Bài viết này thuộc Dự án 154, dự án cá nhân của Nguyễn Tuấn Linh (Tornad) nhằm dịch toàn bộ 154 bài thơ trong tập thơ The Sonnets của William Shakespeare ra tiếng Việt. Xem bài giới thiệu ở đây.


SONNET 027

Bài thơ thứ 27 trong chùm 126 bài thơ viết gửi Fair Young. Ở bài này người viết tiết lộ rằng y đang ở xa người nhận và dường như người viết đang có công việc lao động chân tay nào đó rất vất vả.

Bản dịch của Nguyễn Tuấn Linh (Tornad):

Sau ngày làm việc dài tôi vội lên giường nghỉ Nơi dưỡng sức yêu dấu khi chân mỏi đường xa, Nhưng rồi lại bắt đầu hành trình trong suy nghĩ, Tâm đến ca làm việc khi thân được về nhà. Bởi vậy tâm trí tôi, đang xa nơi tôi ở, Tìm anh đầy sốt sắng trong một cuộc hành hương, Đôi mắt dang díp đi vì thế mà vẫn mở Như một người mù mắt nhìn chòng chọc đêm buồn. Trừ khi linh hồn tôi tưởng tượng ra hình ảnh, Bóng dáng anh đích thực hiện diện trước tầm nhìn Như viên ngọc rạng ngời treo trong đêm hiu quạnh, Gương mặt đêm già sạm cũng thành trẻ và xinh.         Chân tay mệt ban ngày, tâm trí mỏi đêm tối,         Tôi nào được ngơi nghỉ, vì anh và vì tôi.

Nguyên tác:

Weary with toil, I haste me to my bed, The dear repose for limbs with travel tired; But then begins a journey in my head To work my mind, when body’s work’s expired: For then my thoughts–from far where I abide– Intend a zealous pilgrimage to thee, And keep my drooping eyelids open wide, Looking on darkness which the blind do see: Save that my soul’s imaginary sight Presents thy shadow to my sightless view, Which, like a jewel hung in ghastly night, Makes black night beauteous, and her old face new.         Lo! thus, by day my limbs, by night my mind,         For thee, and for myself, no quiet find.

SONNET 028

Bài thơ thứ 28 trong chùm 126 bài thơ viết gửi Fair Young. Bài thơ này đi theo cặp với Sonnet 27 và chủ đề cũng tương tự.

Bản dịch của Nguyễn Tuấn Linh (Tornad):

Làm sao được trở về với tâm trạng vui sướng Khi mà tôi không có một giây phút nghỉ ngơi? Khi cơn mệt ban ngày không dịu lúc đêm xuống, Nỗi đau ngày đè nặng, nỗi khổ đêm không rời? Ngày và đêm từ xưa vốn kẻ thù truyền kiếp Nay lại cùng hợp sức cốt hành hạ thân tôi, Ngày bắt tôi khổ sai, đêm bắt tôi luyến tiếc Vì chuyện tuy nỗ lực nhưng tôi vẫn xa người. Để lấy lòng Ban ngày, tôi nói anh chiếu sáng Khi chẳng may mây đục che phủ hết bầu trời, Tôi nịnh nọt Ban đêm mang nước da đen sạm, Rằng khi sao không sáng, anh mạ bạc đêm côi.         Ban ngày vẫn mỗi ngày kéo dài cơn sầu não,         Buổi tối vẫn mỗi tối khiến nỗi khổ tăng cao.

Nguyên tác:

How can I then return in happy plight, That am debarred the benefit of rest? When day’s oppression is not eas’d by night, But day by night and night by day oppress’d, And each, though enemies to either’s reign, Do in consent shake hands to torture me, The one by toil, the other to complain How far I toil, still farther off from thee. I tell the day, to please him thou art bright, And dost him grace when clouds do blot the heaven: So flatter I the swart-complexion’d night, When sparkling stars twire not thou gild’st the even.         But day doth daily draw my sorrows longer,         And night doth nightly make grief’s length seem stronger.
TORNAD
29/5/2023