Sói và Hổ cùng sống trên một ngọn núi cao, nơi bao quanh là những cánh rừng xanh mươn mải, thảo nguyên mênh mông với dòng sông dài uốn lượn. 
Năm đó đại hạn hán, rừng cây héo úa, dòng sông khô cạn. Sói và Hổ cũng cố gắng hết sức, kiếm từng chút thức ăn để nuôi bầy đàn của mình, nhưng mọi thứ cũng dần cạn kiệt. Từng thành viên trong bầy chúng chết dần đến con cuối cùng. Sói và Hổ nằm thoi thóp trên đỉnh núi, nơi chúng vẫn thường phóng tầm mắt ngắm nhìn rừng xanh và thảo nguyên mênh mông của mình, giờ chỉ còn lại là hoang mạc trơ trụi, bỗng gặp Người đi đến. 
Người nói:
"Hỡi Sói và Hổ, các cậu thật mạnh mẽ, nhưng giờ nơi này đã không thể sống được nữa rồi, hãy đi cùng tớ về thành phố. Tớ đang mở một rạp xiếc, nơi các cậu có thể phô diễn khả năng và sức mạnh của mình. Nếu có các cậu đồng hành, chúng ta sẽ thành công"
Sói nhìn Hổ, cả hai đều hiểu nếu tiếp tục bám lại đây đằng nào cũng chết, chúng quyết định đi cùng Người.
Rạp xiếc từ khi có Sói và Hổ trở nên đông đúc và nô nức hơn rất nhiều. Hổ có sức mạnh và sự oai phong, còn Sói mang trong mình vẻ đẹp, sự bí ẩn quyến rũ. Cả hai như tiếp thêm sinh khí và cảm hứng cho thành phố buồn tẻ này. 

Đọc thêm:

Người cũng đối xử rất tốt với Sói và Hổ, không hề giam cầm cả hai, không có chuồng cũi vì Sói và Hổ đều có bản lĩnh và tự chủ; chúng có thể tự do làm những gì mình thích, đi dạo trong công viên rộng lớn gần đó hay nằm ườn bên bờ sông vào những ngày không có lịch diễn. Người cũng rất sòng phẳng và giữ lời hứa cho cả hai cuộc sống tốt hơn trước, không còn nỗi lo tích cóp chăm sóc cho bầy đàn, không còn lo đói khát như xưa. 
Thế nhưng rạp xiếc càng phát đạt, thì sâu thẳm bên trong Sói và Hổ càng buồn mac mác. Đến một ngày Sói nói với Hổ:
"Cậu có muốn trở lại núi rừng cùng tớ không? Tớ nhớ nơi đó"
"Nhưng về lại núi rừng, khi hạn hán vẫn chưa qua như vậy, có phải phiêu lưu quá không? Nơi này cũng tự do, lại được ăn no mặc ấm" - Hổ dè dặt
"Không sao, nếu nơi cũ đã bị tàn phá, chúng ta sẽ tìm một nơi khác sống lại những ngày xưa"
Suy nghĩ hồi lâu, Hổ đồng ý. Sói và Hổ đến gặp Người và xin phép rời đi. Người luyến tiếc, nhưng Người tôn trọng và không cản cả hai:
"Nếu đến lúc nào đó các cậu muốn trở lại thì nơi này vẫn mở cửa đón chào"
Tạm biệt rạp xiếc, Sói và Hổ lên đường. 
Thế như hạn hán vẫn còn đó, những nơi cả hai đi qua vẫn là những dòng sông cạn khô, những khu rừng héo, những ngọn núi trơ trọi đá. Một tháng sau, Hổ nản lòng, cơn đói khát làm Hổ thấy khổ sở, Hổ nhớ về cuộc sống ổn định trong rạp xiếc.
"Sói ơi, tớ muốn trở lại với rạp xiếc của Người. Tớ muốn không còn lo nghĩ nữa và cuộc sống với tớ như vậy cũng được rồi"
Suy nghĩ hồi lâu, Sói nhìn vào mắt Hổ và biết bạn đồng hành của mình đã thật sự mệt mỏi.
"Tớ hiểu. Cậu cứ đi con đường của mình, còn tớ vẫn sẽ đi con đường này. Nếu sau này có thời gian, hãy đến nơi cũ thăm tớ nhé" - Sói đáp
Hổ trở về thành phố, cùng Người tiếp tục phát triển rạp xiếc. Tuy không còn Sói, nhưng với sự góp mặt của Hổ, nơi này vẫn tiếp tục phát đạt và thêm nhiều danh tiếng hơn.
Thời gian thấm thoát trôi đi...
1 năm sau. 

Đọc thêm:

Lúc này Hổ đã có gia đình mới tại thành phố, đã có của ăn của để. Người cũng đã mở thêm các rạp xiếc mới, vô cùng giàu có. Chợt nhớ đến người bạn xưa, Hổ xin phép về thăm Sói.
Hổ trở lại con đường cũ, hạn hán vẫn chưa qua hẳn, nhưng cảnh tượng ven đường cũng đang dần dần hồi phục từng chút, từng chút. Chẳng mấy chốc Hổ đến được nơi xưa và thấy Sói đang nằm trên mỏm đá đỉnh núi. Sói gầy rộc, trơ trọi và đang thoi thóp những hơi thở cuối cùng. Hổ vội vã chạy đến bên Sói:
"Sao cậu lại đến nông nỗi này? Sao lại rục mạng ở nơi này như vậy? Ngày đó nếu cậu trở lại rạp xiếc cùng tớ, giờ chúng ta đã khá lắm rồi, như tớ đây"
Sói ngước ánh mắt yếu ớt lên nhìn Hổ, mỉm cười nói:
"Tớ thật sự mừng cho cậu, bạn ạ"
"Nhưng cậu biết không" - Sói nói tiếp, giọng Sói yếu ớt nhưng rất hạnh phúc - "Tớ đã sống được 1 năm tuyệt diệu"
"Đói khổ, vất vả, căng thẳng và rồi chuẩn bị mất cả mạng sống? cậu gọi đó là tuyệt diệu ư" - Hổ không đồng ý
Sói quay đầu ra phía thảo nguyên:
"Cậu thấy không, mọi thứ đang dần hồi phục rồi, chỉ tiếc là tớ không còn đủ thời gian để nhìn thấy quang cảnh đó một lần nữa, thế nhưng, nó vẫn thật đẹp phải không?" 
Sói nói tiếp, miệng mỉm cười mãn nguyện:
"Điều quan trọng, đây là ước mơ của tớ. Còn rạp xiếc là ước mơ của Người. Tớ quý mến và biết ơn Người đã giúp đỡ qua cơn đói khổ; và tớ cũng đã trả lại cho Người bằng sức lao động của tớ. Tuy nhiên, tớ không thể sống với ước mơ của cậu ấy"
"Nếu không đủ khả năng hay sự can đảm dám chấp nhận rủi ro để rời đi, tớ sẽ mãi mãi đi xây dựng ước mơ của người khác"
"Khi ta đã từng ngồi trên đỉnh núi, ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên quang cảnh đã thấy, và đó cũng là ước mơ của tớ, có thảo nguyên của riêng mình trong tầm mắt" - Sói nói yếu dần rồi chìm trong giấc ngủ mãi mãi.
Hổ ôm bạn trong lòng. Mắt Hổ không rời khỏi cánh rừng xưa đang trổ lá lại, dòng sông bắt đầu chảy, từng cơn gió vi vu mang hơi thở của tự nhiên. Trong lòng Hổ vẫn chưa từng nguôi ngoai nơi này, khi nó đã từng là Chúa tể sơn lâm. Chỉ khác với Hổ, Sói không chọn cách êm ấm để xây dựng ước mơ của Người; Sói đã có một lựa chọn khó khăn nhất, nhưng cũng hạnh phúc nhất.
Phía đằng Tây, mặt trời lặn dần sau rặng núi của cánh rừng. Màn đêm chìm xuống nhẹ nhàng ôm lấy Hổ...