Tôi không thích mình được khen xinh (P2)
Bạn có thể đọc phần 1 ở đây . Gia đình tôi không quá giàu có nhưng cũng đầy đủ. Tôi thấy mình may mắn vì không phải lo cái ăn...
Bạn có thể đọc phần 1 ở đây.
Gia đình tôi không quá giàu có nhưng cũng đầy đủ. Tôi thấy mình may mắn vì không phải lo cái ăn cái mặc hằng ngày. Từ nhỏ, tôi có cơ hội được học nhiều thứ. Học đàn guitar, đàn piano, học aerobic, võ taekwondo, vẽ tranh, viết thư pháp, học nấu ăn, học tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Pháp. Bố mẹ tôi đặt nhiều kỳ vọng, mong muốn tôi cũng giỏi như bố mẹ, hoặc hơn bố mẹ. Nhưng mà, tôi lại long đong, chẳng đạt được thành tựu gì lớn lao như bố mẹ hằng mong ước.
Nhà nội tôi gốc Bắc, sau này vào Nam sinh sống, gia đình kinh doanh. Hồi đó, bố tôi học chuyên Pháp, ngoại hình cao ráo sáng sủa, tài giỏi, từng làm lãnh đạo rất nhiều năm. Mẹ tôi gái Nam, chuẩn nữ công gia chánh, là tuýp phụ nữ truyền thống. Gia đình bên ngoại bề thế, ông cố tôi ngày xưa là địa chủ nổi tiếng. Thuở còn con gái, mẹ tôi đẹp vô cùng, từng là hoa khôi ở trường Đại học, từng du học ở Trung Quốc. Bố tôi là tuýp gia trưởng vì sinh trưởng trong một gia đình gốc Bắc rất nặng tư tưởng phong kiến. Mẹ tôi cũng khó tính vì từ nhỏ đã được giáo dục trong môi trường hà khắc và được dạy dỗ để trở thành cô tiểu thư con ông hội đồng. Từ bé, tôi đã chịu sự quản thúc của bố mẹ rất nghiêm. Gia đình tôi trong mắt thiên hạ là một gia đình gia giáo, chuẩn mực. Vậy nên, việc tôi không học trường chuyên nữa, khiến bố tôi tức giận cũng là điều dễ hiểu. Nó cũng là lý do châm ngòi cho càng nhiều cuộc cãi vã của bố mẹ tôi.
Chính vì những hình ảnh quá đẹp đó của gia đình mình, nên tôi luôn sống trong áp lực, tôi bị dán nhãn và cũng tự dán nhãn bản thân, để rồi luôn giới hạn mình vào những khuôn khổ, rồi dần thành một đứa yếu đuối, ngại va chạm, thiếu kinh nghiệm sống. Vì sao tôi không kể hết câu chuyện bị xâm hại năm 9 tuổi với bố tôi? Vì bố tôi là người rất trọng thể diện, rất giữ hình tượng, nên tôi chắc chắn rằng bố sẽ không bao giờ làm lớn chuyện để bênh vực tôi. Vì sao tôi không tâm sự hết những chuyện bản thân bị ức hiếp ở trường với bố? Vì bố tôi rất bảo thủ, bố sẽ cho rằng tôi đã lẳng lơ với các bạn nam, và chảnh chọe với các bạn nữ, thì mới bị như thế.
Bố tôi có bản tính đa nghi, ghen tuông. Sự ghen tuông đó trầm trọng đến nỗi, tôi e rằng bố mình mắc bệnh ghen hoang tưởng. Và vì vậy, mẹ tôi sống một cuộc đời như búp bê trong tủ kính. Mẹ tôi không được phép giao thiệp với ai, đi làm là về thẳng nhà, mẹ tôi không có bạn bè, không đi chơi hay shopping cùng các cô. Mẹ tôi đi đâu là bố canh từng giờ từng phút. Tất cả đồng nghiệp nam, tất cả hàng xóm nam cũng đều là đối tượng để bố tôi lên cơn ghen. Bố tôi ghen tuông đến độ, mẹ tôi phải nghỉ việc. Thỉnh thoảng, bố kiếm chuyện chửi rủa, đập phá đồ đạc trong nhà, nhất là những khi đi nhậu về. Người mắc chứng ghen hoang tưởng là kiểu người trong đầu luôn đinh ninh bản thân bị phản bội. Bố tôi sẽ luôn hoài nghi mọi chuyện của mẹ, rồi liên kết các chi tiết, cố gắng tìm mọi bằng chứng để cho thấy mẹ tôi ngoại tình, tự tưởng tượng tình tiết và chất vấn mẹ tôi như hỏi cung. Tôi luôn bị một nỗi ám ảnh, rằng nếu biết những chuyện đã xảy ra với tôi, bố sẽ mắng chửi tôi là giống tính mẹ, bố sẽ dùng những lời lẽ bịa đặt và xúc phạm như những gì bố nói với mẹ. Và mẹ tôi cũng biết điều đó, vậy nên, đối với chuyện của tôi, hai mẹ con chỉ biết ôm nhau mà khóc.
Cuộc sống hôn nhân của bố mẹ tôi không hạnh phúc. Mẹ tôi ngày càng già đi, tính cách ít nói, cằn cỗi đi, cũng không ngọt ngào dịu dàng với bố. Bố tôi thì công việc ngày càng thăng tiến, giao thiệp bên ngoài nhiều, hay đi tiếp khách, bạn bè tụ họp. Bố tôi có nhiều người ái mộ. Tôi rất căm ghét những người phụ nữ đưa đẩy, đeo bám bố tôi ở bên ngoài. Với người khác thì bố lịch sự, tinh tế, hòa nhã vui tính, nhưng về nhà với mẹ con tôi thì bố lại cáu gắt, nạt nộ, kiếm cớ la mắng. Bố tôi chẳng bao giờ nói những lời tình cảm với mẹ tôi. Nhưng tôi từng gọi điện thoại cho một người phụ nữ cùng bố tôi mỗi ngày nhắn tin lãng mạn tình tứ. Bố tôi chẳng bao giờ rủ mẹ tôi chụp ảnh cùng. Nhưng tôi từng thấy hình ảnh bố chụp cùng một cô đồng nghiệp xinh đẹp đăng trên Zalo của cô ấy.
Tôi biết mình đã chịu ảnh hưởng rất nhiều bởi tính cách cam chịu của mẹ. Từ lúc bé, đến tận bây giờ, trong công việc hay cuộc sống, khi bị ức hiếp, tôi vẫn chỉ biết khóc mà không dám tự lên tiếng để bảo vệ mình. Những cuộc cãi vã của bố mẹ, tiếng chén bát vỡ, tiếng khóc lóc khiến tôi bị ám ảnh tâm lý. Khi tôi đi ngoài đường, nếu đi ngang một trận đánh nhau của đám thanh niên trai tráng, hay một vụ đánh ghen rất nhiều người hiếu kỳ vây quanh, tôi sẽ có biểu hiện tay chân run rẩy, lái xe loạng choạng, người tôi toát nhiều mồ hôi và tim tôi đập loạn xạ. Hồi tôi học Đại học, có lần tôi đi mua nước đá, tôi đã đưa tiền rồi mà người ta bảo chưa, rồi cô đó có to tiếng quát tôi, tôi giải thích nhưng người ta không nghe. Thế là tôi sợ quá, vội vàng đưa tiền. Tôi quay đi rồi, nghe sau lưng là tiếng chửi lầm rầm, bảo tôi trông mặt mũi xinh xắn ăn mặc đẹp vậy mà định quỵt vài ngàn nước đá. Tôi chỉ cúi đầu, nước mắt lã chã rơi và tim đau như cắt vì thấy nhục. Tôi nhục vì sự hèn nhát nhu nhược của bản thân.
Khi tôi học năm thứ 2 Đại học, tôi từng yêu một anh Tiến sĩ, đó là học trò cũ của bố tôi. Mối quan hệ của chúng tôi tuy rằng không công khai trên mạng xã hội, hay ở trường, vì anh ấy không dạy tôi nhưng lại là giảng viên ở Khoa tôi, nhưng bố mẹ tôi và bố mẹ anh ấy đều biết và cho phép chúng tôi qua lại. Chúng tôi yêu nhau được mấy tháng, thì bạn gái anh ấy về nước. Họ đã có một mối quan hệ yêu đương 2 năm, yêu xa 1 năm, và anh còn thậm chí đã hứa sẽ cưới chị ấy khi chị học xong. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến việc mình trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, kể cả trong mơ, tôi cũng không bao giờ ngờ tới. Tức giận vì bị lừa dối, chị đã đăng một bài viết rất dài lên mạng để buộc tội anh ấy, và cả tôi. Đợt đó, tôi có tham gia phỏng vấn một chuyến trao đổi sinh viên đi Hàn và bị đánh rớt, tôi vẫn nhớ như in lời của một người cô hôm phỏng vấn đã nói với tôi trước tất cả sinh viên và thầy cô có mặt: "Tôi không ngại cho em biết, bảng điểm học tập và chứng chỉ tiếng Anh của em đủ điều kiện để được chọn, nhưng em bị đánh rớt vì vụ lùm xùm với một thầy trong Khoa".
Chuyện đó làm bố tôi càng căng thẳng với tôi hơn. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao bố lại hành xử như thể tất cả tội lỗi là của một mình con gái bố gây ra. Trong khi, đó lại là học trò cưng của bố ngày xưa, là người bố đồng ý cho tôi yêu. Lời dị nghị của thiên hạ khiến bố tôi sợ ảnh hưởng đến uy tín và hình tượng của bố. Còn người yêu cũ của tôi, sau 2 tháng chúng tôi chia tay thì anh ấy kết hôn. Tôi nhận được một lời xin lỗi và thú nhận duy nhất: "Anh tiếp cận em vì bị vẻ ngoài của em thu hút. Anh cũng tiếp cận em vì hy vọng cậy nhờ được tầm ảnh hưởng và sự quen biết của bố em để tiến thân".
Từ đó, tôi bị căn bệnh đề phòng người khác. Tôi biết mình bị nhạy cảm quá mức, nhưng tôi thường hoài nghi rằng, họ thích tôi vì điều gì? Mấy câu tán tỉnh khen xinh xắn, dịu dàng tôi đã nghe đến đầy tai. Những lời ong bướm thả thính hay quà cáp tôi cũng dần chai sạn.
2 năm cuối ở Đại học, tôi bắt đầu nỗ lực hơn trong việc kết bạn. Tôi làm quen với nhiều bạn nữ, kết thân với các bạn ấy. Tôi cũng có đám bạn thân, và cả những đám bạn xã giao. Thỉnh thoảng chúng tôi đi chơi và tụ họp nhà nhau, chúng tôi tư vấn chuyện tình cảm từng đứa, cùng hóng hớt chuyện showbiz... Tôi dần học cách mở lòng nhiều hơn. Khi tôi biết tạo nick ảo để đi hóng drama của idol, thời gian sau, tôi có một mối tình xuất phát là tình yêu trên mạng. Đó là một bạn nhỏ tuổi hơn tôi, cực kỳ yêu chó, thích đọc sách và rất đáng yêu. Bạn ấy là người đã lắng nghe tôi chơi đàn mỗi ngày, là người call tôi những đêm mưa lạnh mà tôi nằm khóc thút thít vì nhớ nhà, là người đã bay cả nghìn cây số để gặp tôi vào ngày sinh nhật tôi... Nhưng rồi, sự vô tâm, thiếu tin tưởng của tôi, cũng dần đẩy bạn ấy ra xa.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn ngắm những cô gái trên phố và thầm ước mình năng động, yêu đời như họ. Tôi từng ao ước mình có thể tự tin trong một chiếc váy ngắn hay một chiếc đầm body đầy gợi cảm. Nhưng tôi đã không làm được. Tôi ao ước mình dũng cảm đối mặt và lên tiếng phản kháng khi bị bắt nạt. Nhưng tôi không làm được. Tôi ao ước tính cách mình đanh đá và nổi loạn hơn. Nhưng tôi không làm được. Tôi ao ước, mình có thể đạp lên dư luận mà sống, bỏ mặc những lời phán xét hay định kiến của mọi người. Nhưng tôi không làm được. Tôi ao ước mình bớt lạnh lùng và biết cách yêu thương người khác hơn. Nhưng tôi không làm được. Tôi cũng ao ước mình có thể kể hết tất cả những ao ước này của tôi với bố mẹ. Và tôi cũng không làm được.
Ngày xưa, tôi viết nhật ký nhiều lắm. Cả quãng thời gian học cấp 3 và Đại học, tôi có tận 12 quyển. Tôi vừa đốt hết tất cả chúng hồi tuần trước. Những quyển đó, mỗi trang đều bị nhòe mực vì nước mắt.
Tôi năm nay 24 tuổi rưỡi, thích trò chuyện với trẻ con hơn là người lớn. Nguồn vui của tôi là dạy đàn cho tụi nhỏ, hoặc vừa nghe nhạc Nguyên Hà vừa quét bụi kệ sách của mình. Năm 9 tuổi, tôi từng bị xâm hại bởi một người thầy dạy võ đáng tuổi ông tôi. Năm 16 tuổi, lần đầu tôi bị tố chảnh chọe, kiêu căng trên cfs trường. Suốt những năm cấp 3, tôi từng bị các bạn nữ tẩy chay, bị các bạn nam trong lớp bình phẩm về thân thể và bạo hành về tinh thần. Khi 18 tuổi, tôi đã từng băng rừng chạy xuyên đêm cùng một người chị để trốn khỏi cuộc lừa bán sang Trung mà người tiếp tay kẻ xấu chuốc thuốc mê chính là anh họ tôi. Năm 19 tuổi, tôi là kẻ thứ ba trong chuyện tình của người khác - trở thành loại người mà tôi ghét nhất trong đời. Năm 21 tuổi, tôi chơi piano ở một quán coffee và bị gạ tình một đêm. Suốt cuộc đời hai mươi mấy năm qua, tôi đã nghe đến nhàm những định kiến như kiểu: "Nhỏ đó ỷ xinh nên kiêu căng lắm", "Em xinh thế chắc nhiều người thích lắm ha", "Con đấy nhờ mặt ưa nhìn nên thầy cô thiên vị cả đấy chứ có tài gì đâu", "Mày vừa xinh vừa giàu thì có gì mà khổ tâm nữa".
Năm nay tôi 24 tuổi rưỡi. Tôi chơi piano và tập yoga mỗi ngày. Buổi tối, tôi sẽ ngoi lên Spiderum để đọc những bài viết của những người mà tôi ngưỡng mộ. Trước khi ngủ, tôi nghe video của Thầy Minh Niệm. Tôi xem viết lách là cách để chữa lành. Nếu bạn hỏi, tôi có giận bố mẹ mình hay không? Thật lòng là không, vì tôi biết rằng, "bố mẹ cũng là lần đầu làm bố mẹ". Tôi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ quẩn. Bởi một điều duy nhất, tôi rất sợ bố mẹ tôi đau lòng.
Tôi đã nhận ra rằng mình gặp nhiều chuyện buồn trong đời là vì tôi không biết vạch ra giới hạn để người khác phải tuân theo, tôi đã vô tình một cách gián tiếp cho phép họ làm tổn thương tôi mà không biết cách tự bảo vệ bản thân mình. Tôi trở nên lạnh lùng vì tôi sợ mở lòng, bộc lộ trước mắt một ai đó hình ảnh đứa trẻ bên trong tôi. Khi để người khác biết quá nhiều thứ về mình, tôi sợ họ có thể làm tổn thương tôi.
Ai cũng có những vấn đề của riêng mình, dù ngoại hình họ thế nào, dù gia cảnh họ ra sao, vậy nên, đừng nên nghĩ rằng một câu chuyện khó tin với bạn thì nó không thể xảy ra. Đừng nên nghĩ rằng một người có lợi thế về ngoại hình thì cuộc đời họ chỉ toàn màu hồng. Đừng nên đánh giá ai đó chỉ qua vẻ bề ngoài của họ.
24 tuổi rưỡi, tôi đang trên hành trình trưởng thành. Tôi lần đầu dám nói với rất nhiều người biết rằng "Tôi không thích mình được khen xinh".
Tôi hy vọng sau này, khi tôi 25 tuổi, 25 tuổi rưỡi, 30 tuổi, 30 tuổi rưỡi, 60 tuổi, 60 tuổi rưỡi,... tôi sẽ không còn ghét việc được khen xinh nữa.
Tôi hy vọng, sẽ đến một ngày, nếu có ai đó khen tôi xinh, tôi sẽ thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc.

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Nơ
Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đọc cả 2 bài của tôi. Rất nhiều lời động viên và an ủi đã dành cho tôi mà tôi chưa trả lời được hết. Cũng có bạn đã chỉ ra cho tôi những thiếu sót về tính cách của tôi, giúp tôi nhận ra sự yếu đuối của mình. Qua bài này, cho tôi bày tỏ lòng biết ơn đến tất cả các bạn, những người lạ tốt bụng, đã sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ cùng tôi. Tôi hạnh phúc lắm, có bạn thỉnh thoảng nhắn tin ủi an, nhiều bạn tò mò cuộc sống tôi hiện tại đã ổn chưa. Thiệt tình, tôi là đứa hơi mít ướt, nên cứ đọc tin nhắn tình cảm yêu thương như vậy, tôi lại bật khóc vì cảm động.
Tôi cũng xin lỗi thật nhiều, nếu bài viết trước làm bạn cảm giác u ám và có nhiều năng lượng tiêu cực. Vậy nên, bài này tôi đã cố gắng hạn chế những chuyện không vui. Cũng chẳng ai muốn kể xấu chính mình và bố mẹ mình. Khi đọc thấy những cmt chê trách bố mẹ tôi, tôi cũng rất đau lòng.
Tôi không muốn Một Người Đẹp trên Spiderum mỗi khi được nhớ đến thì chỉ là một cái nick chuyên tâm sự mấy thứ buồn bã bi kịch, hay drama hóa câu chuyện cuộc đời. Tôi không muốn kể nhiều thứ tồi tệ để thành ra gieo sự hoài nghi về tính chân thật của chuyện. Tôi cũng càng không muốn mình hồi tưởng lại vài hồi ức buồn bã kia, nên hôm nay tôi lượt bỏ nhiều chi tiết. Còn ngoài những chuyện buồn kia, thì đời tôi vui. Mà vui thì tôi cũng giỡn nhây và bựa. :)))) Do tôi gom tập hợp hết mấy cái rắc rối xàm xí, nên nó thành chuyện buồn dễ gây ức chế là vậy. Chứ tôi cũng vui mà. Bây h gõ cái này là đang vui á.
Ngoài kia bao người đẹp xinh rất rất nhiều mà người ta đâu có bị những rắc rối như tôi. Người ta sống lạc quan tự tin yêu đời lắm. Vấn đề chẳng phải tôi đẹp cỡ nào, mà mới bị như thế, tôi cũng chẳng quốc sắc thiên hương, nghiêng thùng đổ nước gì. Như tôi đã chia sẻ, vấn đề nằm ở việc tôi luôn né tránh va chạm, k biết tự bảo vệ mình. Và như bạn thấy, phụ huynh tôi cũng mang vài đặc điểm chung của phụ huynh Việt, rất đặt nặng về thành tích, tư tưởng còn bảo thủ... Một phần, tôi vẫn lâu lâu nghĩ, chắc vì tôi không may mắn nữa. Thôi thì khổ trước, sướng sau.
Bài này tự tôi thấy không hay bằng bài trước, vì tôi viết không tập trung lắm, một phần vừa gõ vừa xem đá bóng vừa ăn xoài lắc mấy thím ơi :))) Một phần, tôi bị tác động từ nhiều comment, cũng là sợ bị ghét nên cũng không viết được vô tư như bài trước. Nhưng thôi, tôi muốn nói là tôi dù chưa thực sự được sống và dám sống như tôi muốn, mấy cái ao ước không thực hiện được ở trên, tôi chưa làm được đâu, dẫu vậy thì so với hồi xưa thì bây giờ tôi đỡ hơn xíu, dù là chút xíu thôi cũng đáng khen mà ha, vì có tiến bộ là đáng khen rồi. Tôi dạy đàn con nít tôi hay khen động viên tụi nó lắm, có chút tiến bộ là tôi khen rồi. Giờ tôi tự khen tôi là "Làm tốt lắm, có tiến bộ nè". :))))
Đáng lí ra nay tôi thức xem VN đá bóng cùng con bé học trò. Nó xin mẹ nay sang ngủ với tôi. Cô trò chuẩn bị sẵn xoài, vải, bim bim để hôm nay xem Công Phượng. Mà tám vui rồi mệt, 11h 30 con bé ngủ mất rồi. Thấy ngủ ngon quá tôi cũng không nỡ đánh thức. Rồi một mình, cũng buồn, tôi lại lôi điện thoại ra viết bài này. Vậy nên bài này được viết trong tâm trạng vui vẻ, không phải vừa viết vừa thút thít như bài trước nha! :))))
À quên, 2-1 rồiiiii.... VN vô địch VN chiến thắnggggg
- Báo cáo

haind_2nd
chị ơi, chị đừng để ý tới mấy cmt tiêu cực, cũng đừng sợ bị ghét, dù tốt đến đâu thì vẫn có người ghét mình, hơn nữa đó chỉ là những người trên mạng, họ sẽ không biết chị ở ngoài đời, thậm chí nếu là bạn bè ngoài đời thì mình càng nên tránh xa họ, hãy chỉ dành thời gian cho những người quan trọng đối với mình
- Báo cáo

Nơ
Ừa nè. Chị sẽ nhớ lời em dặn, bỏ ngoài tai những lời tiêu cực, chỉ dành thời gian cho những người quan trọng với mình thôi nhờ. Chị cảm ơn em thiệt nhiều
- Báo cáo

meos.dup
Mình đọc xong bài viết của bạn được một lúc rồi, phải để cảm xúc lắng xuống một chút rồi mới tiếp tục bình luận được, vừa vui mà cũng vừa buồn. Vui vì (đoạn này có thể mình ảo tưởng chút nha, haha) cảm tưởng bạn dành một phần kha khá để trả lời cho câu hỏi, sự tò mò của mình (vì sự tương quan giữa thời gian và nội dung mình bình luận với lại thời gian và nội dung bài viết của bạn đó, hi vọng với bạn đó không phải là một bình luận gì tiêu cực quá), ít nhất cũng gặp được một người chia sẻ một hoàn cảnh giống mình và buồn vì số phận của con gái sống trong những môi trường mang nặng tính gia trưởng, thật khó khăn cho phận làm con mà.
Tuy bố mẹ mình trở thành họ như hiện tại vì những lí do và trình độ học vấn cũng khác bố mẹ bạn, nhưng tính cách họ vẫn rất giống nhau ở nhiều điểm, bố là một người rất ít nói, khó tính, cộc cằn, có chút gia trưởng, ở nhà hay mắng vợ con nhưng rất xuồng xã với những người ngoài đường còn mẹ mình cũng từng là hoa khôi của làng, tuýp người phụ nữ gia đình, sống chịu đựng cho chồng con. Và để mình đoán nha, những gì bạn hiểu được về bố mẹ có phải được nghe mẹ kể chuyện ngày xưa ngàn lẻ một đêm không :))). Chỉ khác tuy cũng là một người hiền và nhút nhát nhưng mình là con trai, có một chút nổi loạn trong máu nên có được một số phút huy hoàng đứng giữa khi bố đánh mẹ và ăn một cú tát vào mặt, hay lúc bảo vệ con chó ở nhà vì bị bố đánh một cách kinh khủng, chỉ vài lần thôi nhưng cũng đủ để bố có cái nhìn khác về mình, tất nhiên mình không bao giờ đánh lại, chỉ là ăn đòn hộ thôi, haha. Một điều nữa là không biết đã có bao giờ bạn thật sự cảm nhận được sự quan tâm từ bố của mình chưa nhưng với mình thì đã may mắn có được. Đó là một cái "Ừ" khi mình chào tạm biệt bố lần tết vừa rồi về nhà, khó để miêu tả tại sao mình lại xúc động trước một "từ đơn" có vẻ bình thường và vô tâm như vậy tới từ một người luôn lạnh nhạt, cộc cằn nhưng có thể nói rằng trước giờ mình đi bố mình chỉ ngồi trước nhà nhìn vậy thôi, ngoài ra trong giọng bố mình có một chút gì đó rưng rưng kìm lại và một chút sự cô đơn của một người cha có những đứa con xa nhà (có thể là mình tưởng tượng), có thể lúc đó trong đầu của ông là sao ông có thể khóc chứ, ông là đàn ông mà, ông đang đứng trước đứa con của mình mà, nếu ông tỏ ra yếu đuối thì bị nó xem thường thì sao. Ông chẳng bao giờ gọi điện cho mình mà chỉ hỏi thăm qua mẹ của mình và có gì bảo mẹ mình hỏi lại, có lẽ nhiều ông bố cũng như vậy. Tất nhiên để có những cảm nhận như vậy cũng là một quá trình dài của mình cố gắng hiểu về bố mẹ và hiểu về quá khứ của họ, vốn lại được khắc bởi ông bà chúng ta và những người xung quanh họ, nó là một vòng lẩn quẩn đau khổ cho những đứa con và con của chúng nữa, chẳng thể trách cho bố mẹ của mình được và cái mình có thể làm là nhận ra và thay đổi vòng luân hồi đó từ chính mình thôi. Một phần khác mà mình cũng nghiệm ra từ những kiến thức về sinh học và lịch sử là dù cho những người bố mẹ có thể trông tệ hại thế nào, thì quan tâm và chăm sóc cho thế hệ sau đã là một bản năng nguyên thủy của con người rồi, nhờ vậy con người có thể phát triển đến mức dân số và trình độ công nghệ như hiện nay. Chỉ là thế giới đã phát triển một cách nhanh chóng và quá phức tạp đến nỗi khó để những ông bố bà mẹ biết hết được những điều nào là tốt nhất cho con và mình cũng tự thừa nhận rằng, nếu sau này có gia đình, sẽ đến một lúc mình sẽ không biết được thế nào là tốt cho con nữa, có lẽ lúc đó nên để chúng tung cánh thôi :))). Nhưng nói chung trẻ con cũng tuyệt nhỉ, quá nhiều khả năng, quá nhiều sự trong sáng, quá nhiều thứ để điền, một project siêu to khổng lồ thú vị.
Mình chia sẻ cũng không phải cố thuyết phục bạn phải như mình để tìm thấy niềm vui và sự yên bình mỗi khi về nhà, nếu bạn đã cảm thấy như vậy khi về nhà rồi thì có thể xem như một câu chuyện ba xàm ba láp của thằng cha lăng nhăng nào đó thôi cũng được. Nhưng ít nhất mình cũng mong những điều đó đến với bạn.
Ôi trời, mỗi lần tính viết bình luận mà lại cứ như viết tiểu luận thế này. Hi vọng bạn có kiên nhẫn đọc tới đây. Micheal de Montaigne đã từng nói "Kings and philosophers shit, so do lady" mà, hỉ nộ ái ố nó luôn vả vào mặt từng người một có chừa ai trên đời này đâu :))). Nếu bạn thấy thú vị thì mình có thể chia sẻ email nha, để có chuyện vui buồn, ba xàm ba láp gì đó muốn kể thì mình nghe (mình lại giở trò tán tỉnh lăng nhăng thôi, đừng tin). Chờ bài các bài viết khác của bạn nha :))).
PS 1: "2-1 Việt Nam vô địch" là xưa rồi, phải là "2 for 1 ringgit" nha.
PS 2: Mình có thắc mắc xàm là "tôi không thích mình được khen xinh" hay là "tôi không thích mình được khen xinh bởi vì vẻ bề ngoài của mình" nhỉ.
- Báo cáo

Nơ
Thì tớ viết cái đoạn "Nếu bạn hỏi tôi có giận bố mẹ không...." là để trả lời cho bình luận của cậu ở cái bài "Yêu đương trên mạng" của tớ mà. :)))) Cmt gì không liên quan bài người ta. :))) Nhưng nhờ vậy tớ mới đọc kỹ được á. Cái đó là bình luận cuối cùng tớ đọc trước khi viết phần 2 mà. Nên cậu không ảo tưởng nha!
IT bình thường tớ gặp toàn thấy lười viết dài lắm. Riêng IT trên Spiderum thì quả thật rất chịu khó viết dài (ý tớ là cmt dài). Cảm ơn cậu vì cmt thật có tâm cho tớ nha!
- Báo cáo

meos.dup
Mình muốn gợi ý vài chủ đề về âm nhạc, trẻ em hoặc về trải nghiệm đẹp nào đó trong cuộc sống cho bài viết kế tiếp của bạn nha, hi vọng được hiểu hơn về bạn. Mong bạn tìm được sự thanh thản và vui vẻ trong việc viết. Chúc bạn luôn bình an trong tâm hồn nha!
- Báo cáo
tupaaa
Cầu chúc em sẽ chữa lành được những vết thương trong lòng mình, gặp nhiều may mắn trong cuộc sống, và nhiều hạnh phúc nhé!
- Báo cáo

chibidien.dey
Chị ơi bài của chị hay lắm ạ. Chúc chị luôn có nhiều trải nghiệm ý nghĩa trong chặng đường tiếp theo ạ.
- Báo cáo
Terry Nguyen
Thật sự thì trong tất cả các bài viết trên Spiderum ,thì câu chuyện lài để lại dư âm cảm xúc trong em nhiều nhất.Những điều chị chia sẻ thật sự cho em cảm thấy quý trọng hơn những gì mình đang có (mặc dù đó ko phải là những điều tốt nhất)
Em mong rằng sẽ được đọc thêm nhiều tâm sự của chị trên spdierum
Cảm ơn chị! FIGHTING :)))))0
- Báo cáo

Myhangu
Thôi không nói nhiều. Không ra phần nào nữa hết. Đưa tay đây, tớ nắm tay cậu bước ra khỏi tủ kính. Chúng ta sẽ bước đi ngạo mạn, nghênh ngang và vui vẻ trên vỉa hè để không bị xe đâm. Nhưng đừng ném tủ kính đi nhé, Thi thoảng chúng ta lại quay về đó nghỉ ngơi chút đấy. Chẳng phải u ám hay tiêu cực gì đâu, nhưng hình như Trịnh Công Sơn nói, đời mà chỉ toàn vui thì thật lố bịch. Tớ cho là đúng nên cậu phải gắng theo lời nhé =))) Những phần 1, phần 2 này giúp cuộc đời cậu "đỡ lố bịch" đi thôi. Các phần tiếp theo thì tin tớ đi, vui rồiiii.
- Báo cáo

Nơ
Đọc 2 dòng đầu, trong đầu tớ tự vang lên câu hát "Đưa tay đây nào, mãi bên nhau bạn nhớ..." luôn á cậu. Ê tưởng tượng 2 đứa mình "ngạo mạn nghênh ngang vui vẻ" thế chắc người ta tưởng mình có vấn đề lắm nhờ. Mặc kệ người ta nhờ, mình thích thì mình cứ "ngạo mạn nghênh ngang vui vẻ" nhờ
- Báo cáo

Brand New
Mình thấy bạn đi du học là có vẻ hợp đấy, ý kiến cá nhân thôi nhé. Nếu có cơ hội thì sau này cũng muốn nói chuyện với bạn để xem ngoài đời tính cách bạn ra sao. 

- Báo cáo

Ngọc Cầm
Chính xác! Người này nên thử thay đổi môi trường sống.
- Báo cáo

Sonsieunhanxx
Xin lỗi trước nếu như câu từ của tui e là hơi khó hiểu và không trôi chảy :((
Là một đứa con trai nhưng tui lại thấm từng điều bạn viết, có lẽ vì xuất phát từ gia đình có người cha người ngoài thì khen không hết lời nhưng người nhà chỉ biết cố chấp nhận và sống. Gia đình có người mẹ chịu thương chịu khó bên ngoài thì luôn cười nhưng trong tâm chỉ muốn cố hết sức sao cho con cái sống tốt nhất dù phải chịu sự bạo hành...
Trước năm 16 tuổi tui không có sự can đảm để đứng lên chống lại cha tôi mà chỉ biết ngồi khóc cùng mẹ và khuyên mẹ bỏ chạy. Nhưng bạn biết không, sao bao nhiêu lần như thế thì mẹ chỉ cho t một lí do duy nhất là con hãy học thật giỏi rồi sau này hãy đưa mẹ đi...
Và rồi ngày tôi dám đứng lên, đó là cái ngày mà t dám chắc với mình là quyết định đúng nhất mà t đưa ra. Sau cuộc nhậu say xưa cha t lại về lại buông lời mạt sát mẹ và lại động tay chân. Một thằng bé đang ngồi nhìn đứa em gái học bài, tai thì nghe ngóng từng chứ 1, tay nắm chặt, nước mắt bắt đầu rơi. Rồi tiếng bạt tai mà cha dành cho mẹ làm t lao xuống nhà mà dùng tay đây ngược ông ra với sự ngỡ ngàng của 3 người còn lại. Đến giờ t vẫn nhớ cảm giác lúc đó. Một thằng oắt con 16 tuổi người gầy như que tăm cố đẩy vào ngực rắn chắc của cha nó. Tay nó cảm nhận được từng cái cơ cứng như đá của bố nó. Vừa nói vừa khóc, nó đưa tấm lưng về phía mẹ và nắm đấm về phía cha. Sau ba giây ngỡ ngàng thì hình như cha nó đã tỉnh rượu, ông liền chạy ra sau cầm con dao mẽo đầu nhọn hoắt và đưa lên mặt đứa con. Lời nói của ông vẫn đanh thép như bình thường nhưng lúc đó tai t không còn nghe thấy gì nữa mà chỉ biết đứng nhìn ông và mồm thì vẫn không dừng lại điệp khúc tránh xa mẹ con ra. Và t cũng không biết khoảnh khắc đó xảy ra trong bao lâu để rồi cha ném con dao vào mâm cơm ba mẹ con để dành cho ông rồi vào phòng đóng cửa cái rầm.
Sau hôm đó t cũng không nhớ gì nữa chỉ biết là đến bây giờ tính cha tôi đã bớt nóng hơn xưa, lâu lâu hai cha con tâm sự vì sao cha lại hay nổi nóng với mẹ như thế dù mẹ không phải nguyên nhán chính. Qua lời cha nói, t dần hiểu nỗi lòng của ông và nhìn sự việc theo nhiều hướng khác nhau...
Không biết bạn có biết chương trình" cha mẹ thay đổi" của VTV không? Một chương trình mà mỗi tập của nó làm t lại yêu thương cha mẹ nhiều hơn và quý cái không khí gia đình đến nhường nào. Có một câu mà t rất tâm đắc trong chtrinh " Nếu bạn muốn thay đổi một điều gì đó thì bạn là người phải thay đổi đầu tiên". Nếu bạn muốn mọi người hiểu mình thì hãy đi tâm sự với từng người để hiểu họ trước đã mà đây còn là người trong nhà cơ mà.
Nếu bạn đọc đến đây chắc hẳn bạn là người không chỉ đẹp mà còn là người có tính nhẫn nại nữa :))). Mình chỉ mong hai bố con bạn có thể ngồi xuống và tâm sự với nhau về những chuyện đã qua vì mình nghĩ bố bạn cũng muốn hiểu đứa con gái mà ông yêu thương đang nghĩ gì.
Cảm ơn bạn nếu bạn đọc được câu chuyện của một người lang thang ở SG để luôn nhớ về nhà.
- Báo cáo

Bonne nouvelle
Cám ơn bạn đã chia sẻ, sinh ra làm con trai như bọn mình cũng may mắn quá. Vì ít trải qua những chuyện như vậy.
Bạn ơi, hy vọng những video của thầy Minh Niệm sẽ giúp bạn chữa lành những vết thương cảm xúc. Mình gần đây cũng hay nghe thầy Minh Niệm chia sẻ về chữa lành cảm xúc bằng thiền (mặc dù mình là người Công giáo). Thân!
- Báo cáo

Nơ
Mình cảm ơn bạn ❤
- Báo cáo