Mượn viếng thăm nhà tù Hỏa Lò nói chuyện "Nước mình"
Thanh thiếu niên hôm nay có đi thăm lại tù Hoả Lò, nơi Thực Dân giam cầm hàng ngàn chiến sĩ yêu nước cách mạng cũng không nhồi được...
Thanh thiếu niên hôm nay có đi thăm lại tù Hoả Lò, nơi Thực Dân giam cầm hàng ngàn chiến sĩ yêu nước cách mạng cũng không nhồi được bao nhiêu kiến thức lịch sử. Đọc nhẩm trong đầu mấy câu thơ lúc nghe thuyết giảng mình cố nhớ mà về quên ngay.
Điều gì đó chưa lấy đi được của mình thật nhiều cảm xúc, kiểu thổn thức khôn nguôi như lần đi miền Trung nghe thuyết giảng về ngã ba Đồng Lộc. Có lẽ vì mình vẫn là thanh niên, khó hiểu được cảm giác có con nhỏ chưa dứt sữa mẹ đã bị chia cắt.
Hay là tại thời mình sống đã có nhiều năm hoà bình? Hay là mình đã quá trực giác để dự đoán diễn biến những thuyết minh lịch sử? Hay tại vì tâm hồn mình, thể xác mình chưa từng bị đày ải bởi điều gì nhọc nhằn hơn thất tình và những bài học nho nhỏ cuộc sống cho người trẻ.
Mình nói Thu Anh:
"Hình như tụi mình đã sống với Hà Nội quá hời hợt"
Không phải mình không muốn yêu hay hiểu Hà Nội sâu xa hơn, mặn mà hơn. Tại tình yêu ấy gặp phải quá nhiều tắc đường.
Thanh thiếu niên hôm nay cả thèm, hay chê chóng chán và không biết sở thích thực sự của mình là gì. Mình sợ như thế sẽ khiến mình sống một tuổi trẻ lỡ cỡ, một cuộc đời dang sở.
Đọc thêm:
Có quá nhiều người trẻ Việt thích đi du lịch vòng quanh thế giới, thích sơn thủy ngao du, rời xa thành phố chật chội, rời xa sự sống bon chen của con người. Tưởng là hay nhưng cũng chỉ là suy nghĩ non nớt trên hành trình trưởng thành và tìm kiếm sở thích đích thực của chính mình.

Với nhiều người mà nói, du lịch là phương tiện chứ không phải mục đích hay sở thích thực sự của họ đâu. Sở thích của họ là ngồi nơi tĩnh lặng, chiêm nghiệm cuộc đời. Sở thích của họ là nhìn thấy người thân yêu phấn khởi tận hưởng chuyến đi thì vui. Sở thích của họ là gặp gỡ những con người mới, cũng chẳng cần gặp thật nhiều người ở thật nhiều nơi hay đi cho bằng hết, người ở năm này sang năm sau đã là cũ rồi. Sở thích của họ là khoảng thời gian lãng mạn riêng tư cho người yêu, trần gian có gì đẹp hơn đôi lứa trong tự nhiên mà quấn quýt? Hệt với bản thể gốc Adam và Eva.
Ai đó chín chắn hơn sẽ không nói muốn tự do chơi vòng quanh thế giới. Vì họ đã biết mình thực sự là ai, đã biết mình muốn gì?
Đó không phải quăng mình để tham lam thấy được nhiều hơn. Đó không phải chuyện mở to đôi mắt, đó là chuyện mở rộng trái tim mình. Có những người đi mãi đi mãi nhưng chỉ sống một đời quanh quẩn. Vì cảnh tượng nào cũng na ná giống nhau, vì trái đất này hình cầu lại còn tự quay quanh trục, quay quanh mặt trời. Có những người chưa cất bước chân bởi nơi đâu cũng muốn giữ họ lại, không phải cảm giác gốc rễ, đơn giản là chốn thuộc về.
Đó hẳn cũng không phải là cái ý nghĩ chỉ cho riêng mình, như hầu hết ai rồi cũng ích kỉ sắm cho đủ đầy căn nhà, cái xe, cô vợ, tài khoản tiết kiệm, bảo hiểm, ...
Mà là luôn nghĩ làm gì đó để đất nước này không ngừng tốt đẹp hơn?
Mình nghĩ, đó là lòng trắc ẩn sâu nhất, cũng là sự biết ơn lớn nhất với thế hệ đi trước, là tấm lòng trân trọng, là đức tính mình luôn yêu.
Đọc thêm:
Ta yêu một người vì đâu, ta sợ vì đâu?
Chẳng phải là vì những ngóc ngách sâu nhất, khát khao che giấu kỹ càng nhất cộng hưởng vào nhau hay sao?
Khi một người là đồng chí, là người yêu bé nhỏ, là vợ, là mẹ các con mình ra đi, chết trong sự đoạ đày của quân địch. Mình thấu cảm được phần nào nỗi đau và mất mát của người chồng bằng tấm lòng thanh niên trẻ tràn trề nhựa tình yêu.

Nỗi đau ấy như là vết đao chặt một nửa tâm hồn, mũi khoan khoét một phần cơ thể, kìm kẹp nhấc ra một góc sống động của trái tim. Dù khi làm người chiến sĩ cách mạng là ai cũng mang lòng gan dạ, trái tim quả cảm: "niềm đau riêng giấu để vui chung" ...nhưng hoá ra thế hệ ông cha đã phải trải qua thật nhiều cơn đau lớn rộng.
Cái giá của hoà bình hôm nay đánh đổi bằng thấm đẫm màu cờ đỏ, điểm xuyết ngôi sao vàng, ngọn cờ phấp phới hiên ngang giữa trời.
Mình không kì vọng ở bản thân khi ghé thăm những khu di tích sẽ hiểu được bao nhiêu phần, chỉ cần mình đặt chân, sờ tay, cảm nhận và mở rộng trái tim. Để biết rằng cuộc đời mình đáng sống, người trẻ phải sống cho ra sống, trẻ em phải tiếp tục lớn lên...
Hà Nội đã quá chật để mưu sinh nhưng hãy cạnh tranh tử tế với đồng bào mình, hãy như những tán bàng trên cây vươn tới trời, không chen lấn xô đẩy, đã nhiều năm vậy rồi, cây bàng vẫn sống và sắp đặt đủ đầy những lá cây, những mầm cây búp bàng ngày càng lan rộng, ai rồi cũng có chỗ đứng giữa lòng thủ đô lịch sử ngàn năm.
Cảm ơn đêm thiêng liêng 2
#Love

Truyền cảm hứng
/truyen-cam-hung
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

moèeeeee
Bài viết hay lắm ạ! Em thực sự thích phong cách viết của chị ạ. Em đã từng đến nhà tù HL cách đây khoảng 2-3 năm, thực sự trước đây em không hề thích lịch sử đâu nhưng từ hồi đi Huế tham quan các lăng vua, các tẩm mộ; Đi Đà Lạt tham quan dinh Bảo Đại, đi Hà Nội thăm nhà tù HL, thăm hầm d67 (Hoàng Thành Thăng Long); đi gần hết các bảo tàng khác ở Hà Nội... em thề là em đã bị thích tìm hiểu lịch sử từ đấy, từ những cuộc trải nghiệm thực tế như vậy. Qua lsu, em nhận thấy bản thân chỉ là một figure quá nhỏ bé trong dòng chảy của thời gian, xuyên suốt cả lịch sử của nhân loại -> em đã cảm thấy biết ơn hơn những gì người đi trước đã để lại/ đã hi sinh. Chưa bao giờ em có hứng thú tìm hiểu về lịch sử như vậy và phải nói hẳn nó quá lôi cuốn, nó giúp em hiểu hơn về các tiền đề cho các sự vận động và phát triển của dân tộc mình ngày nay, nó giúp em rất nhiều trong việc hiểu những thứ sâu xa hơn since lịch sử là nền tảng của hiểu biết của con ngừoi ^^ Ôi em đọc bài này phải nói thật là em rất nhớ cái trải nghiệm ở HL, em đã còn thắp hương ở nơi đây, em đã đi vào cachot và thấy người tù hồi xưa khắc khổ như thế nào, để biết thực dân nhẫn tâm ra sao. Nhờ bài viết mà em lại có thêm động lực để đi nhà tù HL tham quan lần nữa! Cảm ơn chị nhiều ấy ạ.
- Báo cáo

Butcher.
Giữ vững niềm yêu thích nhé! Chị từng nghe một video trên kênh nhà báo Phan Đăng, đại khái nói lịch sử là hình dung của thế hệ sau về diễn biến trong quá khứ, những gì đã xảy ra của thế hệ trước, của tổ tiên ông cha. Chị nghĩ Hỏa Lò hay các di tích lịch sử khác dù chỉ là những hình ảnh được dựng lại và vết tích bản thể xưa cũ chỉ còn chút ít, tuy không nhiều, không đầy đủ. Có thể mỗi một nghiên cứu và tư liệu tìm tòi, lịch sử lại còn khác đi nữa với mỗi thế hệ. Nhưng cứ giữ lấy những ấn tượng trong hình dung của cá nhân em để say mê và biết ơn. Chị nghĩ đó là mong muốn của những người muốn lưu giữ lịch sử, cũng là trách nhiệm của thanh niên về lịch sử cội nguồn.
- Báo cáo

moèeeeee
Em cảm ơn chị nhiều ạ !
- Báo cáo

bigassgirl
Đoạn đầu nói về Hỏa Lò mình thấy ko connect lắm, vì trải nghiệm ở Hỏa Lò của mình là nó rất gây shock. Thấy choáng ngợp thật sự luôn. Và cảm giác nhìn cái nhà tù mà mình cũng có cảm giác mình quá may mắn, mình sống quá tốt trong khi ngày xưa mọi người sống trong thời điểm mà cái sự sống bị đe dọa như vậy, mình đã rơi nước mắt khi đi qua chỗ tưởng niệm những người đã hi sinh trong trận địa ĐBP trên không. Mình đã đi 1 nhà tù khác- nhà tù Phú Quốc và cảnh tượng còn kinh khủng hơn. Mình thậm chí về còn google 1 loạt video về các chiến sĩ trong nhà tù ở Phú Quốc nữa. Và mình là 1 người rất thích đi du lịch nước ngoài, mình có mơ ước đi du lịch vòng quanh thế giới và mình rất khó chịu khi có những bạn nói rằng đó là 1 mơ ước hời hợt và đó thể hiện sự "sính ngoại". mình thấy rằng kể từ khi mình đi ra nước ngoài nhiều hơn, mình mới có sự so sánh và khát khao vô cùng tìm hiểu về đất nước và con người mình. Và mình cũng muốn cống hiến để làm việc và giúp đỡ nhiều người Việt hơn nữa. Nên mình nghĩ suy nghĩ của bạn nó hơi quy chụp. Mỗi người có 1 sở thích và xu hướng đi du lịch khác nhau, nên đừng nghĩ rằng những bạn trẻ có mơ ước đi du lịch nước ngoài là hời hợt. Thậm chí bác Hồ mình còn đã từng đi vòng quanh thế giới để đi tìm đường cứu nước cơ mà.
- Báo cáo

Butcher.
Bài này mình chỉ truyền cảm hứng, không tranh luận. Trải nghiệm là của cá nhân mỗi người, có phải không nào? Trải nghiệm Hỏa Lò có thể gây sốc với bạn, có thể vì đó là lần đầu bạn thấy những cảnh tượng mô phỏng đó, có thể lần 2 lần 3... Nhưng không có nghĩa mình cũng vậy, không có nghĩa nó chấn động với mình, hoặc đâu đó sự chấn động chưa đủ nhiều với mình. Mình cũng điềm tĩnh và cất nhắc để qua bao lần trải nghiệm đều không lấy bất hạnh của người khác ra nạt nộ bản thân rằng" Mình còn may mắn quá". Mình cũng lạc quan vui vẻ và ý thức được hạnh phúc của cuộc sống để không phải khi nhìn thế hệ trước chịu khổ đau thế nào mới thấy cuộc sống của mình thật đáng biết ơn. Có phải mỗi người chúng ta đều nên suy nghĩ như thế? Còn về những người thích du lịch, mình không quy chụp hời hợt, chỉ bảo non nớt và vẫn đang trên con đường tìm kiếm niềm yêu thích của chính mình. Ai chẳng vậy. Niềm say mê và yêu thích của mỗi người khác nhau mà, mình chỉ ra cho những bạn trẻ như mình thấy: "Thực ra họ không phải thích đi du lịch, thực ra động cơ khiến họ đi du lịch là điều này, là điều khác...". Còn bạn lấy ví dụ về Bác Hồ đã đi vòng quanh thế giới, vậy càng đúng với quan điểm của mình, động cơ của Bác là gì nhỉ? Là học hỏi bốn phương để cứu đồng bào, cứu dân tộc, động cơ của Bác là gì nhỉ? Có phải là tận hưởng ích kỉ cho riêng mình? Có phải là hời hợt hão huyền như tìm nơi nào đó để trốn? Hay cứ quẩn quanh lơ mơ? Ý mình là, mọi người phải xác định mục đích, niềm yêu thích, động cơ. Muốn.. để làm gì.. Như vậy thì ai ai rồi cũng được hạnh phúc. Mình ngưỡng mộ chứ bạn, mình ngưỡng mộ những người dám ước mơ đi vòng quanh thế giới, mình ngưỡng mộ họ dám đặt chân tới những nơi không ai dám tới, mình từng đọc "Con đường hồi giáo" của chị Nguyễn Phương Mai, mình mê mẩn ý tứ và khao khát "muốn làm hòn đá lăn không bám rêu", "muốn đi với một trái tim trần trụi" của chị ấy. Bạn biết đấy, nếu động cơ của chị Mai là viết sách, là nghiên cứu, là đem điều gì đó từ Trung Đông về đây, cho các bạn trẻ Việt Nam không có cơ hội được đặt chân tới những vùng đất ấy mở mang kiến thức. Thì điều đó tuyệt vời, du lịch tuyệt vời khi chúng rõ ràng mục đích. Mình tin thế. Cảm ơn bạn nha.
- Báo cáo

Bonne nouvelle
Lòng biết ơn cần có ở người trẻ.
- Báo cáo

Phong Châu - Người tự học
Không liên quan đến bài viết lắm, mình chỉ muốn nói rằng
.
.
.
.
Các thanh niên 3que, tự nhục, xét lại,... nào có đi qua và định comment gì đó thì nhào vô phần trả lời của comment này cho dễ quản lý nhé 🐧
- Báo cáo