Cái tiết trời se se lạnh
Thời tiết thủ đô bây giờ ẩm ương giống như một cô thiếu nữ tuổi mới lớn vậy – cái tuổi 17 18. Thất thường, khó đoán và khó chiều. Sau...
Thời tiết thủ đô bây giờ ẩm ương giống như một cô thiếu nữ tuổi mới lớn vậy – cái tuổi 17 18. Thất thường, khó đoán và khó chiều. Sau chuỗi ngày nắng nóng chập chờn thì cái se lạnh trái mùa mùa thu lại trở lại giống như cách cô thiếu nữ ấy ném thính cho tôi vậy :D “fuc”
Tôi yêu mùa thu, yêu thích quý mến thương mùa thu da diết, giống như cách Xuân Quỳnh yêu tiếng gà trưa nơi xóm nhỏ hay cái cách Việt Bằng yêu cái bếp lửa chờn vờn của bà vậy. Tôi yêu mùa thu Hà Nội từ những điều nhỏ bé, vụn vặt nhất, chẳng hạn như việc mỗi sáng dậy chẳng phải lo mặc việc cả ngày mặc như nào cho hợp thời tiết ( combo dân dã hoo die + kha ki ), bữa trưa phải ăn gì cho ấm người ( phở + bún chả da bezt ) hay ngủ đắp chăn mà chẳng cần bật quạt :D.
Thời tiết này là tuyệt nhất cho bất cứ hoạt động nào dù không còn là mùa thu đi chăng nữa, mà cái tiết trời se se lạnh này là đỉnh nhất, dắt xe quanh hồ Tei, lượn lờ cầu Long Biên hay đóng xe bạt mạng trên cầu Vĩnh Tuy luôn là những trải nghiệm khó quên. Kiếm cái cớ vài ba thằng anh em nơi quán trà đá quen, úp điện thoại trước mặt là những cấu trà đá nhân trần và đĩa hướng dương; dưới ánh đèn vàng và dòng xe tập nập, truyền tay nhau điếu thuốc ( trừ tôi ), nói chuyện hết chuyện giá trị của cuộc sống đến ý nghĩa của luân hồi; đến khi dòng người đã dần thưa, …
Tôi trân trọng từng giây phút đó, không biết sau này, sau này như nào, chỉ đôi ba câu chào hỏi và “dạo này như nào rồi” dường như ta lấy lại cả một thế kỉ.
Tôi yêu cái tiết trời này, sau này đi xa sẽ nhớ nó lắm 😊
Đọc thêm cùng tác giả:
Truyền cảm hứng
/truyen-cam-hung
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất