Có những ngày chỉ muốn trở về quê
Là khi lòng đầy giông bão, mệt mỏi với áp lực cuộc sống hằng ngày. Là khi thèm lắm bữa cơm mẹ nấu, là khi chênh vênh không có bất cứ...
Là khi lòng đầy giông bão, mệt mỏi với áp lực cuộc sống hằng ngày. Là khi thèm lắm bữa cơm mẹ nấu, là khi chênh vênh không có bất cứ điểm tựa nào, là khi bạn đang cách xa nhà hàng trăm dặm....

Mình nhớ thuở còn đi học, mỗi mùa hè mình hay nằm vắt vẻo đọc truyện cạnh cửa sổ, đôi chân gác lên song cửa, nghe tiếng gió mát rượi phía sau lùa vào từng đợt, thả mình vào cuốn sách đang đọc dở dang. Không gian dễ chịu ấy không ít lần dỗ mình vào giấc ngủ đến nỗi quên cả giờ... đi cắm cơm.
Tuổi thơ mình cũng khá dữ dội với những lần đi trộm hoa quả nhà hàng xóm cùng tụi bạn thời tắm truồng, cũng chuồn chuồn cắn rốn tập bơi, cũng những trưa để cho tội ác lên ngôi bằng cách không ngủ, theo nhau ra đồng bắt ốc. Sau một mùa hè màu da khác biệt rõ rệt ở phần cổ và cánh tay, lúc ấy thấy lũ bạn đen đen là mình cũng phải đen cho bằng bạn bằng bè :v
Tuổi thơ cũng là những ngày "coi nhà còn nóc", khi tót sang nhà hàng xóm chơi và bấm bụng :"chạy sang tí rồi về", nhưng "tí" ấy kéo dài đến tận trưa, sau tiếng gọi như hò đò của cha mẹ và những màn "nát đít" vun vút của roi tre :)) Ngày ấy thú vui của lũ nặc nô hàng xóm là cứ đứa nào bị đánh, tụi kia ngó xem rồi cười hi hí hả hê. Mất mặt lắm, nhưng rồi cháu nào chả đến lượt? Nghiệp quật chả trượt đứa nào - vấn đề là ăn đòn trưa, chiều hay tối mà thôi :p
Trong đám trẻ cùng xóm, mình là đứa con gái lớn tuổi nhất, và cũng hay bày trò nghịch ngu nhất - như cắt tóc cho mấy đứa ít tuổi hơn. Những kiểu đầu "quả xoài", "cóc gặm", ra đời trong tiếng khóc thét của 2 đứa con gái, và tiếng chửi với âm vực trầm bổng "to đầu mà ngu" từ phụ huynh hàng xóm. Còn mình cũng từng bị mẹ đập túi bụi khi dám lấy kéo cắt tóc một bên ngắn một bên dài như kiểu đầu của một ca sĩ nào đó trên tivi. Vậy là năm học tới, lũ bạn tròn mắt thấy mình với kiểu đầu Mỹ Linh, lý do là "cắt cho mát" ha oai, chứ thực ra là chị cắt tóc đã cố hết sức nhưng không cứu vãn được :v
Lớn hơn một tí, mình biết được rằng con gái da đen là không xinh, nên hạn chế đi lượn, và nằm nhà đọc sách, có khi là cả mùa hè. Thế giới sách của mình khá đa dạng, từ những cuốn truyện tranh quốc dân như Doreamon, Conan, Nữ hoàng Ai Cập,... cho đến những cuốn Hoa học trò, truyện ngắn, truyện vừa, tản văn, hồi ký, tiểu thuyết của các tác giả trong và ngoài nước. Những cuốn truyện nhiều chữ này được anh người yêu chị gái mình - ngày đó học Bách Khoa Hà Nội gửi về. Có nhiều cuốn còn nguyên chữ ký của tác giả. Với mình, đó là kho báu vô giá, mình đọc đi đọc lại khá nhiều lần. Có những cuốn mình còn nhớ mãi như "Rào chắn cuối cùng", "Những chàng trai tháng 12", "Những câu chuyện mất tích thần bí của loài người", "Kể chuyện 13 đời vua nhà Nguyễn",... Tiếc là kho báu ấy được quyên vào "tủ sách đồng nát" trong một lần dọn nhà của mẹ khi mình lên Đại học. Biết được mà buồn như mất cả một khoảng trời riêng tuổi thơ.
Tuổi thơ mình cũng vô số lần xin mẹ tiền mua tem và phong bì gửi bài đăng báo Hoa Học Trò :D Ngày ấy còn bảo mẹ, là con mà có nhuận bút, con mua kem đãi mẹ. Mẹ chỉ cười, nụ cười kiểu "cứ ngồi đấy mà mơ con ạ" :))) Và các bà mẹ luôn đúng, tin mình đi, vì sau khi thuộc làu làu địa chỉ "Toà soạn báo HHT, Số 5 Hoà Mã" khi viết trên chiếc phong bì tầm 10 lần thì mình tắt hẳn cái mộng tưởng về sự nghiệp viết bài kiếm nhuận bút :v
Tuổi thơ mình chắc đáng nhớ nhất là khi hết thời học trung học, vì sau khi lên phổ thông, mình hay có tâm lý sống nhanh và muốn đốt cháy giai đoạn, muốn làm người lớn, muốn khẳng định cái tôi hơn. Buồn thay, khi bạn cứ mơ mộng những điều viển vông ở thế giới người lớn, tuổi thơ của bạn cũng vuột mất lúc nào không hay...
Theo dòng chảy thời gian, mình lớn dần, có những ước mơ riêng, mình từng mong muốn trở thành một phiên dịch viên - năng động, xinh xắn, tự tin. Nhưng sau khi tạch đại học nguyện vọng 1, mình học khoa Du lịch - nơi cho mình khá nhiều kiến thức xã hội, địa lý, lịch sử. Tiếc thay, hồi đó mình chỉ một lòng muốn học IELTS để theo nghiệp đi dạy tiếng Anh vì ước mơ dang dở kia. Mình thậm chí còn có cả chứng chỉ nghiệp vụ sư phạm, tất cả đều sẵn sàng cho sự nghiệp dạy tiếng Anh như đã dự liệu từ năm thứ 2 đại học.
Rồi bằng một quyết định lịch sử, mình sang đây làm việc và giờ các bạn có những bài viết từ "điệp viên Trung Quốc" dài kỳ. Công việc viết lách như một điệp viên tự phong đem đến cho mình nhiều điều thú vị, lắm lúc nghĩ là "như này cool phết", nhưng nhìn kỹ thì chẳng qua mình cô đơn đấy các bạn :)))
Những ngày này lòng nhiều giông bão, như một con chim bị nhốt trong lồng, muốn bay đi tìm mẹ, bay về tổ nhưng không được. Mình đã có một khoảng thời gian chênh vênh trong nhiều lựa chọn, mình đã từng tưởng mình ổn cho đến khi ai đó đến nói chuyện với mình. Hoá ra mình còn gặp vấn đề trong việc diễn đạt cảm xúc nữa, lúc thì lạc quan vui vẻ, lúc lại như một con người khác - đắm chìm mãi trong bế tắc tự biên tự diễn. Mình biết mình nghĩ chưa thông...
Có những ngày "cố tỏ ra là mình ổn" nhưng lòng buồn tênh. Mình vẫn đi làm, vẫn có những dự định, thậm chí còn toang cả start up, rồi lao vào đầu tư bất động sản, và get stuck với những vấn đề của gia đình. Tất tật cộng lại, mà mình ở xa, vô dụng và bất lực, không về được lúc này. Sự tự tin mất dần, thỉnh thoảng thấy thông báo về comment của độc giả trên những bài viết cũ, đọc lại mình cảm thấy xấu hổ với chính mình. Mình đã từng tươi tắn và lạc quan đến vậy, viết bài truyền cảm hứng đến thế. Nhưng thời gian khá dài vừa qua, mình không tự tìm được cảm hứng cho chính mình. Chuỗi ngày liên tục :"giả vờ ổn" - "nghĩ mình ổn" - tặc lưỡi ''ơ mình ổn" mà, cuối cùng kết toang toác bởi những hôm gọi cho con bạn thân khóc như mưa như gió :"Mày ơi, giá có ai đó thương tao lúc này"...
Cuộc sống luôn bắt chúng ta phải lựa chọn, hoặc A hoặc B, hoặc C trong những hoàn cảnh nhất định. Không thể chọn cả AB, BC thậm chí AC, vì không phải bạn muốn là được. Vậy nên, có đôi lần, mình để mất những người tốt và thương mình thật lòng. Những ngày lòng nhiều sóng, muốn giá mà không có Covid, mình phi thẳng ra sân bay xách hành lý về nhà, rồi muốn ra sao thì ra.
Lớn rồi mình sợ sinh nhật, mỗi năm sinh nhật mình chỉ ước giá mà trong ngày sinh nhật mình được ngồi trên "cỗ máy thời gian" của Doreamon, về lại từng mốc thời gian mình muốn trong quá khứ, để tử tế hơn, ôm ai đó thật chặt hơn, nắm tay ai đó lâu hơn, và nhìn kỹ họ hơn một chút. Vì những người từng đi ngang qua cuộc đời mà mình chưa kịp cảm ơn - bởi cái sự sống vội, sống như sợ mai không chạy nữa là chết. Khi chúng ta trẻ, chúng ta cứ cho mình cái quyền làm tổn thương người khác, để đến khi đủ trưởng thành để học cách yêu một ai đó, thì họ không còn ở đó nữa. Cái giá của trưởng thành luôn vậy, là không chỉ niềm vui, mà còn là cả ngàn tiếc nuối...
Mình hiếm khi viết bài buồn, vì mình thấy nó toxic, nó không có giá trị cho người đọc. Điều này không đúng với tiêu chí viết bài của mình, nhưng mình cũng không nên cứ là một ai đó mình cố ép để trở thành, cứ là mình, và thành thật với mình, ít nhất là với cảm xúc khi đang gõ những con chữ này. Rằng, mình cũng có những lúc không ổn lắm đâu, mình cũng như bao người trẻ khác đang chênh vênh giữa những lựa chọn của cuộc đời. Mình cũng từng buồn cuộc đời này, khi mà nó vả mình sml liên tiếp, mà mình chưa vả lại nó được cái nào :v
Jack Ma từng nói: "nếu khóc mà giải quyết được mọi vấn đề thì ngày nào tôi cũng khóc", cái sự buồn cũng vậy. Buồn buồn một tí thì thơ, chứ buồn buồn nhiều tí là đơ cả người. Mưa bão nào rồi cũng qua, bão lòng càng thế, rồi cũng sẽ có lúc bình tâm khi chúng ta nghĩ thông suốt. Mình biết là lý thuyết thì hay lắm, nhưng thực hành mới là câu chuyện kìa. Nhưng có sao đâu, lắng nghe nó - trùng xuống với nó một chút để biết mình không phải là cái máy, cũng có tâm tư, có tình cảm và cần được yêu thương.

Mình nhớ Pool từng nói:" hoàn cảnh nó vẫn vậy, chỉ có tâm thế cậu thay đổi, mọi thứ mới thay đổi thôi." Muốn tâm thế thay đổi, cần có thời gian để điều chỉnh lại chính mình. Và giờ thì mình biết, mình lại cần chày cối với cuộc đời này để trở thành huyền thoại thôi :v
Ngày hôm nay, nếu cũng đang "muốn về quê" và thấy lòng mình trống hoác, hãy gõ chúng ra, có thể cho ai đọc cũng được, mà giấu biến đi cho mình cũng được. Vì mình đã thử và thấy ổn hơn. Khi mình gõ những dòng này, lòng mình đã bình ổn trở lại nhiều, dù lúc nào đó, thời điểm nào đó không xa đâu mình sẽ lại lên "cơn", suy nghĩ bi quan. Nhưng chẳng sao cả, ngay cả khi ở trong khoảng thời gian tăm tối nhất, cũng hãy nghĩ đó là cơ hội để chúng ta tạo ra thứ ánh sáng của riêng mình. Hãy thôi dằn vặt trách móc bản thân nếu chẳng may chúng ta đưa ra một lựa chọn không được đúng cho lắm. Bởi biết đâu, chính vì sự sai lầm ấy lại khiến chúng ta đến được đúng nơi mình cần đến thì sao?
Thâm Quyến 13/7/2020
To Pool :)
Đọc thêm:

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Myhangu
Em nghĩ em hiểu một chút cảm giác này. Cảm giác mình buồn nhưng không dám viết buồn, vì mọi người luôn thấy em nói về những điều nhỏ bé xinh tươi vui vẻ. Có những lúc em buồn hay tủi thân khóc toét mắt, nhưng cũng viết gì đó kèm tấm ảnh vui vui để post. Như là một cách đánh lừa chính mình luôn đó chị.
Nhưng rồi em nghĩ. Như vậy là em đang không thành thật và không công bằng với chính em chị ạ. Khi vui vẻ tốt đẹp thì tung hô. Khi mệt mỏi buồn chán thì tự trách mình yếu đuối vô dụng. Chẳng phải đó đều là chính mình hay sao. Đáng nhẽ lúc yếu đuối đó mình phải bao dung với chính mình nhất hay sao. Thế nên em viết. Viết ra cho chính mình thì đúng hơn. Càng viết ra chừng nào thì thấy càng được dịu đi chừng đấy. Vì mình đang nói lên và thấy có chút cảm thông cho chính mình. Có một ai đọc thì cảm thấy tốt hơn xíu. Không phải vì được khen hay công nhận gì. Nhưng là thấy như mình thẳng thắn trần trụi với chính mình nơi có ánh sáng ấy. Nên lại thấy thoải mái hơn. Một lời an ủi giống như một sự vỗ về.
Em không biết nữa. Chắc là đôi khi, giống như, chị càng cao thì bóng đen càng lớn ấy. Nên chị nên chấp nhận bóng đen của mình. Đừng chống cự. Rồi mọi chuyện sẽ qua cả ấy mà. Niềm vui của chị cũng qua để bây giờ chị buồn. Thì chuyện buồn rồi cũng thế. Em không biết nói sao cả. Cứ như lý thuyết ấy nhỉ? Nhạt toẹt. Hehe.
Chỉ biết chúc chị sớm hồi phục. Sớm bình tâm. Trịnh Công Sơn nói, cuộc đời mà luôn vui vẻ tươi cười thì thành thử lố bịch. Chẳng hiểu sao em thấy đúng. Càng vui thì càng buồn. Nên quan trọng nhất vẫn là bình tâm chị ha.
À quên. Chúc chị sớm được về nhà nhé. ^^
- Báo cáo

Sweetie Cherish

Cảm ơn comment siêu có tâm và có tình của e. E nói đúng, chị cũng từng sợ đối diện nỗi buồn và việc viết nó ra. Lúc biên bài này, chị cũng gõ đi xoá lại nhiều lắm. Nhưng đúng là viết ra thì thấy lòng nhẹ đi một chút. Nhất là nhận được sự chia sẻ từ những độc giả như e. Vậy là đời lại đáng yêu hơn một chút 

- Báo cáo

Myhangu
Chị cứ yêu đời đi cuộc đời sẽ yêu lại chị đắm say. Nhất là lúc nó không đáng yêu lắm, chị cứ thử xem hehe. Chứ lúc thấy đời đẹp có điên mới không yêu chị ha. :))
"There is a crack in everything. Thats how the light gets in" :x
- Báo cáo

Sweetie Cherish

Chị bớt yêu nó lại để dành sức vả lại mỗi lần nó vả chị sml e ei :v đùa thôi, chị vẫn thích câu" sometimes, we are just like the weather changing by day after day". Tầm này hiếm có người vui được khi kinh tế suy thoái, công việc trì trệ lắm. Buồn thì cứ buồn thôi, rồi xốc dậy để chày cối với cuộc đời này.
Chị thấy vui vì việc chia sẻ ra không hề bị chê sến, ngược lại còn nghe được những tâm tư khác của mọi người. Vậy là cuộc đời vẫn đẹp sao :p
- Báo cáo

Myhangu
Haha chị... điên thật. Lúc buồn còn sợ bị chê sến. Ai cảm thông thì sẽ thương mình. Ai coi đó chỉ là con chữ thì sẽ thấy sến thật đó chị. Nói thế chị có sợ không :))
Chốt lại là cuộc đời vẫn đẹp sao chị nhé. Sao lúc nào cũng có trên trời mà. Hehe.
- Báo cáo

Lương Nhật Long
Đọc được bài bạn vì thấy nhiều upvote nên từ hồi đó chả bỏ bài nào mấy, thấy thực sự ngưỡng mộ tầm hiểu biết bạn ghê ☺️☺️☺️☺️ . Theo Alain de Botton thì bác viết " cái giá của tự do là sự cô đơn, còn cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc " cái nào cũng đi đôi với nó. Chúc bạn vững tin trên con đường mình đã chọn, theo Jung là mỗi bản thân chúng ta có 1 phần là shadow, phần góc khuất chế ngự, nơi những điều kinh khủng nhất có thể xảy ra bao gồm cả sự buồn chán âhhhah, cho nên là cứ để chúng có tiếng nói có bọn mình kề bên và chả mấy chốc có thể thấy là "night is as precious as day " 😚😚😚😚. Chúc bạn buổi tối tốt lành và luôn móng trông bài của bạn 😄😄😄😄
- Báo cáo

Sweetie Cherish

Cảm ơn bạn thiệt nhiều, đúng là có chia sẻ thì mới nhận lại đc sự sẻ chia. Mình sẽ chăm ra bài hơn, vì tình yêu và sự quan tâm của những độc giả như bạn :)
Buổi tối vui vẻ nha <3
- Báo cáo

Hoàng đế bé con
Haizzzz..... Đó là âm thanh, và cũng là biểu cảm đầu tiên khi lướt những dòng đầu của chị. Chị đừng hiểu nhầm, em rất đồng cảm với bài viết."Haizz" vừa là buồn bã, vừa là chán nản chị ạ!
Em vẫn ở VN thôi, em ở trong Nam, nhưng ra Hà Nội học. Đợt vừa rồi nghỉ dịch lâu quá, ở nhà vừa ăn hại với bố mẹ, vừa chả làm được gì cho bản thân thế nên em bấm bụng hè này quyết tâm cắm đất Hà Nội.
Mọi chuyện tương đối ổn cho đến những ngày gần đây, khi em bắt đầu đi làm ở một công ty mới, cũng đã hoàn thành chương trình năm 2 tại trường. Thế nhưng mỗi tối đặt lưng xuống và khi ánh đèn tắt đi, em không sao ngăn mình được khỏi những suy nghĩ.... chị biết đấy.... Chủ yếu em suy nghĩ về quá khứ là nhiều....
Hôm trước, mẹ em gọi điện, bảo Cún Vện nhà em đi lạc, có khả năng bị bắt mất... Tối hôm đấy em khóc như mưa,vừa thương con bé vừa thương mình (không phải kiểu tự luyến đâu ạ). Chị biết không? Em phải tự ôm mình và thu mình lại vì cảm thấy quá cô đơn trong căn phòng trọ. Cún ở nhà em 10 năm rồi, từ khi em bắt đầu lên cấp 2. Gắn với biết bao kỉ niệm cùng gia đình và với em,vì trong những năm đầu em hầu như chỉ biết chơi với mình nó.... Bây giờ, cứ em vừa mất đi một người bạn cuộc đời, vừa mất đi cả một nguồn quá khứ đầy sự sống động.
Cái cảm giác mình của 10 năm trước vẫn vẹn nguyên. Nhớ về quá khứ ấy chị. Một thằng nhóc vừa đượm mùi chiến thắng khi thi đỗ trường điểm trong thành phố, nhỏ bé, ngây thơ,.... Nhưng giờ, 10 năm sau.... Trời ơi! Người ta đã gọi em là "đàn ông", em cực ghét cái từ nãy.....Nhưng biết sao được. Phải chấp nhận thôi....
Những lúc này, em lại muốn trở thành đứa bé khi xưa, được bố mẹ chăm bẵm và gọi bằng tên ở nhà, được nói sằng nói cuội mà không bị coi là điên, được mơ mộng và tăng động, được bảo bọc mà chẳng phải lo nghĩ điều gì.
Nhưng, ký ức đấy giờ xa quá chị nhỉ?
- Báo cáo

Sweetie Cherish

Cảm ơn em đã chia sẻ thật dài. Chị hiểu cảm giác khi mất đi Cún Vện của em, chị cũng từng nuôi 1 con cún tên Chery. Nó bị người ta câu trộm mất trong một hôm mẹ chị không có nhà. Lúc tối bố con chị ở nhà nghe nó sủa mấy câu nhưng cũng không để ý, sáng hôm sau đi học không thấy nó, chị nghĩ nó theo mẹ chị ra vườn rau cơ. Trưa chị về mẹ chị hỏi có thấy con Cherry đâu k? Chị mới giật mình tỉnh ngộ, khóc hết nước mắt, tự trách mình lúc đó quan tâm nó hơn 1 tí thì đâu ra cơ sự. Từ đó về sau chị k nuôi 1 con vật nào nữa. Năm đó là năm chị học lớp 11. Cũng tròn 10 năm kể từ ngày con Cherry ra đi rồi...
Những ngày này, nhiều người cùng buồn em ạ. Không sao cả, buồn là cảm xúc tự nhiên, để nó tự nhiên, nhưng đừng để nó kéo dài lâu quá, vì nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu suất công việc, kết quả học tập. Em buồn quá thì viết ra, hoặc nói với ai đó. Chị có một dạo làm phiền mấy ng bạn thân rất nhiều vì cứ than thở, giờ chúng nó bảo mày phiền quá, thì chị quay ra viết. Viết xong thấy cũng ổn hơn thật! Em thử đi!
Lòng an yên sớm em nhé!
Chúc em sớm tìm được niềm vui trở lại <3
- Báo cáo

Hoàng đế bé con
Cám ơn chị nhiều lắm <3
Đúng là chỉ viết mới xoa dịu được tâm hồn thôi chị ạ....
Với Cún Vện, gì không ở trong Nam nhưng em vẫn mong sẽ có một ngày em trở về.... Nó vẫn chưa mất
- Báo cáo

Stan Stan
Cảm giác như có hoa nở trong lòng khi đọc được một bài viết nói đúng suy nghĩ của mình. Cảm ơn chị nhiều nhé. "Ngay cả khi ở trong khoảng thời gian tăm tối nhất, cũng hãy nghĩ đó là cơ hội để chúng ta tạo ra thứ ánh sáng của riêng mình" =))
- Báo cáo

Sweetie Cherish

Cảm ơn bạn, hoa cũng nở trong lòng mình khi đọc được cmt của bạn. Ít nhất viết bài xong, mình đỡ buồn hơn :)
- Báo cáo

Huỳnh Huỳnh...
số 5 hòa mã nghe quen lắm... :)) cả thời thiếu niên cô độc của tôi bắt đầu từ lớp 4 cũng dốc cạn vào mấy cái địa chỉ tương tự thế bạn ạ... cũng có chút hương chút hoa ủi an gọi là...Bây giờ thì bết bát chán chả buồn nói... :))
- Báo cáo

Sweetie Cherish

Haha, tâm sự của ng chưa đc đăng bài trên HHT bao giờ :)) viết vì đam mê chứ hóng gì được đăng báo :v
- Báo cáo