường thấy hay chuẩn mực xã hội nào.
Theo ý của chúng, những lời dối trá, bí mật, tội ác và thậm chí là thất bại cũng chẳng là gì ngoài gia vị của tuổi thanh xuân. Và bằng những cách mục nát của mình, chúng phát hiện ra một điều đặc biệt về sự thất bại. Chúng kết luận rằng những thất bại của chúng là một phần trong việc tận hưởng tuổi thanh xuân, còn thất bại của những người khác thì phải bị bác bỏ còn chẳng hơn gì những thất bại.
- Báo cáo

Đãng Trí
Vào tù thì ko còn gọi là gia vị của tuổi thanh xuân nữa rồi :))
- Báo cáo