Mình muốn viết điều này, không phải để lên án, chỉ trích, hay làm bất kì điều gì tương tự như thế. Mình chỉ muốn chia sẻ với mọi người về những điều mình đã nghĩ, đã trải qua và vẫn còn những vướng mắc trong lòng. Có thể khi viết những điều này, mình đang ở một trạng thái tâm lí không ổn, và có những bất đồng riêng với cha, mẹ nên có thể bị cảm xúc dẫn lối, nhưng cũng hãy thử lắng nghe xem, có bao giờ các bạn có cảm giác giống mình không nhé ?
Mỗi người sinh ra đều có những hoàn cảnh khác nhau và hoàn toàn không được lựa chọn điều đó. Sẽ là rất may mắn nếu cha, mẹ có thể thấu hiểu, chia sẻ với con cái trong suốt hành trình trưởng thành. Việc giáo dục con cái mỗi người sẽ có cách khác nhau, và đến hiện tại mình hoàn toàn tôn trọng mọi cách dạy dỗ con cái (xuất phát từ tình yêu thương) của các bậc phụ huynh, chỉ có điều sẽ có những cách dạy mình đồng tình, có những cách thì không !nguồn: Báo Hải Dương
Có lẽ mình cũng khá may mắn khi vẫn còn có mẹ đồng hành cho đến tận bây giờ (Ba mình mất khi mình 2 tuổi).Tuổi thơ của mình cũng như bao đứa trẻ khác thôi, trẻ con thì thường vô lo vô nghĩ, và quãng thời gian đó cũng không có gì để nói nhiều, nhưng cho đến hiện tại, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Thời điểm mình cảm thấy có sự thay đổi từ mẹ (thái độ của mẹ) với những việc mình làm là khi mình bắt đầu vào cấp 3. Mẹ luôn tạo cho mình cảm giác mọi thứ mình làm đều cần phải mang lại thành quả nhất định và mang về cho mẹ. Chắc mọi người sẽ nghĩ điều này là hoàn toàn bình thường mà một đấng sinh thành kỳ vọng ở con mình. Nhưng nó sẽ không còn bình thường (ít nhất là đối với mình) khi kết quả không như mong muốn và nó được đón nhận từ mẹ mình với một thái độ vô cùng tiêu cực. Tiêu cực như thế nào thì mình không muốn nói cụ thể, nhưng chắc chắn đối với mình, đó là những thứ đáng để quên đi nhất. Mình không chấp nhận việc ai đó cho rằng đó đơn giản là sự kỳ vọng thái quá của phụ huynh cho con cái, nó chỉ đúng một phần khi con cái không có sự cố gắng trong những việc chúng làm. Còn mình, mình đã cố gắng hết sức trong khả năng có thể.
Cho đến sau này, khi mình bắt đầu đi làm, khoảng cách giữa mẹ và mình ngày càng lớn. Sau một ngày làm việc căng thẳng ở công ty, mình luôn muốn OT thêm, dù chẳng được thêm gì, chỉ đơn giản là không muốn về nhà và chui vào quả bong bóng không biết lúc nào sẽ vỡ đó. Mình luôn đưa hết số tiền mình kiếm được kể từ khi đi làm cho mẹ và không đòi hỏi gì thêm, mình chỉ mong mẹ có thể hiểu được rằng mình luôn biết ơn và có trách nhiệm với gia đình. Nhưng, những đòi hỏi từ mẹ luôn luôn vượt quá khả năng của mình. Rất nhiều lần mình muốn ngồi xuống và tâm sự với mẹ về những điều mình đang cảm thấy và cần được lắng nghe, và kết thúc luôn là nhưng lời to tiếng nặng nề (tất nhiên là không phải từ mình). Có cha mẹ nào luôn lấy những viễn cảnh tiêu cực nhất ra để nói với con cái mình rằng chúng vẫn còn sung sướng chán, và lấy đó làm lí do để chỉ trích con cái (bằng những từ ngữ vô cùng tiêu cực) vì những kết quả mà chúng đạt được không như mong muốn của họ. Có chứ, đó là ai thì các bạn cũng đoán được đấy. Mình thì luôn biết ơn những gì mẹ làm cho mình, nhưng nếu công việc hay bất cứ việc gì trong cuộc sống của mình không như ý muốn, mẹ luôn lấy những hi sinh của mẹ trong quá khứ ra để tạo áp lực một cách tiêu cực cho mình, khiến mình cảm giác đó như là những "món nợ" mà mình cần phải sống chết làm việc để có thể trả hết. (có thể các bạn nghĩ cảm giác chỉ là bộc phát nhất thời, và mình quá nhạy cảm với từ ngữ, nhưng đối với mình, nó đã kéo dài nhiều ngày, nhiều tháng và thậm chí nhiều năm, những áp lực từ việc kỳ vọng của mẹ, và lý do luôn luôn là mẹ đã tốn bao nhiêu công sức như thế, nên con bắt buộc phải làm được như thế)Nguồn: Báo Hải Dương
Việc báo đáp cho cha mẹ, không phải là trách nhiệm, càng không phải sự lựa chọn, mà đó là bổn phận của con cái. Nhưng nếu điều đó đang dần bị thay đổi khi những đứa con không còn coi đó là bổn phận, và việc báo đáp chỉ coi như cho có, để chống đối với cha mẹ, với xã hội thì cha mẹ cũng nên nhìn lại, cách mình giáo dục, chia sẻ với con có phù hợp hay không. Cha, mẹ là đấng sinh thành, là bậc trên của con cái, việc họ lắng nghe những chia sẻ của con là vô cùng quý, nếu có thể hiểu và điều chỉnh một cách hợp lý, chắc chắn khoảng cách giữa cha mẹ và con cái sẽ không còn, và tình cảm gia đình sẽ càng đáng quý hơn bao giờ hết.
Mình luôn nghĩ, chữ "HIẾU" luôn luôn xuất phát từ tâm, và nếu con cái có thực hiện việc báo đáp cha, mẹ thì cũng nên xuất phát từ đó, bất kể có là báo đáp về vật chất hay tinh thần đi nữa, đó không phải trách nhiệm hay nghĩa vụ mà là điều con cái cần làm và muốn làm cho cha, mẹ. Nhưng cách mà một số bậc phụ huynh cư xử với con cái không khác nào biến những hi sinh "vô giá" của cha, mẹ trong việc nuôi lớn con cái thành những "món nợ" có thể cân đo được. Và rõ ràng con cái vô tình trở thành những "con nợ", mà đã là mối quan hệ giữa con nợ và chủ nợ, thì thường lợi ích sẽ đặt lên trên thay vì tình cảm. Mình nghĩ chẳng có bậc phụ huynh nào lại muốn con mình báo hiếu, mẹ mà lại không xuất phát từ chữ "Hiếu" ở trên cả. Còn nếu có ngoại lệ, thì cũng là những người không đáng để nhắc tới :). Hãy luôn luôn biết ơn, nhưng cũng nên chia sẻ với cha, mẹ để họ có thể hiểu mình hơn, để cả mình và họ đều cho đi và nhận lại được một chữ "Hiếu" đúng với ý nghĩa của nó nhất.
Khi mình viết bài viết này, mình đã cố gắng giảm nhẹ nhất có thể điều mình đã trải qua, nhưng thật sự với một đứa nhạy cảm như mình thì đó là những áp lực rất rất nặng nề. Mình thấy những khó khăn trong công việc hay cuộc sống chẳng thể nào so sánh với những vướng mắc trong lòng. Mình luôn nghĩ cách giải quyết tốt nhất là bắt đầu từ người tạo ra nó, nhưng cách để bắt đầu thì thật sự rất khó. Đây chỉ là chia sẻ cá nhân thôi, và có thể mình đang trong trạng thái không ổn định nên vấn đề có thể bị nhìn nhận sai lệch theo một hướng khác (hoặc có thể không ;)). Nếu mọi người đã từng trải qua hay còn những điều vướng mắc với các bậc phụ huynh, hãy chia sẻ nhé, có thể có ai đó sẽ hiểu và cho các bạn một cách giải quyết.
Chị không biết em bao nhiêu tuổi rồi? Nhưng em đã rất nhẫn nhịn và cố gắng vì mẹ.
Mẹ em mất chồng, một mình nuôi em khôn lớn, điều này chả dễ dàng gì. Có thể những mất mát quá to lớn, nỗi cơ đơn, khó khăn khi một mình nuôi con trai...v.v khiến mẹ em trở nên khó tính, có thể còn hơi "tham lam" nữa.
Nếu được, em hãy xin ra ở riêng (vẫn biếu tiền đủ lo cho mẹ). Em là con, ko thể luôn cự cãi mẹ, và cũng ko thể sống đè nén nội tâm của mình mãi được. Rồi sau này em có bạn gái, có gia đình riêng của mình nữa.
Hãy dũng cảm nói chuyện thẳng thắn với mẹ và đặt ra ranh giới. Mẹ là mẹ, nhưng không nên & không thể can thiệp vào cuộc sống của con. Hãy buông tay để con trưởng thành.
Đầu tiên mình chỉ muốn nói là mình thực sự đồng cảm với bạn.
Có một điều mà mọi người đều biết nhưng chẳng ai để ý, đó là người dễ làm ta tổn thương nhất lại chính là những người thân yêu. Mình cũng là một người suy nghĩ thoải mái, chẳng mấy khi người ngoài làm mình phiền lòng, kế cả khi họ nói những lời không hay, ai hợp thì mình chơi, không hợp thì thôi, mình rất cương quyết trong việc này và vẫn giữ sự tôn trọng. Nhưng... với gia đình là một vấn đề khác, một vấn đề muôn thuở, bạn sẽ chẳng thể bỏ gia đình chỉ vì không hợp tính cách và lối sống, vậy nên cuối cùng gia đình lại là nơi hay làm ta khổ tâm nhất.
Nó là điều không tránh khỏi, như một vết thương, lâu ngày lại tái phát và bạn hay mình sẽ vẫn tiếp tục bị vết thương ấy giày vò. Bởi mâu thuẫn ấy được tạo nên bởi hai hệ quy chiếu, tư duy khác nhau, nên nó sẽ không thể giải quyết được. Mình nghĩ cứ chuẩn bị tâm lý như vậy cho nhẹ lòng. Nếu có thể hãy cố gắng đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ và thông cảm cho mẹ, vì nếu mẹ bị hệ tư duy ấy chi phối thì chính mẹ cũng chưa bao giờ được yên lòng, cũng rất đáng thương, chứ chẳng hạnh phúc gì.
Một điều nữa, chúng ta chẳng mấy khi để ý, nhưng rất có thể sau này ta lại trở thành chính phiên bản của bố mẹ ta hiện tại, sẽ lại mang những tổn thương ấy trút hết lên đầu con cái. Nên thôi, hãy cứ coi như đó là điều may mắn, là bài học mà mình được nhận, để rồi thay đổi để tốt hơn, và không mang những vết thương ấy cho những đứa con của mình sau này.
Mình không có ý kiến gì, mình chỉ xin chia sẻ một bài kinh của Phật giáo về Đền đáp công ơn cha mẹ: - Này các Tỳ kheo,, ta tuyên bố rằng có hai vị mà con người không thể đền đáp được công ơn. Hai vị ấy là ai? Đó là cha và mẹ. Thậm chí có một người trên một vai cõng mẹ, và vai kia cõng cha, làm như vậy nếu sống được một trăm năm, cho đến khi tuổi tròn một trăm; và nếu người ấy chăm sóc mẹ bằng cách bôi dầu, xoa bóp, tắm rửa, đấm bóp tay chân, và ngay cả phải dọn phân của cha mẹ - như vậy người ấy vẫn chưa làm đầy đủ bổn phận đối với cha mẹ, cũng chưa đền đáp được công ơn của cha mẹ. Ngay cả người ấy thiết lập, bố trí cha mẹ như những vị vua chúa tối cao trên quả đất này với bảy báu vật thật sang trọng, người ấy vẫn chưa làm đủ bổn phận đối với cha mẹ. Vì sao? Vì công ơn cha mẹ thật vĩ đại; cha mẹ nuôi con khôn lớn, cho con ăn, và dạy cho con biết về cuộc đời. Nhưng: - Người mà cha mẹ không có lòng tin, biết khuyến khích, sắp xếp và bố trí cho cha mẹ có lòng tin. - Người có cha mẹ thiếu đạo đức, biết khuyến khích, sắp xếp và bố trí cho cha mẹ sống có đạo đức. - Người có cha mẹ keo kiệt, biết khuyến khích, sắp xếp và bố trí cho cha mẹ biết bố thí - Người có cha mẹ còn mê muội, biết khuyến khích, sắp xếp và bố trí cho cha mẹ có trí tuệ. Này các Tỳ kheo, một người như vậy là đã làm đầy đủ bổn phận đối với cha mẹ: người ấy đã đền đáp công ơn cha mẹ, và đã đền đáp nhiều hơn những gì mà cha mẹ đã làm cho người ấy. (Tăng Chi Bộ Kinh, ch.II (VI), trang 119-120).
Em chào anh ạ. Em muốn chia sẻ suy nghĩ của mình như sau: việc báo đáp cha mẹ xét cho cùng vẫn là lựa chọn của người con, chứ không hề là "bổn phận" hay trách nhiệm. Nuôi dưỡng con cái là trách nhiệm của bậc làm cha, làm mẹ, những người đã sinh ra chúng. Nhưng tình yêu thương ấy đơm hoa, kết trái ra sao nó lại tùy thuộc vào người con. Tình yêu thương không thể bắt ép được, nếu không nó sẽ trở thành một thứ nghĩa vụ như anh nói thôi.
:'> Em chỉ hơi lấn cấn chỗ ấy thôi ạ. Em chúc anh sức khỏe và luôn cố gắng trong cuộc sống nha!
Cảm ơn em, anh chỉ nghĩ đơn giản như này. Đúng theo logic thì con cái không có "trách nhiệm" hay bổn phận như em nói mà là lựa chọn đúng không ?. Thế thì làm sao con cái mình sau này có thể thực hiện được tốt cái "nghĩa vụ" đó, hoặc đơn giản là chọn nó thì đòi hỏi ở mình phải yêu thương nó đúng cách và dạy nó đúng cách để nó trở thành con người tốt và "tự nguyện" làm cái việc đấy. Tóm lại vấn đề vẫn là xuất phát ở bản thân của mình, những người mà sau này sẽ làm cha làm mẹ
Còn "bổn phận","nghĩa vụ","trách nhiệm",...hay gì đó cho cùng cũng chỉ là từ ngữ thôi ấy. Nếu tất cả những thứ đó đều xuất phát từ tấm lòng, thì đều đáng quý cả
Trong bài bạn viết cha mẹ là đấng sinh thành, là bậc bề trên của con cái nó đã mang ý áp đặt, bắt con phải làm rồi. Gửa cha mẹ với con cái bình đẳng mới nói chuyện thấu hiểu nhau được.
- Này các Tỳ kheo,, ta tuyên bố rằng có hai vị mà con người không thể đền đáp được công ơn. Hai vị ấy là ai? Đó là cha và mẹ.
Thậm chí có một người trên một vai cõng mẹ, và vai kia cõng cha, làm như vậy nếu sống được một trăm năm, cho đến khi tuổi tròn một trăm; và nếu người ấy chăm sóc mẹ bằng cách bôi dầu, xoa bóp, tắm rửa, đấm bóp tay chân, và ngay cả phải dọn phân của cha mẹ - như vậy người ấy vẫn chưa làm đầy đủ bổn phận đối với cha mẹ, cũng chưa đền đáp được công ơn của cha mẹ. Ngay cả người ấy thiết lập, bố trí cha mẹ như những vị vua chúa tối cao trên quả đất này với bảy báu vật thật sang trọng, người ấy vẫn chưa làm đủ bổn phận đối với cha mẹ. Vì sao? Vì công ơn cha mẹ thật vĩ đại; cha mẹ nuôi con khôn lớn, cho con ăn, và dạy cho con biết về cuộc đời.
Nhưng:
- Người mà cha mẹ không có lòng tin, biết khuyến khích, sắp xếp và bố trí cho cha mẹ có lòng tin.
- Người có cha mẹ thiếu đạo đức, biết khuyến khích, sắp xếp và bố trí cho cha mẹ sống có đạo đức.
- Người có cha mẹ keo kiệt, biết khuyến khích, sắp xếp và bố trí cho cha mẹ biết bố thí
- Người có cha mẹ còn mê muội, biết khuyến khích, sắp xếp và bố trí cho cha mẹ có trí tuệ.
Này các Tỳ kheo, một người như vậy là đã làm đầy đủ bổn phận đối với cha mẹ: người ấy đã đền đáp công ơn cha mẹ, và đã đền đáp nhiều hơn những gì mà cha mẹ đã làm cho người ấy. (Tăng Chi Bộ Kinh, ch.II (VI), trang 119-120).