Tôi đã thử gắng gượng rất nhiều lần để viết về những ngày xưa ấy, những ngày trong vắt như ngọc và thấm đầy sự ngây thơ. Tôi cũng muốn viết về anh ấy, và cả về cô ấy nữa. Những con người rất thơ, đã ngẩn ngơ đi qua đời tôi. Nơi ấy có một khung trời hẹp, cũng có một tầm mắt nhìn bâng quơ… Nhưng tôi lại không viết nổi, có gì đó cứ ngăn tôi lại khiến những con chữ cứ viết rồi lại xóa…
Dạo gần đây cô ấy cứ xuất hiện mơ hồ trong suy nghĩ tôi, rồi lấn dần trong cả giấc mơ tôi nữa. Và tôi hiểu rằng, đã đến lúc rồi: Tôi phải viết.
* * * *
Có ai từng quen đứng bên một góc hành lang nhỏ của trường cấp ba, và quên thời gian mà ngắm nhìn một tán bàng đỏ rực đầu đông?…
Tôi là một con bé lãng mạn. Tôi cũng có một góc hành lang nhỏ bé như vậy cho riêng mình. Tôi yêu sự tĩnh lặng không tuyệt đối của nó mỗi buổi chiều buông. Khi không còn tiếng cười, không còn sự ồn ào trong trẻo, chỉ là tiếng lá, tiếng gió đang xuyên qua những bóng cây già, thổi vào tâm hồn tôi mát rượi. Ở đó, nhiều khi tôi suy nghĩ rất nhiều, nhưng nhiều khi chỉ là đứng yên mà “nghe tiếng thở của thời gian rất khẽ”. Và cũng ở đó tôi đã gặp hai con người ấy.
Tôi nhận ra cô ngồi trên ghế đá dưới những tán cây già, khi bóng nắng yếu ớt thả xuống má cô chút ửng hồng nho nhỏ. Cô thường cúi đầu vào trang sách và chỉ ngẩng lên khi ánh nắng đã tắt rồi. Trẻ con. Đó là tất cả những gì tôi thấy khi nhìn gương mặt cô. Gương mặt cô ngây thơ nhưng ánh mắt cô buồn dù nó toát ra vẻ thông minh, cương quyết.
Tôi thấy anh sau thân cây đa già cỗi. Anh hay hát vài điệu nhạc nhẹ nhàng, khi lạ khi quen. Thi thoảng anh ôm một cây ghita tập tành đi tập tành lại vài nốt rời rạc, buồn cười.
Anh đứng dậy khi sân trường đã không còn một bóng người, bước thong dong, vừa đi vừa huýt sáo.
Và cô đứng dậy khi bóng một người phụ nữ trung niên tiến lại, chìa tay ra để cô nắm chặt lấy, bước từng bước chậm rãi, thi thoảng cau mày như đau đớn rồi leo lên chiếc xe máy già nua và phóng vút khỏi cổng trường.
Còn tôi rời đi sau cùng thường với cảm tưởng dường như duy nhất tôi nhận ra họ chỉ cách nhau bởi một thân cây xù xì, to rộng.
* * * *
Mùa đông ở quê tôi rất khắc nghiệt, nó lạnh đến thấu người, và với những người đau xương khớp, người ta thường nhạy cảm nhận ra nó đến trước vài ngày. Ngay chính tôi, dù yêu mùa đông, nhưng vẫn phải xuýt xoa vì lạnh khi tựa mình vào bức tường nơi hành lang hun hút gió này.
Ngày đầu tiên gió lạnh ùa về, cô không ngồi ở đó. Chiếc ghế đá trống hoang hoác, làm tôi bỗng chốc không quen. Phía sau gốc cây già, lần đầu tiên anh chơi một bản nhạc hoàn chỉnh dù còn sượng sùng, va vấp.
Ngày thứ ba của mùa gió, cô cũng không ở đó. Tôi hít hà với những đợt khói trắng phả ra từ miệng. Chiếc ghế không có cô nhưng không trống chỗ ngồi. Anh với cây ghita ngồi trên ghế, dượt đi dượt lại một đoạn khó nhằn. Thi thoảng mắt anh lơ đễnh nhìn quanh.
Rồi nắng cũng hửng lên làm không khí ấm dần, cô lại tựa mình nơi ghế đá với gương mặt xanh xao. Anh lại tựa người sau thân cây xù xì, xám xịt. Nắng nhẹ làm bóng tỏa tràn quanh họ. Và không gian bị lấp đầy bởi tiếng lá lạo xạo nơi nền đất cùng âm thanh của bản Romance. Người phụ nữ trung niên đến đón cô sớm hơn mọi ngày. Cô mỉm cười chào bà, bàn tay cô nắm chặt lấy tay bà hơn mọi khi, còn bà cũng nhẹ đỡ lấy lưng cô, đỡ cô lên xe và phóng đi chậm rãi. Bỗng chốc cô quay lại nhìn gốc cây ấy, tôi tin rằng tôi đã thấy một nụ cười.
Tôi đã nóng lòng chờ đợi những ngày sau đó với những niềm tin mơ hồ. Và tôi đã đúng. Lần đầu tiên tôi không thấy cô quá chăm chú vào trang sách nữa, tôi nhận ra cô quay người về phía sau, hỏi gì đó với anh chàng đang mê mải với bản nhạc hôm qua. Và lát sau, lần đầu tiên chiếc ghế đá đã có hai con người.
* * * *
Kể từ ngày đó, tôi có dịp được ngắm nhìn họ rõ nét hơn. Tôi dường như cảm nhận được nét thanh thoát của cô ấy tỏa ra, đặc biệt khi cô ấy cười. Họ cười rất nhiều. Thi thoảng họ quay đi như ngượng ngùng. Thi thoảng, anh nghịch nghịch những khớp tay gầy của cô. Thi thoảng tôi thấy cô giãn ra, lẳng lặng nhìn xa xăm khi anh mải mê với những bản nhạc mới. Và thi thoảng tôi không thấy gì cả, tôi chỉ nhắm mắt và lắng nghe.
Những ngày cận kề Valentine tôi không mong ngóng một bông hoa cho riêng mình, tôi chỉ mong ngóng chiều về bên khung trời nhỏ. Anh đang hát một bài hát tôi mới nghe thấy lần đầu. Không có gì đặc sắc về giai điệu, nhưng tôi thấy thích những ca từ mộc mạc, rất ngây ngô. Tôi những muốn thâu tóm toàn bộ ca từ ấy vào trí nhớ nhưng cuối cùng chỉ đọng lại vài câu
Dù ngượng ngùng thôi, tôi muốn hỏi một lời
Em có mong ngày mai không tồn tại
Để nắng chiếu dài ở nơi này mãi mãi
Để em cũng ngượng ngùng như thể là tôi
Khi bài hát ấy kết thúc, anh ghé tai nói với cô ấy điều gì đó. Cô đỏ mặt, mỉm cười, rồi khe khẽ lắc đầu. Có cái nhìn đầy khó hiểu trên gương mặt anh, và tôi thấy cảnh anh ấy liên tục nói còn cô ấy liên tục lắc đầu.
Người phụ nữ đến đón cô khi cả hai đang chìm trong im lặng. Cô gục mặt lên tấm lưng cong của người phụ nữ, và bóng cô xa dần. Ngày hôm ấy tôi đã không thể chờ anh để về sau cùng nữa.
* * * *
Khung trời của tôi đã vắng bóng cả hai người họ. Tôi tĩnh yên với sự yên ả không ngờ được. Trời ấm áp và gió vẫn vi vu qua tâm hồn tôi. Tôi trống vắng.
Cuối cùng thì sự lãng mạn của tôi cũng trỗi dậy thành hành động điên rồ. Tôi gửi cho cả hai người họ một lá thư, bên trong chỉ ghi lại bốn câu hát mà tôi còn nhớ được… Tôi cố gắng như một họa sĩ không muốn đánh mất bức tranh quý của mình.
Tôi rất muốn được kể rằng ngày hôm sau nơi chiếc ghế đá dưới bóng cây đa xù rộng đó, anh ấy và cô ấy đã ngồi lại bên nhau dù sượng sùng không thể nói được lời nào. Tôi rất muốn kể rằng ở đó có tiếng hát ngô nghê, tiếng ghita lạc nhịp, hay tiếng lật giấy đều đặn giữa gió lộng. Nhưng tôi cũng biết rằng tôi không thể… !
Tôi vẫn ở đó hàng chiều, vẫn nghe sự tĩnh lặng, vẫn mải mê nhìn đôi cánh chim bay, thảng hoặc vẫn nhìn theo những con người khác, những bóng dài nhí nhố gọi nhau về, vẫn nghe những tiếng thì thầm rất nhỏ. Dù rằng đã khuyết hẳn cảnh tượng quen ở một gốc cây già.
* * * *
Ngày tốt nghiệp. Sau tất cả những tiếng cười tiếng khóc chia tay nhau, tôi dành lại những phút cuối cùng để đi dọc những hành lang dài, tản bộ khắp sân trường, và lại thấy mình đứng lặng nơi gốc cây đa thô ráp. Chần chừ một lát tôi ngồi trên ghế đá dài, nhắm mắt và để từng thước phim trượt dài trong trí nhớ. Bỗng tôi nghe thấy tiếng Romance nhỏ giọt sau lưng, ngỡ rằng âm thanh của quá khứ vọng về, tôi nhắm mắt tận hưởng. Nghe và nghe mãi đến tận khi những nốt cuối chấm dứt, tôi mở choàng mắt khi trực giác mách bảo có ai đó ngồi bên.
Là anh.
– Sắp chia tay nơi này rồi !– Anh nói
– Ừ.
– Cảm ơn
– Ơ ! Chuyện gì cơ ?– Tôi quay sang anh ngạc nhiên.
– Vì bức thư đó.– Anh lại nhìn xa xăm.
– Không có gì.– Tôi cười nhẹ. Ừm… Bạn ấy sao rồi ?
– Nghỉ học rồi.Anh cười nhẹ bẫng. Cũng đi rồi.
– Ừm. Đi đâu ?
– Tớ không biết. Nhưng tớ kịp gặp bạn ấy trước khi đi rồi. Hì, cảm ơn.
– Tớ đã nghĩ mình tọc mạch quá. Tôi cười toe. Nhưng hình như nó đáng nhỉ?
Anh lại cười rồi lại nhìn xa xăm. Tôi lặng im và cùng anh ấy nhìn về góc hành lang quen thuộc của tôi. Lần đầu tiên ở vị trí này nhìn về phía đó khiến tôi dâng lên một cảm giác khó tả. Tôi biết anh ấy cũng cùng chung suy nghĩ với tôi. Chúng tôi sẽ nghĩ về những ngày tháng này rất rất nhiều, nhiều đến mức chẳng mong ngày mai tồn tại nữa.
Yo Le. Ngày nào đó hồi cấp 3.