Sáng nay mình đã quyết định từ chối offer vị trí giám đốc truyền thông của một start-up công nghệ, dù làm marcom cho các sản phẩm/dịch vụ hướng tới sự phát triển bền vững và phụng sự con người (đặc biệt là người yếu thế) hoàn toàn là công việc mục tiêu của mình. Đây cũng là offer thứ 3 trong tuần rồi mà mình quyết định từ chối sau khi đã trao đổi và cân nhắc rất kỹ. Lý do là vì chưa đi đến thỏa thuận hợp lí cho hai bên. Thậm chí có một bên đã tự ý thay đổi thông tin trong offer khác so với những gì đã thỏa thuận. Rút kinh nghiệm từ quá khứ, mình quyết tâm phải rõ ràng từ đầu để có thể cùng nhau đi lâu dài, trên nguyên tắc minh bạch, tôn trọng, trách nhiệm và cùng nhau phát triển.
Trong số 3 mail kể trên, có một nơi (tại một tập đoàn) đã làm mình thấy thật tốt đẹp dù không cùng nhau. Mình đã gửi một mail cảm ơn hai anh chị đã trò chuyện với mình rất lâu, về sự tự hào trong công việc và những gì đã làm mình trở thành người làm việc hạnh phúc. Câu hỏi của chị khiến mình bị hút vào đối thoại sâu sắc hơn:
- Qua những chia sẻ từ đầu tới giờ, chị cảm nhận rõ em rất tự hào về công việc, về các công ty em đã chọn,... vậy lí do gì em vẫn quyết định dừng lại nơi đã làm em tự hào và xúc động đến thế?
- Em nghĩ rằng điều gì ở một công việc có thể giữ chân em và khiến em muốn cống hiến hết mình?
Ánh mắt của chị làm mình cảm nhận rõ chị thật sự để ý đến cảm xúc của một nhân sự, chứ không phải là tò mò về sự chứng minh năng lực để cạnh tranh. Chị đã làm mình suýt khóc - thứ cảm giác xúc động khó tả mà thật lâu rồi mình mới có được. Và dù không có duyên làm việc cùng nhau nhưng mình vẫn muốn gửi mail cảm ơn, vì một buổi trò chuyện thật tử tế.
Trong 3 tháng từ khi chính thức nghỉ việc, mình vừa nghỉ ngơi, vừa dành thời gian phản tư, vừa làm những việc mà mình thích để tự làm đầy cảm giác hạnh phúc trong công việc. Nghỉ việc hay tìm việc trong giai đoạn này thật sự có nhiều rủi ro, áp lực nhưng mình vẫn thấy thật tốt khi thành thật với những gì xảy ra bên trong: mình cần một nơi tôn trọng chuyên môn và trân trọng con người trong công việc. Tính cam kết về hiệu quả cần đi kèm với môi trường đặt con người là trọng tâm phát triển chứ không nên là những cuộc chạy đuổi về mục tiêu, kỳ vọng mơ hồ hay những nỗ lực không kế hoạch. Mà mình thì, sợ nhất là những điều không rõ ràng. Trong công việc, mình đặt nặng về sự chuyên nghiệp, và làm việc có kế hoạch. Mình là fan của sụ tập trung cao độ và tuyệt đối là một người nghiêm túc, hết lòng hết dạ với những việc đã nhận. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không tránh được vài lúc thấy thật khó để tìm được điểm giao nhau trong tư duy quản trị, quy trình và mục tiêu trong một môi trường doanh nghiệp. Cho đến lúc chọn kết thúc một công việc nào đó, mình cũng trách nhiệm đến ngày cuối cùng, và cũng cần thời gian để thoát vai khỏi những gì đã qua. Mấy lúc như thế mới thấy rằng sự giao tế hay gắn bó trong công việc đã tiêu tốn thật nhiều thời gian, niềm tin và tâm trí của mình. Dù đã đi làm rón rén cũng gần 6 năm ở các cấp độ khác nhau, nhưng mình tự nhận không phải là người có kinh nghiệm trong việc trả lời phỏng vấn tuyển dụng. Đa số mình được mời/ được giới thiệu để đảm nhận một vị trí, hoặc sẽ chỉ tham gia một buổi trao đổi với lãnh đạo để cả hai bên biết rõ "hướng dẫn sử dụng" của nhau. Mà chỉ cần ai hỏi mình những câu hỏi đại loại về chứng minh năng lực, mình sẽ có ngay ý nghĩ trong đầu: nơi này không thuộc về mình. Mình ghét việc phải nói ra các thành tích, kinh nghiệm,... vì không định nghĩa được con người hay năng lực của mình. Những thứ to lớn, thành tựu đã qua với mình đều không có gì đáng nhớ. Quan trọng nhất là mỗi việc mình quyết chọn đều khiến mình tự hào, xúc động, tận tâm từ tổng quan đến chi tiết, tự nâng cấp chất lượng công việc, được thấy mình hiện diện trong sự phát triển chung và thấy công việc hiện diện ý nghĩa trong cuộc sống của mình.
Gửi xong mấy cái mail tự nhiên thấy lòng mình vui hẳn, dù không thuộc về nhau nhưng rất vui đã từng quen biết, đã từng chiếm dụng thời gian của nhau một cách chất lượng. Không biết sao nhưng lần này mình muốn mình phải thật kỹ lưỡng, thật chậm rãi chứ không phải cứ thấy cái gì ấn tượng, thấy cái gì thách thức thì cứ lao vào làm.
Good things take time.